Tu Chân Liêu Thiên Quần

- Biết rồi.- Kình Bát cười rất đỗi thành thật, cúp máy.

Sau đó, Kình Bát lại nói với Sa Cửu: - Lão Cửu, lên thôi! Lang Nhất mới vừa nói xong, tuyệt đối không thể để cho con nhóc này chạy thoát, cứ hạ tử thủ xử đẹp nó!

- Hạ tử thủ à? - Sa Cửu nghe xong thì gật đầu: - Ta biết rồi.

Cái này… chính là nghệ thuật truyền lời đây.

Mỗi một câu nói gốc, cứ đi qua miệng của một người truyền tin thì lại thay đổi một chút. Khi câu nói này truyền qua ba lượt thì rất có thể sẽ biến thành một nghĩa hoàn toàn khác với câu gốc.

Vậy nên, Sa Cửu nhận được mệnh lệnh ‘hạ tử thủ’ bắt đầu ra tay.

Thân hình hắn vừa động thì nhanh chóng tiến tới chỗ cô gái mặc áo đen kia.

Kỹ năng bơi lội của cô gái váy đen tên Sở Sở này rất tốt, nhưng so với những kẻ thường xuyên hoạt động trong nước như Sa Cửu và Kình Bát ở đằng sau thì chút kỹ năng bơi lội này của ta lại không là cái gì hết.

Lúc trước, Sa Cửu và Kình Bát rắp tâm muốn đẩy cô vào tuyệt cảnh thôi nên cũng chẳng dùng hết sức. Nay nhận được mệnh lệnh xử đẹp của Lang Nhất xong thì Sa Cửu mới chính thức bộc lộ hết bản lĩnh bơi lội của mình ra.

Chỉ trong thời gian nháy mắt thôi, khoảng cách giữa Sa Cửu và cô gái váy đen đã được rút ngắn chỉ còn lại năm thước.

Trong đôi mắt híp rịp của Sa Cửu lóe lên hàn quang, hai tay của hắn quạt liên hồi trong nước.

Trong lúc quạt tay, chân khí hòa vào trong nước, biến thành một đám cá mập với hàm răng sắc bén. Đám cá mập này nhờ nước mà sinh ra, trong cơ thể được rót đầy chân khí, trông vô cùng sống động, lắc đuôi lao về phía cô gái áo đen.

- Tất sát! Bách sa chưởng!

Vừa ra tay thì đã dùng kỹ năng tất sát muốn lấy mạng người rồi.

Sa Cửu là một vị cường giả có tu vi nhị phẩm, hơn nữa lại là chân sư lâu năm, chân khí rất hùng hậu.

Cô gái áo đen đang liều mạng bơi ở đằng trước cảm ứng được sát ý truyền tới từ sau lưng, cùng với sóng chân khí vô cùng cường hoành, cô bất đắc dĩ dừng lại. Nếu còn bơi tiếp nữa thì cô cũng chỉ có thể dùng lưng hứng trọn một chiêu này của đối phương. Chân khí của một chiêu này rất đáng sợ, nếu đánh trúng thì dù cô không chết cũng phải mất nửa cái mạng.

Tuy rằng cô được xưng là đệ tử thiên tài, nhưng tu vi của cô khó khăn lắm mới vừa bước vào cảnh giới chân sư nhị phẩm gần đây thôi. Vẫn chưa cường đại tới mức có thể dùng thân trực tiếp đỡ lấy một kích toàn lực của một chân sư khác.

Sở Sở dừng lại, tay phải kéo một cái ở chiếc vớ trên đùi, rút một thanh đoản kiếm nhỏ bị cột trên đùi ra.

Tiếp theo, cô dùng sức chém xuống mặt nước trước mặt.


Trong lúc chém xuống mặt nước, Sở Sở dùng thanh âm nhỏ tới mức chỉ mỗi mình cô có thể nghe thấy, lẩm bẩm: - Đời này của ta, chỉ rèn một kiếm!

Vừa dứt lời, đoản kiếm trong tay của cô phát ra tiếng kiếm minh ong ong.

Sau đó, cô đột nhiên xoay người, đoản kiếm trong tay đâm về phía sau.

Ở sau lưng cô là mười ba con cá mập vô cùng sống động với hàm răng bén nhọn. Chúng cũng đang rẽ nước lao về phía cô.

Xoẹt!

Đoản kiếm trong tay của Sở Sở lóe lên liên tục, trong nháy mắt, đã chém ra hai mươi sáu đạo kiếm quang ở trong tay Sở Sở, đâm về phía bầy cá mập kia. Chia đều mỗi con cá mập nước kia bị trúng hai kiếm, bị kiếm khí đánh nát, lại biến thành nước biển một lần nữa, hòa vào trong biển.

Còn Sở Sở thì nương vào lực đẩy của một kiếm này. Tăng tốc thêm lần nữa, nhảy vào trong biển, liều mạng chạy về phía xa….

Cô biết rõ, hai tên tiểu tử đuổi theo cô đều là chuyên gia ở trong nước, tốc độ bơi lội trong nước e là còn nhanh hơn cô. Phải nhanh chóng nghĩ ra cách thoát thân mới được, bằng không, cứ kéo dài như thế thì sẽ bất lợi với cô.

Trong lúc Sở Sở đang xoay người vội vàng lùi lại…. thì cô đột nhiên cảm giác mình va phải một bức tường thịt thật dày.

- Ha ha ha.- tiếp theo, một tiếng cười gằn vang lên bên tai của Sở Sở.

Hai cánh tay thô to thoắt cái đã ôm lấy người của Sở Sở, trên cánh tay rắn chắc truyền tới sức mạnh vô cùng đáng sợ.

Sở Sở chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân giống như sắp bị siết nát.

- Đối với mấy con ả thân thể mềm mại như ngươi, thì ta thích nhất là ôm lấy các ngươi thật chặt, sau đó….. siết các ngươi nát nhừ, biến thành một bãi thịt nhầy trong lồng ngực của ta.- lại thêm một tràng cười gằn vang lên.

Đúng là cái tên to con tên Kình Bát kia. Không biết từ khi nào hắn đã bơi tới chờ sẵn trên hướng mà Sở Sở sẽ chạy. Khiến Sở Sở tự đâm đầu vào lưới.

- A a a ….- Sở Sở cảm giác đôi tay của kẻ kia càng lúc càng siết chặt, khiến cho xương cốt toàn thân của cô sắp sửa gãy nát: - Cái tên đáng chết này, ngươi đi chết đi!

Cô xoay ngược cổ tay, đoản kiếm trong tay đâm về phía Kình Bát.

- Vô ích thôi, đoản kiếm của ngươi không đâm thủng được phòng ngự trên người ta đâu.- Kình Bát lộ ra một nụ cười vô cùng thật thà.

Xoẹt!

Khi đoản kiếm của Sở Sở đâm lên người hắn thì giống như đâm lên một đòa cao su co giãn vô cùng, thân kiém cắm lút cán, nhưng trên người Kình Bát lại không nhỏ ra được một giọt máu nào.


Tầng co giãn dày cộm này chính là phòng ngự mà Kình Bát vẫn lấy làm đắc ý. Đoản kiếm thậm chí không thể đâm thủng lớp da của Kình Bát ư?

- Ta đã nói rồi mà, vô ích cả thôi.- Kình Bát cười rú lên quái dị, lại tăng thêm lực lượng trên cánh tay.

Rắc rắc…. Sở Sở cảm giác xương cốt trên người mình đã vỡ mất rồi. Không chỉ như thế, còn có hai đạo chân khí cực kỳ dã man theo cánh tay của Kình Bát, trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể của cô, phá hoại thân thể cô từ bên trong.

- Ta thích nhất là cảm giác khi nhìn phụ nữ nhân loại nhỏ nhắn xinh xắn như ngươi chết trong ngực của ta, đúng là cảnh tượng đẹp đẽ mà đau thương. Cho nên…. Ta phải giết ngươi. Dù cho Lang Nhất muốn cố gắng bắt sống, nhưng ta vẫn muốn giết ngươi.- Kình Bát hạ giọng thật nhỏ, nhe răng cười nói.

