Phủ Chủ Thất Sinh Phù dẫn Tống Thư Hàng và Diệt Phượng công tử đến chỗ một bãi cát nằm ở đằng sau của hòn đảo.
Sau đó, hắn đến một chỗ trên bãi cát, vói tay giật một cái cửa ngầm ra.
Cửa vào bảo khố chỉ đơn giản vậy thôi sao? Thất Sinh Phù tiền bối không sợ bị trộm mất à?
Lúc này, Thất Sinh Phù tiền bối dẫn đầu tiến vào bên trong mật đạo, Tống Thư Hàng và Diệt Phượng công tử cũng nối gót Phủ Chủ Thất Sinh Phù tiến vào theo.
Bên dưới cánh cửa ngầm là một địa đạo uốn khúc hướng thẳng xuống phía dưới, sâu không thấy đáy, cũng không có cầu thang.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù bước lên phi kiếm, chậm rãi hạ xuống. Còn Tống Thư Hàng thì cũng được Diệt Phượng công tử dùng phi kiếm đỡ lấy, thong thả đi xuống.
Không biết đi xuống bao lâu, cuối cùng trước mắt Tống Thư Hàng cũng xuất hiện ánh sáng: - Đã đến rồi sao?
- Đến rồi! Bảo khố của ta ở chỗ này đây.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù mỉm cười nói. Sau đó, hắn đưa tay chỉ chỉ về phía trước.
Thứ ở trước mặt hắn là một con ngọc quy dài một trăm mét, toàn thân nó được đúc từ ngọc thạch, trông sống động như thật. Ánh sáng này là phát ra từ trên thân thể nó.
Nó cứ nằm lặng lẽ không hề nhúc nhích như thế ở trong cái vực sâu không đáy này.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù cười ha ha nói: - Đây chính là nơi ta để bảo khố.
Diệt Phượng công tử dõi mắt nhìn con rùa khổng lồ kia, cảm thán nói: - Thất Sinh Phù đạo hữu bạo tay thật đấy.
- Khà khà, chỉ là vận khí khá tốt, kết được mối thiện duyên với vị Quy tiền bối này thôi.
Quy tiền bối? Mắt Tống Thư Hàng sáng rực lên, lẽ nào cái con ngọc quy khổng lồ này là vật thể sống sao?
Trong lúc hắn còn đang mải suy nghĩ thì Thất Sinh Phù tiền bối đã dẫn hắn và Diệt Phượng công tử bay đến trên lưng con rùa.
- Các ngươi cũng biết đó, năm đó ta đã hạ ra rất nhiều lời thề kỳ quái. Có một lần, trong quá trình hoàn thành một lời thề, ta đã quen biết được với Quy tiền bối. Sau đó ta bèn di dời toàn bộ bảo khố của mình đến cất giữ trên người Quy tiền bối.- Vừa nói, Phủ Chủ Thất Sinh Phù vừa đi đến vị trí cao nhất trên mai rùa, vỗ nhẹ lên chỗ đó một cái.
Đỉnh của mai rùa bắt đầu tách ra, hóa thành một cái cửa lớn.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù nói: - Vào đi! Bảo khố ở bên trong đấy.
Trước khi Tống Thư Hàng bước vào nơi cất giữ bảo khố, hắn đưa mắt nhìn xuống con rùa khổng lồ ở phía dưới này một cái.
Từ đầu chí cuối, con ngọc quy này vẫn nằm im không cục cựa lấy một cái nào, đến cả mí mắt cũng không hề chớp lấy một cái.
...
...
Sau khi bước vào trong mai rùa, Tống Thư Hàng nhìn thấy một không gian màu trắng vô cùng rộng lớn.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù và Diệt Phượng công tử bay bồng bềnh ở trên không trung, dường như trong không gian toàn màu trắng này không hề có trọng lực.
Trong không gian này, có vô số giá gỗ, hòm, rương đều đang trôi bồng bềnh. Trong những thứ đó đều có chứa báu vật của Phủ Chủ Thất Sinh Phù.
Phủ chủ vẫy vẫy tay gọi Tống Thư Hàng rồi nói: - Nói đi cũng phải nói lại, Tống Thư Hàng tiểu hữu có đang thiếu thứ gì không?
- Ta cũng không rõ nữa. Chi bằng tiền bối giới thiệu cho ta được không? - Tống Thư Hàng dò hỏi.
- Ừm, tiểu hữu bây giờ đã có tu vi nhị phẩm. Ta thấy ngươi đã có cả pháp y lẫn vũ khí luôn rồi. Về mặt công pháp thì cũng chẳng thiếu gì. Đan dược cũng đủ...- Phủ Chủ Thất Sinh Phù đưa tay gãi gãi cằm.
- Hay là tiền bối cho ta thêm một ít 'phù bảo' nữa được không? - Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi, phù bảo của Thất Sinh Phù tiền bối đã cứu hắn thoát khỏi nguy hiểm mấy lần.
Đặc biệt là kiếm phù đã giúp hắn vượt cấp giết chết được tới mấy tên cường địch.
- Nếu là Phù bảo thì bởi vì tu vi bây giờ của ta có hạn nên phù bảo mà ta có thể chế tạo ra cao lắm cũng chỉ tầm cỡ tứ phẩm mà thôi... Nếu như ngươi muốn, thì ta sẽ tặng trước cho ngươi mấy tờ.- Nói xong, Thất Sinh Phù tiền bối đưa tay ngoắc một cái.
Ba chồng bùa bay đến từ phía trên một cái giá gỗ, rơi xuống tay của Thất Sinh Phù tiền bối.
Sau đó, hắn 'xoẹt xoẹt' như đếm tiền mặt, mỗi loại rút ra hai mươi tờ rồi đưa cho Tống Thư Hàng.
- Hai mươi tờ giáp phù này, hai mươi tờ kiếm phù này, với hai mươi tờ phiêu hành phù. Tất cả đều là cấp bậc tứ phẩm, mạnh hơn mấy cái ngươi dùng lần trước một chút... Sáu mươi tờ phù bảo này, cũng coi như là tiền thù lao ta trả cho Tống Thư Hàng tiểu hữu vì đã đưa tới nhiều ‘giáo viên’ như thế cho ta. Không tính vào phần giao dịch 'Huyết Thần Toàn' nhé! - Phủ Chủ Thất Sinh Phù cười ha ha nói với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng gượng cười nhận lấy sáu mươi tờ phù bảo... Mấy thầy giáo ở trên đảo này cũng không phải do hắn đưa tới đâu.
- Tiếp theo, thật ra thì ta đã chuẩn bị một vài món đồ để trả thù lao của Huyết Thần Toàn, nhưng để xem Tống Thư Hàng tiểu hữu ngươi thích món nào đã.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù cười hắc hắc lên.
Sau đó, hắn dẫn Tống Thư Hàng đến trước ba cái rương lớn.
Mở rương thứ nhất ra, bên trong là một sợi dây thừng màu vàng.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù giới thiệu: - Đây là ‘khốn tiên thằng'…. bản sao thôi nhé. Một khi thi triển ra thì nó có thể trói chặt kẻ thù. Tuy chỉ là bản sao thôi, nhưng cho dù có là linh hoàng ngũ phẩm thì sợi thừng này cũng có thể trói chặt được một khắc. Chỉ có điều, số lần sử dụng nó cũng có hạn. Sau khi ta có được nó đã sử dụng năm lần rồi. Bây giờ, sợi ‘khốn tiên thằng’ này còn có thể sử dụng được mười sáu lần nữa thôi. Sau khi sử dụng hết mười sáu lần này nó sẽ biến thành một sợi dây thừng bình thường.
Mười sáu lần trói chặt kẻ thù. Tuy số lần sử dụng có hạn, nhưng nếu sử dụng thứ này hợp lý thì quả là diệu dụng khôn cùng.
Đặc biệt là đến cả tu sĩ ngũ phẩm mà cũng có thể bị trói một khắc... trong lúc các tu sĩ ngũ phẩm giao chiến với nhau, thời gian một khắc kia đủ để thay đổi thắng bại.
Tống Thư Hàng im lặng gật gật đầu. Đây đúng là một bảo bối tuyệt vời!
- Đây là món bảo bối thứ hai, là một con rối.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù lại mở cái rương thứ hai ra.
Trong rương có chứa một con rối rất tinh xào - Tống Thư Hàng thấy con rối này rất trông quen mắt, nó có hình dạng một con rồng lớn phương Tây, dài khoảng chừng ba mét, cao khoảng hơn hai mét, toàn thân màu trắng bạc.
Ngoài màu sắc của con rối này khác với con rối hắc long của gã 'tiên sinh' mà Tống Thư Hàng đã từng nhìn thấy ở trong hang động dung nham kia, thì còn lại cơ hồ giống nhau như đúc.
- Đây là một loại con rối có thể phi hành do Mặc Môn sản xuất, chỉ cần nhét linh thạch vào trong là có thể khởi động nó. Nếu như chất lượng của linh thạch đủ tốt, loại con rối phi hành này thậm chí còn có thể bay với tốc độ siêu thanh. Trước khi tiểu hữu tấn cấp cảnh giới tứ phẩm, nắm vững pháp môn ngự kiếm phi hành thì con rối phi hành này là một công cụ di chuyện cực tốt đấy. Điểm trừ duy nhất là nó tốn linh thạch dữ lắm.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù giới thiệu.
Lúc Tống Thư Hàng trông thấy con rối màu trắng bạc này thì trong lòng đã cảm thấy thích rồi.
Long kỵ sĩ gì đó oách lắm!
Cho dù nó chỉ là một con rối cự long thôi…. Nhưng vẫn ngầu lắm.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, sau khi có nó rồi, dù chưa tới tứ phẩm thì Tống Thư Hàng vẫn có thể ung dung, tự do bay ở trên không trung!
- Xem chừng Tống Thư Hàng tiểu hữu rất thích món quà thứ hai này nhỉ.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù cười cười nói: - Chỉ có điều, ta vẫn muốn giới thiệu một chút với ngươi về món bảo vật thứ ba.
Hắn vừa nói vừa mở chiếc rương thứ ba ra.
Trong chiếc rương thứ ba là một gốc măng tre nho nhỏ, trông có vẻ như rất ngon lành.
- Đây là thiên tài địa bảo gì thế? Sử dụng nó như thế nào? - Tống Thư Hàng quay sang hỏi.
Hắn nhớ lại lúc Bạch Tôn Giả phát hiện ra hai gốc thúy trúc duẫn hồi trước, ăn xong thì giúp ích rất nhiều cho việc khai thông tị khiếu, nhờ có tay nghề nấu ăn của nữ đầu bếp Đường Đường của Không Không đạo môn, hương vị lại càng tuyệt vời hơn.
- Ách. Cái này không phải dùng để ăn đâu... Tuy rằng nó cũng có thể ăn được thật, nhưng nếu mà ăn hết nó thì thật quá lãng phí.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù vội vàng khua khua tay nói.
Diệt Phượng công tử đứng ở một bên ngó nhìn cây măng một hồi lâu rồi đột nhiên lên tiếng: - Có yêu khí. Không đúng... Linh khí trên người nó rất dồi dạt. Đây là linh vật đã tu luyện thành à?
- Đúng thế. Đây là cây măng sinh trưởng tại vùng đất hội tụ linh khí dồi dào, hơn nữa điểm hiếm thấy ở nó chính là nó không hề biến thành yêu. Sau khi nó sinh ra một ít linh trí thì bắt đầu tiến hóa theo hướng linh vật. Chỉ cần che chở cho nó trưởng thành một cách cẩn thận thì đợi đến khi nó trở thành một cây trúc rồi, không cần phải luyện chế nó cũng đã là một món pháp bảo trời sinh có khí linh rồi.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù vừa nói vừa cười ha ha lên.
Đây quả thật là một bảo bối tốt khó tìm.
Một pháp khí muốn có được khí linh trong mình là điều không dễ dàng gì. Không chỉ phải tốn hao rất nhiều thiên tài địa bảo mà còn phải đưa tình cảm yêu mến vào bên trong pháp bảo, ngày đêm làm bạn với nó, hơn nữa còn cần phải có đủ cơ duyên nữa mới được.
Ngay cả Lưu Tinh Kiếm trong tay của Bạch tiền bối cũng chỉ mới đang sinh ra được một tia khí linh mà thôi.
Mà gốc măng nhỏ này, chỉ cần nuôi dưỡng nó lớn lên, biến thành một cây trúc, thì nó đã thành một cây gậy trúc trời sinh có linh.
Giá trị của món bảo vật này đã vượt xa giá trị của 'Huyết Thần Toàn'.
- Thất Sinh Phù đạo hữu, liệu gốc măng nhỏ này có vấn đề gì không thế? - Diệt Phượng công tử hỏi dò. Bảo bối như thế này, tại sao phủ chủ lại định lấy ra để đổi lấy một khối huyết thần toản với Tống Thư Hàng làm gì?
