Truyền Thuyết Yêu Nghiệt

Có mũi tên nhọn không biết từ đâu bay tới, Yêu vương vung tay áo ngăn cản, lại phát hiện mục tiêu không phải mình, mà là Thất Diệp ở trong
lòng hắn. Ánh mắt trong giây lát có vẻ do dự, nhưng rồi hắn cũng không
dấu vết kéo Thất Diệp ra sau lưng, từ trên cao quét mắt xuống nhìn qua
cả đám người để tìm phương hướng phóng tên. Thất Diệp cũng cảm thấy nguy hiểm, dựa gần vào người hắn.
“Lệ Vô Quyết có phải điên rồi không?” Tiểu Nghiêm đi sau Xà Quân, cả
người mặc đồ màu xanh, tư thế oai hùng ngời ngời, thế nhưng khuôn mặt
thường không có biểu cảm gì cũng lộ ra sự khiếp sợ: “Hắn chính là muốn
dùng cả Yêu giới đi liều mạng với Huyền Tự Cảnh. . . . .”

Xà Quân vẫn mỉm cười dịu dàng, áo bào trắng trên người là lụa đặc chế của Yêu giới, vô cùng nhẹ, gió thổi qua làm tà áo khẽ bay, khối ngọc
đen bên hông thỉnh thoảng phản chiếu ánh sáng từ binh khí, Mạc Hồ đột
nhiên nghĩ đến một từ để hình dung hắn: Ấm nhuận như ngọc.

Tiểu Nghiêm đi sau hắn, hắn cất giọng không nhanh không chậm, ung
dung nói: “Ở nhân gian đã từng có một vị vua, vì làm cho phi tử của hắn
cười một tiếng mà phóng hỏa đùa giỡn chư hầu, dẫn đến họa mất nước.”

Hắn dõi mắt nhìn về phía người kia, bấm tay gảy nhẹ ngón tay phải đeo nhẫn ngọc bích, nụ cười dần dần mở rộng: “Ừ. . . . Muốn có loại hào
hùng kiểu này, thì phải trả giá lớn mới được.”

Mỗ Thảo còn đang ngẩn người, không biết từ lúc nào mà tiếng chém giết
chung quanh dần dần nhỏ lại, sau đó chiến sĩ Yêu giới bên cạnh từ từ bị
đẩy lùi. Cô có chút lo lắng, ngẩng đầu nhìn Yêu vương, thế nhưng hắn chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú toàn trường, trong mắt có vẻ lạnh lùng.

“Ngoan, chờ ta ở đây.” Yêu vương nói rất nhỏ, Thất Diệp không biết
hắn muốn làm cái gì, nhưng nếu hắn bảo chờ, cô tất nhiên sẽ không trái
lệnh. Mạc Hồ không đợi hắn phân phó định đi theo, nhưng Yêu vương khoát
tay chặn lại: “Ngươi ở lại, bảo vệ Tiểu Hắc.”

“Nhưng, vương. . . . ” Hắn muốn nói gì đó, Lệ Vô Quyết chỉ cười lạnh
một tiếng, lại quay đầu nhìn Thất Diệp, tựa như không hề yên tâm, đột
nhiên hắn nghiêng người hôn lên môi cô, Thất Diệp cảm thấy có thứ gì đó

bị đút vào trong miệng, hắn hôn khiến cô đành nuốt vào, sau đó xoa đầu
cô nói nhỏ: “Chờ ta” rồi vung tay áo đi thẳng lên phía trước.

Trong Huyền Tự Cảnh, Mộc Phi Huyền cùng một người đang uống rượu,
nghe bên ngoài có tiếng chém giết, hai người bên trong lại làm như không có chuyện gì xảy ra. Một hồi lâu, Tô Yên đứng bên cạnh lên tiếng: “Xà
Quân, ngươi chắc rằng sẽ thắng Lệ Vô Quyết sao? Dòng máu đế vương Yêu
giới không thể khinh thường.”

Xà Quân hâm nóng rượu hoa cúc, cười nói: “Sau này lại uống rượu với
Mộc tông chủ.” Dứt lời, người đã đi, rượu trên bàn vẫn còn nóng hôi hổi.

Thất Diệp đợi mãi không thấy Yêu vương, Mạc Hồ rốt cuộc đợi không nổi nữa, thật lòng mà nói hắn không thích Thất Diệp, Yêu vương mặc dù là
người cuồng ngạo cô lãnh, hỉ nộ vô thường, cũng không thể coi là một vị
minh quân, nhưng nếu như không phải vì cô, hắn cũng không đến mức phát
sinh xung đột lớn như vậy với Huyền Tự Cảnh.

“Đi theo ta.” Là giọng điệu ra lệnh, hắn cảm thấy có chút bất an,
thấy thời gian trôi qua nhanh chóng, cũng không màng đến lời dặn của Yêu vương trước lúc đi.

“Hắn. . . . . . Sẽ không gặp nguy hiểm chứ?” Thất Diệp có chút không
dám chắc, cô cũng không biết rốt cuộc bản thân mình đối với vị vương cả
ngày đeo mặt nạ này có tình cảm gì. Cô biết hắn đối với mình rất tốt,
cũng dần dần cảm thấy người này không xấu. Chấp chưởng Yêu giới mấy ngàn năm, hẳn sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy.

“Tất nhiên là không,” giọng nói Mạc Hồ có chút kiêu ngạo: “Trong cơ
thể đế vương Yêu giới đều có một giọt máu đế vương, yêu quái thông
thường căn bản không thể đả thương hắn.”

Thất Diệp nghe vậy cũng hơi yên tâm một chút, đi theo hắn một lúc, tốc
độ của Mạc Hồ càng lúc càng nhanh hơn, nhưng cũng không thể bỏ cô lại,
chỉ là môi càng ngày càng mím chặt, chân mày cũng khóa chặt lại một chỗ.


Khi Xà Quân trở lại bàn thì rượu còn chưa lạnh, hắn nhẹ nhàng nhấp
một ngụm, động tác ưu nhã cao quý: “Cám ơn rượu của Mộc Tông chủ.”

“Ngươi. . . . . Ngươi thật sự lấy được máu đế vương? ? ? Điều này sao có thể. . . . ” Tô Yên ở đằng sau la thất thanh, phiến băng màu lam
trông có vẻ giống giọt nước tầm thường trong bàn tay hắn lóe ra ánh sáng chói mắt, chính là máu của đế vương Yêu giới sao?

Mộc Phi Huyền cau mày: “Máu Xích Hàn Long.” Mặt Tô Yên cũng biến sắc, máu Xích Hàn Long không sắc không vị, vốn là bảo vật cực kì bí ẩn của
đạo cảnh, chỉ cần vào máu một chút xíu là thành độc dược có thể giết cả
thần ma khắp ba giới, không có thuốc nào cứu được.

“Thì ra ngươi muốn có nó, lại dùng vào việc này.” Mộc Phi Huyền nhìn
người kia, nụ cười của hắn ấm áp khiêm nhường, bàn tay cầm chiếc ly
trắng mịn thon dài, từng móng tay đều được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, hắn vừa mở miệng, mang theo một loại tự tin, giống như mọi chuyện đều nằm
trong lòng bàn tay: “Việc khắc phục hậu quả. . . . . Phải làm phiền tông chủ rồi.”

Hắn đứng dậy ưu nhã rời đi, trước khi ra cửa thì xoay người nhìn Tô
Yên một cái, vào lúc hắn mỉm cười, ánh mắt của Tô Yên vẫn dừng trên
người hắn, bốn mắt vừa chạm nhau, cái kiểu nhìn suy ngẫm mang theo vẻ tà mị không e dè đó lại làm cho ả đỏ mặt, nhìn thấy Mộ Phi Huyền bên cạnh, lại vội vàng đè xuống sự xôn xao khó hiểu trong lòng.

Lúc bọn người Mạc Hồ chạy tới chỉ nhìn thấy máu tươi đầy đất, Yêu
vương đã bị đạo sĩ của Huyền Tự Cảnh mang tới đại sảnh, dù sao cũng là
người tu đạo, cũng không bất kính đối với thi thể. Mạc Hồ không vào
được, khi đó hai bên đều tổn thương nguyên khí nặng nề, Yêu vương vừa
xảy ra chuyện, Yêu giới tự nhiên cũng chẳng còn tâm trạng tái chiến. Chủ tướng của Yêu giới là Xà Quân dẫn người tới chậm một bước, hiện tại Yêu giới như rắn mất đầu, thế cục vốn sóng ngầm mãnh liệt, nay đã cực kì
hỗn loạn.

Mạc Hồ không nhìn thấy thi thể của Yêu Vương, hắn che chở Thất Diệp
trước quân đội Yêu giới đang đỏ mắt, lẩm bẩm không thể nào. Đúng vậy,
làm sao có thể. . . . Yêu vương chấp chưởng Yêu giới mấy ngàn năm, bình

định loạn trong giặc ngoài vô số, làm sao có thể. . . . .

Thất Diệp đứng ở bên cạnh hắn, cô còn chưa phản ứng kịp, tuổi thọ của yêu quái từ trước tới giờ rất dài, có nhiều yêu quái tu thành thượng
tiên có thể sống trường sinh bất lão, người vừa mới ôm mình, chỉ trong
thoáng chốc đã chết?

Xà Quân mang theo phần lớn Yêu quân chạy tới, Huyền Tự Cảnh cũng
không từng bước ép sát, chiến sĩ Yêu giới theo hắn lui về Yêu cảnh. Thất Điệp đi phía sau hắn, im lặng mà máy móc, trong đầu trống rỗng.

Cô vẫn ở trong cung Quang Minh như cũ, vẫn là gian phòng cũ, nha hoàn người hầu cũng y như trước, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, thế giới này tựa hồ vẫn không thay đổi. Chỉ là cô cả ngày ở trong phòng,
không hề quấy rối, không hề quấn lấy người đòi chơi cờ, tựa như vị vương áo đen mang mặt nạ vàng kia tùy thời tùy lúc có thể đi vào, vỗ vỗ đầu
hỏi cô đang làm gì đấy.

Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, lại không biết lồng ngực quen thuộc mà mình hay gối vào giờ ở nơi nào.

Cô vẫn không rơi một giọt nước mắt, Mạc Hồ cũng vẫn đi theo cô, hắn
nói đó là lệnh của vương, hắn sẽ luôn luôn bảo vệ cô, cho đến khi hắn
chết. Khi nói lời này hắn lành lạnh nhìn cô, không chút dấu diếm mỉa mai nói: “Mặc dù ta rất ghét ngươi.”

Ban đầu huyên náo xôn xao, người bên ngoài dĩ nhiên là biết cô và
Huyền Tự Cảnh có hiềm khích, vì vậy đàm luận về cô chẳng có lời gì hay,
không khác nào mấy kẻ hồng nhan họa thủy, là một Yêu phi hại nước. Cô
không chỉ một lần nghe nhóm cung nhân nói, nhưng cô im lặng, không hề
nói gì.

Yêu giới cùng Huyền Tự Cảnh đàm phán vài lần, rốt cuộc trả lại thi
thể của Yêu vương, bên trong còn có một cái hộp gỗ, nói là trong đó có
máu đế vương, dĩ nhiên cái hộp vốn trống không, chỉ là đến tay Xà Quân
thì không còn trống không nữa. Vì tôn trọng, Huyền Tự Cảnh dùng Định Hồn Châu duy trì thân thể hình người của hắn. Đoạn thời gian đó Xà Quân rất bận, sau cuộc chiến kia, Yêu giới nội loạn, quân đội cũng rệu rã cả,
lại còn tang lễ của Yêu Vương, mỗi một việc đều là chuyện lao lực hao
tâm.

Thất Diệp yêu cầu được tiễn Yêu vương đi đoạn đường cuối cùng, chuyện này do Nhất Nương phụ trách, có thể là được Xà Quân giao phó, nàng liền đồng ý. Đó là một gian linh đường trống trải, cung nhân xung quanh dùng chậu bạc có nước thơm giúp hắn tắm rửa sửa sang, tang lễ của Yêu vương
tuyệt đối không thể tùy tiện.

Cô đứng ở trước mặt hắn nhìn cực kỳ lâu, Mạc Hồ đã sớm đỏ mắt, môi
mím đến mức chảy máu. Cô chậm rãi cúi xuống, nhóm cung nhân đều lui sang một bên, cô một tay cầm chậu bạc, tay kia cầm khăn cẩn thận giúp hắn

lau thân thể, xương ngón tay của hắn rất lớn, cả bàn tay vô cùng thô
ráp, cô còn nhớ rõ đôi bàn tay này ấm áp ôm lấy mu bàn tay mình. Cô quỳ
trên mặt đất, cẩn thận nhặt ra một mảnh móng tay dính máu đã thành màu
đen, khăn tay lướt qua làn da màu đồng cổ của hắn, qua một thân đầy vết
thương của hắn. Cô tháo mặt nạ của hắn xuống, nhẹ nhàng lau mặt cho hắn, vết thương vẫn dữ tợn như đang mở miệng cười to, thế nhưng. . . . Không thấy ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị kia nữa. . . . .

Ngón tay cô nhẹ nhàng mơn trớn lớp da mặt giống như vỏ cây già, lau
đi vết máu ở khóe miệng, cô chợt có một loại ảo giác, rằng đây chỉ là
nửa đêm, hắn chỉ là đang ngủ say thôi.

Nhóm cung nhân cầm áo bào đen mặc cho hắn, tay Thất Diệp vẫn lưu luyến
trên mặt hắn, một yêu cây dè dặt lên tiếng: “Nương nương?”

Sở Nhất Nương chỉ hơi hơi ra hiệu, liền có cung nhân tới đây đỡ cô
đứng dậy. Mạc Hồ dụi dụi mắt theo cô đi ra ngoài, cô vẫn không giãy
giụa, cũng không nói gì, chỉ là lúc sắp ra đến cửa chợt quay đầu lại,
hết thảy cũng trở thành trống rỗng, trong đầu chỉ nhớ rõ sau lần thọ yến ấy, hắn uy nghiêm mà lạnh lùng nói: “Về sau, ngươi gọi là Tiểu Hắc.”

Nhóm cung nhân nghĩ, vị Yêu phi này cũng thật máu lạnh, làm bộ đi xem Yêu vương, thế mà cũng không chảy một giọt nước mắt.

Xà Quân không có thời gian đến thăm cô, cô đột nhiên trở nên vô cùng
trầm lặng. Một ngày nào đó nhìn một quyển tạp chí của nhân gian, có viết về một hoàng đế tên là Chu U Vương, vì làm cho phi tử của mình là Bao
Tự cười một tiếng, đã đốt lửa để đùa giỡn chư hầu, cô đột nhiên ngẩng
đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, lần đầu tiên sau mấy ngày đột nhiên
mở miệng: “Mạc Hồ, ngươi nói lúc Chu U Vương chết, Bao Tự có khổ sở hay
không?”

Mạc Hồ dĩ nhiên sẽ không trả lời cô, trên thực tế hắn hận không thể rút kiếm giết cô.

Cho đến ngày đó, một buổi chiều hắn đi tìm cô, sau đó ở bờ hồ bên
cạnh cung Quang Minh nghe được tiếng khóc rất nhỏ, hắn đi qua núi giả,
nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn núp trong khe hở ở núi giả, che miệng khóc giống như con mèo nhỏ không có nhà để về. . . .

Hai tay hắn ôm ngực dựa lưng vào trên núi giả, nghe tiếng khóc nức nở kia cả một buổi chiều. Kỳ thực người đời đều nói Chu U Vương ngu ngốc
tàn bạo, hoang dâm vô độ, vì một Bao Tự hủy hoại giang sơn như họa, lại
chẳng biết lúc hôn quân chết, trừ Bao Tự, sẽ còn có ai buồn bã . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui