Tu Chân Liêu Thiên Quần

Tống Thư Hàng vốn muốn lấy một vật khác để đổi lấy viên trân châu của cô gái trông có vẻ trí thúc này, vì tuy rằng trong cuộc sống thì ai cũng cần tiền, nhưng trong tình huống thế này mà nói đến tiền thì có vẻ tục tằng lắm.

Tuy nhiên tiếc là, đồ trong tay Tống Thư Hàng đều không thích hợp với cô gái trước mặt này.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì tục cũng được, bây giờ thứ hắn có thể lấy ra cũng chỉ có tiền mà thôi.

- Tôi cũng không biết giá trị thực sự của viên ‘trân châu’ này là bao nhiêu cả. Hay là thế này nhé, tôi đặt cọc trước một trăm ngàn, đợi khi trở về, tôi sẽ nhờ bạn bè đi giám định vật này, xong xuôi thì tôi sẽ đưa nốt phần còn thiếu cho cô được không? - Tống Thư Hàng đưa cả cọc tiền cho cô gái có tên Nhạc Nhi đó.

- Phụt.- Nhạc Nhi nhìn cọc tiền kia, dở khóc dở cười: - Cậu ra ngoài mà còn mang theo cả cọc tiền thế này à? Cậu không sợ nặng sao?

- Ừm, bởi vì tôi và mấy người bạn định đến đảo nghỉ dưỡng chơi… Đảo nghỉ dưỡng không nằm trong phạm vi lãnh thổ Hoa Hạ, rút tiền ở nước khác rất phiền phức, vì vậy tôi dứt khoát mang theo nhiều tiền một chút.- Tống Thư Hàng giải thích.

- Con người cậu thú vị thật đấy.- Nhạc Nhi cười, cô ấy cầm lấy cọc tiền kia: - Vậy thì, giao dịch xong xuôi, đừng nhắc với tôi về số tiền còn lại gì đó nữa, nếu còn nhắc nữa là tôi trở mặt đó nha!

- Vậy được… cảm ơn cô.- Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.

Cái cô Nhạc Nhi này, rõ ràng không phải là kiểu người người thiếu tiền.

Lại thêm một món nợ ân tình nữa rồi.

Tống Thư Hàng ghi nhớ phần nhân tình này ở trong lòng.



….

Chờ đến lúc Tống Thư Hàng trở lại chỗ ngồi của mình, Thổ Ba nhìn chằm chằm vào viên trân châu trong tay hắn: - Thư Hàng, đây là cái gì thế?

- Tao cũng không biết.- Tống Thư Hàng cười đáp.

- Không biết là gì mà mày còn mua à? - Thổ Ba dở khóc dở cười.

- Nhưng nó là bảo vật, điểm này thì tao chắc chắn đấy.- Tống Thư Hàng cười đáp, cẩn thận cất viên trân châu vào trong lòng.

Trong khi họ đang nói chuyện thì …

Rầm!

Cửa nhà ăn bị đẩy ra.


Một bóng người vội vàng xông vào trong nhà ăn, chạy vội đến bên cạnh Tống Thư Hàng.

- Tống tiền bối, tìm được người rồi! - Người đó cười hi hi, nắm lấy cánh tay của Tống Thư Hàng: - Đi thôi, Tống tiền bối. Bạch tiền bối bảo ta đến đưa ngươi qua bên đó, đại hội giao dịch sắp bắt đầu rồi đấy!

- Á? Vũ Nhu Tử? Đợi một chút, ta còn đang ăn cơm mà! - Tống Thư Hàng kêu lên.

- Không kịp đâu, đi trước cái đã! - Vũ Nhu Tử dùng một tay tóm chặt Tống Thư Hàng, sau đó lại hùng hùng hổ hổ chạy đi.

Vũ Nhu Tử có tu vi ở đỉnh tam phẩm, Tống Thư Hàng căn bản không có sức để chống cự, cho nên chỉ còn nước bị cô ấy kéo đi.

Sau đó, lúc Vũ Nhu Tử chạy đến cửa thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

Cô ấy quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Thổ Ba và Cao Mỗ Mỗ: - Đúng rồi, ta nhớ ra rồi. Các người chính là bạn cũng phòng của Tống tiền bối đúng không? Ha ha ha, ta và Tống tiền bối có việc nên phải đi trước đây, lát nữa tìm các người chơi sau nha!

Dứt lời không đợi mấy người Cao Mỗ Mỗ trả lời, Vũ Nhu Tử lại kéo Tống Thư Hàng chạy nhanh mất hút luôn.

Cao Mỗ Mỗ: …

Thổ Ba: …

- Không đúng! - Thổ Ba đột nhiên vỗ bàn hét lớn: - Cái cô chân dài này không phải lại là một người chị khác của Tống Thư Hàng đây sao? Tại sao cô ấy lại gọi Thư Hàng là ‘tiền bối’?

- Chắc là bạn gái rồi.- Nha Y đáp: - Nhìn quan hệ giữa cô ấy và Tống Thư Hàng, chắc chắn không phải là quan hệ chị em rồi. Có phải cô ấy và Tống Thư Hàng đang chơi trò diễn sâu mập mờ của mấy cặp đang yêu hay không nhỉ, vừa chị gái lại còn tiền bối nữa?

- Diễn á? Hôm nay đóng vai làm chị, ngày mai đóng vai hậu bối à? Qua mấy ngày nữa chắc là sẽ đóng ‘hội chị em bạn dì’ với nhau đấy chứ? Cái thằng Tống Thư Hàng này thế mà lại chơi cái trò đang xấu hổ như thế sao.- Cao Mỗ Mỗ cắn răng nói, cậu với Nha Y cũng chưa từng chơi như thế đâu.

******************

Vũ Nhu Tử kéo Tống Thư Hàng chạy một mạch đến bên bờ biển, sau đó trèo lên một chiếc mô tô nước.

- Tống tiền bối ngồi lên đi, để ta lái.- Trên mặt Vũ Nhu Tử tràn đầy vẻ hưng phấn.

Tống Thư Hàng dò hỏi: - Cô biết lái à?

- Đương nhiên, vừa rồi là ta lái đến đây đấy.- Vũ Nhu Tử cười hà hà: - Còn nữa, Tông tiền bối đừng có xem thường ta. Bất kể là máy bay, ô tô, chỉ cần là phương tiện giao thông thì ta đều biết lái cả. Bám chắc vào người ta, có lẽ tốc độ sẽ hơi nhanh đấy.

Tống Thư Hàng cẩn thận giơ tay ra nắm lấy góc áo của Vũ Nhu Tử.


Sau đó, Vũ Nhu Tử khởi động xe mô tô nước.

Nói thật điều làm Tống Thư Hàng kinh ngạc đó là tốc độ này nhiều nhất chỉ có 20km/h mà thôi!

Đây là ‘tốc độ có hơi nhanh đấy’ mà Vũ Nhu Tử nói đấy ư?

- Ài, trận pháp mất tác dụng rồi.- Vũ Nhu Tử bất mãn nói: - Mấy cái phương tiện giao thông hiện đại này đúng là yếu như sên ý, chỉ tùy tiện thêm một cái trận pháp vào thôi mà dùng xong là hỏng luôn rồi. Còn không hữu dụng bằng máy kéo tay cầm nữa. Thôi bỏ đi, dù sao cũng chỉ cách có một đoạn ngắn thôi, Tống tiền bối, chúng ta cứ từ từ mà đi qua đó vậy.

- Ha ha. Không thành vấn đề. Cứ đi từ từ là ổn thỏa nhất rồi! - Tống Thư Hàng dùng sức bật thẳng ngón cái lên, không cần đua thì tốt quá.

- Đúng rồi, Tống tiền bối. Bạch tiền bối bảo ta trả cái điện thoại này cho người, đã cải tạo xong rồi. Chỉ cần ở trong phạm vi địa cầu thì đều có thể nhận được tín hiệu, trừ phi là bị trận pháp mạnh quấy nhiễu.- Vũ Nhu Tử xoay người lại, đưa cho Tống Thư Hàng một chiếc điện thoại màn hình lớn.

- Đã cải tạo xong rồi sao? Nhanh vậy á? - Tống Thư Hàng cầm lấy điện thoại, cảm thấy vô cùng thân thương.

Bởi vì tốc độ hiện giờ không nhanh nên Tống Thư Hàng kéo lướt màn hình điện thoại khá thoải mái, thành thạo đăng nhập vào nhóm Cửu Châu số 1.

Tinh!

Hệ thống thông báo: Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử đã chia sẻ một tập tin âm thanh.

- Vũ Nhu Tử cô chia sẻ cái gì thế? - Tống Thư Hàng hiếu kì hỏi, vừa hỏi vừa dùng ngón tay bấm vào tệp âm thanh kia.

- Chính là bài hát Tạo Hóa tiền bối hát lúc trước đấy, ta cảm thấy nó rất hay nên thu âm nó lại, chia sẻ nó lên không gian của nhóm.- Vũ Nhu Tử trả lời, đầu cũng chẳng thèm quay lại.

Tống Thư Hàng: …

Má ơi!

Mau tắt đi, nhân lúc vẫn chưa phát nhạc thì mau tắt nó giùm đi!

Nhưng lúc này, ‘chứng não bộ phản ứng chậm’ của hắn hình như lại phát tác rồi, ngón tay nhấn vài cái nhưng đều không thể tắt được trình phát nhạc.

Tại sao tay của ta lại phế như thế?

Ngay sau đó…


Đinh đinh đang đang là la lá la. Minh thương dễ tránh, Ám tiễn khó phòng. Ta đứng trên tường thành nhìn xuống binh vây tường thành ~ à á a.

Giọng hát độc đáo của linh hồn ca vương Tạo Hóa tiền bối vang lên.

Ngày X tháng 7 năm 2019, chủ nhật, trời nắng.

Kim Cương Quân Tử Đao đạo hữu, toi đời…

Cũng may là, giọng ca của linh hồn ca vương lần này là ‘bản thu âm’, không có sóng âm công kích, khiến cho Kim Cương Quân Tử Đao đạo hữu ‘nghẻo’ một cách khá thoải mái, không quá thống khổ. Đúng là điều vạn hạnh trong bất hạnh.





Lần này, không phải chỉ có mình Tống Thư Hàng ‘nghẻo’.

Trong nhóm Cửu Châu số 1.

Điền Thiên Đảo Chủ: - Cột máu cạn rồi…

Điền Điềm Phó Đảo Chủ: - Ta đã cùng tử trận với ca ca ngốc nghếch của ta…

Thiên Phủ Khí Tông Dương Huyền: - Tai của ta… Ôi tai của ta…

Lưu Huỳnh Tiên Tử: - Không được, ta vẫn chưa thể chết được… Ta còn phải, tạo phúc cho toàn nhân loại nữa! @ Thất Tu Tôn Giả, @ Hoàng Sơn Chân Quân, @ Đại La Giáo Vũ Nguyệt Chân Quân, @ Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử, @ Tô Thị A Thất… đều ra hết đi. Bài hát hay thế này, quẹo nghe quẹo nghe, chớ có bỏ qua.

Rất nhanh, có nhiều vị tiền bối đều bị triệu hồi.

Mười lăm giây sau…

“Hệ thống thông báo: (******) Lưu Huỳnh Tiên Tử đã bị quản trị viên Thất Tu Tôn Giả cấm nói chuyện bốn giờ.”

“Hệ thống thông báo: (******) Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử đã bị quản trị viên Thất Tu Tôn Giả cấm nói chuyện bốn giờ.”

Thất Tu Tôn Giả: - Đáng ghét thật, trong lúc không có chút phòng bị nào, bài hát của Tạo Hóa Pháp Vương đã phát rồi. Ôi lỗ tai của Bản Tôn! Lưu Huỳnh Tiên Tử, cô bị Tam Lãng đạo hữu trộm nick rồi sao?

Thư Sơn Áp Lực Đại: …

Cùng lúc đó, Tống Thư Hàng chọc chọc vào Vũ Nhu Tử: - Vũ Nhu Tử, cô bị cấm nói chuyện rồi.

- Hả? Tại sao chứ? Ta có làm chuyện xấu đâu chứ? Ai cấm ta thế? - Vũ Nhu Tử bất mãn nói.

- Thất Tu Tôn Giả tiền bối.- Tống Thư Hàng cười gượng đáp.

- Tại sao lại cấm ta chứ? - Vũ Nhu Tử kêu lên.


- Bởi vì cô phát cái bài hát kia đấy.- Tống Thư Hàng trả lời.