Đây quả thực là kiểu muốn dùng kim cương đổi lấy mấy đồng tiền lẻ mà.
- Bản thân gốc măng này không hề có vấn đề gì cả... Sở dĩ ta lấy nó ra để giao dịch là bởi vì nó cũng không phải là đồ của ta. Bởi vì nó có ước định với ta nên tạm thời ở nhờ trong bảo khố của ta mà thôi.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù nói: - Theo như giao hẹn của ta và nó thì mỗi khi ta cần tiến hành 'giao dịch' với đạo hữu trong bảo khố bí mật này thì nhất định phải để cho đạo hữu đó tiếp xúc với 'gốc măng nhỏ' này. Đợi xem bao giờ xuất hiện một người chủ nhân mà thích thì nó sẽ đi theo người đó.
Lai lịch của Phủ Chủ Thất Sinh Phù rất thần bí. Sau lưng hắn có cả một thế lực tu sĩ vô cùng khổng lồ. Điểm này dường như cũng không phải là bí mật trong nhóm Cửu Châu số 1. Phủ Chủ Thất Sinh Phù cũng không hề kiêng dè tránh né đề tài này... Nhưng hắn cũng rất ít khi đề cập tới thế lực sau lưng hắn rốt cuộc là gì.
Trong tay Phủ Chủ Thất Sinh Phù luôn luôn có một vài món đồ kỳ quái... Cũng giống như những lời thề kỳ quái mà hắn đã tiện miệng lập ra khi còn trẻ vậy.
Tống Thư Hàng cười cười nói: - Tình tiết bảo vật nhận chủ đây sao?
Phủ Chủ Thất Sinh Phù cười ha ha rồi nói: - Cũng gần như là vậy đấy.
- Vậy thì ta phải làm thế nào? - Tống Thư Hàng lại hỏi.
- Đơn giản thôi. Ngươi đưa tay ra nắm lấy nó, để xem thử phản ứng của nó như thế nào thôi.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù đáp.
Tống Thư Hàng gật gật đầu, vén áo cà sa lên rồi đưa tay về phía gốc măng kia. Đồng thời cũng buột miệng hỏi: - Đúng rồi, Thất Sinh tiền bối, nếu như thật sự có người được cây măng này chấp nhận thì sau khi mang nó đi, phải mất bao lâu nó mới mọc thành trúc được?
- Ừm... Khoảng chừng năm trăm năm là có thể lớn thành một cây trúc nhỏ rồi. Sau khoảng hai nghìn năm thì nó sẽ trưởng thành.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù xoa xoa cằm đáp lại.
Năm trăm năm mà mới chỉ nhú thành một cây trúc nhỏ thôi á?
Trong lúc Tống Thư Hàng còn đang suy nghĩ thì tay của hắn đã chạm vào gốc măng kia rồi.
Nó gai gai, nhưng mà cũng mềm mềm, sờ vào cũng có cảm giác không tệ.
Đột nhiên, tinh thần của Tống Thư Hàng chấn động.
Sau đó, ảo giác thấy trời và đất bỗng xuất hiện trước mắt hắn.
Ở giữa đất trời có một cây gậy trúc thật lớn đỉnh thiên lập địa. Một đầu của cây gậy cắm thẳng vào trong vân tiêu, một đầu khác của cây gậy thì đâm sâu vào trong nền đất. Như thể ông đây cắm trời thông luôn cả đất.
- Thật là khí phách.- Tống Thư Hàng cảm thán.
Nhưng đúng lúc đó, cây gậy này đột nhiên rút ra từ trong lòng đất, nện tới tấp về phía Tống Thư Hàng!
Keng ~ Tiếng kim loại giao nhau vang lên, Tống Thư Hàng cảm giác trong đầu óc mình vang lên tiếng ong ong, vô cùng khó chịu.
"Đã quá ~"
Một thanh âm quanh quẩn trong đất trời tựa như tiếng sấm rền.
Âm thanh này khiến Tống Thư Hàng trực tiếp tỉnh lại từ trong ảo giác kia.
Mà lúc này, Tống Thư Hàng phát hiện ra rằng mình đã đẩy gốc măng kia ra xa hơn mười bước, mặt mày đần thối ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...