Truyện Ma Ngạ Quỷ

Chùa Hoàng Sơn xưa nay nổi tiếng là một trong những ngôi chùa cổ kính lâu đời được nhiều người truyền tụng. Mấy trăm năm qua ngôi chùa sản sinh ra rất nhiều vị cao tăng đắc đạo.

Đời này có sư Hoàng Liên cũng nổi tiếng là người tài giỏi, hay đi lùng bắt yêu ma nhốt vào trong chùa để cầu cho chúng siêu thoát.

Nói đến việc ấy của sư Hoàng Liên tuy là tốt, nhưng lại làm cho lũ yêu ma bất bình lắm. Lũ ma trành, ma tội thần, ma giữ của họp mưu với nhau rằng phải trừ hết những người trong chùa đi thì may ra mới được yên ổn.

Một con ma trành trong cuộc họp bàn nói rằng:

- Nay sư cứ thường hay đi lùng bắt ma để nhốt vào trong chùa không cho tự do. Thì ta nhân đấy lừa sư vào rừng cho ma cọp bắt đi mà cắn chết.

Ma tội thần lại nói:

- Sư chùa Hoàng Sơn đạo hạnh cao thâm lắm, không thể nào mà lừa nổi. Chi bằng ta nhân việc mùa thu năm sau có loạn giặc nổi lên, rồi trà trộn vào đám loạn quân mà đẩy ngã sư thì may ra mới thành.

Ma giữ của không cho là đúng, nó nói:

- Sư đạo hạnh cao thâm đến như thế, đẩy ngã làm sao được? Theo tôi thì cứ lừa cho sư tham tiền trong hầm, đợi sư lóa mắt, nhân đấy ta đánh sập hầm, thế là xong.

Ba con ma cự cãi lẫn nhau, không con nào đồng ý với mưu của con nào. Cuối cùng chúng làm ra một cuộc thi đánh cược là hễ ai giết được sư Hoàng Liên thì sẽ được cả bọn tôn sùng lên làm đầu đàn.

Lũ ma quỷ xưa nay vẫn mong muốn có một vị thủ lĩnh đứng đầu, để cho vị phán quan dưới âm kia kiêng dè không dám đè đầu cưỡi cổ chúng nữa. Nhưng hễ mỗi lần bàn đến vấn đề này là chúng cự cãi nhau quyết liệt lắm. Vì vậy, việc mưu giết sư Hoàng Liên lần này quả là vừa có thể trừ cho chúng một nỗi nhọc tâm mà lại vừa có thể tìm ra thủ lĩnh của bầy ma để thỏa được ước nguyện của bọn chúng.

Theo như kế hoạch thì lần đầu tiên sẽ là con ma trành dở trò. Nó sẽ lừa cho sư Hoàng Liên vào rừng để cho ma cọp bắt đi. Khi ấy sư Hoàng Liên sẽ trở thành một con ma trành giống như nó và nghe nó sai khiến.

Sư Hoàng Liên không hề biết việc lũ ma quỷ đã bày mưu hãm hại mình mà vẫn ngày ngày giảng đạo, ăn chay niệm phật. Thi thoảng phải có phật tử đến viếng thăm xin thầy xuống núi làm lễ siêu độ thì sư mới ra khỏi chùa.

Bẵng đi một thời gian, con ma trành cứ ngỡ rằng sư Hoàng Liên sẽ chẳng bao giờ xuống núi nữa. Và kế hoạch của nó chỉ đành thất bại để cho lũ ma tội thần được dịp vào cuộc.

Thế nhưng thật không ngờ vận may lại mỉm cười với nó vào phút chót. Bởi ngay ngày rằm đầu tiên trong tháng, ở làng dưới bỗng nhiên có một vị phú quan chết đột tử vì bị mắc nghẹn xương khi ăn cỗ. Người này khi chết thì mặt mày tím tái, ngũ quan hoảng hốt e là hóa thành ma khó siêu thoát nên người nhà phải lên tận chùa Hoàng Sơn thỉnh sư Hoàng Liên xuống làm lễ cầu siêu.

Sư Hoàng Liên nhận lễ, lại biết là việc gấp thì khởi hành đi ngay trong đêm, cũng không kịp chuẩn bị cầu kỳ gì cả.

Đi cùng với sư là một gã gia nhân độ chừng hai mươi tuổi, tóc búi cao, mặt mày dữ tợn nhìn như Trương Phi. Thoạt đầu sư nhìn thấy người này cũng hơi hãi hùng, nhưng sau nhìn mãi rồi cũng quen nên không còn sợ nữa.

Con ma trành đang buồn bực vì không được dịp hại sư thì nay lại thấy sư mấp mé ở bìa rừng thì mừng lắm. Nó trực phục sẵn ở cái cây để hóa thành người con gái xinh đẹp dụ dỗ sư đi theo cùng, một thủ đoạn mà nó vẫn thường hay làm để dẫn người mà nó muốn hại cho ma cọp bắt giết.

Tuy vậy, lạ ở chỗ con ma trành chưa kịp làm gì thì đã kinh hãi thất sắc mà chạy mất dạng. Là vì khi nó vừa mới hóa thành hình thiếu nữ chuẩn bị tới gần sư thì mới nhìn thấy khuôn mặt gã gia nhân kia. Nó không nhịn được khuôn mặt dữ tợn ấy nên hoảng quá mới chạy. Chuyện kể thực ngược đời vì lẽ thường chỉ có người sợ ma chứ ma có sợ người bao giờ.

Con ma trành vốn đã buồn bực thì nay lại càng buồn bực hơn. Vì rõ ràng con mồi đang rành rành ra ở trước mắt nó mà nó chẳng thể làm gì. Nghĩ đến vị trí thủ lĩnh của bầy ma đã sắp lọt vào trong tầm tay mà lại để vuột mất thì lại càng làm nó chán nản. Nó đi qua đi lại nghĩ cách, nghĩ đến nát óc mà chẳng nghĩ ra, gã gia nhân kia cứ đi bo bo nép sát sư Hoàng Liên chẳng hở ra phút nào.

Có mấy đận nó định làm liều, nhưng hễ cứ nhìn thấy cái bản mặt của gã gia nhân là nó lại hoảng quá chẳng thể làm nên trò trống gì.

Đang trong lúc túng quẫn ấy thì cơ hội trời cho đột nhiên đến với nó. Gã gia nhân kia chợt ôm bụng kêu la và xin sư cho chút thì giờ để tự mình giải quyết. Con ma trành mừng quá đỗi, nó chỉ chờ gã ta vừa đi khỏi là đã hóa thành hình người con gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, từ con đường lả lướt đi tới, giả bộ chạm giáp mặt nhà sư. Nó hơi cúi đầu chào sư như có lệ. Nó biết cứ mỗi lần có người đàn ông nào nhìn thấy nó thì chẳng cần phải làm gì nhiều, chỉ dựa mỗi sắc đẹp thôi là đã đủ hấp dẫn người ấy đi theo nó.

Nói đến việc đi trong rừng ban đêm thỉ chỉ có thể một là bọn cướp, hai là mấy tay thợ săn. Mà những kẻ ấy đều là những tay xuồng xã, thấy gái đẹp mơn mởn là xấn xổ lao tới thì làm sao mà chẳng chết. Dẫu vậy, lần này đối thủ của nó là một kẻ đáng gờm, là sư Hoàng Liên chứ chẳng phải kẻ khác. Nó còn mắc phải một sai lầm chết người nữa là quên đi mất thân phận của sư Hoàng Liên, một nhà sư không hề có thất tình lục dục, chứ không phải là mấy kẻ phàm phu tục tử như nó vẫn thường hay gặp.

Nó đi qua nhà sư như thế được một hồi, mà chẳng thấy có tiếng gọi lại giống như mọi khi. Nó bèn đánh liều quay lại lần thứ hai bắt chuyện để hỏi thăm sư.

Sư Hoàng Liên cũng cảm thấy kỳ lạ lắm, vì lẽ nào trời đêm khuya khoắt mà lại có người con gái xinh đẹp như thế đi lại giữa rừng. Nếu thế thì chỉ có thể là lũ yêu ma hóa thành chứ chẳng phải là người. Sư đã ngờ ngợ nghi ngờ như thế, nhưng vì sư đang có chuyện gấp nên cũng không tính đi bắt con ma này, mà chỉ đứng yên một chỗ chờ gã gia nhân hành sự xong là sẽ đi ngay. Sư nhẩm tính sau này nếu có dịp thì sẽ quay lại đây một chuyến để thu phục con ma trành.

Sư vừa nghĩ ngợi chuyện ấy xong thì không ngờ đã lại thấy người con gái xinh đẹp lúc trước quay lại đi về phía sư. Sư hơi hốt hoảng thầm tự nhẩm: “Lẽ nào là ta tính nhầm, đời nào ma quỷ gặp ta mà không chạy, lại còn quay ngược lại để hỏi thăm, nếu thế thì chỉ có thể là người, họa chăng không phải thì hẳn là một con ma quá ngu dốt!”

Con ma trành cúi đầu chào hỏi, lễ phép lịch sự, nó nói:

- Tôi có việc phải đi qua làng Chuông ở bên kia bìa rừng, thấy sư ở đây tôi mừng quá đỗi. Vì ở quãng trước sắp đến có một con cọp dữ lắm, đã hóa thành tinh. Mà tôi thì thân gái yếu ớt không thể nào chống lại nổi nó. Nếu sư có thương tình thì xin dẫn tôi đi một đoạn qua quãng ấy, được vậy thì tôi xin cảm tạ lắm.

Sư nghe xong không nói gì, đã đoán ra ngay được đây hẳn là con ma trành muốn lừa mình đi cho yêu tinh cọp bắt ăn thịt. Vốn sư đã được nghe nhiều lời đồn đại về con ma trành này nhưng hôm nay mới được gặp mặt. Sư còn định sau này có dịp thì mới thu phục nó nhưng nay nó đã tự dẫn thân đến nạp mạng như thế này thì sư không có lý do gì để tha cho nó nữa cả.

Dẫu vậy, sư ta vẫn rất điềm tĩnh không hề để lộ ra một chút sơ hở nào. Sư muốn bắt được cả con ma trành, cả con ma cọp thành tinh kia trong một mẻ. Ngặt nỗi còn vướng người gia nhân với công chuyện làng dưới nên sư vẫn cần phải bàn tính với anh ta. Sư nói:

- Tôi cũng muốn giúp cô ngay đây thôi, nhưng tôi còn một người bạn đang bận chút việc. Việc này rất cần nên phải chờ anh ta quay lại để tôi bàn bạc thì mới đi với cô được.

Con ma trành tỏ vẻ cuống quít, nó sợ người gia nhân kia nếu quay lại thì sẽ chẳng thể ở lâu, nên nó tức khắc van nài sư thầy gấp lắm, nó nói:

- Con ma cọp thành tinh này càng về khuya thì càng khỏe, nếu thầy không giúp tôi ngay thì sợ là một lúc nữa trăng lên cao sẽ không đi nổi đâu. Thôi thì từ đây ra kia cũng chỉ có một quãng, thầy cứ đưa tôi nhanh qua đó rồi quay lại cũng chưa muộn.

Sư thầy vẫn cứ nằng nặc đứng yên tại chỗ không chịu đi. Con ma trành không làm được cách nào bèn xuống nước nói:

- Thôi nếu thầy đã cứ nhất quyết như thế, thì tôi xin đi trước một đoạn để chờ thầy. Nhưng thầy nhớ là chỉ nên đi một mình thầy thôi đấy nhé, nếu có thêm người khác tôi e sẽ gây tiếng động lớn đánh động cho con ma cọp biết được.

Sư thầy gật đầu nói:

- Xin cô yên tâm. Tôi chỉ chờ anh ta quay lại rồi báo cho anh ta một câu là sẽ đi ngay thôi.


Con ma trành gật đầu tỏ vẻ yên trí, rồi đi khuất biến mất ở cuối con đường. Một lát sau thì người gia nhân quay lại, thấy sư thầy cứ nhìn về con đường mòn ở góc trái thì liền hỏi:

- Sư thầy nhìn cái gì thế? Con đường đó là con đường cụt, lâu nay không còn người qua lại nên trở thành đường hoang rồi. Nghe nói năm ngoái có bọn thổ phỉ nổi lên ở mạn ấy nên quan quân cho đổ núi đá chặn mất đường, không còn ai đi đường ấy nữa đâu. Vốn ra thì cũng có một cái ngách nhỏ, nhưng tôi nghe người ta đồn đường ấy có con cọp nên hiếm ai dám đi.

Sư thầy vừa mỉm cười vừa đáp lại:

- Tôi nhìn con ma trành. Anh có biết không, vừa rồi con ma trành ở đường hoang ấy còn ra đây nói chuyện với tôi nữa kia.

Người gia nhân vốn còn đang điềm tĩnh thì liền hoảng sợ. Nghe đến đây chân tay người gia nhân bỗng bủn rủn mồ hôi vã ra như tắm lắp bắp hỏi:

- Sao cơ… thầy nói thầy vừa nói chuyện với con ma trành à?

Sư thầy gật đầu đáp:

- Phải, nó hóa thành hình người con gái, tính lừa tôi vào cái đường hoang ấy cho con ma cọp bắt ăn thịt. Nhưng đã bị tôi nhìn ra…

Người gia nhân vã mồ hôi chưa hết kinh sợ nói:

- Nếu là người con gái đi vào đoạn đường hoang ấy thì thôi đúng rồi. Năm ngoái có cậu Ất làm bên nhà ông phú hộ Cầu cũng bị chính con ma trành ấy hại chết. Nó táo tợn đến mức gõ cửa cả nhà cậu Ất để dắt cậu ấy đi ngay trong đêm cơ. Khi thường cậu ta hay kể với vợ là có người con gái xinh đẹp lắm buổi đêm cứ đứng ở cửa sổ gọi vào kêu cậu ta đi vào rừng dẫn mình qua đường. Sau cái hôm ấy cậu ta mất tích, người nhà vào rừng ngay chỗ đường hoang kia kìa, thì phát hiện ra xác cậu ta nằm chỏng chơ ở giữa đường, ruột gan bị moi ra hết, cổ họng thì bị táp lủng một miếng trông ghê lắm.

Dừng lại một lúc, người gia nhân mới hỏi thầy ta:

- Vậy nó nói gì thưa thầy?

Sư Hoàng Liên đáp:

- Nó nói muốn nhờ tôi dẫn đường cho nó qua một quãng đi sang làng bên, nó có việc ở làng Chuông nên cần đi gấp mới kịp. Nhìn nó thường thì chẳng thể phát hiện ra sơ hở, nhưng tôi vốn là người có kinh nghiệm nên nó không lừa nổi tôi. Chỉ vài câu thôi là tôi đã bóc mẽ được nó ngay. Nhưng tôi không vội vạch trần, mà còn chờ anh ra để nhờ anh giúp tôi thu phục nó đây.

Gã gia nhân hỏi:

- Thầy tính thu phục nó bằng cách nào thưa thầy?

Sư Hoàng Liên ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói:

- Tôi đã phát hiện ra nó từ lâu, từ khi chúng ta đi vào rừng là tôi đã nhận ra có con ma trành bám theo nhưng không phát giác. Mấy lần tôi thấy nó định tới gần nhưng cứ hễ nhìn thấy mặt anh là nó hoảng sợ quay đầu chạy mất. Tôi xem tướng thấy anh có cái tài dọa ma bắt quỷ nhờ khuôn mặt. Nên nếu anh chịu nghe lời tôi thì hôm nay không chỉ giúp tôi bắt được con ma trành, mà còn giết được con ma cọp đã hóa thành tinh hại người bấy lâu.

Người gia nhân nghe tới đây thì toàn thân run lẩy bẩy, xua tay lắc đầu không dám nhận. Gã ta có khuôn mặt dữ tợn như thế thôi, thế nhưng làm việc gì cũng nhát như cáy, động đâu cũng hỏng. Bởi thế nên tướng gã nhẽ ra làm tướng sa trường mà giờ chỉ là một anh hầu cho ông phú hộ cũng không xong.

Sư nài nỉ mãi mà không được, biết anh này có bệnh nhát nên sư bày cách ngay. Sư nói:

- Này nhé, tôi có viên thuốc gan dạ thần kỳ lắm. Thuốc này chỉ cần uống vào là hễ người nào dù có yếu như cọng bún thì cũng thành kẻ rắn giỏi. Có cỡ đàn bà suốt ngày bị chồng đánh đập túm cổ thì cũng có thể vùng dậy chống lại.

Gã gia nhân hào hứng hỏi:

- Thuốc gì mà thần kỳ thế hả thầy?

Sư thầy đáp:

- Thuốc này khi uống vào thì tự nhiên thấy vùng bụng nong nóng, khi ấy thuốc đã phát tác. Phàm đã nghĩ tới việc gì gan dạ mà trước nay chưa dám làm, cứ làm thử kiểu gì cũng thành công. Thuốc đã có hiệu nghiệm thì như là có thần hộ mệnh, vật khác không sao tổn hại được. Nếu quả như anh giúp được ta, thì ta xin biếu anh mười viên. Thuốc này quý lắm, cả đời ta cũng chỉ luyện được hai mươi viên, cho anh mười viên là tốt lắm rồi đấy nhé!

Gã gia nhân nghe xong thì lấy làm mừng lắm, vội đồng ý ngay với thầy ta. Thầy ta đưa trước cho gã một viên dùng thử. Gã dùng xong thì quả nhiên thấy bụng ấm nóng, tinh thần có vẻ phấn chấn lên hẳn.

Gã ưỡn thẳng ngực không hề sợ hãi đi thẳng vào lối đường hoang. Sư thầy cứ tấm tắc cười mà đi theo không nói gì. Con ma trành thấy gã gia nhân hùng hổ xông vào như thế thì liền hoảng sợ lắm, định quay đầu chạy trối chết thì sư thầy đã ném cho gã gia nhân một cái bao màu vàng và nói:

- Cái bao này là bao của nhà phật, bắt được hết lũ ma lâu nhâu, anh bắt cho ta con ma trành nhốt vào đây để từ dày nó không còn đi hại người được nữa.

Gã gia nhân nghe theo, chẳng hề e sợ gì cả vì chắc chắn là mình đã uống được thuốc thần kỳ gan dạ nên cứ thò tay chụp thẳng cái bao vào người con ma trành. Con ma trành thất thanh ú ớ kêu lên xin tha thì bị gã đập cho mấy nhát vào bao mà nạt:

- Im miệng ngay! Nếu không thì đừng trách tao đánh cho nhừ đòn.

Con ma trành nhìn qua miệng bao thấy mặt gã hung tợn, lại quát nạt dữ lắm thì không dám làm trái, chỉ co ro một chỗ không tiếp tục lên tiếng.

Đúng lúc ấy thì có tiếng hổ gầm rất lớn, một con hổ to dài đến độ thước rưỡi, nặng cả trăm cân nhảy chồm từ một tảng đá trên cao xuống mặt đường. Mắt nó sáng quắc, râu nó vểnh lên, miệng nó nhỏ ra nước rãi tanh hôi.

Gã gia nhân không những không sợ hổ gầm, mà còn tiến thẳng tới hùng hổ túm lấy cổ con cọp. Con cọp mới đầu còn gầm lên dọa nạt, nhưng sau cũng bị khuôn mặt dữ tợn của gã dọa cho hãi hùng mà co ro khúm núm. Cuối cùng ngoan ngoãn như một con mèo con bị gã túm cổ xách lên lơ lửng mà chẳng dám động đậy. Gã cười khành khạch hỏi thầy Hoàng Liên:

- Vậy giờ thì con cọp này nên xử trí thế nào thưa thầy?

Thầy Hoàng Liên đáp:

- Cọp giết nhiều mạng người quá rồi, lẽ thường là phải giết nó đi để cho nó đền tội. Nhưng cửa chùa có đức hiếu sinh nên không thể làm như vậy được. Nay anh bẻ hết răng nanh móng vuốt của nó. Cho nó không thể hại người, chỉ có thể săn bắt thú nhỏ để sống qua ngày, thế là được.

Gã gia nhân nghe theo, liền bẻ hết răng nanh của cọp chỉ để lại răng thường. Lại nhổ hết móng vuốt cho cọp hết hại người. Con cọp đau đớn quá cứ gầm rú liên tục nhưng không dám kháng cự lại. Vì mỗi lần nó có ý định ấy là lại được dịp khiếp sợ khuôn mặt hung hãn của người gia nhân.


Sư thầy trừ xong ma trành lại trừ được ma cọp thì đêm ấy lại tiếp tục đến nhà phú hộ ở làng dưới. Xong việc thì sư thầy vẫn giữ đúng lời hứa là cho anh gia nhân thêm đủ số thuốc gan dạ như đã hứa là mười viên.

…o0o…

Khi con ma trành bị hạ gục và bị sư Hoàng Liên bắt về chùa. Lũ ma quỷ lâu nhâu vẫn chưa hết hy vọng. Chúng lại tôn ma tội thần lên làm đầu lĩnh để thực hiện cuộc ám hại. Trong cuộc bàn mưu ấy, tất cả các con ma trong cõi Ngạ Quỷ đều họp mặt đông đủ, duy chỉ có quỷ oa thì bị khinh là còn nhỏ, vì không được coi trọng nên không được mời.

Lũ quỷ oa thường ngày chỉ biết khóc lóc, lại nghịch ngợm. Thân hình có đứa chỉ bé bằng đốt ngón tay nên bị bọn ma lâu nhâu coi thường lắm.

Năm sau có loạn Quách Bốc nổi lên, loạn quân tràn qua chùa.

Sư Hoàng Liên bị lôi ra ngoài cửa chùa bêu đến mấy ngày, vốn việc ấy cũng sẽ nhanh qua. Nhưng lũ ma tội thần đâu có dễ dàng buông tha cơ hội như thế, chúng chờ dịp này đã lâu và chẳng còn mong muốn gì hơn là giết sư Hoàng Liên.

Nói đến ma trành thường được kể là chúng giỏi việc dụ dỗ người bằng nhan sắc của mình thì ma tội thần lại có một cách thức khác để lừa người tin theo chúng. Lũ ma tội thần xưa nay chết do bị người ám hại, chết do mưu cầu quyền cao, chết do nhỏ nhen đố kỵ, thường hay tụ thành bầy thành lũ đánh nhau liên miên, chúng có thói quen như vương giả, lúc nào cũng thường hay lừa người sống ham thích quyền bính, tự hại mình mà chết giống như chúng.

Bởi vậy, cứ nhắc đến ma tội thần, là sẽ phải nhắc đến thói quen mị người của chúng. Người nào mà bình sinh tham quyền tiếc việc thì rất dễ bị lũ ma tội thần đưa vào tròng.

Nhân đêm mùng bảy tháng sáu, tiết trời oi ả. Quan quân của thuộc tướng họ Quách đều lui về trong trấn. Ngoài chùa khi ấy đều không có người, tăng ni đều được thả lỏng một bận.

Bất chợt, bên ngoài chùa có tiếng hối gấp vang tợn. Một chú tiểu sắc mặt tái xanh chạy vào bẩm báo với sư Hoàng Liên nói:

- Bẩm sư phụ, ngoài chùa có mấy viên quan tướng tá dữ tợn lắm, đang thét đòi sư phụ ra gặp gấp.

Sư Hoàng Liên cau mày suy xét, vốn thường nửa đêm canh ba, quan quân cũng chẳng bao giờ vào chùa hạch sách như thế, chúng đều ngủ say như chết ở ngoài trướng. Mà đêm nay lại là đêm mùng bảy, rơi vào giờ xấu, theo tử vi hạ chiếu thì là giờ ma quỷ hiển hiện. Sư Hoàng Liên nhất quyết cho rằng đằng sau chuyện này có một bí mật rất lớn.

Sư hối tiểu vào am, đem cái túi vàng bằng vải thô mang ra cho sư. Lại lệnh cho ba chú tiểu khác mang cái mõ giấu vào trong người. Chuẩn bị xong hết những thứ ấy thì sư mới trịnh trọng đi ra cổng chùa nghênh đón mấy viên quan dữ tợn.

Bên ngoài cửa chùa lúc này, đang có bốn viên quan đứng đó chờ sẵn, hai người mặc bộ cẩm bào màu xanh. Hai người con lại thì mặc trang phục võ tướng. Một người có tướng tá dữ tợn, nhìn thấy sư đi ra thì liền quát lớn:

- Hay thay cho con lừa trọc, thấy các quan lớn đây mà không kính cẩn cúi chào, vậy là tội lớn lắm đấy.

Sư không cho là đúng, chỉ hơi nghiêng mình như có lệ. Một viên quan cẩm bào thấy vậy thì liền bước lên, dùng giọng phiền hà nói:

- Nay xét ông có nhiều công tích việc thiện nên tôi được thủ dụ của Quách công, muốn mời ông xuống núi làm quốc sư. Nếu ông đồng ý việc ấy thì phải đi ngay đêm nay mới kịp.

Sư nghe đến đấy, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Nay đảng họ Quách tuy chiếm được nước, nhưng không được lòng người, sớm muộn gì cũng tiêu vong, nếu như sư đi theo, vậy há chẳng phải là đầu quân cho giặc phản loạn hay sao.

Nom sắc mặt sư thầy như vậy, một vị quan cẩm bào màu xanh còn lại như hiểu ý, liền hắng giọng phụ họa thuyết phục ngay:

- Chức quốc sư đương triều là lớn lắm, chẳng ai có phúc phận như thế đâu. Ông phải đồng ý nhanh mới kịp, kẻo muộn ra, Quách công hối hận, chọn mất người khác thì quả là đáng tiếc.

Bốn kẻ đứng ở cửa chùa, người đấm kẻ xoa, khi thì tâng bốc đủ đường, khi lại dọa nạt đầy ép buộc. Dùng cách nào cũng muốn sư phải theo chúng xuống núi ngay.

Cuối cùng tranh luận mãi không được, sư liền được dịp lên tiếng hòng cắt ngang mưu đồ của bọn chúng:

- Nay nếu quan gia thí chủ đã có lòng như thế, Liên tôi không nhận, là khinh nhờn bậc tôn quý. Vậy trước hết cũng xin được mời các quan vào chùa một lần, bái qua phật tổ ba lạy, để xin phép phật tổ giúp tôi rời núi, nếu được như vậy, thì tôi sẽ đi ngay.

Sư nói xong lời ấy, cả bọn đều cuống cuồng lúng túng. Tên thuộc tướng mặt mày dữ tợn quát lên nói:

- Thằng lừa trọc này định lừa chúng ta vào chùa để bắt đây mà, xem ra thế là hỏng rồi.

Gã nói xong, không ngờ liền hối hận ngay lập tức, vì ra chiều đã lỡ miệng. Ba tên còn lại nhìn nhau không nói câu nào, chưa chờ cho sư Hoàng Liên bóc mẽ, đã lập tức hóa thành bốn đạo độn quang biến mất ở giữa chân trời.

Lúc này ba tiểu phía sau sư Hoàng Liên mới hiểu hết, vội vã xanh mặt. Thì ra bốn người vừa rồi quả là ma tội thần thật. Lũ ma tội thần khi còn sống người thì là quan quân, người thì là văn thần, ai nấy đều có khí thế quan trường nên lúc gặp khó mà phát hiện được ra thật giả. Cũng may sư thầy cơ trí, tính lừa chúng vào chùa bái lạy nên mới bóc mẽ được chúng. Bình sinh lũ ma tội thần hay làm càn, nhưng cũng rất sợ đức phật. Vì chúng lo rằng tâm cảnh của chúng nếu gặp phật, e lại bị độ hóa siêu thoát mất. Nếu vậy thì quả thật chẳng khác nào trộm gà không được mà còn mất nắm gạo, nên chúng bỏ trốn ngay.

Lại nói sư Hoàng Liên sau khi trải qua chuyện ấy thì cũng ngờ ngợ đoán ra được rằng mình đang dính phải chuyện gì. Dường như lũ ma quỷ lâu nhâu xứ này đã có một cuộc sắp đặt để mưu hại sư ta.

Năm sau sư thầy tổ chức một cuộc viễn du thuyết giảng phật pháp trong đạo. Một đêm sư thầy đi qua một trấn nhỏ, trời đã khuya lắm rồi chẳng thể đi tiếp. Gần đấy có một cái miếu nhỏ đã bị bỏ hoang nên sư đến nương tạm.

Đến nửa khuya, khi sư toan đánh giấc thì chợt bên ngoài có tiếng huyên náo. Tiếng động vang lớn lắm khiến sư không sao yên giấc. Sư nhổm dậy đi đến bực cửa, nheo mắt nhìn rõ ra bên ngoài thì chỉ thấy một đoàn người mặc áo đen cầm kiếm giáo, đang áp giải một đám tội nhân gông cùm kéo đi.

Người dân trong trấn ùa ra xem sự việc. Ánh đèn đuốc sáng rực cả con đường đen. Trong lúc sự việc còn chưa rõ ràng, thì chợt có tiếng gọi cất lên hướng phía nhà sư:

- Thì ra sư thầy cũng ở đây à?

Sư quay sang nhìn thì liền phát hiện ra người gọi mình lại chính là người gia nhân năm xưa. Khi này anh ta đã mặc áo giáp chỉnh tề nghiêm trang, khí độ tỏ rõ là một viên tướng lão luyện.

Nhân đấy hai người mừng vui trò chuyện, sư được giải đáp. Thì ra người gia nhân sau khi được sư cho phương thuốc lạ, tính tình bỗng sửa đổi hẳn nên được trọng dụng. Năm trước quan quân của Tô công chiêu mộ nghĩa quân, chủ tớ nhà phú quan đều quy thuận, anh gia nhân được cất nhắc lên làm lính trưởng. Đến nay lập nhiều công trạng đã được phong làm thiên hộ tướng.


- Cũng may nhờ có phương thuốc của nhà thầy, tôi mới có được ngày hôm nay. Nếu nay mai thầy có việc cần cứ đến tìm tôi, tôi sẽ giúp đỡ hết nước.

Người gia nhân cảm kích nói.

Sư thầy cười vang đáp:

- Nếu anh được như vậy thì tôi cũng mừng, thú thật với anh là tôi chẳng có phương thuốc nào chữa gan dạ cả, điều ấy là tự do anh nghĩ thông nên nó khắc khỏi mà thôi.

Anh gia nhân không tin vẫn xua tay nói:

- Sư có thuốc thần sao vẫn cứ cố giấu, sợ tôi lộ cho người khác biết được nên đòi thuốc chăng? Sư thầy yên tâm, chuyện này tôi sẽ giữ kín bí mật…

Sư trịnh trọng nói:

- Tôi nói là thực đấy, tôi chẳng có phương thuốc nào gan dạ cả, khi trước tôi lừa anh là để anh bắt quỷ giúp tôi đấy thôi. Thuốc đấy là thuốc chữa bệnh dạ dày chứ nào có chữa gan dạ gì. Bình sinh con người ta có tính hay nhát, đấy là do tâm bệnh, chứ chẳng có cây thuốc nào có thể chữa khỏi. Muốn chữa khỏi, chỉ khi tâm bệnh của người ta tự giải thoát. Nếu khi người ta đã vượt qua được nỗi sợ hãi được một lần, lần sau tự khắc quen, nên không còn sợ nữa…

Anh gia nhân sực tỉnh hiểu ra, bèn vái lạy sư mấy lần rồi nói:

- Vậy mà trước này tôi cứ nghĩ là do thuốc thần. Nhưng ngẫm lại cách chữa trị này cũng chắc khác nào bậc thần tiên ra tay trợ giúp, vẫn là phương thuốc quý, phải khắc dạ ghi tâm…

Nhân cuộc trò chuyện đang vui vẻ, nhà sư liền hỏi:

- Vậy chứ mấy người tội thần mà anh áp giải là những ai, vì sao mà lại bị bắt đi như thế?

Anh ta nói:

- Đó là thuộc tướng của đảng họ Quách, là họ Đàm. Nay bị quân tướng của Tô công hô ủng bắt được, đang định đem áp giải về cho Cao Tông xử trí.

Sư thầy hỏi:

- Nếu giải về cho nhà vua xử trí thì sẽ bị ra sao?

Anh ta đáp:

- Nhất định sẽ bị chém bêu đầu ở cổng thành, con cháu đều phải giết hết, rồi chôn chung một ổ trấn bùa cho chúng không thể siêu thoát.

Sư trầm ngâm nói:

- Như vậy thì ác lắm, sẽ lại sinh ra lũ ma tội thần mới đấy. Nếu anh đã cảm ơn tôi giúp anh chữa bệnh, thì tôi xin nhờ anh một việc.

Anh gia nhân gật đầu, sư thầy liền tiếp lời:

- Khi nào nhà vua cho bêu đầu những người ấy, anh đọc giúp tôi một bài kinh. Sau này đầu người chôn ở đâu thì xin báo cho tôi một tiếng để tôi biết chỗ mà đến giải oán.

Anh gia nhân nghe chừng khó xử, vì nếu ngầm trái ý nhà vua báo cho người khác giải bùa thì mắc tội. Mà nếu không đáp ứng cho nhà sư thì cũng khó trả ơn nghĩa, như vậy cũng bội tín lắm.

Sư thầy hiểu ý bèn nói:

- Anh không cần phải sợ, việc này chỉ có tôi với anh là được biết, hơn nữa tôi cũng không làm ngay, mà phải vài năm sau mới làm. Nên nếu nhà vua mà trách tội, tôi sẽ nhận cả.

Anh gia nhân nghe đến đấy mới gật đầu tạm ưng.

