Trong lúc vẫn tiếp tục hàng đống công việc, đôi mắt Gay vẫn bồn chồn hướng về gương mặt của Luke Ashley. Thật đáng ngạc nhiên, anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô cùng với sự chú ý không kém gì cô đang nhìn chằm chằm vào anh, trong khi có vẻ như không ai khác nhận thấy điều đó. Đột nhiên nhận thấy mình đang chăm chú ngắm từng đường nét của anh, cô thấy nhẹ cả lòng khi Katrina báo rằng họ hầu như đã sẵn sàng cho món tiếp theo.
Thật không may làm sao người này lại là Luke, nhưng Gay lại tự trấn an mình rằng anh ta có thể không nhận ra cô. Mà dù có nhận ra đi nữa, cô không nghĩ rằng anh sẽ bắt David phải chịu trách nhiệm về hành vi của người giúp việc của mình. Có thể khi đã nhận ra cô, an sẽ cảm ơn ngôi sao may mắn của mình rằng cô đã từ chối đi chơi với anh buổi sáng nay. Cô quả quyết, với một cái nhún vai thích chí rằng anh không phải là loại người có thể mời một cô làm việc nội trợ để ăn tối được. Có lẽ vì không biết anh ta lại là Ngài Ashley đáng kính, nếu không cô đã cố nhận lời mời của anh rồi. Cũng đáng giá đấy chứ, khi được thấy anh ta xấu hổ đến nước nào khi được biết cô thật sự là ai.
Mãi đến khi đang phục vụ món nước dùng và anh quay sang nói với Katrina, Gay mới đột nhiên nhớ ra cô không phải là người giúp việc thật sự, và với một trò đùa như vậy cuối cùng chính cô là người phải gánh chịu hậu quả. Mình hẳn phải hơi điên rồ, cô nghĩ, một lần nữa nhìn thấy cái nhìn lấp lánh từ đôi mắt Luke Ashley. Cô ngờ rằng anh đang cố đồng nhất hai cô gái rất khác nhau về làm một. Khi trở lại nhà bếp, theo bản năng, cô sợ rằng chính điều này đang lôi cuốn anh hơn cả việc thăng tiến của David, cũng như sự phù hợp của cô vợ anh ta.
Khi cô đặt một chiếc đĩa thức ăn ấm nóng trước mặt anh để anh có thể dùng món thịt vịt hầm, đôi tay cô run lẩy bẩy. Và khi anh ngước lên nhìn thẳng vào cô để lẩm bẩm lời cám ơn, cơn run rẩy lan tỏa lên khắp cánh tay và xuyên suốt thân thể cô. Đó phải gọi là một cơn hoảng loạn, nhưng cảm giác này chưa từng có trong cô bao giờ. Cô cảm thấy lạ lùng và một chút sợ hãi vì có người đàn ông nào lại có thể tác động tới cô như vậy.
Vào lúc cô tiếp cafe, bữa ăn quả là một thành công đáng ghi nhận. Dù vậy, thật lạ, nó chẳng làm dịu đi trạng thái căng thẳng thần kinh của cô. Rồi đến một giây phút vụng về, khi bà cô của Luke hỏi Katrina về bí quyết cho món thịt vịt hầm ngon lành của cô ta. Thật may mắn, sau một lút ấp úng rõ rệt, trong khi Gay nín cả thở, Katrina mới lắp bắp rằng mon đó khá phức tạp và tốt hơn có lẽ cô sẽ viết công thức ra giấy sau vậy.
Dường như nhận thấy Gay nhẹ cả người đi khi bà dì Ashley nói rằng như vậy thật là tuyệt. David hấp tấp liếc sang phia Gay với một cái nháy mắt. Bất hạnh làm sao khi Gay cảm thấy có ai đó đã chứng kiến điều này, và nỗi sợ hãi của cô là có thật. Liếc nhanh về phía Luke Ashley, cô thấy anh đang săm soi nhìn hai người với một tháong khinh bỉ trên mặt. Cô rùng mình nghĩ tới lời lý giải mà anh ta đang gán ghép cho sự thân mật dễ dãi nhưng vô tư của David. Đáng nhẽ anh phải biết chứ, David - Cô bực bội nghĩ. Nhưng không hiểu sao bực anh ấy thì ít mà bực Luke Ashley thì nhiều, vì sao anh ta lại có thể đi đến những kết luận sai trái nhanh chóng đến thế chứ.
Khi bữa tối kết thúc, Gay tạ ơn trời vì cô không phải xuất hiện thêm nữa tới lúc lấy áo khoác cho khách ra về. Căn nhà bếp ấm cúng và tĩnh lặng cứ như một thiên đường sau cơn giông tố. Thậm chí cô còn cảm thấy thích thú khi phải rửa cả một đống chén bát! Tập trung vào cái món này còn dễ hơn là cứ lẩn quẩn mãi với những suy tư quá rắc rối của riêng cô.
Những dụng cụ nấu bếp đã rửa xong, khi cô đang định tiếp tục thu dọn những thứ còn lại thì chợt nghe thất tiếng khóc thút thít từ phòng trẻ ngay phía trên chỗ cô đang đứng. Đó hẵn phải là bé Nigel. Chạy bổ lên gác, vừa đi vừa lau tay vào chiếc khăn, cô vội vàng bế thằng bé ra khởi chiếc cũi trước khi nó làm toáng cả nhà lên. Nigel nhỏ xíu vốn đã chẳng là đứa bé ngoan, không chịu nghe cô dỗ dành. Thấy nó đã tè ra quần nên cô quyết định đem nó xuống nhà bếp để thay.
Thay xong, cô bắt đầu ru bé trong vòng tay của mình. Thật thích thú khi nó rúc vào cô với nụ cười thiên thần bé bỏng. Chẳng mấy chốc đứa bé lại ngũ tiếp đi. Vừa mới định đưa nó về phòng thì cánh cửa bật mở và hết cả hồn vía cô thấy Luke bước vào.
Giật bắn người, cô chòng chọc nhìn anh, ghì chặt lấy đứa bé đến nỗi suýt nữa nó dậy. Phải nuốt nước bọt hai lần, cô mới tìm lại nổi giọng nói của mình. Chính Luke là nguyên nhân gây ra điều đó.
- Làm ơn cho tôi cốc nước được chứ? - Đóng cửa lại, anh chậm rãi tiến về phía chiếc bồn rửa bát, mắt vẫn không rời khỏi cô.
- Vâng, ồ tất nhiên. - Cô cố gắng một cách vụng về mở tủ để lấy cốc ra. Nhưng anh đã nhẹ nhàng đẩy cô sang bên và tự lấy một chiếc cốc.
Vừa liếc xéo về phía cô, anh vừa vặn vòi nước lạnh và lấy cốc hứng nước. Đột nhiên cô có một nỗi nghi hoặc khủng khiếp rằng thật ra anh không hề khát nước, và rằng anh vào đây đơn giản chỉ để thỏa mãn trí tò mò mà thôi. Cô quyết định không vì thế mà kết tội anh, mà dù anh có nhận là như vậy thì cô cũng chẳnng có gì mà nói thêm nữa.
Anh không cố tỏ ra đã từng biết về sự hiện hữu của cô, dầu cho cô cảm thấy từ trong xương tủy của mình rằng anh đã biết đích xác cô là ai. Đôi mắt anh, phút trước vừa mới ánh lên, phút sau đã tối thẩm một cách kỳ lạ, cứ lấp lánh quanh cô. Dù cho anh và cô là những người không quen biết. Gay thấy rõ ràng sự giao cảm khác thường giữa họ, nó làm cho tim cô đập tình thịch và tri giác của cô rực cháy.
Vừa khi một sắc màu nhợt nhạt xuất hiện trên đôi gò má mịn màng của cô, anh hất hàm về phía đứa bé đang ngủ và hỏi:
- Con của cô à?
Đôi gò má của cô càng trở nên nhợt nhạt hơn, cô nén lại một câu đối đáp đầy giận dữ, chỉ đơn thuần lắc đầu. Trong một phút, cô đã liều lĩnh gật đầu, để chứng thực cho cái quan điểm hiển nhiên của anh rằng cô cũng chẳng mỹ miều gì hơn loại như cô đáng có. Cô ngờ rằng anh ta đang củng cố cho những kết luận của mình về cái nháy mắt hớ hênh mà David đã ném cho cô trong phòng ăn. Và đột nhiên điên tiết lên, cô muốn nói một điều gì đó khiến anh thật sự bị sốc, thậm chí bị xúc phạm nữa. Phải mất bao nhiêu nỗ lực cô mới kiềm chế nổi vì cô phải thật thận trọng, cô e rằng để thỏa mãn điều đó cô sẽ chỉ làm hại cho David và Katrina mà thôi.
- Cô làm ở đây lâu chưa? - Luke hỏi khi cô cứ nín thinh.
Một lần nữa cô lại lắc đầu, nhưng lần này vì cảm thấy cần phải dứt khoát hơn, cô nói:
- Không.
- Cô có định ở lại nhà David Douglas không?
Cô ước gì, anh hãy biến đi chứ đừng quấy rầy cô mãi bằng những câu hỏi mà cô không hề muốn trả lời.
- Tôi không chắc - Cuối cùng cô đáp, thật lạnh lùng.
- Vậy cô không chủ bụng định cư thật sự ở đây chứ? - Anh nói tiếp một cách khó hiểu.
- Tôi không nói như vậy - ánh mắt cô lạc bước về phía môi anh và cô vội nhìn nhanh ra chỗ khác. Giờ đây trông nó nghiệt ngã hơn trong trí nhớ của cô. Buổi sáng nay, cô đã không nhận thấy sự tàn nhẫn trên đôi môi ấy. Dẫu vậy cô vẫn cảm thấy điều đó khi anh hôn cô. Sợ anh có thể đoán được ý nghĩ của mình, cô lẹ làng hạ thấp ánh nhìn đang nói hết tâm can của mình xuống. Hẳn anh cũng chẳng muốn được gợi nhớ về chuyện đó hơn gì cô. Chuyến viếng thăm nhà bếp của anh hẳn đã được tiến hành với chủ tâm thể hiện rằng anh không còn muốn biết thêm gì về cô. Anh là con người cao sang quyền quý, làm sao lại có mong muốn tiếp tục mối quen biết với con người như cô được.
Đứa trẻ trong tay cô trở mình và cô nhớ ra mình đang định đưa nó lên gác.
- Xin lỗi - Cô lẩm bẩm, mừng rơn vì tìm ra cớ để thoát.
Khi cô trở lại thì Luke đã đi rồi. Anh để chiếc cốc uống nước trên bàn, chặn lên tờ mười bảng. Gay chằm chằm nhình đồng tiền một cách hoài nghi, trống ngực gõ dồn, đôi má nóng bỏng. Đồ súc vật! Làm sao anh ta dám hạ nhục cô như thế! Đây được xem là một sự xúc phạm, cô chắc chắn. Đây chính là cách anh ta cố gắng đảm bảo rằng cô sẽ không đem chuyện anh làm buổi sáng nay đi nói với bất kỳ ai. Và chính việc anh không muốn ai biết về điều đó đã tự nó nói lên tất cả.
Cắn môi, Gay vò nát tờ 10 bảng trong những ngón tay bối rối, theo một cách nào đó, cô cho rằng mình có thể hiểu được quan điểm của anh ta, nhưng cô nghĩ cái thói quen trưởng giả đó giờ đây đã lỗi thời rồi. Bữa ăn tối hẵn đã làm Luke nghẹt thở khi anh ta gặp cô và nhận ra cái lỗi mà mình mắc phải.
Dẫu vậy cô vẫn không thể không cảm thấy trên tất cả mọi sự việc, có một điều gì đó không ổn lắm. liệu anh có thấy thật sự cần thiết phải vào nhà bếp và mua sự im lặng của cô bằng tiền không? Vì cô đã chối từ không đi chơi với anh, hẳn sẽ tự nhiên hơn chăng nếu anh lờ tất cả mọi chuyện đó đi? Nếu giả sử có ai đó biết được thì cô cũng không tin rằng họ lại dám vin vào đó để thách thức anh. Cả lô cả lốc những người đàn ông như anh đi lằng nhằng với đủ các loại phụ nữ. Dù có là cô phục vụ hay không, thì cũng chẳng ai dám nghĩ xấu về anh nếu anh có tán tỉnh cô chút ít.
Vừa tiếp tục rửa bát cô vừa cau có. Thật nực cười khi cô tiếp tục nghĩ mình là người giúp việc của Katrina. Cứ như là cô bỗng trở thành con người khác và không chịu rời bỏ cái hiện thân này. Cô tin chắc Luke là người có khiếu hài hước. Nếu cô thật thà kể hết mọi chuyện cho anh nghe thì chắc hẳn anh sẽ cười phá lên và tha thứ cho cô.
Thế thì tại sao cô cứ mãi nuôi dưỡng cái ảo vọng ngớ ngẩn rằng sẽ được đón đi bởi một chàng hiệp sĩ trong bộ giáp trụ sáng lòa, người chẳng mảy may biết về cô, hay về cách mà cô kiếm sống? Trước buổi sáng nay, những ý tưởng như vậy chưa bao giờ đến trong óc cô và cô không thừa nhận điều này có liên quan gì đến anh chàng Luke ngạo mạn kia, người mà giờ đây đã khác trong mắt cô. Đó chắc chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Có lẽ vì thấy David và Katrina thật hạnh phúc với lũ trẻ mà cô cũng bắt đầu suy tư khao khát về một mái ấm gia đình của chính mình.
Tự nhắc rằng mình còn vô số việc quan trọng hơn để làm trước khi sẵn sàng cho việc ấy, Gay gạt bỏ đồng tiền gớm ghiếc ra khỏi nắp chiếc bồn rửa. Cô sẽ đốt nó đi! Nhưng cô lại phân vân. Không cô giữ nó lại và trả nó lại cho người sở hữu chính đáng của nó. Một cách nào đó, một nơi nào đó, cô có thể nhìn thấy Luke Ashley phải lúng túng,thậm chí còn tệ hại hơn cô bây giờ.
Buổi sáng ngày hôm sau căn bếp của nhà David lại trong tình trạng hỗn độn bình thường của nó. Katrina đổ tại bữa tiệc và quãng thời gian phiền hà khi cô ta cố gắng tìm ra các gia vị khác thường mà Gay đòi hỏi để nấu nướng bữa ăn. Thậm chí để mua được và hầm mấy con vịt cũng đã mất bao nhiêu thời gian. Gì thì gì, cô cũng nhớ ra là đã quên mất không mua mấy thứ đồ dùng quan trọng cho chú nhóc. Thế nên, cũng không có gì là lạ khi Gay bị phái đến cửa hàng dược phẩm để sắm nốt mấy món đó.
Vì David còn quá bận bịu để kiểm tra chiếc xe, không đưa cô đi được. Gay sẽ phải cuốc bộ. Anh hứa nếu làm xong kịp sẽ đến đón cô.
- Em không ngại đi bộ đâu - Cô cười nghĩ bụng David là người dễ chịu nhất trong số anh em họ. - Chỉ nữa dặm thôi mà. Khi nào xong có lẽ anh nên giúp chị ấy dọn dẹp một tay thì hơn.
Họ đang chuẩn bị đi đến đám cưới vào lúc 11h và chỉ khoảng 9h là mọi thứ đã phải sẵn sàng rồi. Quý Katrina nhiều đến mấy, Gay cũng không cảm thấy nuối tiếc gì nếu không phải nhìn thấy chị ta một ngày hoặc hơn, ít nhất cho đến khi cơn hăng hái nói chuyện về Luke của chị ta chấm dứt. Suốt cả buổi sáng chị liên tục nói về những kiểu cách siêu phàm và dáng vẻ điển trai của anh ta. Chị ta thậm chí còn đi quá xa tới mức phát biểu rằng một người đàn ông như vậy có thể khiến chị ước rằng mình lại là người chưa chồng.
David sau khi cam chịu cơn huyên thuyên của vợ mình trong im lặng, cuối cùng cũng đã trả đũa. Với giọng thẳng thắn tỉnh queo, anh tuyên bố rằng ngay cả khi nếu Katrina mà chưa chồng thì anh cũng ngờ rằng liệu nọi chuyện đối với chị sẽ tốt đẹp đến như vậy không? Luke quá chăm chú vào việc kiếm tiền nên chẳng gắn bó thật sự với người đàn bà nào cả. Và trong khi đó thì người ta lại biết anh ta đã dính vào một vụ yêu đương chớp nhoáng. David đã nghe thấy người ta xì xào từ chính một văn phòng lãnh đạo rằng hoãn một cuộc hẹn với bạn gái nếu tự nhiên có công việc làm ăn quan trọng cũng chẳng là gì với anh ta.
- Thế thì cũng chẳng có gì là quan trọng - Anh kiên quyết cảnh cáo cô vợ đang bị lóa mắt của mình. Hình như anh ta rất dễ dàng bị mất hứng với các cô bạn gái, nhất là khi họ trở nên quá đòi hỏi. Anh tin là thư ký của anh ta thường xuyên phải an ủi họ qua đường dây điện thạoi đấy.
- Anh ta có thể thay đổi chứ. - Buổi sáng nay Katrina có vẻ như vẫn khư khư ý kiến lúc trước của mình về sếp của David. - Em lấy làm ngạc nhiên vì đến giờ này vẫn chưa có cô nào túm được anh ta. Em có thấy rằng anh ấy không những có vẻ ưu tú của người quý tộc. - Chị kêu gọi Gay - mà còn rất gợi tình nữa chứ!
Gay cố nén tiếng cười rúc rích khi thấy bộ mặt ngạc nhiên sững sờ của David.
- Chúa lòng lành ơi - Anh la lên - Còn gì tiếp nữa đây? Tôi tình cờ biết được, rằng khác xa với bản chất quý tộc của anh ta, bố anh ta thuộc tầng lớp lao động - Anh giận dữ tiếp tục, rõ ràng anh nghĩ Katrina đã mất hết ý thức. - Điều đó có thể giải thích tại sao con trai ông ta lại có vẻ nhất quyết không chịu dừng bước đến tận khi trở thành một nhà triệu phú với tài sảnnhiều triệu. - Anh kết luận với chất giọng chê bai pha lẫn ghen tỵ.
Gay cố không lắng nghe, nhưng thật là khó ngăn câu chuyện lọt vào tai, và cả David và Katrina đều dường như quên mất sự có mặt của cô. Cô mừng rỡ được thoát khỏi đó, thậm chí nếu chỉ vì một việc chẳng hấp dẫn gì hơn là tới cửa hàng. Rõ ràng Katrina đã tình cờ trở thành nạn nhân của vẻ quyến rũ không thể bỏ qua được của Luke. Nhưng Gay nhờ rằng cuộc du ngoạn lên khu Bắc để dự đám cưới đó có đủ sức hấp dẫn để chị có thể quên được anh ta. Nếu không cô thấy thương cho anh chàng David tội nghiệp, người mà sau ngày cưới đến năm năm vẫn yêu vợ mình đến điên cuồng.
Vì trời lạnh, Gay lại vận chiếc áo khoác lông của cô. Vừa thoáng hồ nghi rằng liệu cảm xúc thực sự của Katrina nằm ở đâu, cô vừa nhảy chân sáo bước đi. Trời đang gió lộng và những cơn gió luôn làm cô thấy như đang nhảy nhót. Mặc dù vậy, trong hành trình quay về. Cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc thủng thẳng bước đi vì trọng lượng của hai chiếc túimua hàng đầy ắp. Chính vì vậy cô suýt nở nụ cười nhẹ nhõm khi thấy David đang quành xe qua khúc đường vòng để tiến đến cạnh cô. Anh nhanh chóng đặt các túi xách vào ngăn hành lý, rồi đặt hờ cánh tay qua vai cô. Anh đẩy cô về phía về cửa cho hành khách. Vừa làm như vậy anh vừa vui vẻ bình luận về cái ghen tuông lố bịch của mình trong chuyện về Katrina và Luke.
- Katrina và anh đã cưới nhau 5 năm rồi, - Anh nhăn nhở một cách thảm não, - Anh yêu chị ấy, nhưng anh nghĩ còn lâu anh mới vượt qua được giai đoạn không muốn nghe chị ấy ca ngợi người đàn ông khác.
- Gay cũng cười, cô nhướn người lên vỗ nhẹ vào má anh và trêu chọc trìu mến.
- Sao anh không hôn chị thật kêu khi đã về đến nơi nhỉ? Nếu thế em chắc chắn chị ấy sẽ chẳng còn vương vấn đến cái ông Luke kia nữa đâu.
- Em thật là viên ngọc quý đấy Gay, anh có thể sẽ làm như thế. - David ôm chặt cô với chút cảm kích. - Nhưng hãy nói cả về những điều tồi tệ nữa, - Anh thì thầm ám muội.
Giọng nói mất tinh thần của anh làm Gay đảo mắt nhìn ra xung quanh, vừa đúng lúc để thấy Luke Ashley đang nhẹ nhàng lướt qua trên chiếc Limousine bảnh bao của anh ta.
- Liệu ông ấy có nhìn thấy chúng ta không nhỉ? - Cô thì thầm khi bàn tay của David rời khỏi bờ vai thanh mảnh của mình. Thấy David cau mày bực dọc, cô cắn môi: - em hy vọng là không chứ - Cô khẽ rên lên. - Anh có nhớ rằng em đang đóng vai người giúp việc của anh không?
- Đừng nhắc anh, - Anh thở dài cộc lốc. - Anh không nghĩ ông ta đã để ý thấy, nhưng ai mà biết được. Dù sao, anh ta tươi tỉnh lại - Anh chỉ ôm em một cái và trong khi biết rõ anh, chắc chắn ông ta chẳng nhận ra em đâu. Tối qua trông em khác nhiều. Thế nên anh tin chúng ta chúng ta thôi lo lắng được rồi. Anh không nghĩ ông ta sẽ nói gì. Nhưng nếu có thì anh sẽ đơn giản bảo rằng anh đang đùa với cô em họ của mình.
Gay cau có, vẫn không sẵn sàng bàn luận câu chuyện xảy ra hồi buổi sáng hôm trước với bất kỳ ai. Cô miễn cưỡng đồng ý với David rằng ít có khả năng Luke nhận ra cô, trong khi đó vẫn bồn chồn cảm thấy điều ngược lại.
Thời gian còn lại của buổi sáng và buổi chiều hôm đó trôi qua phẳng lặng. Sau bữa trưa thời tiết đẹp quá nên cô cho lũ trẻ đi dạo thật lâu. Cô cho chú nhóc vào chiếc xe đẩy và cậu David con chập chững bên cạnh. Khi cậu bé đã mệt, cô cho nó ngồi lên phía sau chiếc xe để cho đôi chân xinh xinh của nó được nghỉ ngơi. Không khí trong lành làm tất cả đâm buồn ngủ và sau khi lũ trẻ đã lên giường, Gay pha cho mình một cốc cafe rồi đem vào phòng khách.
Cô hơi mở hé cánh cửa để cô có thể nghe được tiếng nếu lũ trẻ thức giấc. Gay nằm ườn lên chiếc trường kỷ một cách xa xỉ, dựng chân lên phía cuối chiếc ghế với đôi chút thanh thản. Tự cảm thấy khá xấu hổ vì hai đứa nhỏ lại có thể làm cô kiệt sức. Hầu hết bạn bè của cô giờ này đang ra ngoài ăn uống nhảy nhót, cô cảm thấy mệt rã đến nổi không thể cất người lên được nữa.
Vẫn đang thở than phiền muộn thi nghe tiếng điện thoại reo. Vì nó đang ở gần, nên cô đưa bàn tay lười biếng ra để nhấc lên, Mẹ cô gọi. Hình như Morris đã nói cho bà biết chỗ Gay đang ở. Hai mẹ con nói chuyện chốc lát. Rồi bà Patricia hỏi con gái rằng cô đang làm gì vậy.
- Con đang gác chân lên chiếc tràng kỷ đẹp nhất của Katrina. - Gay rúc rích - Chị ấy vừa mới bọc lại nó và cả bọn hầu như không dám hé mắt ngắm. Nhưng chẳng có ai nên con đang chễm chệ ngồi lên. Bây giờ mà thấy con chị ấy sẽ sủa cho một trận cho mà xem!
- Ừ, chỉ chừng nào con còn ở đó một mình thôi, - bà Patricia chọc - mẹ cũng chẳng lo lắng quá làm gì.
- Thế rồi bà từ biệt và gác máy, để lại Gay suýt nữa rụng rời tay chân khi cô liếc mắt lên và thấy Luke đang nhìn cô đánh giá một cách lạnh lùng. Anh ta đang đứng đằng sau cô, nhìn chằm chằm xuống cô, với nét mặt chê trách mà cô dần dần nhận thấy.
- Ôi, ông Ashley! Gay vội vàng lồm cồm ngồi dậy. Cô biết làm vậy trông cô càng tội lỗi hơn là cô cảm thấy. - Sao ông không bấm chuông? Cô làu bàu - ông làm tôi sợ phát khiếp lên.
- Có thể đó là thứ cô cần đấy, - Anh đáp lại dứt khoát.
- Làm sao ông vào đây được? - Cô lắp bắp, cố không để ý đến vầng tối của mái tóc dầy hay vẻ quyết đoán trên gương mặt đầy đường nét của anh. Mặc dù cao lớn, anh di chuyển với sự nhanh nhẹn của loài mèo và trông anh như thật nguy hiểm nếu định qua mặt.
- Sao mà tôi vào được ư? - Anh nhún vai. Đôi mắt sáng bạc của anh chẳng bỏ qua thứ gì trong một cái nhìn chớp nhoáng từ tách cafe đến mái tóc dày đang xõa tung lộng lẫy gần tới vai của cô. Cửa thì mở mà khi gọi chuông thì chẳng thấy ai, nên tôi bước vào.
- Chắc là David còn đấy - Cô tố cáo. Bây giờ thì cửa là thứ nó thích nghịch mà. Chẳng bao giờ nó chịu để yên cả. Nhưng đáng ra tôi phải kiểm tra mới đúng.
- Dường như cô đang bỏ mặc những việc cần làm để tập trung vào hưởng thụ cho bản thân mình thì phải. - Anh châm biếm.
Anh đã nhìn thấy đôi chân cô trên đầu chiếc tràng kỷ, mà cũng không nghi ngờ gì nữa anh đã nghe lỏm được mấy lời ngốc nghếc của cô về Katrina. Dường như cô thấy tội lỗi của mình chất cao như núi trong đầu óc anh. Nhâm nhi cafe trong phòng khách khi chủ vắng nhà, sử dụng điện thoại - Có lẽ là liên lạc với bạn trai. Chẳng thèm ra mở cửa khi có chuông, mà cô chắc đã kêu lên cùng lúc điện thoại reo. Có vẻ sự đánh giá của anh về cô không thể thấp hơn được nữa rồi.
Gay quên mất rằng nếu tin cô là người giúp việc, các suy nghĩ của anh có thể được biện minh một cách hợp lý. Cô sưng sỉa cãi lại:
- Tôi bận bộn suốt cả ngày.
- Hàng triệu người khác cũng vậy, nhưng không phải ai cũng lợi dụng vị trí của mình dâu. - Anh đáp lại không chút cảm thông.
- Đừng có thuyết giáo ở đây! - Cô ngắt lời, một lần nữa quên mất mình đang giả vờ là ai.
Những tưởng mình sẽ bị thiêu hủy trong vạc dầu, cô ngạc nhiên khi anh ta chỉ nói ngắn gọn.
- Tôi chưa từng tự xem mình có đủ tư cách để làm việc đó, nhưng tôi tin rằng tôi có thể phân biệt được cái đúng và cái sai.
- Tôi thì không à?
- Tôi bắt đầu nghi ngờ điều đó đấy. - Anh nói cụt ngủn.
Anh dang soi xét cô thật tỉ mỉ và cô thấy nhói lên sự mất kiên nhẫn vi không được biểu lộ bản thân một cách tự đàn ông hơn. Thật không may anh đã bắt gặp cô như thế, nhưng cô có thể nói gì đây. Nếu không từ bỏ trò chơi này thì cô vẫn còn bị trói buộc. Cô thiết tha ước gì mình chưa từng nhận lời Katrina làm những việc mà chị yêu cầu. Từ đầu thì sự việc đã có vẻ thật là ngớ ngẩn và rồi mau chóng vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Các sự việc rắc rối đang lộn đống lên với tốc độ chóng mặt.
Việc Gay không cố gắng bào chữa nữa dường như lại làm cho anh tức giận.
- Nếu tôi thuê một cô gái và phát hiện ra cô ta tự tiện tiếp đàn ông như vậy trong nhà tôi, thì tôi e rằng tôi cũng chẳng thể khoan dung được. - Anh nói với cô một cách nghiêm khắc.
- Thế thì ông sẽ làm gì cô ta, ông Ashley? - Gay từ tốn hỏi, mặc dù nhận ra rằng anh ta có thể xem câu hỏi của cô là xấc láo.
- Tôi sẽ sa thải cô ta. - Anh bặm đôi môi một lúc lâu - rồi đáp dứt khoát.
- Làm vậy hẳn ông thể hiện được ý nghĩa của quyền lực của mình nhỉ, thậm chí để biết rằng ông có khả năng làm như thế! - Cô lạnh nhạt bình luận.
- Đừng ghen tị với tôi - Anh trả miếng cay nghiệt. Quyền lực là cái mà ta phải làm việc vô cùng gian khổ mới có. Nó thường phải trả bằng mồ hôi va máu đấy.
Gay chớp mắt và không phải lần đầu cô nhận thấy sự khắc nghiệt trong khóe miệng và quai hàm cũng như sức mạnh ngoan cường trong cái cằm xẻ thật sâu của anh. Anh ba nhăm hay gần bốn mươi rồi? Trong anh có một sự cương quyết độc ác bất chấp cả tuổi tác. Nếu về cơ bản anh ta đúng là một viên kim cương chưa mài dũa như David đã ám chỉ, thì trên gương mặt lạnh lùng của anh chẳng có dấu ấn nào của điều đó. Mọi công việc kinh doanh đều là những thử thách. Cô nghi ngờ việc những đối thủ của anh còn có nổi cơ hội hiếm hoi nào. Liệu có hay không nhỉ, khi đối diện với một sự dẻo dai bền bỉ đầy toan tính như vậy, nhất là khi anh ta lại cùng lúc cố tình thể hiện sự hấp dẫn của mình. Cô tự hỏi, với một nỗi thất vọng mà chính cô không sao hiểu nổi.
Mải mê nghĩ ngợi, cô chỉ dần dà nhận thấy sự thích thú dầy diễu cợt của anh.
- Cô có vẻ hoài nghi quá nhỉ, Gay. Cô nghĩ rằng thành công là một cái gì diễn ra trong vòng một đêm sao?
- Tôi chẳng ngây thơ như vậy đâu! Cô thốt lên.
- Sao vậy?
Anh thật lạnh lùng và cô hiểu ngay lập tức rằng anh đang nghĩ về David, Điều đó làm các ý nghĩ của Gay đổ dồn về cả Katrina. Cô bực mình vì đã để cho cơn giận dữ lôi kéo tới việc đối đầu với Luke. Trong khi Katrina đã đặt cả lòng tin vào cô để giúp cho sự thăng tiến của David.
- Tôi có thể, ý tôi nói rằng ông có muốn dùng cafe không, ông Ashley? Cô lịch thiệp ấp úng.
- Đó là điều hay nhất cô có thể làm ư? - Anh nhướng mày.
- Tôi e rằng tôi không hiểu - Cô nhăn mặt.
- Hình như tôi cũng không hiểu nổi nữa, - Cô nhìn thấy anh bặm môi lần nữa, - thôi bỏ qua đi. Đáng ra tôi không nên nghĩ cô ở vào vị trí người phải chiêu đãi gì ở đây cả.
Cô bối rối.
- Tôi chỉ mời ông dùng cafe thôi mà. Chủ nhân của tôi hẳn sẽ muốn tôi làm thế, bởi ông là sếp của D... Của ông Douglas.
Mắt anh sáng lên khi nhận thấy cô đã chực gọi David theo lối gọi thân mật như thế nào. Và cô càng thêm nguyền rủa sự sắc sảo của anh ta cũng như cơn ngu của mình. Anh chẳng đá động gì tới chuyện đó, nhưng lại quay sang tấn công một chủ đề khác.
- Cô có được đào tạo nghiêm túc bao giờ chưa, Gay?
- Như một người giúp việc ư, chưa bao giờ - Xanh xám mặt mày, cô ước gì anh hãy dừng cái thú tiêu khiển này lại, nếu đúng nó là vậy. - Nội trợ chung quy cũng là việc thường tình thôi mà.
- Và cả khả năng lợi dụng những thứ tốt nhất khi chủ nhà đi vắng sao? Anh lạnh lùng khiển trách.
Gay chằm chằm nhìn anh, cũng lạnh lùng không kém. Đêm qua cô đã nghĩ trong mình có hai con người. Giờ đây cô tin chắc Luke cũng như vậy. Sao chẳng bao giờ cô chắp nối được hai người đàn ông, một vừa khắc khổ, vừa tàn nhẫn đang đứng trước mặt cô, một người kia thật là nồng cháy, người đã hôn cô thật đột ngột đến thế. Hay chỉ là cô tưởng tượng thôi? Cô đang nhìn thấy ánh sáng bạc lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt kia hay đó chỉ là những xúc cảm của bản thân cô mà thôi?
- Chăm sóc lũ trẻ hôm nay thật là mệt mỏi. - Cô bắt mình phải giải thích một cách hiền hòa. - Tôi cảm thấy muốn nghỉ ngơi và ông bà Douglas sẽ không phải phiền nếu tôi vào phòng khách khi họ vắng nhà.
- Tôi hiểu.
Bởi giọng anh đầy giễu cợt, má cô nóng bỏng lên cô thất mình trả miếng sắc nhọn:
- Vậy sao biết họ không có nhà mà ông còn ghé vào? Chả lẽ chỉ để rình rập tôi hay sao?
- Không - Anh đồng ý thẳng thừng, trong khi mắt anh lóe lên nói với cô lời cảnh báo rằng sao cô có thể đi quá xa như vậy - Không phải thế. Tôi đến để lấy công thức nấu món vịt hầm. Tối qua bà dì tôi đã quên mất và bảo tôi đến đây lấy.
- Tôi đã quên không viết ra. - Gay tự trách mình sao lại quên phén chuyện đó. - Nghĩa là - Cô lắp bắp - bà Douglas đã quên mất.
- Thế cô có biết công thức đó không?
- Có, cô trả lời. Càng lúc càng thấy mình ngốc nghếch hơn. Nếu ông đợi được tôi sẽ đi lấy giấy bút.
- Chả có gì phải vội, - thật ngạc nhiên, anh quả quyết với cô - Có khi tôi dùng chút cafe vậy.
- Tôi e rằng đã nguội cả rồi.
- Thế thì cô pha tách khác đi thôi. Anh ra lệnh chắc nịch.
Đứng trong bếp, Gay thầm khấn sao cho anh ta mau đi khỏi đây và rồi lại cáu kỉnh ước rằng sao anh ta đã đừng quá vội vã như vậy. Cô đang làm sao thế nhỉ, Cô vừa tự hỏi vừa ước gì mình biết được. Liệu có cần thiết phải làm sao cho anh ta ra khỏi nhà này càng nhanh càng tốt trước khi cô nói điều gì đó làm hại vĩnh viễn cho David và Katrina không?
Trở lại phòng khách với cafe mới pha, cô cố gắng không nhìn vào gương mặt đang sẩm tối và xa xôi của Luke. Chẳng phải nhìn cô cũng biết rõ anh không phải là hạng người thích bị người ta lường gạt. Nếu họ chưa từng gặp nhau như họ đã gặp, có thể anh sẽ chỉ cười nhạo báng cái kế hoạch nho nhỏ mà Katrina đã ngây thơ mơ mộng ra để gây ấn tượng tốt đối với anh. Anh sẽ có thể được tâng bốc lên một chút, nhưng nếu như thế liệu anh có để mắt đến cô gái trong một buổi tối đã giả dạng làm người giúp việc hay không?
Nhưng liệu cô có nên để tác động của chút thích thú thoáng qua của anh che lấp mất những đánh giá xác thực về cô hay không? Dường như tất cả những gì anh quan tâm là vị trí hiện thời của cô trong cuộc sống và cái cách dường như cô đang lạm dụng nó. Có thể cô đã lọt vào mắt xanh của anh ta, nhưng chỉ trong giât lát. Sẽ chẳng bao giờ anh suy nghĩ nghiêm túc về một cô gái như cô đâu. Không, sự khắc nghiệt trên đôi môi ấy thể hiện một tính toán chi li, nó lộ ra anh là con người mà đầu óc chi phối trái tim. Và khi anh quan sát cô, thì chắc hẳn việc anh làm là mổ xẻ từng cảm xúc của mình hệt như một nhà bệnh học, với một nỗi tò mò lạnh lùng rằng sao cô lại lôi cuốn anh đến thế. Hình như anh đã tìm ra lời giảivì sự toại nguyện lạnh giá trong đôi mắt anh đã tăng thêm. Nếu quả thật anh đã bị bùa mê thì có vẻ như anh cũng tìm được thuốc giải.
Thấy cái nhìn của cô cứ dán vào vẻ giễu cợt trong đôi mắt anh, cô cũng không hề ngạc nhiên khi nghe anh ngọt ngào:
- Tôi xin lỗi nếu đã làm cô khó chịu buổi sáng hôm qua. Tôi sợ rằng tôi đã thức trắng đêm vì bị quá chén.
Khi đôi mắt cô vô thức lướt trên thân thể rắn rỏi cường tráng của anh. Gay thấy thât khó tin rằng một đêm mất ngủ có thể ảnh hưởng gì đến anh. Nếu không uống rượu thì liệu anh có hôn cô không? Cô có thể thề rằng anh chẳng hề có chút hơi men nào vào buổi sáng hôm ấy. Cô không căm ghét đặc biệt gì nếu có rượu trong hơi thở đàn ông, nhưng cô vẫn lấy đó là cớ để khỏi phải hôn ai đó. Tất nhiên các anh bạn của cô thường luôn luôn chẳng tin điều này, và hay gọi cô là cô bé lạnh lùng. Thỉnh thoảng cô cũng chẳng hiểu vì sao mình chẳng tha thiết gì với việc hôn hít. Nếu Luke đã làm cô run rẩy và phản ứng khác lạ thì hẳn là đàn ông tính huống bất thường đó thôi chứ chẳng phải xúc cảm thật sự gì đâu.
Giờ đây hẳn cũng dễ hiểu vì sao anh ta lại tìm cách xin lỗi cho sự sai sót chốc lát của mình và nó cũng phù hợp để cô chấp nhận cách giải thích mà anh đưa ra. Thực sự cô cũng cảm thấy một chút biết ơn vì anh ta đã làm câu chuyện trở nên dễ dàng như vậy.
- Không sao đâu. - Cô lẩm bẩm, cụp hàng mình dày của mình xuống. - ta không nên nhắc tới chuyện đó nữa, thưa ông. Thực ra tôi cũng gần quên rồi - Cô nhún vai.
Luke nhìn cô im lặng trong vài giây, cứ như thể anh không chắc lời nói của cô có làm mình hài lòng hay không nữa. Nếu cô chưa được thuyết phục rằng anh là con người làm chủ đầu óc mình hẳn cô đã nghĩ rằng anh còn đang rất mơ hồ. Ồ, “anh không thể lập lờ nước đôi thế được” cô thấy như mình đang nói với anh, khi mục đích thực của cuộc viếng thăm chiều nay dường như đột ngột hiện ra. Anh dự tính làm cho rõ rằng cô không còn nuôi dưỡng những ảo vọng hão huyền về anh nữa. Công thức nấu vịt chẳng qua cho là một lý do hình thức mà thôi.
Cuối cùng anh nói, giọng điềm tĩng:
- Cô suy nghĩ rất hợp lý đấy, Gay.
Cô thấy anh không bảo cô gọi mình thân mật là Luke.
- Hợp lý cũng có giá của nó đấy. - Cô đáp lại thật từ tốn, nhưng đầy ý nghĩa, nên cô âm thầm hài lòng khi thấy má anh thoáng đỏ.
Sục bàn tay qua mái tóc dày của mình, giọng anh thoáng nhiên dữ tợn:
- Chết tiệt! Anh lẩm bẩm, trừng trừng nhìn cô với sự lạnh lùng vừa mới sống lại, rõ ràng đang trách móc cô về nỗi lúng túng tháong qua của mình. Rồi thấy cô cựa quậy khó chịu dưới cái nhìn cay độc của mình, cơn giật trong mắt anh nhạt dần đi và anh chầm chậm hỏi han cô:
- Điều gì khiến cô bước vào cái nghề này vậy, Gay?
- Tôi thích công việc nội trợ - Cô đáp không phải không thành thật. Những lời này có vẻ như không được anh chấp thuận.
- Thế cô có được đào tạo gì khác không?
- Tôi có thể đánh máy, - Cô thú nhận - nhưng tôi ghi tốc ký không được tốt. Dù sao - Cô nói thêm một cách có chủ ý - nếu có được đào tạo cho một sự nghiệp vĩ đại thì cũng chưa chắc đã tìm được việc.
- Tôi có thể tìm việc cho cô. - Anh nói.
- Tại một văn phòng ư?
- Nếu cô thích.
- Ồ không, cám ơn - Cô thấy hơi hoảng vì lời đề nghị đáng sửng sốt của anh và lập tức chối từ. - Ồ các chủ nhân hiện nay của tôi không thể thiếu tôi được.
Gay thấy đôi mắt anh đang lướt trên thân thể thanh xuân mảnh mai của mình khá là xấc xược:
- Người chủ nào cơ? - Anh kéo dài giọng. Gay giận tím người. Anh chẳng biết rằng cô đang nói về công việc ở London của cô. Ngay cả như vậy, cô vẫn căm ghét lời nhận xét đầy coi thường của anh. Nhưng nghĩ đến David, cô phải nghiến chặt hai hàm răng trắng để thận trọng với những lời mình nói. Trong khi cô đang khó khăn kìm lại một lời đáp cay độc, anh lại thăm dò sâu hơn nữa: - Cô thích ở London hơn chăng? - Hẳn cuộc sống ở đây sẽ quá tĩnh mịch cho một cô gái như cô phải không?
Gay cau mặt. Cô không thèm để ý đến sự miệt thị trong giọng nói của anh cũng như sự láo xược được che đậy trong mắt anh. Anh lại làm cho xương sống cô ớn lạnh lên từng cơn. Cô có thể cảm nhận sự thù ghét của anh đang trào dâng thành từng đợt sóng, chúng dữ dội đến mức cô tự hỏi vì sao anh vẫn còn ở đây.
- Thế theo ông thì tôi thuộc loại con gái như thế nào, ông Ashley? - Cô mãnh liệt thách thức anh, đôi mắt như tóe lửa.
- Bằng cách nào được? - Cô lắp bắp, gần như hụt hơi hầu như không nhận biết được điều mình đang nói.
- Tôi sẽ còn tới gặp David, Gay. Có thể cô sẽ tới London sớm hơn cô nghĩ đấy. Trong thành phố luôn luôn có nhiều cơ hội tốt hơn.
Anh ta đang nói về David hay là về cô đó? Khi anh quay lại hẳn cô sẽ không còn ở đây nữa. Khi anh uống nốt chỗ rượu và đột ngột ra về, Gay cho phép mình có một tiếng thở dài nuối tiếc. Luke Ashley có thể là một tên độc tài ngạo mạn, nhưng trong một hoàn cảnh khác hẳn cô có thể thích thú được biết nhiều về anh.
Cô không hề nhìn lên khi anh thì thầm lời từ giã từ ngắn ngủi mà chỉ lặng lẽ vuốt ve đứa trẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...