Nếu như bản thể của Mộc Tinh đang ở đây, có cho Quỷ Cái mười cái mạng, mụ ta cũng không dám nói vậy. Mà sẽ tôn kính dâng hộp trong tay lên rồi bỏ chạy. Thế nhưng mụ ta không tin mụ ta có chiếc gương thần mà đánh không lại nổi một phân thân của Mộc Tinh. Mà có thật sự đánh không lại, chẳng lẽ còn chạy cũng không được?
Nghe Quỷ Cái nói, Mộc Tinh tức giận đến nổi gân trên mặt. Từng cái gân như nổi lên trên làn da đen sạm như thân cây chết khô lại càng khiến cho vẻ bề ngoài của lão thêm xấu xí. Mộc Tinh phun ra từng chữ:
“Thân lừa ưa nặng! Nếu con quỷ nhà ngươi chán sống thì Mộc Tinh ta thành toàn cho ngươi!”
Dứt lời, cơ thể Mộc Tinh vặn vẹo, da dẻ lão sạm lại, nứt vỡ ra như vỏ cây, thay vào đó là một lớp... vỏ cây. Hai tay lão dài ra loằng ngoằng, biến thành hai sợi dây leo. Hai chân cũng dài ra, chẻ ra như rễ cây. Đầu Mộc Tinh thì hòa vào làm một thể với thân hình lão. Khuôn mặt phình to ra, hai mắt sâu khoắm, đỏ lòm, với ánh mắt sắc như dao. Miệng lão xuất hiện giữa thân như một hốc cây với hàm răng sắc như răng quỷ dữ. Thoáng chốc, ở vị trí lão già còm nhom ốm yếu lúc trước, một yêu thụ khổng lồ xuất hiện. Có lẽ đây chính là bộ dạng yêu thụ năm nào đã đánh ngang tay với Lạc Long Quân.
“Ê Mỹ Miêu,” Hầu Ca nãy giờ yên lặng khi nhìn thấy biến hóa của Mộc Tinh tự nhiên nhỏ giọng hỏi Mỹ Miêu, “Tại sao lão ta biến ra to lớn như vậy mà tớ vẫn cảm giác lão ta gầy yếu kiểu gì ấy?”
Mỹ Miêu nhìn lại Hầu Ca với ánh mắt như muốn nói, “Cậu chọn lúc này để thắc mắc điều đó?” Hầu Ca làm như không nhìn thấy ánh mắt Mỹ Miêu, vẫn tiếp tục nhỏ giọng, “À, tớ nghĩ ra rồi. Lão ta là cây chết khô, thế cho nên tuy biến ra to, thế nhưng dáng vẻ vẫn là quắt queo, thiếu nước.”
Về phần Mộc Tinh, lão ta biến hình xong thì quét ánh mắt lạnh như dao về phía ba người Lục Hồng, khiến cả ba người rùng mình một cái, Hầu Ca đang nói cũng im bặt. Đồng thời, Lục Hồng và Mỹ Miêu thì trong lòng đang thầm chửi cái tên chết tiệt mồm nhanh hơn não này. Phải vài giây sau, ba người mới cảm thấy không đúng, ánh nhìn của Mộc Tinh dường như không nhằm vào họ, mà vào cái gì đó phía sau họ. Họ còn chưa kịp nghĩ gì thêm thì Mộc Tinh đã cất tiếng:
“Con rắn chết tiệt nhà ngươi cũng định ‘đục nước béo cò’ sao? Đến rồi thì ra đi, còn ẩn nấp một bên làm gì?”
“Pssst” Một tiếng phì phì của rắn vang lên, kèm theo một giọng cười the thé chói tai. Từ trong bụi rậm sau lưng ba người Lục Hồng, một thân hình trườn ra. Kẻ này nửa thân dưới là thân rắn lục, nửa thân trên, giống người, nhưng cũng không phải thân người. Nói cho đúng thì nửa thân trên của kẻ này có hình dáng giống như nửa trên của người, với đầu người, hai tay người. Thế nhưng da vẫn là vảy rắn.
Mụ người rắn này vừa xuất hiện, Lục Hồng đã vội xách cổ hai đứa nhỏ, bật lùi ra hướng khác một quãng rồi mi dám đứng lại, ánh mắt cẩn thận đảo qua cả ba tên quái vật đang ở khoảng rừng trống trước mặt. Thế nhưng có vẻ cả ba kẻ này đều không chú ý đến đám Lục Hồng.
Mụ Quỷ Cái quay lại, cau mày nhìn mụ người rắn mới trườn ra. Hiển nhiên mụ ta cũng bị bất ngờ với sự xuất hiện của yêu xà này. Điều này mang ý nghĩa, kẻ mới tới tu vi tuyệt đối không thấp hơn mụ ta. Mộc Tinh thì chỉ liếc nhìn hai kẻ trước mặt, ánh mắt không quá chú ý. Đối với lão, hai mụ chỉ là hạng tôm tép. Nếu là bản thể của lão, một đập là đủ. Tuy cơ thể hiện tại thì có chút phiền phức, thế nhưng lão tin cả hai mụ hợp sức cũng không làm gì được mình. Vậy nên, hoàn toàn không có vẻ gì lo lắng.
Còn về phần yêu xà vừa xuất hiện, mụ ta phì phì như rắn. Ánh mắt yêu mị của mụ quét một vòng quanh khoảng rừng, liếc qua đám Lục Hồng như thể họ chỉ là không khí, đọng lại ở Quỷ Cái vài giây, rồi lăm lăm nhìn Mộc Tinh. Đoạn mụ cất tiếng nói:
“Mộc Tinhssss! Lão già chết tiệtssss! Ta chờ ngày này lâu lắm rồissss!” Nói đến đây, mụ ta dừng lại, cười the thé, rồi mới nói tiếp, “Lão già ngươi năm xưa cậy mạnhssss, đả thương tassss, rồi cướp của ta một viên ngọcssss. Ta năm đó không đủ mạnh để làm gì ngươissss. Thế nhưng bây giờ thì khácssss. Hôm nay, ta nhất định phải đòi lại món nợ năm đóssss!”
Mộc Tinh nghe vậy thì cười ha hả:
“Con rắn kia, ngươi tưởng có thêm một con Quỷ tép riu thì hai kẻ các ngươi có thể làm gì ta sao?”
“Làm được gì hay không, phải đánh mới biết!” Quỷ Cái nghe được ý đồ của yêu xà thì đã sớm mở cờ trong bụng. Mụ ta không chần chờ thêm nữa mà đã rút từ trong tóc ra một chiếc gương to chừng một cái đầu. Vì ở khoảng cách không gần lắm, lại đang trong lúc nguy cấp, nên nhóm Hầu Ca không chú ý kỹ đến bề ngoài cái gương. Thế nhưng chả cần nói họ cũng đoán biết đây chính là chiếc gương thần của Bok Gơ-lây trong truyền thuyết.
Về phần Xà Tinh, mụ ta cũng rút ra hai viên ngọc to cỡ bàn tay. Mỗi viên mụ ta cầm trong một tay. Còn về phần hai viên ngọc này mụ cất giấu ở đâu thì mấy người Hầu Ca không có tâm trạng đi quan tâm.
Mộc Tinh liếc mắt Quỷ Cái cùng Xà Tinh, cười nhạt, đoạn làm một cái thủ thế. Lúc ba quái vật chuẩn bị lao vào nhau cũng là lúc Lục Hồng bế cắp hai đứa trẻ lên, rồi vắt chân lên cổ mà chạy khỏi khoảng rừng trống đó.
***
Tháng 1 năm 2006.
Người đứng xem, bao gồm cả Mỹ Miêu và Lục Hồng đang chạy vội tới đều tưởng Hầu Ca thất bại nặng nề, bị thương nặng lắm. Ngay cả tên họ Chu cũng không giấu được vui mừng miệng hơi nhếch lên. Chỉ duy có bản thân Hầu Ca biết, nó chỉ bị thương nhẹ, không đáng lo. Máu phun ra kia cũng chủ yếu là giả vờ. Trượng pháp của nó tuy không vận dụng trượng ý, thế nhưng từ khi lãnh ngộ trượng ý, trượng pháp của nó đã lên tầm cao mới, cũng không phải trượng pháp hồi trước có thể so sánh. Lại cộng thêm với việc tu vi Hầu Ca đã thăng tiến lên Tứ Tinh, chút thương thế này không quá đáng ngại. Tuy nó sẽ vẫn cần ít hôm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng để khang phục, thế nhưng so với tưởng tượng của người chứng kiến thì khá hơn nhiều.
Hầu Ca vừa khuỵu xuống, tên họ Chu còn chưa kịp làm gì thêm thì một tiếng quát đã vang lên:
“Dừng tay!”
Lời vừa dứt, Lục Hồng và Mỹ Miêu đã xuất hiện ngay đó. Lục Hồng thì đứng chắn trước Hầu Ca, còn Mỹ Miêu thì ở bên cạnh, đang dìu Hầu Ca đứng dậy. Hầu Ca lúc này đang hai mắt ti hí đánh giá tình hình. Theo như nó nghĩ, nó đã diễn khá đạt. Máu phun vừa đủ lượng, vẻ uể oải kiệt sức cũng đã thể hiện ra, sắc mặt lúc này hẳn cũng không tốt lắm. Mấy tên Cực Lạc Cốc hẳn sẽ cho là tên “Chu sư huynh” của bọn chúng tài giỏi thật. Mà quan trọng hơn, nhìn vẻ lo lắng của Mỹ Miêu, nó chỉ cần khéo léo thêm chút hẳn là sẽ không bị giận nữa.
Lục Hồng liếc qua Hầu Ca một cái, nhận thấy không quá đáng ngại thì thở phào nhẹ nhõm. Rồi lại hơi cau mày, hắn hơi nhận ra có gì đó sai sai ở đây. Thế nhưng Lục Hồng cũng không nghĩ ra sai ở đâu, thế nên cũng chỉ vứt suy nghĩ này qua một bên, đoạn quát mấy tên phe Cực Lạc Cốc:
“Cực Lạc Cốc các người giỏi thật! Cho rằng Lạc Hồng Đạo Quán chúng ta không có người hay sao? Các người muốn làm gì đệ tử của Đạo Quán ta cũng được chắc?”
Lục Hồng còn đang định nói tiếp thì hắn cảm thấy một bàn tay đặt lên vai hắn. Hắn ngoảnh lại thì chỉ thấy Hầu Ca lắc đầu. Tuy hơi kỳ lạ, nhưng hiểu ý Hầu Ca, Lục Hồng quay lại nói:
“Coi như các ngươi may. Ân oán này đợi giải quyết trong giải đấu đi!”
Dân tình coi đánh nhau nãy giờ, thậm chí cả mấy tên Cực Lạc Cốc cũng đều khá bất ngờ trước động thái này của hai người Lục Hồng và Hầu Ca. Theo bọn họ đánh giá, hẳn là sẽ có đánh nhau trận thứ hai. Mà Lục Hồng đã là Đạo Vương, hiển nhiên cả đám Cực Lạc Cốc này có cùng xông lên, hay thậm chí có bố trận ra cũng không đủ cho hắn đập. Thế nhưng Hầu Ca, kẻ vừa bị ăn hành lại khuyên Lục Hồng không gây sự. Đây là cái nhẽ gì? Nhất là mấy tên Cực Lạc Cốc vốn hiểu Hầu Ca từ đầu là đi gây sự với bọn chúng thì lại càng không hiểu hành động đầy trái ngược này của nó.
“Còn không mau cút?!” Thấy đám Cực Lạc Cốc vẫn còn sững sờ, Lục Hồng lại quát lên. Tên họ Chu của Cực Lạc Cốc nghe vậy thì trán nổi gân xanh. Thế nhưng hắn rất nhanh khôi phục, dẫn đám sư đệ, sư muội của hắn rời đi. Hắn hiểu rõ ở lại chỉ có rước thêm nhục, cũng chả còn tâm trạng tranh nhau bông tai với Hầu Ca nữa.
Tên này vừa rời đi, người dân xung quanh cũng tản dần, rồi ai trở về việc người nấy, như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy. Đợi đến lúc này, Hầu Ca mới lững thững từng bước đến tiệm trang sức lúc nãy, nói với ông chủ tiệm:
“Ông chủ, vậy đôi hoa tai vừa nãy...” Nó chưa cần nói hết lời thì ông chủ tiệm đã hiểu ý, liền lấy đồ ra. Tiền trao, cháo múc. Ông ta làm kinh doanh, đâu có quản ân oán của Hầu Ca với tên họ Chu hay của Cực Lạc Cốc với Lạc Hồng Đạo Quán? Ai mua đối với ông ta cũng vậy cả.
Mua xong đôi khuyên tai, Hầu Ca quay qua, dúi vào tay Mỹ Miêu, đoạn nói:
“Bây giờ đã chịu nói chuyện với tớ chưa?”
Hầu Ca nói xong thì nở một nụ cười cuồng tiếu. Thực ra vốn lúc đầu nó chỉ định gây sự với đám Cực Lạc Cốc nên mới hỏi mua. Thế nhưng từ lúc nhìn thấy Mỹ Miêu chạy đến, nó đã lập tức nghĩ đến chuyện dùng đôi khuyên tai này tạ lỗi với Mỹ Miêu rồi. Mỹ Miêu thì đâu có hiểu được sự tình sâu xa vậy? Thấy hành động này của Hầu Ca, nàng lại cứ ngỡ nó là vì muốn tạ lỗi với nàng mà mới tranh nhau đồ với đám người Cực Lạc Cốc, đến nỗi đánh nhau rồi bị thương. Thành ra Mỹ Miêu cảm động lắm. Mắt nàng vốn vẫn còn rơm rớm nước từ lúc lo lắng chạy đến đỡ Hầu Ca dậy, bây giờ lại ướt nhòe lần nữa. Nàng nắm chặt đôi khuyên tai trong tay, hai tay đấm thùm thụp vào ngực Hầu Ca, giọng vỡ ra:
“Cậu là đồ ngốc!”
Hầu Ca thì tuy vừa rồi chủ yếu là diễn kịch, thế nhưng vì để cho tất cả đều tin tưởng màn kịch này nên việc nó bị thương là thật. Không nặng nhưng cũng không phải là không bị làm sao. Thế nên lúc này bị Mỹ Miêu đấm như vậy thì đau điếng, kêu oai oái:
“Ái, đau nào! Cậu làm gì ấy, tớ là thương binh đấy! Nhẹ tay thôi!”
Mỹ Miêu nghe vậy mà đang khóc phải phì cười. Lục Hồng nhìn hai đứa trẻ vui đùa mà cũng cười theo. Ba người cứ thế cười nói với nhau trên đường về lều trại.
Muốn biết Hầu Ca còn những chuẩn bị gì khác trước giải giao hữu, cũng như liệu chuyện gì xảy ra tiếp theo trong Quỷ Phương Lâm, xin chờ chương sau sẽ rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...