Chương 897: Hối hận
“Tôi sinh ra đã khôn: , vì vậy tôi luôn coi ông như ông nội tôi mà đối đãi, nhưng trước giờ ông chưa bao giờ coi tôi là người thân”
Diệp Vũ Đình thở dài thu kiếm lại và nói: “Tôi không thể ra tay, vì vậy ông hãy đi đi”
Ông Trâu nghe xong, toàn thân run rẩy kịch liệt, đột nhiên ngã xuống đất, đôi mắt ẩm ướt.
Những lời nói của Diệp Vũ Đình cũng đã khơi dậy hồi ức, những hình ảnh ấm áp đẹp đế vụt qua não ông ta, tuy nhiên khi ông ta đưa ra lựa chọn sai lầm, thì tất cả đã không thể quay đầu lại được nữa.
Ông không phải là không có tình cảm với nhà họ Diệp, nhưng khi tự biết mạng sống mình không còn dài, vì tham sống sợ chết, mới lựa chọn dựa dẫm vào nhà họ Phan.
Ông vốn cho rằng bản thân mình là người ý chí sắt đó, sẽ không hối hận.
Nhưng lúc này đây, ông đã cảm thấy hối hận “Tôi thật là hồ đồ, tôi rốt cuộc đã làm ra chuyện gì vậy?”
Ông Trâu nước mắt lã chã, giọng nói khàn khàn, gào thét như dã thú bị thương.
Tân Trạm cảm thấy cảm động, thế giới hiện thực có lúc tàn khốc như vậy đó, có người vì công danh lợi lộc, vì để có thể tồn tại, nguyện lựa chọn từ bỏ tình thân, từ bỏ tôn nghiêm thậm chí là từ bỏ tất cả, đến lúc cận kề cái chết, mới hối hận muốn quay về như ban đầu, như vậy có đáng không?
Một luồng khí đất trời mơ hồ nhập thẳng vào người Tân Trạm, anh có thể cảm nhận được cảm ngộ của bản thân đối với thiên đạo lại được nâng cao một chút.
Tần Trạm chỉ cần tìm được thời cơ tu luyện thích hợp, có thể rất nhanh sẽ nâng lên đến Hóa Cảnh cấp sáu.
“Chỉ tiếc là, cuối cùng vẫn chưa tìm thấy chìa khóa kho báu của nhà họ Diệp” Tìm kiếm một chỗ trong vực sâu để chôn cất ông Trâu, Diệp Vũ Đình có chút tiếc nuối.
“Tôi có thể hỏi là chìa khóa kho báu của nhà họ Diệp có hình dáng như thế nào được không?” Tân Trạm nói.
“Là một chiếc chìa khóa có hình trái tim, bên trên có khắc chữ đặc biệt chỉ nhà họ Diệp có, không thể nào làm giả được” Diệp Vũ Đình nói.
Tân Trạm lật lòng bàn tay ra, đúng lúc có một miếng kim loại hình trái tim màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta.
“Cô đang nói về cái này sao?”
“Đây là…” Diệp Vũ Đình đón lấy miếng kim loại, đột nhiên trợn tròn con mắt, cô hưn phấn nói: “Chính là cái này, anh Tân, anh tìm thấy cái này ở đâu vậy”
“Bên trong miếng ngọc vỡ mà ba cô đưa cho cô” Trên mặt Tân Trạm thoáng vẻ khác lạ.
Diệp Vũ Đình ngớ ra trong chớp mắt, cô nói: “Chuyện này là thế nào?”
“Ba cô rõ ràng không mang theo chìa khóa kho báu, mà đưa cho cô giữ, hoặc có thể lúc đó cô còn nhỏ, ông không yên tâm giao cho cô, vì vậy ông đã dấu chìa khóa trong miếng ngọc vỡ.
Qua một thời gian, ông tin rằng cô sẽ có thể phát hiện ra bí mật của miếng ngọc”
Tân Trạm cảm động nói.
“Nhưng cô quá nhớ ba mình, thậm chí không muốn dùng thần thức để thăm dò miếng ngọc, cho đến khi tôi dùng miếng ngọc để tu luyện, mới phát hiện ra vật này”
Diệp Vũ Đình có cảm giác choáng váng, hóa ra vật mà cô khổ công tìm kiếm bấy lâu, vẫn luôn nằm ở nơi gần cô đến vậy, hơn nữa cô trước sau còn không hề cảm nhận được.
“Thực ra trong miếng ngọc to đó, còn có một bản đồ kho báu được ba cô giấu vào, cô có muốn xem không?” Tân Trạm nói “Thôi, vật này đã hại chết mạng ba tôi, tôi không muốn nó” Diệp Vũ Đình cười khổ nói: “Hơn nữa nhà họ Diệp lụi bại như này đều là do bản đồ kho báu này mà ra, gia tộc chúng ta không có khả năng có được báu vật, anh Tân mong anh hãy nhận nó.
Tần Trạm gật gật đầu, cũng không khách khí, anh ta vội vàng xem qua tấm bản đồ, những vị trí được đánh dấu thực sự rất nguy hiếm, nếu đưa cho Diệp Vũ Đình có khi lại là một thảm họa.
Nhìn từ điểm này có thể thấy Diệp Vũ Đình biết xem xét thời cơ hơn cha cô ấy, có thể sau này Diệp Vũ Đình sẽ trở thành một gia chủ tốt của nhà họ Diệp.
Diệp Vũ Đình thu gom lại hài cốt của cha cô, chuẩn bị đem về an táng trong khu mộ của gia tộc, nói lời từ biệt với Tân Trạm và mọi người.
“Liêu Khải Trạch, có việc gì thế?”
“Trước khi rời đi, nhìn thấy mặt Liêu Khải Trạch đỏ bừn: Tân Trạm cười hỏi “Anh Tân, tôi biết là chúng tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng tôi vẫn muốn mời anh tham gia hôn lễ của tôi và Vũ Đình” Liêu Khải Trạch lấy hết dũng khí, miệng vừa cười vừa nói “Đồ ngốc, ai muốn lấy anh chứ”
Diệp Vũ Đình cũng đỏ mặt, trừng mắt nhìn Liêu Khải Trạch, nhưng cũng không hề cự tuyệt.
“Ha ha, đến lúc đó nếu có thời gian, t nhất định sẽ đến” Tân Trạm cười lớn, nói đồng ý, Diệp Vũ Đình và Liêu Khải Trạch, đôi tình nhân này có thể sống chết có nhau, cũng khiến cho Tân Trạm có hảo cảm về họ.
Đến lúc đại hôn của họ diễn ra, bản thân sẽ đến xem góp vui, cũng không phải là không được.
Mọi người cùng rời khỏi Vực Sâu Hắc Ám, và từ biệt nhau.
Tân Trạm bay trong rừng sâu với tốc độ chậm rãi, không lâu sau trong không trung bỗng có hai bóng lớn vụt qua, dừng lại bên cạnh Tần Trạm.
“Tân Trạm, tên nhóc nhà cậu làm chúng tôi sợ hết hồn” miệng động đậy mấy lần, Diệp Thành liền đi qua ôm chặt Tân Trạm, vừa cười vừa nói.
“Các anh sợ hết hồn, còn ông đây đây thì suýt chết đấy”
Tân Trạm nhìn hai con người dáng vẻ phong trần, trong mát đầy tơ máu, thì liền biết rằng hai người Diệp Thành mấy ngày này chắc chăn đã đi khắp nơi để tìm kiếm mình, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
“Tuy nhiên cậu không vấn đề gì là tốt rồi, thân thể hồi phục chưa?” Diệp Thành nhìn Tân Trạm từ đầu đến chân nói.
“không sao, một tay cũng có thể đánh bại hai người các anh” Tân Trạm cười nói.
“Khoác lác” Diệp Thành đảo mắt, lười chẳng muốn nói lại.
Mấy người cùng nhau đi xuyên rừng, trên đường đi Tân Trạm kể sơ lược về những chuyện đã xảy ra với mình trong thời gian qua.
“Phong Ngân Quang và Tào Phá Kiệt đúng là hai tên khốn, lần sau gặp lại phải đánh một trận sống mái với chúng” Lạc Việt Ban nghe xong lạnh lùng nói lớn “Chả trách mấy ngày trước gặp, sự tiến bộ của hai tên ngu đần này kém xa người khác, hóa ra là chăm chăm đi bắt cậu” Diệp Thành cũng cười lạnh nói “Nhưng chúng ta không giống họ, như Triệu Lam Sơn, Đổng Thiên Thành mấy người bọn họ đều đã đi vào khu vực trung tâm rồi”
Lạc Việt Ban nói.
“Hai người chờ chút, châm chậm nói tôi nghe xem, những ngày vừa qua rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì rồi” Tân Trạm vội vàng ngăn hai người bọn họ lại, những lời bọn họ vừa nói khiến cho não bộ Tần Trạm như đang bị ngâm nước.
“Có quá nhiều việc lớn đã xảy ra” Diệp Thành lắc đầu nói.
Sau đó hai người bọn họ mồm năm miệng mười nói không ngừng, đem những sự việc đã phát sinh trong thời gian qua kể tường tận lại cho Tân Trạm.
Tân Trạm nghe xong, cả người có chút trầm lăng, nhìn vẻ ngoài không có chút vui vẻ nào.
Mà nguyên nhân chính đều là vì huyễn thú tỉnh thần Trong khu vực thí luyện, điều đặc biệt nhất chính là luồng khí tinh thần trong thân thể huyễn thú, mà sau khi võ giả vừa tiến vào nơi này, có một số lượng lớn huyễn thú tinh thần, cực kỳ dễ săn Giống như vài nhân vật lớn trong Vất Tông, như Đổng Thiên Thành, một khi đã đi vào nơi này đã tìm kiếm huyễn thú tinh thần ở khắp xung quanh, săn lùng điên cuồng, để nâng cao cấp bậc.
Khi cấp bậc được nâng cao, thì khả năng săn lùng huyễn thú của họ sẽ càng dễ dàng hơn, giống như một vòng tuần hoàn, trước khi bọn Diệp Thành và những người khác kịp phản ứng thì họ đã dẫn trước rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...