Nhưng Sở Sở không thể nghe rõ những lời này nữa rồi.

Sắp chết rồi sao?

Cô cảm giác tầm mắt ngày càng mờ hơn… toàn thân càng lúc càng nhẹ, giống như linh hoàn sắp bay ra khỏi cơ thể mất rồi.

Hơn nữa, có lẽ là sắp chết mất rồi, nên trước mắt cô lại bắt đầu xuất hiện ảo giác.

Cô nhìn thấy có một con cá voi khổng lồ đang bay trên bầu trời ~

…..

- A a a a a ~ - Trên bầu trời, Tống Thư Hàng há họng kêu thảm một tràng….

Trong đầu hắn bây giờ đang mít đặc.

Tống Thư Hàng nhớ loáng thoáng là mình đang ở sân bay với Lâm Thổ Ba, Cao Mỗ Mỗ và anh em Gia Cát Trung Dương với Gia Cát Nguyệt. Sau đó còn bất ngờ gặp được đệ tử Joseph trên danh nghĩa của mình, bị con gái của hắn dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm rất lâu.

Sau đó, hình như mình đã lên máy bay rồi thì phải?

Nhưng đoạn ký ức về sau lại hơi mơ hồ… lẽ nào mình đã ngủ mơ à?

Dù sao cũng không biét là đã ngủ bao lâu nữa, khi hắn mở mắt ra lần nữa thì đột nhiên hắn phát hiện mình đang ở trên không trung, hơn nữa còn đang nhanh chóng lao xuống phía dưới.

Chuyện gì thế này? chẳng lẽ gặp phải tai nạn máy bay rồi? Thế báy may đâu? Rồi còn những hành khách khác nữa?

Rất nhiều suy nghĩ xẹt qua trong đầu hắn.


Những suy nghĩ này đan xen lại với nhau, biến thành tiếng rống thảm thiết trong miệng của Tống Thư Hàng. Nhưng tiếng kêu thảm thiết của hắn không kéo dài bao lâu thì đã bị một thanh âm khác cắt đứt.

- Muuu ~ mu ~ - Một tiếng kêu nặng nề và mạnh mẽ vang lên ngay trên đỉnh đầu của Tống Thư Hàng.

Đó là một con….. cá voi khổng lồ.

Cũng giống như Tống Thư Hàng, nó cũng bị dọa sợ ngây người.

Thân là một con cá voi, nó đã phải trải qua những kinh nghiệm diệu kỳ mà tất cả những con cá voi khác chưa từng được trải qua - vi như hành trình đến sa mạc, ví như đi ké phi kiếm, cùng với bây giờ, chơi trò nhảy máy bay rơi xuống mà không có lấy một sợi dây nào.

Đây là một con cá voi khổng lồ, nếu như cá voi mà cũng có khả năng trao đổi như con người thì dựa vào đoạn kinh nghiệm hoành tráng, ầm ầm dậy sóng này thì chắc nó sẽ cua được nhiều em cá voi lắm chứ.

Con cá voi thì kêu thảm thiết, còn Tống Thư Hàng thì đực mặt ra.

Mẹ nó…. Ta rơi xuống từ trên không thì còn có thể đổ thừa là vì gặp tai nạn máy bay, nhưng cái con này cũng rơi xuống chung với ta là sao đây? Chẳng lẽ trên chiếc máy bay mà ta ngồi có chứa một con cá voi khổng lồ à?

Đừng có nói giỡn chứ, đó là hành không chứ có phải hàng hải chở á voi đâu.

Tống Thư Hàng cứ cảm thấy hình như trí nhớ của mình bị gì đó… hình như hắn đã quên đi một số thứ thì phải.

Hắn nhíu mày cố nhớ lại.

Đúng lúc này, đột nhiên có một đoạn ký ức xuất hiện trong đầu hắn.

- Ba ơi ba, ba có vui không? - Một bé gái trông cực kỳ đáng yêu chạy tới trước mặt hắn, ngẩng đầu lên cười tươi như hoa nhìn hắn: - Nếu như không vui thì Tiểu Miêu cười với ba một cái, cười xong thì ba vui lên có được không?

Đây đúng là nụ cười của thiên thần mà! Chữa lành tâm hồn, chỉ cần nhìn một cái thôi sẽ khiến người ta quên đi hết tất cả phiền não.

Tống Miêu…. Con gái của hắn!

Một lời giải thích đột nhiên xuất hiện trong đầu của Tống Thư Hàng.

Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Giỡn cái gì thế hả, con gái của ta á? Ta sinh với ai? Ta còn chưa tới tuổi kết hôn của pháp luật quy định nữa mà.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì lại có một hình ảnh khác xuất hiện trong đầu của hắn.

Hắn nhìn thấy mình đột nhiên đứng bên cạnh một cô gái có gương mặt mơ hồ, nhìn con trai Tống Nhân kết hôn, cô gái mặc áo cưới vác bụng bầu đi tới chắc là con trai của hắn.

Sau đó, hắn lại cầm tay Tống Miêu phiên bản trưởng thành, đưa con bé xuất giá….

Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Mấy đoạn ký ức này là cái quỷ gì đây?


Là giấc mơ mình mơ thấy lúc ở trên máy bay đây sao?

Không… không đúng!

Hình như đây đều là những chuyện mà tự bản thân mình đã trải qua kia mà? Lẽ nào mình bị mất trí nhớ kể từ lúc đăng ký tới giờ hay sao?

Mất trí nhớ?

Biển Đông?

Hòn đảo thần bí!

Tống Thư Hàng lập tức nghĩ tới hòn đảo thần bí… Chẳng lẽ do bản thân mình bất cẩn tiến vào hòn đảo thần bí hay sao? Nhưng rõ ràng mình đã quyết định, dù cho có nhìn thấy hòn đảo thần bí đó thì cũng không vào mà, tại sao tự nhiên lại chui lên đó làm gì chứ.

Giờ thì hay rồi, mất ký ức rồi đây.

…..

- Muu ~ muuu~ muu ~Lúc này, tiếng bò rống lại vang lên, đúng lúc này, con cá voi lớn bên người kêu lên dồn dập, bất chợt kéo ý thức của Tống Thư Hàng về.

Má ơi… thiếu chút nữa quên mất, bây giờ mình đang rơi xuống từ trên trời.

Bây giờ mình phải làm gì đây?

- A a a a a… cứu mạnh đi! - Tống Thư Hàng hét thật lớn - bây giờ hắn còn làm được gì nữa đây? Ngoại trừ hét thảm ra thì hắn cũng không biết mình có thể làm được gì nữa.

Ngay lúc hắn đang ra sức hét lên thì trong đầu hắn đột nhiên lại xuất hiện một hình ảnh.

Một cô gái với mặt mày mơ hồ đa dạy hắn học một quyển công pháp võ học. Hình như đó là một bộ công pháp rất lợi hại thì phải?

Tống Thư Hàng vô thức dùng tới loại pháp môn công pháp này.

- Hống! hống! - Tiếng sư tử hống nặng nề quanh quẩn khắp biển Đông, tiếng như sấm rền, hồi âm văng vẳng.

Công pháp sư hống công là một loại khá đặc thù, lúc gầm lên giống như sấm rền quanh quẩn trong không trung, có thể khiến kẻ thù tim đập dồn dập và kinh hồn táng đảm, có uy lực chấn nhiếp nhân tâm không thể tin nổi!

Sau khi Tống Thư Hàng kêu to hai tiếng thì phát hiện hình như cổ họng của mình đỡ thông thuận hơn rất nhiều, giống như được uống thuốc nhuận hầu vậy, vô cùng nhẹ nhàng sảng khoái.

Vậy nên hắn nhịn không được lại kêu thêm hai tiếng: - Hống hống!

Đợi đã, có phải mình bị tê liệt cảm giác nguy cơ hay không thế? Bây giờ mình đang rơi xuống từ trên không đó, tuy rằng bên dưới là mặt biển….

Trong lúc nghĩ như thế, Tống Thư Hàng cảm giác khí huyết trong khẩu khiếu thứ năm của mình dâng tràn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui