Tu Chân Liêu Thiên Quần

À, nhìn rõ rồi, là Bạch Tôn Giả!

Chẳng trách trên chiếc xe máy kéo kia không có số dự thi, bởi vì bản thân Bạch Tôn Giả không phải tuyển thủ dự thi, hắn là trọng tài chạy theo thôi.

Toi rồi, đụng ai không đụng, sao lại đụng lên người của Bạch Tôn Giả thế này, chết chắc rồi. Đông Tiên Tử cảm giác thiếu chút nữa thì lệ trong hốc mắt đã tuôn dài luôn rồi.

Cũng may là Bạch Tôn Giả kịp thời cảm thấy tình trạng của Đông Phương Tiên Tử hơi kỳ lạ.

Trong nháy mắt khi máy kéo của Đông Phương Tiên Tử sắp đụng tới nơi thì Bạch Tôn Giả đột nhiên phanh xe lại, dùng động tác vô cùng điêu luyện tránh khỏi Đông Phương Tiên Tử.

- Đừng hoảng hốt, bình tĩnh một chút.- Bạch Tôn Giả dịu dàng an ủi.

- Tiền bối, ta đang rất cố gắng để giữ bình tĩnh đây.- Đông Phương Tiên Tử nói, cô cũng rất muốn để bản thân mình bình tĩnh lại, nhưng nếu như ‘muốn’ mà có tác dụng thì trên đời này cũng chẳng có nhiều chuyện ngoài ý muốn như thế xảy ra rồi. Cũng như khi sát thủ đường phố đang điên cuồng đạp chân ga thì có khi trong lòng bọn họ đang nghĩ tới việc phải phanh xe lại.

Cũng thế, xe kéo của Đông Phương Tiên Tử tiếp tục lao phăng phăng về phía trước với lộ tuyến khá quỷ dị.

Đúng tại lúc này, Đông Phương Tiên Tử đột nhiên hét lên thật to: - Bạch tiền bối, hãy chúc ta một câu đi!

Trong lúc kêu lên, giọng nói của cô cũng dần dần đi xa.

Bạch tiền bối: - …..

Được rồi, nếu như chỉ chúc phúc thôi thì không thành vấn đề.

- Chúc cô may mắn nhé Đông Phương Tiên Tử.- Bạch Tôn Giả trả lời.

- Cảm ơn ngài.- Thanh âm của Đông Phương Tiên Tử truyền lại từ phía xa.

Nhưng kỹ thuật lái xe của cô cũng không vì lời chúc phúc của Bạch Tôn Giả mà tăng lên một bậc, cô vẫn cứ là sát thủ đường phố như thế.

Nhưng tuyển thủ dự thi khác chỉ có thể cười khổ né cô, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

…..

Lái xe lạng lách lung tung như Đông Phương Tiên Tử ở trên con đường đua đầy ắp nguy cơ thế này, rất dễ gặp phải một cái bẫy nào đó được giấu sẵn trên đường.


Vì vậy, chỉ một lát sau, xe đẩy của cô đã cán phải một cái bẫy.

Ánh sáng của cái bẫy này lóe lên….

Giọng giải thích đầy vẻ hân hoan của Mc vang lên: [Hình như chiếc xe kéo số 37 của Đông Phương Tiên Tử chạy quá nhanh dẫn đến mất kiểm soát thì phải? Ái chà chà, đây đúng là nguy hiểm, những tuyển thủ dự thi khác vì phải tránh né Đông Phương Tiên Tử nên tốc độ bị kéo chậm lại không ít rồi. Cẩn thận….. Ôi chao, Đông Phương Tiên Tử bất cẩn cán trúng bẫy mất rồi! Vậy thì cái bẫy mà cô ấy đụng trúng là gì đây? Là bẫy địa lôi phát nổ à? Hay là bẫy bị đưa về điểm xuất phát đây? Liệu có khi nào là một chiếc bẫy chứa may mắn đưa tuyển thủ vượt lên dẫn đầu đoàn xe như khi nãy hay không?]

- Là bẫy về thành à? - Trong lòng tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong, lúc này, thứ thích hợp với Đông Phương Tiên Tử nhất chính là bẫy quay về thành!

Còn lỡ như xúi quẩy hơn, giẫm trúng cái bẫy đưa Đông Phương Tiên Tử bay thẳng lên dẫn đầu như Vũ Nhu Tử ban nãy cũng được, tử đạo hữu bất tử bần đạo mà!

Cứ giao sát thủ đường đua như Đông Phương Tiên Tử lại cho mấy vị đạo hữu có kỹ thuật lái xe điêu luyện ở phía trước xử lý thì hơn. Mấy tấm thân mong manh như bọn họ không chịu nổi chà đạp đâu.

Nhưng sau khi xe của Đông Phương Tiên Tử cán lên bẫy thì không hề xuất hiện cảnh tượng xoắn ốc thăng thiên như trong tưởng tượng của mọi người, mà trên thân chiếc xe của cô lại có thêm một phù văn sáng lấp lánh.

Cuối cùng, đạo phù văn kia hóa thành bộ dạng của một con linh điệp!

Con linh điệp xinh đẹp kia vỗ cánh một cái… sau một khắc, Đông Phương Tiên Tử hoảng hồn phát hiện, tốc độ của chiếc máy kéo của cô lại tăng nhanh.

Hơn nữa đây không phải tăng nhanh gấp một hai lần gì, mà là tăng lên những ba mươi lần!

Tốc độ vốn đã nhanh tới mức khiến người ta không cách nào tưởng tượng ra nổi rồi, bây giờ vèo một phát tăng lên tận ba mươi lần. Dọa cho Đông Phương Tiên Tử lập tức nghĩ tới chuyện bỏ xe chạy lấy mạng.

Nhưng cô lại cảm thấy mình không thể bỏ xe mà chạy được, nếu cô không khống chế xe thì không biết nó có tạo thành hư hỏng hay tai nạn gì đó hay không. Cô là một cô nương tốt rất có trách nhiệm.

‘Ta có thể làm được, chỉ cần bình tĩnh lại thì ta nhất định có thể làm được. ’ - Đông Phương Tiên Tử lẩm bẩm.

Hơn nữa, Đông Phương Tiên Tử cảm giác có lẽ đây chính là cơ hội giúp cô vượt qua cái danh hiệu sát thủ đường đua này.

Vậy nên cô lại càng cố gắng hơn, chuyên tâm cố gắng điều khiển chiếc xe kéo số 37, lao vun vút trên đường đua.

- Đừng mà, Đông Phương Tiên Tử, mau bẽ cua qua phải đi! - Rầm….. Tai nạn đâm xe liên hoàn xảy ra.

- Đông Phương Tiên Tử cô đừng có vội, không sao đâu, bình tĩnh một chút, cứ chạy bình thường, là có thể vượt qua…. A! - Rầm rầm rầm…. sự cố lật hai chiếc xe thảm thiết.


- Cẩn thận, lúc này cô đừng nên phanh vội, Đông Phương Tiên Tử! Tiêu rồi, xe bị lật rồi.

Rầm rầm rầm, chiếc xe kéo của Đông Phương Tiên Tử bị lật dựng đứng lên, cuối cùng đè ngược về sau, trúng xe kéo của một vị đạo hữu khác.

Đủ loại tai nạn hỗn loạn xảy ra.

Đây không còn là một cuộc đua xe kéo nữa rồi, đây đúng là một trận…. đồ sát mà!

[Các vị đạo hữu đang ngồi trước màn hình, có lẽ cảnh tượng trước mắt sẽ khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc và rúng động dữ dội lắm, Nhưng xin mọi người đừng lo, tuy rằng cảnh tượng trông qua thì có vẻ toàn bộ quá trình như một trận tàn sát xe kéo của bạn bè do xe số 37 gây ra. Nhưng thực ra, trận đấu mà chúng tôi tổ chức chỉ là một cuộc đưa xe kéo tràn ngập hòa bình lẫn tình yêu.]

Bởi vì xấu hổ, nên mặt của Đông Phương Tiên Tử thoắt cái đã đỏ bừng lên.

Tuy rằng chiếc xe kéo bị cô tông ngã và bị đè lên đều có hộ thuẫn cường hãn chống đỡ, sau khi cô rời khỏi, những đạo hữu này chỉ cần lật xe của mình lên là có thể tiếp tục cuộc đua.

Nhưng thật sự cô có cảm giác như một con sói già độc ác xông thẳng vào bầy dê… mà cô chính là con sói gian ác đó.

Cũng may lẽ cái phù văn linh điệp tăng tốc trên xe cũng dần dần mờ đi, tốc độ nhanh hơn gấp mấy chục lần của cô đã sắp biến mất rồi.

Còn cô thì cũng từ từ nắm vững được cảm giác lái xe với tốc độ cực nhanh thế này. Cô cảm giác kỹ thuật lái xe của mình đã tiến bộ rất nhiều rồi.

- Cứ cắm đầu mà chạy thôi, đừng nghĩ vu vơ gì nữa.- Đông Phương Tiên Tử nghĩ như thế đấy.

Nhờ ơn đợt đâm xe hoành tráng này của Đông Phương Tiên Tử….. Tống Thư Hàng khống chế thân thể của Diệt Phượng công tử từ từ vượt qua mười vị tiền bối với tốc độ chậm rãi mà lại vô cùng kiên định. Bây giờ hắn đang đứng ở vị trí thứ hai mươi mốt.

…..

Một lát sau, Tống Thư Hàng từ xa đã nhìn thấy chiếc xe lao vun vút của Đông Phương Tiên Tử. Còn có ở phía xa hơn, một thân ảnh nọ đang đẩy chiếc xe kéo đã hỏng bét của mình đi về phía ven đường.

Đạo thân ảnh kia…. Chính là Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối!

Tam Lãng tiền bối đang kéo chiếc xe kéo của mình, đi về phía rìa đường đua.


ở đó có một cái hộp sữa chữa lớn, chắc là có thể sửa được chiếc xe kéo bị hư nặng của Tam Lãng tiền bối.

Nhưng đúng lúc này.

- A a a a, Tam Lãng đạo hữu, mau tránh ra! - Một tiếng kêu chói tai truyền tới từ phía xa.

Cuồng Đao Tam Lãng quay đầu lại xem, sau đó hắn há hốc mồm ra không ngậm lại được.

Chỉ thấy Đông Phương Tiên Tử đang lái chiếc xe đẩy số 37 của mình, lao thẳng tới dữ dội như một con ngựa hoang thoát cương.

- Đừng ~ mà.- Cuồng Đao Tam Lãng cũng hoảng hồn la lớn. Bởi vì cõi lòng đang đau đớn tan nát, khiến tiếng hét của hắn cũng ngập tràn tuyệt vọng.

- Mau ~ tránh ~ ra.- Đông Phương Tiên Tử hét to.

Một giây sau, chiếc xe kéo của cô vô tình cán thẳng lên chiếc xe đẩy đáng thương đã chịu đủ mọi tổn thương hư hại của Cuồng Đao Tam Lãng.

‘Brừm brừm brừm…. ’ chiếc xe máy kéo của Đông Phương Tiên Tử chạy đi xa, chỉ đề lại một cột khói đen.

Khóe miệng của Cuồng Đao Tam Lãng co giật, khó run rẩy thu hồi hộ thuẫn phòng ngự.

Sau đó hắn quay người lại, nhìn chiếc xe kéo của mình, bên trên có thêm hai vết bánh xe mới toanh.

Trong lúc nguy cấp, Tam Lãng không kịp bao cả xe kéo của mình lại. Có thể bảo vệ được bản thân đã là may mắn lắm rồi.

Nhìn chiếc xe của mình, trong lòng Tam Lãng cảm thấy đau đớn khôn nguôi: - Tại sao chỉ có chúng ta là bị thương!



Lúc này, Tống Thư Hàng vững vàng vượt qua Cuồng Đao Tam Lãng.

- Tam Lãng tiền bối, cố gắng lên, bây giờ ngươi đã trở thành một điểm nhấn trên trường đua rồi đấy.- Hắn khống chế thân thể của Diệt Phượng công tử, quay sang phất tay cười nói với Cuồng Đao Tam Lãng.

Mấy lời này hắn đã chuẩn bị sẵn từ ba giây trước rồi, đợi tới khi chạy qua Cuồng Đao Tam Lãng thì mới nói.

Tống Thư Hàng cảm giác điểm kinh nghiệm kỹ năng ‘tiên đoán’ của mình đang tăng lên.

Cái này gọi là ‘cười người hôm trước hôm sau người cười’, khi nãy Cuồng Đao Tam Lãng còn chế giễu Diệt Phượng công tử do Tống Thư Hàng hóa thành đã trở thành một điểm nhấn trên đường đua. Đảo mắt một cái thì chính hắn cũng biến thành điểm nhấn mất rồi.

Sau khi vượt qua Cuồng Đao Tam Lãng xong, vị tri của Tống Thư Hàng bây giờ đang ở thứ hai mươi của cuộc đua máy kéo.


Vẫn còn mười hạng nữa mới tới khoảng cách top 10 mà Bạch Tôn Giả định ra cho hắn.

- Áp lực nặng như núi mà.- Tống Thư Hàng lẩm bẩm.

Cũng không biết Diệt Phượng công tử đã cải tạo độ lại chỗ nào cho chiếc xe kéo này. Tuy rằng tốc độ khá thật đấy, nhưng sao cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó thì phải?

Người khác đều có mấy kỹ năng bộc phát, giống như động cơ tên lửa của Bạch Hạc Chân Quân, kỹ năng đọc kinh tăng tốc của Tạo Hóa Pháp Vương, năng lực mũi khoan cực lớn của Túy Nguyệt Cư Sĩ. Ai nấy đều vô cùng đặc sắc.

Nhưng chẳng lẽ lúc Diệt Phượng công tử độ xe lại thì không cho thêm kỹ năng bộc phát tăng tốc gì cho nó cả à?

Chắc là phải có chứ nhỉ, đua xe mà không có khả năng chạy nước rút nào thì còn gọi là đua xe được sao?

Tống Thư Hàng bắt đầu suy nghĩ cho thật kỹ.

Nếu như thật sự có đặt ra năng lực chạy nước rút thì… có lẽ là cái nút kia nhỉ!

Hắn là người cẩn thận kỹ tính. Cho nên trước khi tham gia cuộc thi chính thức, hắn đã tìm cơ hội kiểm tra từ trên xuống dưới chiếc xe kéo mà Diệt Phượng công tử đã sửa chữa qua, cố gắng ghi nhớ những phần mà Diệt Phượng công tử đã cải tạo lại ở trong đầu.

Bây giờ hắn cố gắng nhớ lại một chút, thì lại nghĩ tới cái nút ấn màu xanh bị che ở bên cạnh chỗ ngồi.

- Hay là mình thử xem sao? - Hắn nghĩ thầm trong lòng.

Nếu vẫn cứ dùng tốc độ kiểu này, không có năng lực tăng tốc cho nhanh thì trừ phi hai mươi vị tiền bối ở phía trước đều gặp phải sự cố, bằng không hắn căn bản không có cơ hội lọt vào top 10.

Nhưng tỉ lệ mấy vị tiền bối ở trước mặt xảy ra chuyện là rất thấp.

Lại còn cái tên Diệt Phượng công tử qua loa kia nữa, vội vàng chuyển hết ý thức của hắn qua đây. Còn không chịu nói rõ ràng về chiếc xe cho hắn nghe, đúng thật là thiếu tầm nhìn xa.

Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng ra lệnh cho thân thể. Ba giâ sau, tay của Diệt Phượng công tử mở cái nắp nhỏ bên phải ra, ấn mạnh lên cái nút màu xanh biếc ở đó.

[Khởi động hệ thống chiến giáp Siêu cấp Diệt Phượng!]

[Hệ thống bắt đầu….]

[Xác nhận người lái là ‘Diệt Phượng chủ nhân’]

[Khởi động hệ thống hoàn tất]

[Chào ngài, Diệt Phượng chủ nhân. Hệ thống siêu cấp chiến giáp Diệt Phượng vô cùng trung thành xin vui lòng được phục vụ cho ngài, xin hỏi ngài muốn tiến hành biến hình à?]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui