Tống Thư Hàng định hỏi ý của Bạch Tôn Giả, hắn cảm giác với thân thể nho nhỏ của mình, thật sự không thể nào hưởng thụ nổi sự cuồng dã của Phi kiếm dùng một lần bản 005 - Bởi vì hắn nhìn thấy, cảnh tượng Đồng Quái tiền bối bay trên tời khi nãy. Trong đầu tưởng tượng cái kiểu cách mở dù đáp đất của lính nhảy dù khi dùng phi kiếm dùng một lần bản 005, cùng với cảm giác ám ảnh khi đi nhảy bungee…. Không được, sẽ chết người mất.
Nhưng Tống Thư Hàng cũng không ngu ngốc mà đi hỏi thẳng Bạch Tôn Giả rằng: - Tiền bối, phi kiếm dùng một lần bản 005 của ngươi lần này liệu có đưa ta bay thẳng lên trời không? -
Cho nên, phải hỏi cái giả thiết nào mé mé thôi, thử cẩn thận vào, nhưng lại phải to gan một chút!
Trước tiên…. Giả như Bạch tiền bối thật sự muốn dùng phi kiếm dùng một lần bản 005 đưa hắn bay thẳng lên trời thật, thì nhất định phải có nguyên nhân nào đó, nhất định là mình đã làm trò ngu dại tự tìm đường chết nào đó, giờ bị Bạch tiền bối phát hiện.
Lại nhớ tới cảnh ngày hôm qua Bạch tiền bối đột nhiên cầm tóc giả bộ làm tóc hai chùm, rất có thể là chuyện lần trước hắn và Vũ Nhu Tử làm đủ trò nghịch kiểu tóc của Bạch tiền bối đã bị lộ ra rồi.
Cách bị lộ…. rất có thể là cái tập tin mà Vũ Nhu Tử gửi lên không gian trên nhóm. Cho nên, trước tiên phải nghĩ cách lên Nhóm Cửu Châu Số 1 xem thử một cái đã xác định tình hình cái đã.
Điện thoại của Tống Thư Hàng chỉ là một sản phẩm của một hãng điện thoại nội địa bình thường mà thôi, ở nơi biển Đông này, hắn không thể nào lên mạng được. Còn Đồng Quái Tiên Sư thì đã bị Bạch tiền bối đưa đi ra xa ngoài ngàn dặm. Cho nên, bây giờ mà muốn lên Nhóm Cửu Châu Số 1 xem thử thì chỉ có thể mượn điện thoại của Bạch Tôn Giả mà thôi.
- Bạch tiền bối này, có thể cho ta mượn điện thoại di động của ngài dùng một lát được không? - Tống Thư Hàng cố rặn ra nụ cười mà hắn cho là tự nhiên nhất, ôn hòa nhất, vô hại nhất ra.
Lúc này Bạch Tôn Giả đang nhận lấy giá nướng của Đồng Quái Tiên Sư, gia vị với dầu ăn các thứ Đồng Quái Tiên Sư đã nêm đủ cả rồi, Bạch tiền bối chỉ cần căn lửa cho tốt, nướng chín đồ trên giá là được.
- Mượn điện thoại à? - Bạch Tôn Giả quay đầu lại, mỉm cười hỏi: - Để làm gì thế?
- Là thế này, hình như ta đã gặp được kỳ ngộ lúc ở trên hòn đảo thần bí kia.- Nói đoạn, Tống Thư Hàng móc long cốt khô đằng trong túi thu nhỏ con thỏ kia ra, rồi nói tiếp: - Tổng cộng có mười sáu gốc long cốt khô đằng, nên ta muốn liên hệ với Tô Thị A Thất tiền bối một phen. Bảo hắn tới lấy mớ long cốt khô đằng này về chữa thương cho A Thập Lục!
Lý do này đúng là quá tuyệt vời, kín kẽ vô cùng luôn!
- Ừ, ta biết rồi…. Nhưng mà để ta liên lạc với A Thất đạo hữu giúp ngươi đi vậy.- Bạch Tôn Giả gật đầu, hắn lùi lại một bước, chỉ vào giá thịt nướng: - Thư Hàng, ngươi tới đây dùng khống hỏa quyết để khống chế hỏa hậu đi nhé, đúng dịp để ta xem trình độ khống quả huyết của ngươi bây giờ ra sao. Nếu như đạt chuẩn thì tới lúc quay về chúng ta có thể học cách luyện chế khí huyết đan rồi.
Nói xong, Bạch Tôn Giả yên lặng lấy điện thoại di động ra, hắn còn quay người sang một góc mà Tống Thư Hàng không nhìn tới được, bắt đầu quẹt quẹt lướt lướt trên màn hình điện thoại.
Tống Thư Hàng: - ….
Hắn nhận lấy giá thịt nướng, dùng khống hỏa quyết để khống chế hỏa hậu, nhưng trong lòng thì như có ngàn con sóng vỗ.
Tèo rồi! tèo rồi! tèo thật rồi!
Bạch tiền bối làm thế này, rõ ràng cho thấy không muốn để hắn tiếp xúc với vấn đề rồi, không… trong Nhóm Cửu Châu Số 1 nhất định là to chuyện lắm rồi đây.
Nói cách khác, cái thanh phi kiếm dùng một lần bản 005 khi nãy là Bạch Tôn Giả chuẩn bị cho mình đây mà! Nào ngờ phải lúc Đồng Quái Tiên Sư bắt đầu công tác tự tìm chết mỗi ngày, nên mới gánh giùm mình một kiếp.
Nhưng Đồng Quái Tiên Sư chỉ có một mà thôi. Gánh xong một kiếp thì không ai gánh giúp cho Tống Thư Hàng kiếp nữa cả!
Làm sao đây, bây giờ phải làm sao đây?
Phải nghĩ cách gì đó, để cho Bạch tiền bối vui lên… biết đâu hắn mà vui lên rồi, sẽ tha cho mình một lần thì sao?
Có tệ lắm thì cũng phải nghĩ cách đổi phi kiếm dùng một lần bản 005 thành phi kiếm bản 004 bình thường cái đã. Công năng của bản 005 thật sự đáng sợ quá đi mất.
Đầu óc Tống Thư Hàng bắt đầu vận chuyển hết tốc lực.
…..
Bên cạnh, Bạch Tôn Giả mở Nhóm Cửu Châu Số 1 ra.
Trong Nhóm Cửu Châu Số 1 vẫn tràn ngập tin spam, các đạo hữu trong nhóm Bạch Tôn Giả không online, cũng không giống như nổi giận gì, nên spam còn ác liệt hơn nữa.
Đạo hữu đổi ảnh đại diện thành meme của Bạch Tôn Giả ngày càng nhiều hơn.
Bạch Tôn Giả nhếch môi, thành một nụ cười thâm sâu khó dò. Sau đó hắn ấn mở ảnh đại diện của Tô Thị A Thất.
….
Ảnh đại diện của Tô Thị A Thất ….. cũng chạy theo trào lưu đổi thành meme Bạch tiền bối thở dài.
A Thất bây giờ đang chat ở trong nhóm, nhưng hắn không nằm trong đám spam thả phanh vô tình vô nghĩa kia, mà là đang hỏi han xem các đạo hữu trong nhóm có biết ai có long cốt khô đằng hay không.
Hắn đang cần long cốt khô đằng gấp.
Đúng lúc này, AThất đột nhiên nhận được một tin nhắn riêng.
Hắn xem thử là ai gửi tin cho mình, sau đó bất giác rùng mình một cái - là Bạch Tôn Giả gửi tới!
Dược hoàn! Lộn, là tiêu rồi, Bạch Tôn Giả thế mà lại pm riêng cho hắn?
Tô Thị A Thất dè dặt mở khung chat riêng ra.
Bạch Tôn Giả: - A Thất đạo hữu này…. có muốn long cốt đằng không? Nếu như muốn thì ta có thể cho ngươi hết, ngươi tới đây tìm ta đi, bây giờ trong tay ta đang có mười sáu gốc long cốt khô đằng đây!
Vừa dứt khoác, lưu loát mà lại trực tiếp nữa! Mười sáu gốc long cốt khô đằng kia đánh trúng điểm yếu của Tô Thị A Thất. Bây giờ hắn thật sự rất cần long cốt khô đằng.
Vậy nên hắn trả lời không chút do dự: - Bạch tiền bối, bây giờ ngài đang ở đâu thế?
- Ta đang ở trên một hòn đảo nhỏ ở biển Đông, để ta gửi tọa độ cho ngươi.- Bạch Tôn Giả trả lời.
Sau đó, hắn lại gửi tọa độ cho Tô Thị A Thất.
Tô Thị A Thất: - Nhận được rồi, Bạch tiền bối, ta lập tức tới chỗ ngài ngay đây!
- Được, ta chờ ngươi.- Bạch Tôn Giả: - Còn nữa, ảnh đại diện mới của ngươi đẹp lắm [icon mỉm cười]. Gặp lại trên đảo sau nhé, tạm biệt.
A Thất lập tức đổ mồ hôi lạnh ào ào, không kềm lại được.
Sao mình lại đi đổi ảnh đại diện làm gì kia chứ…. Tuy rằng Bạch tiền bối gửi icon mỉm cười, nhưng hắn cứ cảm giác như có một tương lai tăm tối đang bủa vây lấy hắn.
Vậy bây giờ mình có nên đến hòn đảo kia không nhỉ?
Đáp án chắc chắn trăm phần trăm là - đi rồi, phải đi chứ. Dù có lên núi đao, xuống biển lửa thì hắn cũng phải đi.
Tô Thị A Thất cắn răng một cái, cất điện thoại vào, thiên đạo sau lưng tự động bay ra, đáp xuống chân hắn.
- Đi, mục tiêu là Bạch tiền bối! - A Thất bắt đầu bay về phía hòn đảo kia….
….
- Được rồi, ta đã báo cho A Thất đạo hữu giúp ngươi rồi đấy. Hắn sẽ chạy đến đây ngay thôi.- Bạch Tôn Giả cười tủm tỉm nói với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cười trông cực kỳ vô tội: - Cảm ơn tiền bối.
- Đừng khách khí làm gì.- Có vẻ như tâm trạng của Bạch tiền bối đang tốt lắm, hắn tự tay lấy hai xâu thịt và rau nướng trên giá xuống: - Ta đi chuẩn bị chút quà để lát nữa đón A Thất tới chơi, ngươi cứ nướng tiếp đi nhé. Dùng khống hỏa quyết tốt lắm, trông cũng ra dáng lắm, cố gắng lên, tới chừng về nhà là chúng ta có thể luyện khí huyết đan rồi.
Nói xong, Bạch tiền bối cắn xâu thịt nướng, ung dung đi về phía rừng cây kế bên. Nhìn bộ dạng của hắn thì hình như là muốn đi lựa một nhánh cây thì phải?
Nếu như Bạch tiền bối mà lựa nhánh cây thì…. Chỉ có một chế tác phi kiếm dùng một lần mà thôi!
Hốc mắt Tống Thư Hàng đỏ hoe, rưng rức: - Qủa nhiên sau Đồng Quái tiền bối thì sẽ tới lượt mình rồi sao?
- không, đây không phải nước mắt, mình chỉ bị khói bay vào mắt mà thôi.
Không được, phải lấy lại tinh thần!
Nhân dịp Bạch tiền bối còn chưa xử đẹp mình… phải nghĩ cách khiến Bạch tiền bối vui lên mới được.
Đầu óc Tống Thư Hàng bắt đầu vận chuyển điên cuồng.
Thử nghĩ kỹ xem, chuyện gì có thể khiến Bạch tiền bối yêu thích hay vui vẻ đây.
Ví như dỡ máy móc này? Hay là ăn dương mai? Hoặc là đua xe chăng? Đua phi kiếm nữa? Bế quan tu luyện thì sao? Mấy sự kiện hay đồ vật thần bí, kì quái chẳng hạn? Phi kiếm dùng một lần bay cái vèo lên vũ trụ thì sao? Lặn xuống biển nữa? Hay đi xông hơi ở suối nước nóng này?
Đợi đã, mấy cái đằng sau toàn linh ta linh tinh gì thế này? Tống Thư Hàng lắc đầu thật mạnh, vội vàng vứt mấy mục đáng sợ ở phía sau ra khỏi đầu.
Mấy thứ đó không thực tế chút nào!
Hay là kể mấy câu chuyện cười cho Bạch tiền bối nghe nhỉ? Để ngài ấy cười vui một trận thử xem?
Tống Thư Hàng từng xem rất nhiều sách, nhưng tự nhiên bắt hắn lập tức nghĩ ra một câu chuyện cười thì hắn không thể nào nghĩ ra được.
Trong rừng cây…. Bạch tiền bối ngân nga một bài hát, chặt được một nhánh cây tuyệt vời, sau đó bắt đầu gọt gọt. Nhanh chóng gọt ra hingf dạng của một thanh phi kiếm dùng một lần bản 005.
Thân kiếm của bản 004 và 005 hơi khác nhau một chút, thân kiếm 005 hơi chỉa lên, có chứa độ cong…
Tiêu rồi, chết rồi! Bây giờ giải quyết kiểu gì đây? Điện thoại không có tín hiệu, hắn không thể nào lên mạng mà gửi tin kiểu ‘Online chờ tin, gấp! ’ được.
Bạch tiền bối nhanh chóng khắc họa trận pháp lên thân của phi kiếm dùng một lần.
Hai phút sau, một thanh phi kiếm dùng một lần bản 005 đã xuất hiện trong tay của Bạch Tôn Giả.
- Xong, làm xong rồi. Tăng cường độ cong trong lúc bay, đồng thời lúc bay còn có mang theo ánh sáng của sao băng nữa. Vậy thì lúc bay sẽ phá rách không trung tựa như sao băng. Điểm cải tiến này đã tách ra một nhánh khác trong hệ liệt phi kiếm dùng một lần rồi, vậy thì cứ gọi nó là Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001 đi vậy! - Bạch Tôn Giả giơ cây kiếm gỗ trong tay lên, lẩm bẩm.
Trên thân kiếm, loáng thoáng có thể thấy ánh sáng như lưu tinh lóe lên.
Lúc thanh phi kiếm này bay lên nhất định là sẽ rất đẹp đây…..
Bản thân Tống Thư Hàng đã mở được nhĩ khiếu, cho nên mấy lời Bạch tiền bối thì thào nãy giờ hắn đều nghe không sót chữ nào.
Tống Thư Hàng cảm giác chân mình như nhũn ra.
Lại thăng cấp nữa rồi, cái này còn đáng sợ hơn nữa… còn ghê hơn cả cái thanh phi kiếm 005 đã đưa Đồng Quái Tiên Sư bay thẳng lên trời hồi nãy luôn.
…..
Bên kia, ở trên một hòn đảo nhỏ nào đó giữa Thái Bình Dương.
Ông giáo sư, Lâm Thổ Ba, Cao Mỗ Mỗ, anh em Gia Cát, chị em Lục Phỉ và một số người nữa đang bận sứt đầu mẻ trán, ngày hôm qua, sau khi mấy hành khách trên máy bay lấy được quyển luận ngữ xong thì lấy ông giáo sư làm trung tâm, mọi người bắt đầu lên lịch, cho ra một cách dạy học có hiệu suất cao nhất.
- Đi thôi, mục tiêu hôm nay chính là phải tìm hiểu về trình độ ‘hiểu biết’ về chữ Hán của bọn họ cái đã, sau đó chúng ta mới biết phải dạy từ đâu.- ông giáo sư nói.
Bọn họ chuẩn bị chọn đại một nhóm nhỏ trong số mấy người nguyên thủy kia để làm một bài kiểm tra nho nhỏ, để thử xem bọn họ biết được bao nhiêu về chữ Hán.
Dựa theo những gì Phủ Chủ Thất Sinh Phù đã nói, những người thổ dân này đã học tam tự kinh rồi, cơ bản thì gần như mỗi người thổ dân đều đã học thuộc lòng, hơn nữa phần lớn đều biết viết.
….
Một giờ sau.
Mấy người giáo sư, Lâm Thổ Ba và Cao Mỗ Mỗ nhìn xấp bài thi mới vừa thu xong, ai cũng đần mặt ra.
Ai có thể nói cho bọn họ biết, ‘chữ Hán’ mà mấy người thổ dân này viết ra thuộc quốc gia nào không? Viết chữ nào chữ nấy như gà bới thế này, còn cuồng thảo hơn cả cuồng thảo, căn bản không đọc ra được là chữ gì cả….
Đây căn bản không phải tam tự kinh mà là đang vẽ bùa thì có, chắc chắn là vẽ bùa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...