- Vì sao chứ, rõ ràng hay như thế mà, thế nên ta mới chia sẻ vào nhóm để những tiền bối chưa nghe được thưởng thức đấy.- Vũ Nhu Tử bĩu môi, trên mặt đầy vẻ không vui.

Tống Thư Hàng: …

Hay như thế? Tế bào âm nhạc của Vũ Nhu Tử cô nương phát triển kiểu khỉ gì thế? Rốt cuộc cô ấy thưởng thức giọng hát đáng sợ như thế từ góc độ nào vậy?

Vũ Nhu Tử bĩu môi, lập lời thề: - Lần sau ta tuyệt đối không chia sẻ nhạc hay lên cho các tiền bối nữa.

Tống Thư Hàng nghe thấy thế bèn cảm thấy an tâm.

Đồng thời, hắn trượt màn hình điện thoại, nhìn người vừa nãy nói chuyện - ‘Thất Tu Tôn Giả’.

Trong não hải của hắn không khỏi nhớ lại giấc mộng ngày hôm qua, cái vị Xá Lam của ‘Thiên Thủ Môn’ đó thám hiểm phần mộ của ‘Lục Tu Tôn Giả. ’

Lục Tu Tôn Giả có quan hệ gì với thất tu tôn giả không? Thất Tu Tôn Giả có năm vị sư huynh sư tỷ là Nhất Tu, Nhị Tu, Tam Tu, Tứ Tu, Ngũ Tu không?

Sau khi ngẫm nghĩ, Tống Thư Hàng gửi một tin nhắn lên nhóm Cửu Châu số 1.

Thư Sơn Áp Lực Đại: Thất Tu tiền bối, ngươi biết ‘Lục Tu Tôn Giả’ không?

Tin nhắn của Tống Thư Hàng vừa được gửi lên thì đã có người trả lời ngay lập tức.

Là người luôn luôn online - thánh đấu sĩ Bắc Hà Tán Nhân: - Ấy? Thư Hàng tiểu hữu biết Lục Tu Tôn Giả sao?

Thất Tu Tôn Giả cũng gần như trả lời tin nhắn cùng lúc: - Thư Hàng tiểu hữu nghe được tin tức về ‘ Lục Tu Tôn Giả’ từ đâu thế?

- Ừm, Lục Tu Tôn Giả là sư huynh của Thất Tu Tôn Giả sao? - Tống Thư Hàng cẩn thận hỏi, dù sao thì hắn cũng nhìn thấy mộ của ‘Lục Tu Tôn Giả’, nếu như thật sự là sư huynh đệ, vậy không phải có nghĩa là ‘Lục Tu Tôn Giả’ đã chết sao?

- Ừm, không phải. Ta hoàn toàn không có sư huynh tên là Lục Tu Tôn Giả.- Thất Tu Tôn Giả khẳng định.

- Vậy thì ta an tâm rồi.- Tống Thư Hàng thở phảo một hơi, nói: - Thực ra thì, hôm qua ta lấy được tin tức từ trên người một tên đệ tử của Thiên Thủ Môn, tên này đã từng đi thám hiểm mộ của ‘Lục Tu Tôn Giả’. Cũng có nghĩa là vị Lục Tu Tôn Giả này đã quy tiên rồi.

- À à à, Lục Tu Tôn Giả chi mộ, cái đó ấy à! - Thất Tu Tôn Giả lập tức trả lời lại.

- Tiền bối cũng biết ư? - Tống Thư Hàng hiếu kì hỏi.

- Ừ, ta biết. Hiện giờ ngôi mộ đó nằm trên một ngôi sao băng ở trong vũ trụ. Trong nhóm chắc vẫn chưa có đạo hữu nào từng đến mộ của Lục tu Tôn Giả đâu nhỉ? - Thất Tu Tôn Giả nói.

- Chưa đâu, ta nhớ ta mới chỉ từng đến mộ Ngũ Tu Chân Quân thôi - Bắc Hà Tán Nhân đáp.

Thất Tu Tôn Giả: - Ha ha ha, vậy thì vừa đúng lúc, hôm nay có thể tiếp tục hoạt động thám hiểm mộ cổ của nhóm Cửu Châu số 1 rồi. Đây là kì thứ mấy rồi? Chắc là mười ba rồi nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui