Địa kiếp biến mất, mây đen tán đi, bầu trời một lần nữa lại sáng ngời, chỉ để lại những đường nứt dưới mặt đất.
- Nữ vương bệ hạ, nữ vương bệ hạ.
Nhìn thấy con cự mãng bị luồng địa lôi đánh bay, chúng xà ở phía xa xa vô cùng lo lắng.
- Nữ vương bệ hạ cuối cùng cũng tiến hóa không tệ, đạt tới cảnh giới bát sí linh mãng, bát sí linh mang tộc xà chúng ta rốt cục cũng tìm ra xà mạnh nhất.
Tất cả chúng xà đều kích động.
- Xoẹt.
Thân hình của cự mãng một lần nữa tăng vọt, vết máu loang lổ trên người sau đó cũng biến mất vô tung.
Một lát sau, khí tức trên người cự mãng đã đạt tới tình trạng khủng bố.
- Xoẹt.
Cự mãng từ trên không trung rớt xuống, khôi phục lại nhân hình trở thành một lục y nữ tử tuyệt đẹp.
-Bái kiến nữ vương bệ hạ.
Hơn mười người cùng gần nghìn con cự mãng nhìn thấy khí tức Yêu Huyên thì phủ phục xuống mặt đất.
- Tất cả đứng lên đi, các ngươi lui ra tất cả, bốn vị trưởng lão ở lại.
Yêu Huyên cất tiếng nói, thanh âm khiến cho mấy nghìn cự mãng cùng chúng nhân cũng nghe được rõ ràng.
- Nữ vương bệ hạ.
Một lão già và ba thanh niên đi tới trước mặt Yêu Huyên, ba người này là trung niên nữ nhân nhưng đều xinh đẹp vô cùng.
- Bốn vị trưởng lão, ta dự định đi tới Huyền thiên nội lục tìm kiếm linh mộ của bát sí linh mãng, chuyện ở đây ta giao cho các ngươi.
Yêu Huyên cất tiếng nói.
- Nữ vương bệ hạ, người quay lai tiêu diệt những kẻ phản loạn trong tộc, bây giờ lại mới tiến hóa, liệu có nên ở lại trong tộc một thời gian?
Một trung niên nữ nhân nói:
- Hơn nữa những kẻ phản loạn còn chưa giết sạch, nếu như bọn họ thừa dịp người đi thì bọn họ lại nổi dậy thì phải làm sao?
- Yên tâm, cầm đầu đã bị ta tiêu diệt, bọn họ không có lá gan, Linh Mộ đối với bát sí linh mãng tộc chúng ta rất trọng yếu cho nên ta phải đi xem.
- Nữ vương bệ hạ, linh mộ đúng là rất quan trọng với bát sĩ linh mãng tộc chúng ta, trên đường đi người phải cẩn thận.
Một trưởng lão khác nói.
- Ta biết, ta sẽ chú ý, các ngươi lui xuống đi.
Yêu Huyên nói.
Sau khi bốn trưởng lão rời đi, Yêu Huyên nhìn lên trên không trung, về phía phương xa quen thuộc kia mà nói.
Tên khốn kiếp vô lương tâm không đến thăm ta, ta sẽ đi Huyền Thiên nội lục tìm ngươi.
Ở trong một hạp cốc của Hồ Điệp Cốc, lúc này một cô gái xinh đẹp mặc hoa phục đứng ở trước sơn động mà nói:
- Sư phụ, con tới rồi.
- Linh nhi vào đi.
Ở bên trong truyền ra một thanh âm dịu dàng.
- Sư phụ.
Đi vào trong sơn động, hoa phục cô gái tiến tới một trung niên nữ tử mặc cẩm bào, lúc này năm cô gái mặc dù đã sang tuổi trung niên nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
- Linh Nhi, có biết tại sao ta gọi con tới chỗ này không?
Trung niên nữ nhân nói.
- Sư phụ vì muốn con thừa kế ngôi vị cốc chủ?
Hoa phục cô gái cất tiếng nói.
Hồ Điệp Cốc có hàng nghìn nữ đệ tử, thần nử ở Hồ Điệp Cốc có địa vị vô cùng phi thường, ngoại trừ cốc chủ, thái thượng trưởng lão thì thần nữ chính là địa vị tối cao, bình thường còn ở trên các trưởng lão, hơn nữa chỉ có thần nữ mới có thể kế thừa ngôi vị cốc chủ. Tuy nhiên yêu cầu với thần nữ rất nghiêm khắc, ngoại trừ thiên phú tu luyện dung mạo cũng phải tuyệt đẹp, còn nữa, thân thể phải hoàn bích, sau khi kế thừa ngôi vị cốc chủ, thần nữ phải ngay lập tức tìm một vị phu quân trở thành phó cốc chủ, mà phu quân của thần nữ phải là không biết đấu khí, không biết ma pháp, cũng không phải là Luyện Dước sư, Luyện Khí sư.
- Linh Nhi, con cũng biết tâm ý của sư phụ, ta biết con không muốn tìm một người làm bạn cả đời, nhưng mà chuyện này cũng không có cách nào, đây là quy củ trăm năm của Hồ Điệp Cốc rồi. Hiện tại con là một trong ba thần nữ, sư phụ đánh giá con tốt nhất bởi vì con không có dã tâm, nếu như ngô vị rơi vào trong tay hai người còn lại thì Hồ Điệp Cốc xem ra không có cách nào bình an.
Trung niên nữ tử nói.
- Nhưng mà sư phụ, con…
Trầm Linh tựa hồ như còn muốn nói điều gì.
- Ta biết rõ con muốn nói điều gì.
La Phương nói:
-
Con không muốn lấy một người không biết ma pháp, không biết đấu khí, cũng không phải là luyện dược, luyện khí sư, nhưng đây là quy của của Hồ Điệp cốc.
- Người bên ngoài vẫn cho rằng chúng ta lựa chọn phu quân như vậy là hi vọng Hồ Điệp Cốc không rơi vào tay người có dã tâm, nhưng mà con hiểu rõ, Hồ Điệp cốc chúng ta mục đích là gì, hiện tại trong đồng lứa, chỉ có ba người xuất hiện thân thể thuần âm, cho nên phải theo quy củ như vậy, mặc dù trăm nghìn năm qua, vẫn chưa có người nào có thể trợ giúp chúng ta đột phá tới chướng ngại kia.
La Phương cất tiếng nói:
- Vô số người cho rằng vị trí phó cốc chủ là một vị trí tốt, tuy nhiên bọn họ lại không biết rằng đây chính là một tâm bùa đòi mạng, không ai có thể sống quá ba ngày.
- Sư phụ con hiểu được rồi, con sẽ nghe lời người.
Trầm Linh bất đắc dĩ nói, trong ánh mắt có một vẻ thất vọng.
- Ta biết rõ con nhất định hiểu rõ sự khổ tâm trong lòng sư phụ.
La Phương cất tiếng nói.
- Vâng sư phụ, con sẽ cố gắng hết sức.
Trầm Linh gật nhẹ đầu:
- Con quay trở về thung lũng chuẩn bị trước.
- Đi thôi, còn ba tháng nữa là ngày chọn phu quân cho mình, con nhất định phải cẩn thận chọn lựa.
La Phương cất tiếng nói.
Ở một chỗ trong Huyền Thiên nội lục, tại một đại sảnh, lúc này có hơn mười người ngồi đây, mà trên người bọn họ phát ra những luồng khí tức vô cùng cường hãn.
- Không thể khôi phục hoàn toàn Thiên Nhãn nhiếp hồn sao
Lão giả áo xám nói với hơn mười người trong đại sảnh.
- gia chủ, đệ tử trong tộc hiện tại miễn cưỡng cũng chỉ có thể khôi phục tám phần Thiên nhãn Nhiếp hồn mà thôi, mặc dù thực lực không yếu nhưng vẫn chưa đủ.
Một lão giả trong đại sảnh nói.
- Đừng đề cập tới nha đầu bất tranh khí kia.
Lão giả áo xám hơi tức giận, lại bất đắc dĩ nói.
- Gia chủ, mọi chuyện cũng đa qua hai mươi lăm năm, người tức giận làm gì.
Một lão giả khác nói.
- Đúng vậy gia gia, muội muội đã bị cha nhốt hai mươi lăm năm, không bằng thả muội ấy ra.
Một trung niên hán tử nói với lão giả áo xám.
- Gia chủ, tiểu thư bị giam hai mươi lăm năm, như vậy cũng đủ rồi, người để tiểu thư xuất hiện đi.
Không ít người yêu cầu.
- Cha, cho dù người không nể mặt mũi của con thì người cũng phải nhìn vào tôn nữ mà thả muội muội chứ. Muội muội lúc trước đi vào Huyền thiên đại lục đã sinh một nữ nhi, lúc trước cha cũng không giết hài mhi đó, cũng là làm trái với quy củ của gia tộc. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Trung niên hán tử nói.
- Hài nhi là vô tội, tội không đáng chết.
Lão giả áo xám hung hăng nhìn trung niên nam tử.
- Cha, con biết rõ cha không đành lòng, dù sao cũng là huyết mạch của gia tộc, chẳng lẽ người không nghĩ đến chuyện gặp mặt tôn nữ hay sao. Con là cữu cữu của nó cũng muốn gặp nó, bây giờ nó cũng phải hai mươi lăm tuổi rồi, hẳn là rất khả ái xinh đẹp.
Trung niên hán tử tiếp tục nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...