Truyền Thuyết Yêu Nghiệt

Quả nhiên Mộc Phi Huyền không thể chống đỡ được bao lâu. Lúc đầu khi
Thất Diệp bắt được Tô Yên, Tô Yên vẫn còn chưa sợ. Ả cho rằng Thất Diệp
tâm địa thiện lương, có bắt được thì cũng là sống khổ chút thôi. Mà Tiểu Thất của chúng ta quả thật vui vẻ đến mấy ngày. Mục Lương Thần thấy tâm tình của chủ nhân nhà mình không tệ, liền xin chỉ thị về việc xử lý cái gọi là tiên nữ đang bị giam này.

Tiểu Thất giam Tô Yên bảy bảy hai mươi mốt ngày. Tô Yên và cô nhìn
nhau: “Yêu nghiệt, tốt nhất ngươi nên thu hồi tâm địa ác độc của mình.
Bổn thượng tiên là cháu gái ruột của Vương Mẫu nương nương đấy.”

Tiểu Thất mỉm cười: “Ồ, Lương Thần, trước kia Tô Yên tiên tử từng
cùng bổn tôn chơi một trò chơi, đáng tiếc vẫn chơi chưa xong. Bây giờ
bổn tôn muốn chơi tiếp.”

Mục Lương Thần cung kính chắp tay: “Xin Ma Tôn phân phó.”

Lúc này Tô Yên mới thay đổi sắc mặt: “Yêu nghiệt, ngươi không được làm loạn!”

Chỉ chốc lát sau Mục Lương Thần đã chuẩn bị đủ mọi thứ. Tô Yên vừa
nhìn thì cả người đã run lẩy bẩy. Thất Diệp nhận lấy lưỡi dao mỏng Mục
Lương Thần đưa. Một lúc lâu sau mới nói: “Lương Thần, ngươi đến đây đi.
Ban đầu Tô Yên thượng tiên nhất định giữ lại bổn tôn một mạng. Hôm nay
bổn tôn không nhìn thấy gì cả, lỡ như xuống tay hơi nặng, thì lại có lỗi với ân tình này của Tô Yên thượng tiên.”

“Vâng” Mục Lương Thần trịnh trọng nhận lấy lưỡi dao mỏng. Cô lại vừa
cười vừa nói: “Da phải lột thật mỏng , muối phải sát dày một chút, đừng

có bớt xén nguyên liệu, làm chậm việc của Tô Yên thượng tiên.”

Lúc này Tô Yên mới ý thức được cô muốn làm thật. Oai phong mất sạch
trong thoáng chốc. Mặt cũng bị dọa đến tái mét: “Thất Diệp, dù chỉ là
thảo tinh cũng phải lấy thiện lương làm đầu. Huống chi ngươi còn đường
đường là Bích Lạc thượng tiên do Thiên Đình phong. . . . . .”

“Cũng không phải.” Thất Diệp mỉm cười. Tô Yên từng nhìn thấy nụ cười
của cô. Lúc ở Huyền Tự Cảnh đó đích thực là nụ cười ngây thơ trong sáng. Nhưng bây giờ, cô cười một tiếng chỉ cho người ta cảm giác lạnh như
băng. Cô cười nhẹ, cúi đầu bên tai ả, khẽ nói: “Thật ra thì, Tô Yên
thượng tiên quyết đoán rất chuẩn, bổn tôn chính là một yêu nghiệt thật
trăm phần trăm.”

Lúc Mục Lương Thần hạ đao, Tô Yên kêu lên rất bi thảm, khiến người
nghe kinh hãi. Chỉ có Thất Dạ Ma Tôn lắc đầu: “Dù gì cũng là thượng
tiên, cứ tru lên như mổ heo vậy thật là mất mặt.”

Tô Yên chỉ cảm thấy lưỡi dao mỏng kia xuyên qua, chia lìa da thịt. Âm thanh cắt đứt da thịt làm ả cảm thấy còn kinh khủng hơn cái chết. Thất
Diệp chưa đụng tay vào làm, chỉ đứng bên cạnh lạnh lung nhìn ả. Mục
Lương Thần dựa theo những lời cô căn dặn, cẩn thận lột da vị thượng tiên cao cao tại thượng. Sau đó dùng muối sát vào, rồi nhìn muối bị máu
nhuộm thành màu đỏ, trong lòng hắn cũng kinh sợ. Ma Tôn này, thủ đoạn
thật độc ác. Thế nhưng hắn lại không biết cái vị đang bị xát muối kia
mới là độc ác bậc thầy.

Cứ như thế một lúc lâu, phía ngoài có chiến sĩ Ma tộc báo: “Ma Tôn
đại nhân, phía ngoài có một vị tự xưng là Mộc Phi Huyền cầu kiến.”

Thất Diệp vẫn mỉm cười: “Nếu vị Mộc tông chủ này cùng Tô Yên thượng
tiên có tình cảm vợ chồng sâu sắc như thế, không bằng mời tới đây đi.
Thượng tiên có một mình khó tránh khỏi cô đơn, thêm bạn mới thực sự
tốt.” Cô thuận miệng gọi: “Mạc Hồ.”

Phía sau cô có một người mặc áo màu xanh. Không biết Mạc Hồ đột nhiên xuất hiện từ chỗ nào, khom người nói: “Có.”

“Đi, mời Mộc tông chủ đang nhớ vợ đến sốt ruột lại đây, làm bạn với Tô Yên thượng tiên.”

“Vâng”

Mạc Hồ lĩnh mệnh rời đi. Cô đi dạo trong phòng: “Kỳ quái, sao mà ướp muối cái người này, ta lại vui thế nhỉ?”

Cuối cùng thương thế của Phong ma cũng bình phục. Vốn dĩ luôn luôn
chờ mong đến ngày này, nhưng khi nó thực sự đến lại thấy hơi mất mát khó hiểu. Trên giường, Lan Y vẫn bày mấy món thức ăn tinh xảo. Phong Ma

nhấc chén rượu, nhưng thậm chí cả rượu Hoa Điêu lâu năm cũng mất mùi vị, nhạt như nước lã.

Lan Y cười lớn: “Coi như là chán ăn, nhưng mấy ngày trước anh cũng đã sống qua rồi. Nay là ngày cuối cùng, cố gắng để lại chút kí ức tốt đẹp
đi.”

Phong ma cũng cười, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén: “Được rồi Lan Y, cô thắng, Phong ma thừa nhận cô thắng.”

Xiềng xích trong tay được mở ra, Phong Ma bước ra khỏi phòng nhỏ. Bên ngoài cỏ cây xanh um, trăm hoa như gấm, cảnh xuân như vẽ. Ánh mặt trời
mang theo gió xuyên qua mái tóc đỏ của anh, khẽ lay động, rực rỡ như
lửa.

Lan Y ở phía trước đột nhiên xoay người lại, ôm anh thật chặt.

“Đừng động, Phong ma, ” Giọng nói của cô đã nghẹn ngào: “Để cho tôi ở nơi này có thể đường đường chính chính ôm anh một lần.”

Cuối cùng. . . . . . cô cũng được ôm anh một lần toàn vẹn.

Anh giật mình ngẩn ngơ. Bàn tay đưa ra giữa chừng, lại chậm rãi hạ
xuống. Cho nên tên ma đầu có thể lật ngược cả trời đất này, lại xuôi tay đứng nghiêm. Mặc cho cô ôm. Hơi thở của cô, nhịp tim của cô, tạo ra một hương thơm nhẹ nhàng, tích tụ ở đáy lòng anh, tạo thành một sự tiếc
nuối vĩnh viễn.

Phong ma thấy Linh Nhi, cô ta vẫn nguyên vẹn như trước. Tục mệnh
hương ở bên cạnh cô tỏa ra làn khói vấn vít. Quần áo mới thay, váy màu
xanh nhạt càng làm nổi bật làn da trắng của cô. Mái tóc dài được chải
gọn, một lọn tóc mềm mại xõa xuống. Mặt mũi dịu dàng, giống như công
chúa đang yên lặng ngủ say.

Tay của anh lướt qua gương mặt cô theo thói quen. Đôi mắt tỏa ra một
sự dịu dàng chưa từng thấy. Đúng vậy, cô ấy mới là công chúa trong
truyền thuyết, chỉ có cô ấy mới cho anh hạnh phúc.


Chuyện xưa kết thúc, hoàng tử đem đi công chúa, còn nữ bộc thì sao?

Lan Y đưa bọn họ xuống núi. Bích Lạc Hải cũng không lớn, núi Nguyệt
Lãng cũng không cao. Khi đi trên đường núi, Phong Ma sử dụng pháp thuật
bảo vệ tục mệnh hương. Người trong ngực vẫn vô tri vô giác ngủ say. Lan Y đi theo sau anh, hai người không nói gì, yên lặng băng qua rừng cây
biển hoa. Nhưng trong lòng đã thay đổi, lạnh lẽo tận xương.

Cửa núi yên lặng sừng sững đứng phía trước, Phong Ma dừng bước, nói hờ hững: “Trở về đi thôi.” Anh không quay đầu lại.

Lan Y trên mặt vẫn mang theo nụ cười. Dáng vẻ của cô vẫn đoan trang hào phóng , giọng nói vẫn dịu dàng như nước: “Tạm biệt.”

Cô nói tạm biệt.

Từ nay về sau, hay sau nữa, cũng không bao giờ … gặp lại.

Đứng tại chổ một lúc, sau đó cô xoay người chạy về phía ngược lại… hai người càng chạy càng xa.

Hạ màn, đèn sáng, kịch có hay hơn nữa cũng phải dừng. Bầu trời Bích
Lạc Hải vẫn rất xanh. Ánh mặt trời vẫn chói lọi rực rỡ. Cô vươn tay lau
đi giọt nước trên mặt, tay áo bị ướt nước, tình cảm cuối cùng cũng là hư ảo.

Cho nên chuyện xưa kết thúc, hoàng tử mang theo công chúa rời đi, mà nữ bộc thì vẫn là nữ bộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui