Đối mặt với nụ cười của Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm cũng cười theo, ánh mắt nhìn về phía biển xanh rộng lớn.
Hạnh phúc.
Hai chữ dường như tách biệt với Thẩm Mục Thâm.
Từ khi mười hai tuổi, anh đã hoàn toàn hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân mình.
Cho dù mẹ có nỗ lực bảo vệ anh như thế nào nhưng cũng không cải thiện tình hình.
Thẩm Mạnh Bách không quan tâm đến anh, Thẩm lão gia lúc đó suy nghĩ làm sao để đối xử bình đẳng giữa anh và Thẩm Mạnh Cảnh.
Anh hoàn toàn trở thành cái đinh trong mắt của Thẩm lão phu nhân, mà Thẩm Mạnh Cảnh ở trường học châm ngòi ly gián khiến mọi người dần dần cô lập anh.
Lúc đó anh còn quá nhỏ, căn bản không có biện pháp đối phó.
Nhưng như vậy, anh không thể trưởng thành dưới mí mắt của bọn họ.
Bởi vậy, anh cần phải khiến bọn họ không can thiệp vào cuộc sống của anh.
Điều này cũng chính là lý do khiến Thẩm Mục Thâm rời nhà đi du học khi còn mười hai tuổi.
Ở một quốc gia xa lạ, mặc dù có bảo mẫu bên cạnh, nhưng anh dần học cách trưởng thành trong sự cô đơn.
Bởi vì để rèn luyện bản thân, cho nên anh bất chấp đao thương, không có bất cứ người nào có thể công kích về mặt tình cảm đối với anh.
Nhưng ở trước mặt Tề Duyệt, anh đã bắt đầu mất dần cảnh giác.
Không cần bất cứ vũ khí gì, dùng nhu thắng cương, dưới sự tấn công của anh, cô vẫn như một dòng nước chảy chậm rãi, từng chút xâm nhập, đợi chờ kết quả.
Anh bị nước vây quanh, tuy rằng có đường thối lui, nhưng lui về phía sau không phải là tác phong của anh.
Đã không còn đường lui về sau, vậy thì anh sẽ sẵn sàng đón nhận.
-
Tề Duyệt đã hỏi qua bác sĩ, đọc qua trăm bài viết trên mạng, lần đầu tiên thai nhi động sẽ ở tuần thứ 18 đến 20.
Không khác biệt lắm hiện tại Tề Duyệt đã được 5 tháng, khoảng thời gian này Tề Duyệt đặc biệt chú ý đến động tĩnh trong bụng cô.
Bởi lần đầu tiên cảm nhận được bé con tồn tại, cho nên từ bãi biển về, Tề Duyệt luôn ở trong trạng thái vui mừng.
Thế cho nên, khi Thẩm Mục Thâm đề nghị đi Ocean World, Tề Duyệt cũng đồng ý.
Cô nghĩ, cô cũng nên thả lỏng tâm trạng, cô cao hứng, đứa nhỏ tự nhiên cũng cao hứng theo cô.
Về phần Thẩm Mục Thâm, anh thích làm sao thì làm.
Có lẽ là bãi biển dành cho người đi bộ, và Ocean World rất thú vị, Tề Duyệt cũng bỏ qua những thành kiến về anh, vui vẻ cùng đi du lịch.
Ban đêm, sau khi Tề Duyệt tắm rửa xong đi ra thấy Thẩm Mục Thâm đang đứng gọi điện thoại.
Mà Tề Duyệt vừa vặn nghe thấy anh nói cái gì qua năm mới sẽ trở về, sau đó tắt điện thoại.
Cô lau tóc hỏi, "Người bên nhà cũ gọi à?"
Thẩm Mục Thâm đem di động ném lên ghế sofa, gật đầu, "Đáp ứng sau Tết sẽ về một chuyến."
"Mẹ anh yêu cầu?"
Thẩm Mục Thâm lắc đầu, "Là ý của ông nội."
Tề Duyệt trầm mặc, Thẩm lão gia chẳng lẽ từ bỏ rồi?
Thẩm Mục Thâm nhìn ra sự hoài nghi của Tề Duyệt, hỏi, "Em, không cần phải nghi ngờ, ông nội quả thật đã cho chúng ta một cái bậc thang để đi xuống."
Phải nói lời xin lỗi khi để ông nội đứng mũi chịu sào.
-
Từ Hải Nam trở về, đã qua năm mới, nên làm cái gì thì làm cái đó, Thẩm Mục Thâm cũng không phải là ngoại lệ.
Nhân viên của anh đã đi làm và anh vẫn còn hai ngày nghỉ phép.
Tề Duyệt mang đặc sản ở Hải Nam đến cho Hải Lan, sau thời gian nghỉ trưa, Tề Duyệt gọi cho Hải Lan.
"Gần đây cậu bận cái gì vậy?"
Từ sau khi họp lớp, Hải Lan cực kỳ bận.
Tề Duyệt đến Hải Nam sau hơn hai ngày mới liên hệ được cho cô nàng.
Hỏi cô ấy một chú vì sao mấy ngày nay cô không liên hệ được, dường như Hải Lan có điều gì đó né tránh, chưa nói được mấy câu đã tắt máy.
Ngay cả Tề Duyệt cũng chưa kịp nói cho Hải Lan biết, cô cùng Thẩm Mục Thâm đi Hải Nam du lịch.
"Tớ đang xác minh thân phận, Tề Duyệt, cậu có nhớ lớp chúng ta có bao nhiêu người không?"
Tề Duyệt suy nghĩ một chút, trả lời, "Có 38 người."
Vì con số rất đặc biệt, cho nên rất dễ nhớ.
"Tớ cũng nhớ có 38 người, nhưng mà tớ vừa đi hỏi lớp trưởng, cậu ấy nói cho tới bây giờ lớp chúng ta chỉ có 37 người.
Cái này làm cho tớ không thể lý giải được."
"37 người?"
"Đúng, tớ cũng đã nhìn thấy ảnh tốt nghiệp, vị trí giống nhau.
Chính tớ cũng xem một lượt rồi, vô luận thế nào cũng không biết được thiếu ai, chỉ biết người đó là nữ."
38 người, nam nữ đồng đều.
Nhưng hiện tại chỉ có 19 nam và 18 nữ.
"Cậu đem ảnh tốt nghiệp kia gửi cho tớ đi.
Tớ xem thử."
"Được, nói không chừng từ đây có thể tìm ra manh mối.
Nhưng tớ luôn cảm thấy, chúng ta đã bị tiểu thuyết làm ảnh hưởng, cho nên trí nhớ cũng bắt đầu hỗn loạn."
Dựa theo lời Hải Lan nói, thực sự có khả năng này, bằng không thì sẽ không thể nào không nhớ ra được người thiếu kia tên là gì.
Xong đề tài này, Tề Duyệt nói, "Tớ ngày hôm qua từ Hải Nam về, có mang cho cậu một ít đặc sản.
Khi nào cậu rảnh, tớ đi qua đưa cho cậu."
"Cái gì? Hải Nam? Cậu một phụ nữ mang thai chạy tới đó...!Đợi chút, cậu đi cùng với ai?" Nói đến cuối cùng, nghi hoặc.
Tề Duyệt lúng túng cười một tiếng.
"Thẩm Mục Thâm."
Nghe được cái tên đã đoán trước, Hải Lan cố hít một hơi thật sâu.
"Anh ta hiện tại đối với cậu ân cần như vậy.
Tớ tin rằng cậu cũng đã nhìn ra điểm không thích hợp."
"Tớ cũng đã nhìn ra, anh ấy cũng thẳng thắn thừa nhận."
Hải Lan sững sờ, không nghĩ tới Thẩm Mục Thâm sẽ trực tiếp thừa nhận, hiện tại Tề Duyệt mới nói cho cô biết.
Nghĩ đến Thẩm Mục Thâm kia, Hải Lan lo lắng nói, "Tề Duyệt, chúng ta không thể nào đấu lại anh ta.
Người Thẩm gia, tính tới tính lui, người chịu thiệt chính là cậu."
Điều Hải Lan lo lắng không phải là dư thừa, giữa người thân với nhau bọn họ còn tính kế.
Nói chi là Tề Duyệt, không những vậy cô nàng đối với Thẩm Mục Thâm vẫn ôm thành khiến rất lớn.
Tề Duyệt đi đến trước ghế sofa, vô lực ngồi xuống.
"Hải Lan, tớ biết."
Hải Lan thở dài một hơi, "Cũng không thể nói cậu không quả quyết, mà là Thẩm Mục Thâm tính kế quá sâu.
Anh ta biết cậu sẽ thỏa hiệp, cũng biết nhược điểm của cậu ở đâu, càng dây dưa với cậu.
Vì chuyện ly hôn bí mật, cậu cũng phối hợp với anh ta.
Không bằng cậu sớm đem chuyện ly hôn nói ra."
"Sắp đến rồi, tháng sáu năm nay." Tính nhẩm một chút, thật ra cũng chỉ còn lại năm tháng.
Tề Duyệt chưa từng yêu, đối phương lại còn gian xảo như hồ ly, Hải Lan làm sao có thể không lo lắng cho Tề Duyệt.
Cuối cùng Hải Lan nói với Tề Duyệt, sau khi tan làm khoảng tầm tám giờ tối sẽ đến nhà Tề Duyệt, rồi sau đó cúp điện thoại.
Tắt điện thoại, Hải Lan đi lên tầng cao ốc, quay trở lại văn phòng.
Bởi vì những người khác đều ra ngoài ăn cơm, cho nên toàn bộ công ty không có ai cả.
Cả căn phòng rất yên tĩnh, Hải Lan cũng không có tâm tư đi ăn, chuẩn bị cắn cái bánh mì thay cho bữa trưa.
Mới quay trở lại làm việc, Lăng Việt mở cửa ra, đi vào trong phòng, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Hải Lan, chúng ta nói chuyện một chút."
Hải Lan thu hồi tầm mắt, dừng trên màn hình máy tính, nhanh chóng gõ bàn phím, lãnh đạm đáp, "Ngoại trừ chuyện giải hôn ước, những chuyện khác không có gì để bàn cả."
Lăng Việt nhíu mày, nhấc chân đi tới chỗ của Hải Lan.
Thấy được Lăng Việt đang hướng chỗ bản thân đi tới, Hải Lan lập tức đứng lên, nhưng Lăng Việt đã nhanh chóng đi tới trước mặt cô nàng.
Hải Lan đề phòng nhìn Lăng Việt, ánh mắt không có nửa điểm dao động, tự tin mà cao ngạo nói, "Đừng hỏi tôi tại sao có ý muốn giải trừ hôn ước.
Câu này phải hỏi anh đó, trước kia anh không để ý tới tôi, coi như người qua đường.
Tôi hôm nay trèo cao không nổi."
Hải Lan nói xong câu đó, chuẩn bị rời đi, lướt qua bên cạnh anh.
Lăng Việt bỗng nhiên vươn tay, kéo cổ tay Hải Lan, Hải Lan nhìn về phía anh.
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt ấy toát ra tia chớp, vô cùng mãnh liệt.
Cô với "Hải Lan" chính là một, vì vậy khi đối mặt với Lăng Việt, cô chưa bao giờ tỏ ra e sợ.
Bước đi trên đôi giày cao gót, hướng Lăng Việt đi đến.
Kéo gần khoảng cách hai người, Hải Lan ngẩng đầu nhìn vào mắt của anh, ánh mắt cô ngập tràn khiêu khích.
Không nhanh không chậm nói, "Tính mạng và đàn ông, tôi sẽ không do dự chọn phương án đầu tiên.
Tôi cảm thấy anh đối với sự an toàn của tôi có uy hiếp.
Cho nên tôi tuyệt đối sẽ không làm điều gì dại dột.
Còn nữa, không phải anh cũng không thích tôi sao, giải trừ hôn ước không tốt à.
Anh hà tất phải làm khó nhau như vậy?"
Sắc mặt Lăng Việt không thay đổi, mặt giống như than, âm thanh lạnh lùng nói, "Chúng ta là người trưởng thành, hẳn nên vì quyết định của mình mà phụ trách."
Hải Lan bỗng nhiên đối với Lăng Việt cười một tiếng, nói tục câu khiến Lăng Việt không thích nghe nhất: "Tôi nhổ".
Người không có tư cách nói câu này nhất, vậy mà dám ở trước mặt cô nói như vậy.
"Hải Lan." Lăng Việt nhíu mày, thấp giọng gọi Hải Lan một tiếng.
Từ cửa công ty truyền đến âm thanh ấn mật mã, dường như có người đi vào rồi, Hải Lan nhìn thoáng qua cổ tay mình, mang theo nụ cười chế nhạo nói, "Buông tay ra, bằng không hình tượng anh xây đắp bao lâu nay sẽ sụp đổ đấy."
Lăng Việt vẫn không có buông tay.
Cửa mở, Tề Noãn đi ngang qua quầy lễ tân cầm theo bữa trưa đã được đóng gói.
Nhìn thấy hai người đang tiến đến gần, sau một lúc dừng lại, ánh mắt dừng lại trên tay hai người, đồng tử dần mở lớn.
Một cỗ cảm giác bị phản bội từ trái tim dần lan ra.
Nam chính của cô ta đang có mối quan hệ mập mờ với nữ phụ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...