Mộc Phi Huyền nhìn tay cô, có lẽ mình nên đút cho cô. Cô nuốt hai
miếng lại ngẩng đầu nhìn nhìn hắn. Ánh sáng rơi vào trong con ngươi đen
nhánh, lộ ra những đốm nhỏ gợn sóng.
Mộc Phi Huyền trìu mến hôn trán cô, lại chạm phải vết thương trên người
cô, lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng kéo giãn hàng lông mày nhíu chặt của cô,
giọng nói lại mang theo uy nghiêm của tông chủ Huyền Tự Cảnh: “Phải
ngoan ngoãn nghe lời.”
Khi hắn cởi áo của cô, đưa tay thăm dò vào ngực của cô, cô mới ngơ
ngác ngẩng đầu nhìn hắn, Mộc Phi Huyền buộc chính mình coi nhẹ ánh mắt
này, tiếp tục hôn, cô giữ chặt bàn tay đang cởi đai lưng của hắn, giọng
nói khàn khàn như vừa khóc xong: “Đêm nay không làm có được hay không?
Tôi rất khó chịu, tôi thật sự rất khó chịu.”
Mộc Phi Huyền gần như không hề tốn sức đẩy cái tay kia ra, nhìn da
thịt tuyết trắng đầy vết máu đỏ tím, hắn cau mày, động tác đầu tiên chậm rãi tiến vào, nhưng cũng không giảm đi đau đớn của cô chút nào.
Cô nhíu chặt mày, tay trái nắm vải áo trên hông hắn, mồ hôi chảy ra,
thấm vào miệng vết thương màu đỏ tím, thần trí đã không còn hoàn toàn
thanh tỉnh, nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, từng giọt máu nhỏ
xuống từ bên môi, thấm lên gối thành đóa hoa chói mắt.
Thân thể của cô nóng lên, chuyện này đối với yêu cây cũng không phải
là chuyện tốt, Mộc Phi Huyền một lần nữa giúp cô rửa sạch vết thương, cô khép hờ mắt, giống như cũng đã quen với sự đụng chạm nhẹ nhàng của hắn.
Về sau cô rất ít khi học thuộc lòng nữa, Mộc Phi Huyền cũng không lại ép cô, một lượng lớn linh lực mất đi, cô rất dễ mệt mỏi, đôi khi cô
cũng biến trở về nguyên hình nằm giữa hoa cỏ ở phía sau vườn phơi nắng,
vẫn rất nghe lời, tự mình bảo mình, dù cô làm cái gì, chỉ cần không
nghịch ngợm, không quấy rối nữa là đuợc.
Rất nhanh tới ngày Huyết Ma phục sinh, Mộc Phi Huyền triệu tập nhiều
nhân mã ở Huyền Tự Cảnh, hẹn cùng Thanh Dương Tử hợp lại tại núi Vụ
Linh. Trước khi đi, cùng Tô Yên triền miên một đêm, sau đó tới Thủy Các
gặp Thất Diệp, hiếm khi thấy cô ngồi trước cửa sổ đọc sách, dù vậy cô
vẫn không thể nhớ kỹ khẩu quyết đạo pháp. Mộc Phi Huyền lắc đầu cười,
theo thói quen hôn lên trán cô: “Ta sẽ ra ngoài một thời gian, có chuyện gì thì đi tìm Cừu Nguyệt tỷ tỷ, nhé?”
Cô rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn, cô vẫn luôn đi theo hắn, ở Huyền Tự Cảnh này cô không biết nhiều người.
“Sẽ đi rất lâu sao?” Giọng nói của cô vẫn rất thấp, Mộc Phi Huyền ôm
cô vào trong lòng, nghĩ đến vết thương của Tô Yên đã khá tốt, đột nhiên
có chút mơ hồ, vết thương của Tô Yên đã tốt, vậy còn cô? Vẫn giữ lại
sao?
“Chừng ba tháng.” Hắn phỏng đoán, trước kia cũng là chừng ấy thời
gian, không sai biệt lắm, chỉ là mang theo người đi ra ngoài, không biết có bao nhiêu không về. Cho dù chỉ đổi được hòa bình nhất thời, đạo cảnh cũng phải trả một cái giá nặng nề.
“Ngươi. . . sẽ không có việc gì chứ?” Thất Diệp đương nhiên cũng từng nghe Xà Quân nhắc tới Huyết Ma, cô biết chuyện này rất nguy hiểm. Mộc
Phi Huyền trong lòng ấm áp, sự mệt mỏi do một đêm vướng mắc cùng Tô Yên
cũng vơi đi: “Nàng lo lắng cho ta sao?”
Thất Diệp thành khẩn gật đầu, mặc dù loại đau đớn lúc ở trên giường
rất khó chịu, nhưng bình thường Mộc Phi Huyền đối với cô rất tốt. Cô
cũng không phải người có yêu cầu cao, bây giờ hắn đi làm chuyện nguy
hiểm như vậy, cô đương nhiên sẽ lo lắng.
“Ta sẽ không có việc gì.” Mộc Phi Huyền nhìn mái tóc dài như tơ của
cô: “Mấy ngày ta không ở đây, chăm sóc bản thân thật tốt, biết chưa?”
Thất Diệp gật đầu thuận theo, Mộc Phi Huyền thấy thời gian cũng không
còn sớm, không thể tiếp tục lưu luyến, xoay người rời khỏi Thủy các.
Lúc đi tới qua rừng Bách Điểu lại gặp Tô Yên đang dẫn theo người hầu
đi ngắm chim, nhìn thấy hắn cũng kinh ngạc: “Không phải chàng đã xuất
phát sớm sao?”
Mộc Phi Huyền do dự chốc lát, sau cùng nhàn nhạt nói: “Có chút việc kéo dài, bây giờ sẽ đi.”
Tô Yên đang cầm một chút chim vàng anh, không đi tới đó, bắt đầu gãi nhẹ làm chim nhỏ gật đầu một cái.
Hắn đi lần này, Huyền Tự Cảnh lại hoàn toàn yên tĩnh. Tô Yên buồn
chán đi lại trong rừng, nhìn chim bay đầy trời. Tu vi của nàng đã khôi
phục tám phần, rất nhanh có thể rời khỏi hắn.
Mộc Xuân Phong tâm pháp chết tiệt, sao có thể dễ dàng tẩu hỏa nhập ma
như vậy! Nghĩ vậy, trong lòng lại phẫn nộ, tay nắm lấy nhánh cây bên
cạnh, dùng lực bẻ, phát ra thanh âm răng rắc.
Đang lúc ấm ức khó chịu, thấy đại đệ tử Vô Trần của Mộc Phi Huyền đi
tới, lúc ấy chim trong rừng đang hót thanh thúy, sương sớm vẫn chưa tan, tia nắng ban mai chiếu vào trong rừng, đại đệ tử của Huyền Tử Cảnh mặc
áo xanh cầm phất trần, rất có phong thái của người tu tiên.
“Sư nương”. Vô Trần từ lúc còn rất nhỏ đã đi theo Mộc Phi Huyền,
nhưng trước đó, Tô Yên rất ít khi xuất hiện cùng Mộc Phi Huyền, cho nên
hắn đối với vị sư mẫu này cũng không hiểu biết nhiều.
“Uhm” Tô Yên gật đầu mỉm cười, Vô Trần chỉ cảm thấy nụ cười kia sáng
như ánh mặt trời, vội vàng cúi thấp đầu không dám nhìn lại: “Vô Trần lui xuống trước.”
Tô Yên nhìn bóng lưng luống cuống kia, khóe miệng hiện lên tươi cười, tiểu đạo sĩ này, ngây ngô như vậy, rất giống Mộc Phi Huyền năm đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...