Trời vẫn còn quá khuya khoắt, quan quân đã đi hết mà ánh lửa vẫn còn lập lòe phía đằng xa. Sư thầy nhìn kĩ trong khung trời đen thì phát hiện ra có một bóng người con gái tiều tụy, y phục rách nát, bèn đón vào trong miếu cho chăn ấm để đắp, lại phát lương cứu đói.

Anh gia nhân vẫn chưa đi, thấy sư thầy cứu giúp một người nạn dân thì liền hỏi:

- Nay binh lửa liên miên, thân nhà chùa còn chưa giữ nổi miệng ăn mà vẫn cứu đói sao?

Nhà sư đáp:

- Đã là người hướng thiện thì dù mình chết đói, cũng phải hướng cho người ta được yên ấm cực lạc. Tâm ổn định thì mới thành được chính quả, giáo lý nhà phật là vậy đấy.

Rồi quay sang hỏi han người con gái ăn mày dưới kia:

- Vậy chứ thí chủ sao ra nông nỗi này, người thân thích có còn ai không?

Người con gái tiều tụy run run đáp:

- Cha tôi bệnh nặng đang cấp cứu ở nhà, tôi cùng chồng tôi qua thăm, giữa đường thì gặp nạn binh đao nên mới thành ra như thế. Chồng tôi hiện đã chết, còn kẻ hầu người ở thì chạy nạn tứ phía không sao họp lại được.

Nói chừng được một lúc, người con gái chợt túm lấy sư thầy rồi van nài:

- Nay cha tôi bệnh nặng cần tiền chữa gấp, tôi phải về nhà để lấy tiền đem đến cho cha tôi mua thuốc. Sư thầy đã cứu khổ cứu nạn, thì xin đưa tôi về nhà để tôi lấy tiền vàng cứu cha tôi.

Sư thầy nghe ra gia cảnh người này cũng giàu có, chẳng qua là gặp vận hạn nên mới đến bước đường này, bèn gật đầu đáp ứng.

Duy chỉ có điều người gia nhân nay là viên tướng kia lại có điều nghi kỵ. Anh ta cảm thấy người con gái này có điều gì uẩn khúc, giấu giếm, rõ là nói dối nhưng không tiện vạch trần.

Nhớ lại lời sư thầy cách đây vài năm có nói, anh ta có tướng dọa ma quỷ nên nếu ma quỷ mà gặp anh ra thì nhất định sẽ rất sợ hãi. Mà người con gái này có thái độ y hệt con ma trành năm xưa, không dám giáp mặt anh ta, còn tránh nhìn thẳng vào trực diện.

Nhân lúc chỉ có hai người, viên tướng thủ thỉ vào tai nhà sư:

- Tôi thấy người này dễ là ma hóa thành để lường gạt sư thầy, sư thầy nên cẩn thận.

Sư thầy cười đáp:


- Tôi là người hiểu phật pháp, lại hiểu giống loài ma quỷ, ma quỷ nào mà làm tôi sợ. Có điều anh yên tâm, ma quỷ là tôi nhìn ra ngay, cô ta là người thường, khổ nạn thật đấy, phải giúp đỡ mới được. Nếu anh đã có chút quyền trong tay, sao trong thời buổi loạn lạc không giúp tôi và cô ấy đến được nơi cần đến.

Viên tướng chấp thuận đi theo nhà sư ngay. Không phải vì muốn trả ơn nhà sư, mà là lo canh cánh người con gái kia thực là ma quỷ muốn ám hại nhà sư, nên mới phải đi theo để bảo vệ sư thầy.

Buổi sáng hôm sau, ba người hành trang gọn gàng, nương theo lối đường rừng tối om để đi.

Theo sự chỉ dẫn của cô gái, nhà chồng cô ta tách biệt trong rừng và hiếm khi có người qua lại. Nghe nói bố chồng cô ta là một vị quan đã thoái ẩn, nên mới muốn sống tách biệt trong rừng. Gia sản nhà cô ta giàu bạc vạn, và hứa sẽ quyên góp cho nhà chùa rất nhiều nếu như chuyến đi này được an toàn.

Con đường rừng âm u tách biệt với thế gian, kéo sâu vào trong rừng núi. Rắn rết bò khắp nơi lổn nhổn. Quạ kêu réo đầy trên cành cây khô.

Quả là một khung cảnh ghê rợn, nơi đây giống như đường vào cõi chết chứ không phải là một con đường do người khai khẩn.

Càng đi thêm vào sâu, viên tướng càng cảnh giác và cảnh báo nhà sư, nhưng nhà sư vẫn trấn định anh ta yên trí.

Qua hai ngày đường, ở cuối còn đường rừng lộ ra một cái hang đá đen ngun ngút đâm sâu vào trong lòng núi. Bên trong đó nom có ánh sáng hắt ra, lại là một ngôi nhà gỗ nhỏ, sâu trong nữa là biệt viện đình đài, giống hệt chốn tiên cảnh.

Đến khi này viên tướng mới tạm thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh ta có thể đã hiểu nhầm.

Cô gái dẫn hai người đến một cái đình đài có suối chảy phun lên cao, ở giữa là một cái tượng người bằng đá, lộ ra một cái đầu người bị mất quá nửa cái đầu lâu. Có thể là do đá nứt nên tượng đá này không còn được nguyên vẹn.

Dưới đài phun nước, là một loạt dây leo chằng chịt, cũng không biết là loại cây gì. Khi sư thầy trấn định chuẩn bị ngồi xuống ghế đá, thì đột nhiên bàn chân mắc phải một mớ dây leo. Sư thầy đem tay gỡ lấy, không ngờ lập tức trợn mắt hoảng hốt ú ớ.

Người con gái đang đi được nửa chừng, liền quay phắt lại trừng mắt nhìn nhà sư, điệu bộ cực kỳ dữ tợn như vừa bị vạch trần chuyện gì xấu xa vậy.

Viên tướng thấy nhà sư hoảng hốt như vậy thì liền hỏi:

- Sư thầy, sao vậy?

Sư thầy hãi hùng thốt lên:

- Thôi thế là hỏng rồi, nó chính là con ma giữ của. Đây là dây leo của cây sâm, chính là củ sâm tươi còn sống cắn trong miệng nó. Dây leo còn có dính bột vàng đây…

Lời sư thầy vừa nói xong thì cả biệt viện liền biến mất, xung quay lầu các đều biến thành quan tài. Xương cốt vương vãi khắp nơi, mùi thối bốc lên nồng nặc tứ phía.

Viên tướng lắp bắp trỏ vào mấy bộ xương dưới đấy mà hỏi:

- Sao ở đây lại có lắm xương người chết như thế?

Sư thầy nói:

- Họ chính là những người bị ma giữ của dẫn đường. Ma giữ của này là loài khó mà phát hiện nhất, bình thường thì nó như người sống, chỉ khi động phải gốc rễ của cây sâm mà nó ngậm, thì nó lộ nguyên hình ra ngay.

Sư thầy nói xong thì liền hối viên tướng với mình hướng phía cửa đá chạy gấp.

Đằng sau những cỗ áo quan, một cái bóng hình người con gái lập lòe, miệng bạnh ra mở to đang ngậm một củ sâm tươi, mắt bị móc và tóc thì bện chặt lại giống như dây thừng, mớ dây thừng bện bằng tóc vươn dài đến hướng nhà sư như muốn túm gọn ông ta lôi vào trong mộ huyệt róc xương mổ thịt như bao kẻ oan uổng trước đó táng mạng tại đây.

Viên tướng với nhà sư hướng phía cửa huyệt chạy như điên, sau cùng dây leo bịt kín gần như mọi kẽ hở, chỉ chừa mỗi một lối vừa một người chui. Viên tướng vội đẩy nhà sư ra ngoài, còn mình thì bị con ma giữ của lôi lại không thoát kịp.

Nhà sư hoảng quá cứ chạy như bay, sau cùng chỉ nghe được tiếng thét kinh khủng của viên tướng.

Bốn phía đều vắng lặng và hậu quả là một người phải bỏ mạng vì sai lầm của sư thầy. Nếu lúc trước ông ta nghe lời viên tướng nói, chắc đã không có những hậu quả như vậy.

Sư thầy trở về chùa Hoàng Sơn, đi ngang qua một con đường nhỏ thì gặp một đứa trẻ cỡ chừng mười tuổi đang ngồi ở vệ đường thất thểu, bèn hỏi:

- Nhà cháu sao lại ngồi đây, cha mẹ của cháu đâu?

Đứa trẻ đáp:

- Mẹ cháu ở trong núi, mẹ cháu bảo cháu ở đây chờ ông đi qua thì nhờ ông giúp một chuyện.

Sư thầy lúng túng định hỏi chuyện gì thì ngay đó mặt mũi đã cứng đơ, cái đầu lâu rụng tức khắc khỏi cổ.

Đứa trẻ, nay đã hóa thành hình thù một người không rõ mặt mũi, lộ ra một cái hốc miệng đen nhẻm. Giữa vệt máu tứa lưa đang phun lên trời là kèm theo một giọng nói vang văng vẳng:

- Mẹ cháu bảo cháu mượn đầu của ông về làm đồ chơi…

Đứa trẻ tung tăng chạy nhảy, cầm cái đầu của nhà sư tung hứng đi về phía rừng hoang, nơi có con đường đi tới làng Chuông năm xưa.

Sư thầy chẳng hề biết rằng, làng Chuông năm nào đã chẳng còn người sống, nơi đó chỉ có lũ ma quỷ tụ tập và dẫn đường đưa lối người sống cho chúng ăn thịt.



Đó là câu chuyện về con quỷ thứ tư được nhắc đến trong lịch sử. Chắc tôi không nói rõ thì quý vị cũng biết được con quỷ thứ tư là ai, và tên gọi của nó là gì.

Thời nay người ta cũng có thể vô tình gặp phải loài quỷ này, nhưng chúng thường ngụ dưới gốc cây đa và kêu khóc không đi. Khi muốn di dời một cây cổ thụ hoặc chặt hạ, người ta sẽ phải thỏa mãn đòi hỏi của chúng, nếu không thì không thể nào chặt nổi cây, dù cho có mang xe kéo, máy cưa thì cũng vậy, những thứ ấy đều hỏng. Chúng chỉ cần một thứ đồ chơi của chúng, một cái đầu người mà thôi.

Lại nói con người ta bình sinh đều có khuyết điểm, phải biết khuyết điểm mà sửa trị. Sư Hoàng Liên là người nhà phật, dung tục háo sắc không mắc, tham quyền không tham, tiền tài cũng không bị làm cho mờ mắt. Phải nói kiếp nạn của ba loài ma đều đã thoát nhưng lại tự cho mình là tài cao mà sau này khiến sai lầm nối tiếp sai lầm.

Thương người là điều tốt nhưng cũng cần đúng lúc đúng chỗ, nếu không cũng chỉ tự rước họa vào thân. Lề thói người ta chỉ biết dè bỉu lẫn nhau, lại hiếm khi chỉ ra khuyết điểm của mình, đời sống thực cũng vậy.

Nếu nhà sư không cho mình là người tài cao, mà nhận ra khuyết điểm kịp lúc, chắc cũng không bị lũ ma quỷ tính toán như thế, càng là không nên chết trong tay một con quỷ bị tất cả cõi âm khinh thường.

Đời người luôn có khiếm khuyết, không ai là hoàn hảo, nắm chắc những điều ấy mà sửa đổi thì mới có thể là một người ngay thẳng không sợ bất cứ điều gì hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui