Chương 914: Khối sắt bí ẩn
Bước vào chợ giao dịch, đủ loại vật phẩm được bày la liệt trên các sạp hàng từ binh khí, đan dược, công pháp… lấp lánh đến nỗi khiến cho Tân Trạm muốn lóa cả mắt.
“Thứ mà tôi phải tìm rốt cuộc trông như thế nào vậy?”
Tân Trạm vừa suy nghĩ vừa thỉnh thoảng dừng lại để hỏi giá, những vật phẩm mà các võ giả này đang bán nếu đặt ở khoảng thời gian trước kia thì có lẽ vẫn có chút tác dụng, nhưng hiện tại đã không còn phù hợp với cấp độ của anh nữa rồi.
Sau khi xem tới xem lui một hồi lâu mà vẫn không tìm thấy thứ gì cần thiết, Tân Trạm trực tiếp loại bỏ những suy nghĩ đang dang dở trong đầu.
Càng vào sâu thì Tân Trạm càng thấy thất vọng, không còn hứng thú như trước nữa.
“Lấy được vật phẩm ở đây thì có thể thay đổi thiên cơ thật sao?” Tân Trạm nhíu mày, anh cảm thấy cho dù mình mua bất cứ thứ gì ở nơi quái quỷ này cũng không thể đề cao sức mạnh của bản thân, chứ nói gì tới thay đổi quẻ tượng này.
Không thể tìm được báu vật mạnh nhất thì anh khó có thể san bằng khoảng cách chênh lệch khổng lồ giữa anh và Triệu Lam Sơn, cuộc tranh đấu kia cũng chỉ như một lời nói suông mà thôi.
“Có lẽ do tôi đã quá mơ mộng hảo huyền, một thứ không thể thay đổi như số trời chẳng lẽ lại để một người như tôi định đoạt sao? Đầu óc tôi đúng là có vấn đề rồi: Lúc đi được nửa đường thì đột nhiên Tân Trạm dừng bước lại, anh khẽ lắc đầu dự định từ bỏ.
Nhưng đúng lúc này, Tân Trạm lại nghe được giọng của một chủ sạp ở bên cạnh đang ra sức chào hàng với một cậu thanh niên “Cậu trai trẻ, cậu đừng thấy miếng ngọc.
Đọc tại truyện one để tạo động lực cho chúng mình nhé!
bội này không có linh khí, không có chạm khắc phù lục, không giúp tăng tu vi của cậu mà xem thường nó, thứ này là do một vị sự phụ ở trong một ngôi chùa có tiếng tự tay khai quang, bất kỳ ai đeo miếng ngọc bội này lên người đều sẽ được Phật tổ phù hộ, có thể thay đổi vận khí của bản thân đó.”
“Ông cứ bốc phét tiếp đi, một miếng ngọc bội bình thường thế này mà muốn bán với giá một linh thạch sao?” Cậu thanh niên kia cười lạnh một tiếng.
“Cậu trai trẻ, cậu nhìn thử xem nơi này có nhiều ngọc bội như vậy vì sao cậu cứ khăng khăng muốn lấy miếng ngọc bội này chứ? Đây chính là chỗ đặc biệt của vật phẩm được khai quang, mặc dù cậu không thể tận mắt nhìn thấy vận khí mà thứ đồ chơi này phát ra, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mà đúng không?”
Cậu thanh niên kia nghe vậy thì nhíu mày vẫn hơi do dự một chút, miệng lưỡi dẻo quẹo của tên bán hàng rong thì vẫn không ngừng buông lời mê hoặc cậu ta.
Kẻ nói vô tình, người nghe hữu ý.
Lời nói của ông ta khiến cho cơ thể Tân Trạm khẽ run lên một cái, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
“Vận khí, cảm nhận”
Tân Trạm lẩm nhẩm hai từ này trong miệng, giống như một tia chớp vừa xẹt qua não khiến cho mọi suy đoán của anh đều trở nên sáng tỏ.
Những suy nghĩ hỗn loạn mông lung lúc trước đều biến mất chỉ trong nháy mắt, trạng thái thông suốt thế này khiến trong lòng anh vô cùng kích động.
“Đúng rồi, thứ tôi muốn thay đổi là vận khí của tôi chứ không phải là sức mạnh của tôi khí ở đây có thể hiểu là vận khí hoặc là thiên ý trong cõi U Minh”
“Nếu đã là một loại khí tức vừa kỳ lạ vừa huyền bí thì tôi cần gì phải cố chấp dựa vào phẩm chất cao hay thấp của bản thân vật phẩm để suy đoán chứ”
Tân Trạm suýt chút nữa đã nhịn không được mà bật cười thành tiếng rồi, anh đè nén kích động trong lòng dứt khoát nhắm mắt lại sau đó lững thững đi dạo quanh khu chợ giao dịch này.
Đầu óc thư thái như đã trút hết toàn bộ gánh nặng ở trong lòng Nhìn thấy Tân Trạm nhắm mắt mà vẫn bước đi uyển chuyển khiến cho những người khác hết sức kinh ngạc, sau khi Tân Trạm thi triển Du Long Huyết thì cho dù thu lại hoàn toàn thần thức cũng sẽ không đụng trúng người khác.
Lâu dần cũng không còn ai chú ý tới anh nữa.
Tân Trạm cảm nhận được một loại trạng thái kỳ diệu đang lan tỏa trong người mình, nó càn quét hết mọi suy nghĩ tính toán trong đầu, tảng đá lớn đè nặng trong lòng bấy lâu cũng được đẹp tan khiến toàn thân vô cùng thoải mái, hoàn toàn dựa vào trực giác mà đi về phía trước.
Cuối cùng Tân Trạm dừng bước mở mắt nhìn về phía một sạp hàng, anh thử cầm một vật phẩm lên để xem.
Đây là một khối sắt dài loang lổ vết rỉ sét, có hình chữ nhật nhìn qua khá giống với đồ chặn giấy.
Trên đó có chạm khắc vài ấn ký đã hơi mờ, không phải phù lục, không phải chỉ tiết hoa văn, cũng không biết chúng có tác dụng gì “Cái này bao nhiêu tiền?” Tân Trạm vừa xem vừa hỏi chủ sạp hàng.
Chủ sạp là một lão giả mặc áo đen liếc nhìn Tân Trạm một cái, ánh mắt đã lộ rõ vẻ tham lam giơ bàn tay ra nói: “Năm mươi linh thạch”
“Năm mươi linh thạch? Sao ông không đi cướp luôn đi.”
Lúc này Diệp Thành và Lạc Việt Ban cũng đi tới, mức giá này khiến Diệp Thành không biết nói gì hơn.
Cái thứ đồ chơi này ngay cả chút linh khí dao động cũng không có, cũng không phải khối linh thiết hiếm thấy gì mà chẳng qua chỉ là một cục sắt bình thường đến không thể bình thường hơn nữa mà thôi, theo bọn họ đoán thì ngay cả một linh thạch cũng không đáng phải bỏ tiền ra mua đâu.
“Thứ này không hề đơn giản như những gì mà các cậu nhìn thấy trước mắt, nó được lấy từ một bảo tàng rất đặc biệt nên vô cùng có giá trị đấy”
“Ông đừng có mà nói nhảm Lạc Việt Ban cũng chịu không nổi mấy lời vớ va vớ cẩn của ông ta mà nhìn Tân Trạm nói: “Vừa nhìn đã biết lão già này là một ông già lừa đảo rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Tân Trạm nhất định sẽ bỏ vật phẩm trên tay xuống rồi dứt khoát rời đi, thì Tân Trạm lại trực tiếp lấy ra năm mươi linh thạch để vào sạp hàng của lão già.
Những người xung quanh đều bị động tác của Tần Trạm làm cho kinh ngạc, đột nhiên bầu không khí rơi vào yên tĩnh Số linh thạch nặng trịch trong tay khiến cho lão già cũng phải há hốc mồm.
Thói quen của mấy sạp hàng ở đây đều là rao giá trên trời để người mua từ từ mặc cả, ông ta buôn bán lâu như vậy rồi cũng chưa từng gặp người khách hàng nào trả tiền dứt khoát như vậy đâu.
Nếu là một người bình thường thì ông ta chắc chắn đã thầm chửi một câu đồ ngu rồi cầm lấy linh thạch bỏ túi rồi.
Nhưng vị trước mắt này là ai chứ? Chính là người vừa mới giết Phong Ngân Quang và Tào Phá Kiệt ở bên ngoài hẻm núi, hơn nữa còn vô cùng tàn nhãn đánh gấy một cánh tay của Nghê Phùng kia kìa.
Ông ta cũng không biết quá rõ về khối sắt này, mặc dù lai lịch của nó quả thật có chút đặc biệt nhưng sau khi kiểm tra mấy lần thì ông ta cũng coi nó như một cục sắt vụn mà thôi.
Mình lừa người ta tận năm mươi linh thạch, lỡ như đối phương ra ngoài phát hiện ra bị mình hố thì có khi nào sẽ quay trở lại đánh chết mình không, vậy thì ông ta thiệt thòi lớn rồi.
“Tần, cậu Tân Trạm, thật ra lão nhớ nhầm.
ồi, vật phẩm này chỉ có giá năm linh thạch thôi” Lão già nhắm mắt nói.
Tất cả mọi người đều nghẹn họng không biết nói gì, lần đầu tiên bọn họ thấy một người mua mà không biết trả giá, chủ sạp bán được lại không dám nhận tiền như vậy.
Đổi lại là bọn họ nếu phải đối mặt với đại thần Tân Trạm này, e rằng gom hết cam đảm cũng không dám hố anh như thế.
“Không sao, đã cho ông thì ông cứ yên tâm mà cầm lấy đi”
Tân Trạm lắc đầu một cái, lúc trước còn có cảm giác không đúng nhưng sau khi cầm khối sắt này lên thì cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất, anh phát hiện thứ mình vất vả tìm chính là khối sắt này.
Diệp Thành và Lạc Việt Ban nhìn Tân Trạm cất thứ này thì đầu óc có hơi mơ hồ, Tân Trạm nói phải tìm một vật chứa thiên cơ mà, còn cục sắt này có nhìn thế nào cũng không giống thứ đó nhỉ?
Nhưng trước giờ Tân Trạm vẫn luôn làm được rất nhiều chuyện vượt ngoài sức tưởng.
tượng nên bọn họ cũng không nói gì Khóe miệng của lão già giật giật vài cái nhìn theo bóng lưng rời đi của ba người, sau khi do dự một chút vẫn lên tiếng nói: ‘Cậu Tân Trạm, lão cũng không biết chính xác vật này có tác dụng gì không nữa, nhưng lai lịch đặc biệt của nó thì tôi thật sự không hề lừa cậu.”
Sắc mặt Tần Trạm hơi thay đổi, anh quay đầu nhìn về phía lão già, ông ta nói: “Tôi nói thật cho cậu biết, tôi tìm thấy khối sắt này từ một xác chết, lúc đó người kia nằm chặt vật này không buông nên tôi thấy hơi kỳ lạ mới lấy khối sắt này xuống”
Lão già cười khổ nói: “Bây giờ nghĩ lại mới nhớ lúc lão cầm vật này lên từng nhìn thấy một luồng khí tức tuôn ra từ trong khói sắt này đó, nó hóa thành một hình dạng mơ hồ trên không trung rồi lập tức tan biến, cho nên lão đây cho rằng vật này không tầm thường vì vậy mới thét giá cao như vậy”
“Hình gì?” Tân Trạm giật mình lên tiếng hỏi.
Lão già nhíu mày dường như đang chật vật lục lại ký ức, sau đó nói: “Có hình dạng tương tự như một sợi lông tơ, lúc xuất hiện hình như còn kèm theo tiếng kêu lanh lảnh như tiếng Phượng Hoàng bay lên trời vậy, ngoài ra không còn gì khác nữa”
Tân Trạm gật đầu rồi xoay người rời đi Lúc này trong lòng của anh càng thoải mái hơn, hiện tại có thể chắc chắn lựa chọn của mình là đúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...