Lời nói của Tần Trạm vô cùng hăng hái và khí phách, khiến Tô Uyên không khỏi xúc động.
Nhưng ngay sau đó cô lại lắc đầu, mặc dù không nói gì, nhưng Tân Trạm lại biết cô không tin lời mình.
Tần Trạm cũng không giải thích.
Có những việc nói bằng lời và làm hành động là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Đúng rồi, tôi muốn nhờ cô hỏi thăm một người giúp tôi.” Lúc này, Tần Trạm lại nói.
Tô Uyên gật đầu hỏi: “Ai vậy?”
“Bà ấy tên là Châu Cầm, người thủ đô.” Tần Trạm chậm rãi nói, bổ sung thêm: “Chắc không phải là người bình thường, sau lưng có khả năng là một gia tộc lớn.”
Anh liên tục nhắc đến thủ đô khiến Tô Uyên hơi kinh ngạc, nhưng cô không hỏi nhiều mà chỉ đồng ý: “Ừ.
Nhưng tôi không bảo đảm là có thể điều tra ra đâu.”
“Không sao.” Tần Trạm cười nói.
Anh nghĩ mãi mà không hiểu, nếu mẹ mình còn sống thì tại sao bao nhiêu năm qua lại không tìm mình? Là vì tuyệt tình hay có nguyên nhân khác?
“Anh biết tại sao tôi lại không đụng vào nhà họ Lâm và nhà họ Dương không?” Lúc này, Tô Uyên bỗng đổi chủ đề.
Tần Trạm lắc đầu.
Tô Uyên vén tóc, nói: “Tôi nghĩ để anh tự giải quyết thì sẽ phù hợp hơn, chứ không phải là dựa vào nhà họ Tô.”
Tần Trạm im lặng.
Đúng thế, những gì mà anh đang có chỉ là vì nhà họ Tô.
Kể cả sự thay đổi thái độ của nhà họ Lâm, nói trắng ra cũng là vì e ngại nhà họ Tô sau lưng mình.
“Tôi biết rồi.” Tân Trạm hít sâu một hơi, gật đầu.
Nếu ngay cả nhà họ Lâm và nhà họ Dương mà anh cũng không thể giải quyết thì câu nói “Đứng trên đỉnh thủ đô” cũng chỉ là lời nói suông mà thôi.
“Được rồi, không còn sớm nữa, tôi nên về thôi.” Tô Uyên ngồi dậy, lười biếng vươn vai.
“Đúng rồi, mấy ngày nay anh cẩn thận chút, chắc chắn Địch Sáng sẽ không để yên đâu.” Tô Uyên bỗng nhắc nhở.
Tần Trạm gật đầu.
Anh không bận tâm tới chuyện nhà họ Địch, mặc dù họ giàu có quyền lực, nhưng cũng chỉ là đá kê chân của Tần Trạm mà thôi.
Ngày hôm sau, Tần Trạm bỗng nhận được điện thoại từ Hoàng Lĩnh.
Ông ta đe dọa anh: “Nhà họ Địch đã nói chỉ cần cậu chữa khỏi chân cho Địch Sáng thì họ có thể nể mặt cụ Tô không so đo với cậu.”
Tần Trạm cười lạnh: “Cho dù là nhờ người khác thì cũng phải thể hiện thái độ thượng đẳng, đúng không?”
Hoàng Lĩnh sửng sốt, cả giận nói: “Tân Trạm, tôi biết cậu tuổi trẻ đắc chí, nhưng tôi nói cho cậu biết, đây không phải là nhờ vả, mà là đang cho cậu cơ hội, biết chưa? Cụ Tô đã nói ông ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện này, chẳng lẽ cậu muốn một mình chống lại nhà họ Địch sao?”
Tần Trạm cười nhạo: “Cho tôi cơ hội? Được, vậy thì tôi cũng cho nhà họ Địch một cơ hội, lấy tiền đến tìm tôi chữa bệnh, còn lại xin miễn làm phiền.” Dứt lời, Tần Trạm trực tiếp cúp máy.
Tần Trạm đã quen với những kẻ ăn trên ngồi trước như thế này, nhưng đồng thời anh cũng cực kỳ phiền chán.
Làm người ai muốn cứ phải thấp hèn hơn người khác mãi?
Sau khi cúp máy, Tần Trạm bèn mở máy tính, chuẩn bị tìm một nơi nhập dược liệu.
Mấy phút sau, cuối cùng Tần Trạm nhắm vào Ninh Thành ngay bên cạnh.
Kinh tế ở nơi này càng phát đạt hơn, dân cư đông đúc, trừ sở hữu một trung tâm đấu giá cao cấp thì còn có phố dược liệu chuyên bán thuốc.
Chẳng qua giá cả của họ hơi đắt đỏ.
Tần Trạm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình nên nghĩ cách kiếm tiền trước.
Mỗi tháng phố thương nghiệp đều sẽ có thu nhập, chẳng qua tiền gửi tới quá muộn, không có khả năng gom được một khoản tiền lớn trong thời gian ngắn.
Cho nên Tần Trạm quyết định tự luyện chế một lô đan dược bình thường.
Đan dược bình thường thì chỉ cần dùng dược liệu bình thường, nhưng đối với người thường vẫn là thuốc tiên ngàn vàng khó mua.
Anh kêu mặt thẹo đi mua mấy bao tải dược thảo về nhà, sau đó bắt đầu bế quan luyện chế dược liệu.
Tốn khoảng một ngày rưỡi, trong tay Tần Trạm đã có gần 20 viên bổ nhỏ.
Đối với Tần Trạm, viên bổ nhỏ hầu như không có tác dụng gì, nhưng đối với những người đàn ông trung niên bị tửu sắc khoét sạch thân thể thì lại là thuốc tiên.
Tần Trạm chống cằm suy nghĩ, cảm thấy mình nên bán thuốc cho Kiếm Hổ là tốt nhất.
Hắn ta cần mở rộng mạng lưới quan hệ nên dùng viên bổ nhỏ này làm quà tặng đúng là sự lựa chọn không tồi.
Ngay khi Tần Trạm đang định gọi cho Kiếm Hổ thì một cuộc gọi khác lại đến trước, đó chính là em vợ cũ của Tần Trạm, Lâm Tuyết Trinh.
Lúc này Lâm Tuyết Trinh còn đang ở trên trường.
Cô ta hoàn toàn không biết gì về bữa tiệc của nhà họ Tô, chỉ biết Tần Trạm quen với cậu chủ nhà họ Lục.
Thấy số điện thoại này, Tần Trạm không hề nghĩ ngơi từ chối nghe máy ngay.
Đầu dây bên kia, Lâm Tuyết Trinh tức giận dậm chân: “Thứ gì vậy, dám không bắt điện thoại của mình, thật quá đáng!”
Một nữ sinh bên cạnh cô ta nói đùa: “Tuyết Trinh, cậu đang chém gió đấy hả? Sao cậu cả nhà họ Lục lại quen biết với anh rể của cậu chứ!”
Lâm Tuyết Trinh nín thở đỏ mặt, biện minh: “Đó là sự thật.
Tối hôm đó tớ tận mắt nhìn thấy Lục Phóng rất cung kính với anh rể của tớ!”
“Chậc chậc chậc, được rồi, tớ tin được chưa?” Bạn thân của cô ta trợn trắng mắt.
Lâm Tuyết Trinh đứng đó suy nghĩ thật lâu, cuối cùng âm thầm cắn răng: “Anh không nghe máy của tôi thì tôi sẽ đi tìm anh!”
Thể là cô ta quay sang nói với bạn thân: “Hôm khác tớ mời cậu ăn cơm, địa điểm do tớ chọn, được không?”
Bạn thân chớp mắt: “Được thôi, nhưng tớ nói trước nhé, tớ không đến những quán ăn nhỏ đâu, ít nhất phải có đẳng cấp một chút, biết chưa?”
“Được rồi được rồi, biết rồi.” Lâm Tuyết Trinh không kiên nhẫn xua tay.
Lứa tuổi của cô ta cực kỳ coi trọng thể diện, đua đòi với bạn bè gần như trở thành cả cuộc sống của cô ta.
Mà bên kia, Tần Trạm gọi điện thoại lôi Kiếm Hổ từ công trường đến đây.
Hai người ngồi trên xe, Kiếm Hổ vô cùng cung kính.
“Cậu Trạm tìm tôi có chuyện gì?” Kiếm Hổ cười ngượng ngùng hỏi.
Tần Trạm lấy đan dược đặt trước mặt Kiếm Hổ, cười nói: “Đương nhiên là chuyện tốt.
Cho anh đây.”
Kiếm Hổ cầm viên đan dược này nhìn trái nhìn phải: “Cậu Trạm, đây là thứ gì vậy?”
“Thuốc, có lợi cho sức khỏe, nhất là loại người bị thận hư liệt dương như anh.” Tần Trạm nói đùa.
Kiếm Hổ sờ mũi, rất là ngượng ngùng.
Mấy năm nay hắn ta chơi không biết bao nhiêu gái gú, đúng là hơi bị vấn đề về thận.
“Vậy thì tôi cảm ơn cậu Trạm” Kiếm Hổ cầm viên thuốc, nói cảm ơn.
“Đừng vội cảm ơn.” Tần Trạm lắc đầu, sau đó vươn ngón tay lắc lư: “10 tỷ 500 triệu một viên, ăn vào bảo đảm anh sẽ có thân thể trẻ khỏe như tuổi đôi mươi.”
Nghe vậy, sắc mặt Kiếm Hổ tái mét.
Rõ ràng là cướp tiền mà!
“Anh đang nghĩ tôi cố ý tìm anh đòi tiền đúng không?” Tần Trạm phát hiện suy nghĩ của hắn ta.
Kiếm Hổ nào dám thừa nhận, lắc đầu nguầy nguậy “Không… Không phải, lát nữa tôi sẽ gửi tiền cho cậu ngay.”
“Ừ.” Tần Trạm gật đầu: “Nếu thấy hiệu quả thì nhớ mua nhiều lên nhé, tôi còn mười mấy viên đây.”
Sắc mặt Kiếm Hổ nhất thời trở nên khó coi hơn.
Mười mấy viên, đó chính là cả trăm tỷ!
“Được rồi, tôi đi trước đây.” Tần Trạm khoát tay, sau đó xuống xe.
Nhìn bóng lưng Tân Trạm, Kiếm Hổ không nhịn được thầm mắng: “Còn mua nhiều nữa chứ! Mẹ nó, thằng này còn nhỏ mà sao ác độc quá vậy?”
Mặc dù nói vậy, nhưng hắn vẫn uống viên thuốc này, dù gì cũng mua hơn 10 tỷ cơ mà.
Đến chạng vạng, Kiếm Hổ hớt hải chạy đến khu biệt thự Long An, lau mồ hôi kích động nói: “Cậu Trạm, cậu còn thuốc không? Tôi đều mua hết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...