Phiên ngoại nhỏ: Tính cách của Vương Mẫu.
Tham gia hội bàn đào là một việc hết sức nghiêm túc. Trong hội bàn
đào từng nhóm thần tiên cao thấp đều phải chú ý hành vi cử chỉ nếu không sẽ phạm sai lầm….. bị trừng phạt nghiêm khắc. Chẳng phải lúc trước
Quyển Liêm Đại Tướng và Thiên Bồng Nguyên Soái cũng bị định tội sao.
Thanh Dương Tử biết rõ tính tình của Vương Mẫu Nương Nương, cho nên đã
căn dặn Thất Diệp rất nhiều.
Nhưng Thất Diệp lại thấy không có hứng thú với những việc này. Đạo
trưởng Thanh Dương Tử phất cây phất trần ngủ sắc của anh ta, xong rồi
chuyển đề tài: “Vương Mẫu Nương Nương khéo tay trồng được những cây bàn
đào rất tốt, cây đào nhỏ ba ngàn năm mới kết trái một lần, người phàm ăn vào thân thể nhẹ nhàng, khỏe mạnh, đắc đạo thành tiên. Có loại cây đào
sáu ngàn năm mới kết quả một lần, người nào ăn vào sẽ biết phi thiên,
trường sinh bất lão. Loại cây tốt nhất là chín ngàn năm kết trái một
lần, ai ăn vào sẽ có tuổi thọ ngang với thiên địa nhật nguyệt.”
Rốt cuộc Thất Diệp thoáng cảm thấy hứng thú: “Hửm?”
“Truyền thuyết về Hán Vũ Đế có nói ông đã từng khen ngợi nhan sắc của Vương Mẫu Nương Nương tuyệt thế, vì vậy Vương Mẫu Nương Nương vui vẻ
ban cho Hán Vũ Đế một cây bàn đào ba ngàn năm”
Hứng thú của Tiểu Thất bị khơi dậy hoàn toàn: “Rồi Hán Vũ Đế đắc đạo thành tiên à?”
Thanh Dương Tử ném ánh mắt khinh bỉ qua: “Ba ngàn năm mới chín một
lần, Hán Vũ Đế không đợi được đến lúc đào chín thì đã chết rồi.”
“Vậy sao Vương Mẫu Nương Nương kia không đưa luôn quả đào cho ông ấy đi?”
“Bởi vì ông ấy chỉ khen Vương Mẫu Nương Nương có dung nhan tuyệt thế, chứ không có khen Vương Mẫu Nương Nương tính tình hiền hòa, tài hoa cái thế, hình dáng xuất chúng vạn phương……”
Thất Diệp: “……”
Đạo trưởng Thanh Dương Tử nghiêm túc: “Hiện tại, cô đã hiểu rõ thói quen của Vương Mẫu chưa?”
Thất Diệp: “……”
Thời gian Hội Bàn Đào dời lại vào buổi tối, đạo chủ Diệt Tự Cảnh dẫn
theo thượng tiên Bích Lạc đi đến thiên giới, dọc theo đường đi đã hấp
dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt.
Còn chưa vào đến hội trường đã nghe một chuỗi âm thanh: “Oa, miếng thịt bò này là của ta!”
“Ưm, con tôm hùm này là của ta.”
“Mẹ kiếp, ai ăn đùi gà của ta!”
Từng làn mùi thơm của thịt nướng bay đến, Phật Tổ Như Lai đang ngồi
trang nghiêm trên đám mây lành, miệng đọc Phật Hiệu nghiêm túc vô cùng:
“A di đà Phật, bể khổ không bờ, sống vốn là một loại tội lỗi.” Thở dài
xong, một tay ông cầm một cây xiên bằng sắt, dùng tốc độ gần như thần kỳ xiên qua năm cái cánh gà, sáu cái đùi gà, hai miếng thịt bò cộng thêm
sáu con chim cút, sau đó chắp tay trước ngực miệng đọc lên Phật hiệu lần nữa: “Ngả Phật từ bi, hôm nay bổn tọa sẽ độ hóa cho bọn mi.”
Ông vẫn giữ dáng vẻ trang nghiêm như cũ, mỗi một hành động đều đúng
mức, tiếng nói vừa dứt, đặt cây xiên bằng sắt vào đống lửa, thương xót
nướng lên. = =
Bên cạnh là Quan Âm Đại Sĩ vẫn ưu nhã, bà ngồi xuống, nữ đệ tử khôn
khéo biết sư tôn không thích mùi khói lửa vì thế lập tức quỳ xuống đất
nói: “Xin sư tôn đợi ở đây một chút, để đệ tử đi lại đó lấy tới đây.”
Quan Âm Đại Sỉ mỉm cười gật đầu: “Như vậy rất tốt.”
Đệ tử kia còn có vấn đề: “Xin hỏi sư tôn thích những món ăn nào?”
Quan Âm cao quý cẩn thận, hào phóng đoan trang: “Bản Đại Sĩ luôn
không thích khói lửa, huống chi chúng sinh bình đẳng, mắt thấy sinh linh bị tàn sát tan thương như vậy, giống như tổn thương thân thể chính
mình.” Bà lắc đầu, trong mắt có vẻ thương xót nhiều hơn: “Sao cũng được, con cứ tùy ý chọn cho Bản Đại Sĩ khoảng năm sáu miếng thịt con hoẵng,
năm sáu miếng thịt dê béo, năm sáu miếng thịt bê, năm sáu con cá tươi,
khoảng hơn mười con tôm hùm, năm sáu miếng….”
Toàn thể đổ mồ hôi.
Đệ tử nhận lệnh bước đi, một lát sau Quan Âm Đại Sĩ đột nhiên nhớ đến cái gì, vội vàng lớn tiếng căn dặn: “Liên Nhi, nhớ thịt bò nửa tuổi
thịt bê nha…..”
Tất cả mọi người muốn phun ra máu.
Thanh Dương Tử dẫn Thất Diệp đi đến vị trí của mình, hỏi cô giữa
những làn khói thịt: “Bằng hữu muốn ăn cái gì?” Thất Diệp không có thích những món này, phất tay một cái “tùy anh”. Trong ánh lửa, tất cả mọi
người chú ý tới vị trí của đạo chủ Chữ Diệt Cảnh đi chung với thượng
tiên Bích Lạc. Ánh lửa rọi lên gương mặt cô, ngọn lửa trong mắt cô toát
ra, nhưng ánh nhìn của cô như là hư vô, không cố định.
Lan Y đứng bên cạnh cô, nhỏ giọng giải thích những thần tiên có mặt
nơi này, cô nghe xong cảm thấy không yên lòng, Thanh Dương Tử nhanh
chóng trở lại, trong khay có rất nhiều đồ ăn, Lan Y xiên những món ăn
cẩn thận xong bắt đầu nướng từng cái. Còn anh ta thì tự mình xiên một
chuỗi khoai tây, đưa vào lò bắt đầu nướng.
Không bao lâu, Thất Diệp đã thấy nhàm chán, Thanh Dương Tử đến gần
cô, từ từ dạy cô cách nướng thịt bò. Khi nào nên quét dầu, khi nào nên
thoa thêm mật ong, khi nào nên thêm muối cho ngon miệng hơn.
Mùi thơm bay tỏa nghi nghút từ trong lò sắt, đột nhiên Thất Diệp nhíu chặt chân mày. Thanh Dương Tử ngẩng đầu lên nhìn thấy Xà Quân, vẫn áo
trắng có đai Ngọc buộc chặt, tóc đen đựơc bới lên cố định bởi cây trâm
tùng trắng và sợi tơ tằm, trên mặt anh ta lúc nào cũng là ý cười dịu
dàng. Mấy năm nay mặc cho thân phận của anh ta có thay đổi như thế nào
thì vẫn không ảnh hưởng tổn hại gì đến dáng vẻ tao nhã, thông thái của
anh ta cả. Anh ta không có đi tới chỗ này, nhưng rất nhiều lần Lan Y cảm giác ánh mắt của anh ta nhìn qua bên này. Nhưng khi cô chú ý đến anh,
lại thấy hình như ánh mắt kia nhìn xuyên qua nơi này đến một chỗ khác.
Thấy Thất Diệp cau lông mày, Lan Y hỏi nhỏ: “Sao vậy?”
Thất Diệp cũng không biết là chuyện gì, rõ ràng mắt đã không còn nhìn thấy nữa, thì tại sao lại có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ta chứ?
Vì sao vẫn còn nhớ rõ ánh mắt dịu dàng ngay cả mặt trăng còn không bằng
của anh chứ? Cô im lặng trong giây lát, tâm ma xông lên mở miệng: “Đi
bưng một bàn thịt rắn đến đây đi.”
Vì vậy, đêm đó Thất Diệp không lên tiếng nữa, im lặng nướng hết một bàn thịt rắn. = =
Phần sau còn có thêm vài tiết mục giúp vui, còn có màn múa cột MM,
Mạc Hồ ăn mặc giống người Đông Doanh thành công lăn qua lộn lại.
Lúc chúc mừng tuổi, Thất Diệp nghe được giọng nói của Vương Mẫu Nương Nương rất hiền từ, giống một trưởng lão hòa nhã dễ gần.
Lời chúc Như Ý, Cát Tường và quà mừng thọ được dâng lên như nước
chảy, ví dụ như là: trẻ mãi không già, dáng dấp phong nha tài hoa. Vương Mẫu Nương Nương cười híp mắt, miệng nói không ngừng: “Được, Tốt,
Hay…người đâu, ban thưởng hai cây đào tiên ba ngàn năm…. Ừm, tốt, ban
thưởng một cây đào tiên chín ngàn năm…. Haha, ban thưởng ba cây đào tiên sáu ngàn năm…..”
Âm thanh của những người trước mắt sôi nổi, đột nhiên Thất Diệp cảm
thấy chẳng có gì thú vị. Những người thượng tiên này, lúc trước cô luôn
nằm mơ muốn nhìn thấy một, hai người. Hôm nay, cô đang đứng trước mặt
bọn họ, thật may là mình không thấy đường, cô nghĩ vậy.
May mà Thanh Dương Tử không có ý định ở lại lâu, nói lời chúc mừng
liền một mạch rồi dẫn cô về, chính lúc đang xoay người đi thì đột nhiên
có người nói: “Tiên Tử Bích Lạc, không chúc mừng tuổi của Vương Mẫu
Nương Nương à. Chẳng lẽ ngay cả Vương Mẫu Nương cũng không xem ra gì
sao?”
Thất Diệp nhận ra giọng nói kia, cô xoay người lại: “Đã lâu không gặp, Tô Yên.”
Trong lúc này Tô Yên khí thế ngất trời. Xưa nay, Vương Mẫu Nương
Nương yêu nhất chính là cô cháu gái này. Bên kia vốn âm thanh rất huyên
náo, ồn ào như vậy, tự nhiên yên tĩnh trở lại, tất cả chúng tiên đều
nhìn lên trên người mặc áo đen là Thất Diệp. Thái độ Thanh Dương Tử lập
tức lạnh đi vài phần: “Đương nhiên thượng tiên Bích Lạc không có để
Vương Mẫu Nương Nương vào mắt” Mặt chúng tiên biến sắc, anh vung cây
phất trần: “Tôn kính Vương Mẫu Nương Nương là để ở trong lòng chứ không
phải để ở trong mắt như những người khác khẩu thị tâm phi.”
“Ngài!” Tô Yên ngàn đoán vạn đoán cũng không ngờ một người luôn luôn
đối nhân xử thế đạm bạc, không tranh giành đoạt lợi với ai như Thanh
Dương Tử đột nhiên trở thành một người có lời nói sắc bén như vậy. Thanh Dương Tử cũng không muốn so đo, tính toán với cô ta, cúi đầu lặng lẽ
nói với Thất Diệp: “Lên Chúc thọ Vương Mẫu đi, nói đại một câu nào đó
cũng được.”
Nhưng Thất Diệp chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn Tô
Yên, trong nháy mắt chúng tiên đã hoàn toàn im lặng, chỉ còn tiếng của
lò lửa vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...