Công ty đào tạo nghề sĩ Sâm Hải, tại cửa văn phòng của chủ quản Emma.
Allen ở cửa do dự mãi, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí mà gõ gõ cửa.
'come in'(vào đi) Thanh âm trầm ổn đầy uy nghiêm của Emma theo cửa truyền ra.
Allen hít một hơi, mở cửa đi vào.
'Emma........'
Ghế của Emma xoay một vòng trở lại.
'Chuyện gì?'
'Chuyện kế hoạch chụp ảnh của DC hôm nay......' Allen cố gắng chọn lựa ngôn ngữ.
'Tiếp tục nói.'
'Trì Nhạc trên đường đến buổi chụp......!Đột nhiên.....' Thanh âm Allen ngày càng thấp xuống.
Thời gia một lần nữa trở lại ba tiếng trước.
Hôm nay là ngày chụp ảnh quan trọng với DC.
DC là thương hiệu thời trang nam thanh cao có tiếng trong giới thiết kế thời trang, ký ước chụp ảnh với Trì Nhạc đã là quý thứ 3 rồi.
Giờ phút này Trì Nhạc đang ở trong phòng thay quần áo trang điểm, Đại Thường ở studio tiếp tục công việc.
Thế tử thứ hai học Dương Nghị của DC đột nhiên từ ngoài cửa xông vào.
Allen nhìn thấy ngay lập tức đứng dậy nghênh đón: 'Dương công tử, hôm nay như thế nào rảnh mà ghé đến studio?'
'Các người yêu quý Trì Nhạc như vậy, ta dĩ nhiên cũng muốn đến xem xem a!' Dương Nghị một thân hàng hiệu, tạo hình tiêu chuẩn của một vị nhị thiếu gia chơi bời lêu lổng.
Một đường không chút để ý mà ngang nhiên tiến vào, cái này cầm một chút, cái kia nhìn một chút.
Allen có một chút sợ hãi, Dương Nghị thể hiện rõ lai giả bất thiện(*), hắn không rõ đối phương muốn làm gì, chỉ có thể một đường cười theo.
Thường A bàn xong sự vụ, lại chạy đến phòng thay quần áo thúc giục một tràng.
'Trì Nhạc, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?' Thường A ở sau tấm rèm nhìn quanh.
'Nóng vội như vậy a?' Trì Nhạc vén rèm, thân thủ nâng khuôn mặt tròn của Thường A, khuôn mặt hàm chứa nụ cười
Thường A vẻ mặt ghét bỏ, vỗ vỗ tay của Trì Nhạc thúc giục nói: ' Ông chủ, đừng náo loạn, nhanh mặc quần áo vào đi ra.'
Trì Nhạc đang vội vàng kéo khóa quần của chính mình, thuận miệng đối với Thường A nói: 'Ngươi giúp ta mặc.'
Thời điểm Dương Nghị đi đến phòng thay quần áo, chính là nhìn thấy một màn như vậy.
Hắn nghiêng đầu, trong ánh mắt mang theo tia cười không có hảo ý: ' Khẩu vị này của Trì Nhạc, thật độc đáo a.'
Allen cười gượng hai tiếng.
Tại Studio, tất cả quá trình chụp ảnh đều rất thuận lợi.
Độ chuyên nghiệp của Trì Nhạc chân thật đáng tin.
Dương Nghị ngồi trên ghế đối diện bàn của Allen, hai chân bắt chéo, thẳng tắp đánh giá Trì Nhạc.
'Một đứa đi ra từ người mẫu thương mại, lão già nhìn chúng ngươi chỗ nào chứ? Hừ.' Dương Nghị một bên bấm bấm móng tay, một bên ác độc mà lầm bầm lầu bầu.Thường A mặc một thân nữ tính, ngồi xổm trên chiếc ghế nhỏ, hết sức chăm chú mà chơi điện thoại.
Một cái đoản nhật ký 140 chữ, thêm biểu tượng ba cái đầu của con thỏ.
Kết thúc công việc, hoàn mỹ!
Thường A biểu tình vừa lòng.
Trì Nhạc nghỉ ngơi giữa buổi, lặng yên không một tiếng động đi tới, một phen đoạt lấy di động trong tay Thường A.
'Lại viết cái đoản nhật ký rắm chó không kêu hả? Tổng cộng cũng chỉ có 88 followers.'
Thường A đem mặt trầm xuống: 'Ngươi quản ta! Mau trả lại cho ta.' Nói xong liền muốn nhảy lên để đoạt về.
Trì Nhạc một tay để trên đầu của nàng, một tay nắm chặt điện thoại.
Thường A không tính là mảnh khảnh cánh tay ra sức quơ.
Trì Nhạc bị nàng nháo nở nụ cười: ' Tay ngắn như vậy, thì đừng có đấu tranh.
Ta nói ngươi, nhiều năm như vậy cư nhiên lượng followers cũng chưa từng tăng lên, ngươi làm như thế nào vậy?'
Allen bưng một tách cá phên đi đến, nhìn thấy vị trí Dương Nghị đang ngồi, liền có hứng thú muốn xem xem náo nhiệt trước mắt.
'Hai người họ là bằng hữu?' Dương Nghị chỉa chỉa Trì Nhạc.
Allen có điểm xấu hổ: ' Hai người họ vẫn luôn như vậy.'
'Trì Nhạc đối với nữ nhân đều trêu đùa như vậy sao?' Dương Nghị khinh miệt cười, châm chọc trong ánh mắt không một chút che dấu.
Allen tuy rằng đối với Trì Nhạc cũng không có hảo cảm, như Trì Nhạc suy cho cùng vẫn là người của công ty bọn họ, cho nên giờ phút này hắn tự nhiên không có lập trường nói thêm cái gì.
'Trì Nhạc các người, dựa vào tài cán gì mà được yêu quý như vậy, người cũng chưa qua quốc tế đại tú, thật đúng là đem chính mình vượt quá khuôn phép a?'
'Công tác của Trì Nhạc vẫn là tự hắn trực tiếp bàn bạc, ta cũng không rõ lắm.' Allen thành thực đáp.
'Ngươi không phải muốn nói, công việc của Trì Nhạc là do hắn tự chọn, vậy hắn không phải không được đi quốc tế đại tú, mà là lười đi chứ?' Dương Nghị hừ lạnh một tiếng, 'Sâm hải các người, thật đúng là đem chính mình thành thớt thái rau.'
Allen nghe đến đó, cuối cùng có chút nhăn mặt.
Dương Nghị này, kỳ thật là tổng giám thiết kế trên danh nghĩa của DC, đã du học ở Luân Đôn, học qua hai năm về thiết kế thời trang hiện đại, trở về tiếp quản công ty gia tộc, vẫn luôn chèn ép các nhà thiết kế, bên ngoài truyền tai nhau hắn căn bản không có thực lực, chỉ có mánh khóe là nhiều.
Dương công tử sau khi về nước là người đầu tiên tiếp nhận một hạng mục lớn, chính là phối hợp trang phục cho cuốn sách tuyên truyền về đẳng cấp của DC trong vòng ba tháng.
Allen đến nay vẫn nhớ rõ linh kiện cao siêu hồng hoàng lam lục này, quả thực sức tưởng tượng đến khiếp sợ vũ trụ.
Nói chung đối với Dương công tử mà nói, màu sắc biết nhảy múa, mới là màu sắc thời thượng nhất đi.
Nếu không phải Trì Nhạc vung lên tuyệt bút, trong vòng 30 phút, đem các bản thảo lâm thời sửa lại, bản sách tuyên truyền này của DC căn bản không có khả năng chụp được.
Chứ đừng nói đến họ muốn mời người nổi tiếng trong giới chụp bộ ảnh này thì càng khó.Chuyện Trì Nhạc chưa xin phép đã tùy tiện sửa đổi phương án phối hợp trang phục, tuy rằng có chút không hợp tình hợp lí, nhưng đơn đặt hàng của DC trong ba tháng, lại bởi vậy mà được lợi 30%.
Vốn tất cả mọi người đều cảm thấy được dây là một sự kiện đáng để vui mừng, chỉ duy nhất tiểu công tử Dương Nghị của gia đình DC, bị mang tiếng là bất tài mà lại giỏi ghe tỵ.
Cho nên Dương Nghị hôm nay tìm đến gây phiền phức, đại để chính là bởi việc này.
Cảnh chụp cuối rất nhanh lại bắt đầu.
Hai vị tổng tài bức ép Trì Nhạc lần thứ hai trở lại chỗ studio, một lần nữa Trì Nhạc biến thân thành vị tổng tài bá đạo.
Thường A rốt cuộc thở dài một hơi, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế của chính mình.
Giờ phút này nàng đang cố gắng kiểm điểm chính mình coi như không đủ tư cách để tố cáo.
Bởi vì nàng phát hiện tình yêu của chính mình đối với ông chủ, càng ngày càng mờ nhạt.
Thậm chí có đôi khi Trì Nhạc chọc ghẹo nàng, nàng đều cảm thấy thật phiền.
Aizzzz, vẫn là Tiểu Ca lần trước ở đông hoa viên ông chủ trong xe nhìn đến đẹp trai hơn.
Thường A nghĩ như vậy, trên mặt biểu tình mê trai rất khoa trương.
Dương Nghị không chút để ý tiêu sái đến trước mặt Thường A, đá một cước lên ghế nàng hỏi: 'Ngươi là người đại diện của Trì Nhạc?'
Thường A đang mê man nghĩ về Tiểu Ca liền bị hoảng sợ, thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống: 'A?'
'Ta vỗn đang nghĩ muốn phao phao Trì chim to làm cái bô để xả giận, không nghĩ tới mẹ nó dài như vậy, kêu lão tử như thế nào hạ thủ được a!' Dương Nghị nói xong, bĩu môi, ánh mắt ngả ngớn đem Thường A từ đầu đến chân đánh giá một phen.
Hiện trường chụp hình cần tất cả mọi người im lặng, cho nên những lời này của Dương Nghị, tại thanh âm răng rắc của ngọn đèn một mảnh loang loáng, thì có vẻ đặc biệt đột ngột cùng chói tai.
Thường A chậm nửa nhịp vẫn là không có phản ứng lại, vẻ mặt biểu tình là hai chữ mông lung viết hoa.
Tại màn ảnh, mặt Trì Nhạc đã muốn có điểm đen.
Dương Nghị bộ dáng không chút nào tự hiểu, tiếp tục thêm mắm thêm muối nói: ' Các người làm đại diện người mẫu, không phải đều cao cao gầy gầy nhũ rất lớn không phải sao? Ngươi nhìn xem ngươi, nhũ cùng bụng không sai biệt lắm đi!'
Thường A nghe vậy, cúi đầu nhìn bụng của chính mình.
Trời ơi, hình như là so với tuần trước còn lớn hơn, thật xấu hổ a, chẳng lẽ vừa muốn tiêu tiền mua quần mới, Trì Nhạc lại không đi triển lãm FIT, tiền thưởng đã muốn bay xa ta, thật túng quẫn a, làm sao bây giờ, thật ưu thương.
Thường A suy nghĩ về nỗi đau, nhịn không được ủy khuất mà mếu máo.
Thị lực 5.1 của Trì Nhạc, tất cả biểu tình rất nhỏ của Thường A, hắn đều thu hết vào trong đáy mắt.'Vì Trì Nhạc, ta coi như là không đếm xỉa đến, đợi lát nữa đi theo ta đến nhà hàng ăn bữa cơm đi? Bất quá khai phòng vẫn là quên đi, khẩu vị của ta không nặng như Trì Nhạc.' Dương Nghị vui cười, một đôi mắt hết sức châm chọc.
'Ta vẫn là không nên ăn đi.'Thường A ánh mắt bất an nháy vài cái.
Dương Nghị lấy ra trên lưng cái dây thắt lưng hiệu LV, LOGO cũng chợt hiện rất nhanh, đánh vào mắt nàng phát đau.
Dù sao vẫn còn muốn giảm béo, tuy rằng có điểm đáng tiếc vì không thể cùng ăn cơm, nàng nghĩ như vậy, lại ủ rũ mà hấp hấp cái mũi.
Trì Nhạc đợi không được.
Dương Nghị thân thủ nhéo nhéo khuôn mặt tròn của Thường A: 'Ta và ngươi đang nói chuyện a, ngươi là heo mập, cũng không phải lợn chết, cho một chút phản ứng được không hả?'Nhị thế tổ tỏ vẻ không kiên nhẫn.
'Ta.......'Thường A đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên bị người túm từ phía sau.
Trì Nhạc thân hình cao lớn, giống như tường thành cao, đem nàng bảo hộ phía sau.
Thường A ngẩng đầu, chỉ nhìn đến tấm lưng dày rộng của Trì Nhạc, đĩnh đạc thẳng tắp, bất giác liền cho người ta một loại cảm giác an toàn.
Ông chủ vẫn là rất tuấn tú, ta phải tiếp tục follow hắn.
Khóe miệng Dương Nghị nhếch lên một nụ cười bắt buộc.
Emma một chưởng đập lên bàn công tác.
'Đánh người?!'
Allen rụt cổ, kiên trì nói: 'Khí lực Trì Nhạc rất lớn, chúng ta đến ngăn đều ngăn không được.'
'Người đang ở đâu?'
'Đưa đến bệnh viện.'
Emma cầm lấy áo khoác: 'Bệnh viện nào? Đưa ta qua đó.'
Ping.
Cửa ban công bị người ta nặng nề đập bể.
Thật sự là chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới.
Trì Nhạc cùng Thường A ngồi trên ghế dài ở công viên.
Thường A đang thoa thuốc cho Trì Nhạc.
Trì Nhạc nhìn đến, Thường A nước mắt đầy mặt: 'Đừng khóc, xấu chết đi được.'
'Ngươi làm gì cùng người ta đánh nhau a!' Thường A một bên khóc, một bên thoa thuốc cho Trì Nhạc, ' Mặt đều đaẻ thương, ô ô ô'.
Trì Nhạc nở nụ cười: 'Ngươi là không phải sợ mặt ta bị đả thương, không tuấn tú, ảnh hưởng đến công việc của ngươi, tiền thưởng tháng này bị mất.....'
'Ngươi có phiền hay không a!' Thường A khóc đánh gãy lời hắn, 'Đã bao nhiêu tuổi rồ gặp chút chuyện lại đánh nhau, để cho Emma chỉnh lý ta.'
'Có chút chuyện?' Trì Nhạc vươn tay lau nước mắt trên mặt Thường A, 'Ngươi là heo sao, người ta chửi ngươi cũng không phản ứng, hắn trưởng thành như vậy, dựa vào cái gì chửi ngươi là heo a!'
Trì chim to tỏ vẻ không phục.
'Ngươi không phải cũng thường xuyên mắng ta là heo sao?' Thường A khóc thút thít.
'Kia có thể giống nhau sao!' Trì chim to thực sinh khí, 'Ta có thể mắng.' Hắn thật mạnh đâm vào đại não của Thường A, 'Nhưng người khác không được!'
Đúng vậy, Trì Nhạc chính là một song tiêu cẩu.
Không phục, các ngươi có thể cắn hắn.
'Ta còn đang giảm béo.' Thường A thở dài, lau lau nước mắt, 'Bằng không giống như ta vậy, mục tiêu quá lớn, thực dễ dàng bị công kích.'
Trì Nhạc bị nàng chọc nở nụ cười, nắm cằm của nàng uy hiếp nói: ' Không được giảm béo, bằng không ta đuổi ngươi!'
'Ông chủ.' Thường A vẻ mặt ủ rũ, 'Cứ như vậy ta sẽ không tìm được bạn trai đó!'
'Nga.' Trì Nhạc theo thói quen nói cùng một câu: ' Tìm không thấy ta thú ngươi, dù sao ta cũng không có ai cần.
À không.'Hắn như là nhớ tới chuyện gì trọng yếu, ho nhẹ hai tiếng, kiềm chế tâm tình muốn khoe ra, vỗ vỗ bả vai Thường A, dùng hết sự đồng tình mà nói: ' Ca có thể thú không được ngươi.'
Thường A quay đầu đi, nhìn đến vẻ mặt đường quan rộng mở, giấu đều giấu được cũng tựa như không thể nào nghĩ muốn giấu.
'Ngươi ở bên ngoài có người?' Thường A ngừng khóc, dây ăng-ten hóng chuyện bát quái lại một lần bị kích hoạt: 'Ta nói ngươi gần đây như thế nào lại lãng tử như vậy? Là ai vậy ai vậy nha!'
'Ngươi không phải đã gặp qua rồi sao?'Trì Nhạc cười, vẻ mặt biểu tình của tên lưu manh.
'Ta đã thấy?' Thường A ở trong đầu cố gắng vơ vét, trong ấn tượng cũng không có hé ra được khuôn mặt của cô gái nào.
'Tiểu khu dưới lầu đông hoa viên.' Trì Nhạc cười nhắc nhở.
'Cái Tiểu Ca kia?!' Thường A há to miệng.
'Ân.' Trì Nhạc khinh miêu đạm tả( nhẹ nhàng bâng quơ) gật đầu.
'Chờ chờ chờ chờ một chút.' Thường A cố gắng sửa sang lại một chút, 'Cho nên, hắn chính là, người ngươi đợi 20 năm, theo đuổi 20 năm, nhưng không thành công?' Thường A giống như phát hiện ra đại lục mới xúc động không thôi.
'Ân.' Trì Nhạc một bên rung đùi đắc ý đốt đầu thuốc, một bên đem thanh âm kéo dài.
'Ha ha ha ha ha ha ha ha!' Thường A đột nhiên tuôn ra một trận cười to.
Trì Nhạc đưa cho cô một nắm hạt dẻ: 'Ngươi cười cái gì?'
'Không không không có gì.' Thường A cố gắng khôi phục cảm xúc.
'Chính là cảm thấy, hắn rất anh tuấn.'
Nhất là biết được ngươi sau 20 năm đuổi theo người ta.
Tiểu Ca a, xinh đẹp!
Thường A ở trong lòng yên lặng tặng cho Lục Tỉ một ngón cái.
'Ta không tuấn tú sao?' Trì chim to thần tình không phục.
'Trì Nhạc, ta có thời điểm cảm thấy, ngươi thật sự giống cháu ta.' Thường A nhớ tới đứa cháu ông cụ non mới học năm nhất nhà mình, vẻ mặt ghét bỏ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...