Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm


Địch Sáng đau đớn đến mức không nói nên lời, ôm chân mình kêu rên liên tục.
“Cậu… Cậu gặp rắc rối to rồi!” Hoàng Lĩnh giận tím mặt.
Tần Trạm nhìn ông ta: “Tôi vốn cho rằng ông là người chính trực, cho nên tôn trọng ông, không ngờ ông cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân hám lợi mà thôi.”
“Láo xược!” Hoàng Lĩnh giận không kìm được, bước lên trước một bước, dáng người cao to trực tiếp chặn được Tần Trạm.

Tần Trạm thản nhiên hỏi: “Sao hả? Ông cũng muốn giống Địch Sáng à?”
“Cậu!” Hoàng Lĩnh giận đến mức hộc máu, nhưng không thể làm gì Tần Trạm.
“Địch Sáng, tôi sẽ dẫn cậu tới bệnh viện ngay.” Hoàng Lĩnh đi tới ôm Địch Sáng, chạy ra ngoài cửa.
Tần Trạm cười lạnh: “Đi bệnh viện cũng vô ích.

Trừ tôi, không ai có thể chữa khỏi chân cho anh ta.” Sau đó Tần Trạm quay đầu bỏ đi.
“Cậu Trạm.” Mặt thẹo vội đuổi theo.
“Chúng ta đi thôi.” Tần Trạm nói.
Mặt thẹo sửng sốt, mặc dù hơi khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi một câu mà đi theo Tần Trạm.
Sau khi trở về khu biệt thự Long An, Tần Trạm khoanh chân ngồi trên tảng đá đỉnh núi, đưa mắt nhìn về phương xa.

Anh khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Không biết thái độ của cụ Tô là gì.


Nếu ông ấy bất mãn thì e rằng sẽ thu hồi cả biệt thự này.”
Mặc dù Tần Trạm không biết nhà họ Địch có địa vị như thế nào, nhưng ngẫm lại họ có thể giao thiệp với nhà họ Tô thì chắc chắn cũng là chiến hạm.
“Vẫn là tu luyện đi.” Tần Trạm khẽ nhắm mắt, bắt đầu thổ nạp.

Chỉ cần thực lực đủ mạnh, bất kể là gia tộc gì, Tần Trạm đều sẽ không e ngại.
Buổi chiều, cụ Tô ngồi trong thư phòng không biết đang đọc sách gì.

Lúc này, Hoàng Lĩnh lo lắng chạy vào.
“Cụ Tô.” Hoàng Lĩnh khẽ kêu.
Cụ Tô buông cuốn sách xuống, vuốt râu nói: “Sao rồi? Chắc chắn hai người họ đối chọi gay gắt lắm nhỉ.”
Hoàng Lĩnh cười khổ: “Cụ Tô, đã xảy ra chuyện…”
“Hả? Xảy ra chuyện gì? Cụ Tô hỏi.
Sắc mặt Hoàng Lĩnh trở nên khó coi, cắn răng nói: “Tần Trạm quả thực gan lớn bằng trời, chẳng những không nể mặt tôi mà còn đánh gãy chân Địch Sáng”
Cụ Tô khẽ cau mày đứng dậy: “Làm đến mức này cơ à? Tại sao ông không can ngăn?”
“Tốc độ của tên nhóc đó quá nhanh, tôi không theo kịp.” Hoàng Lĩnh biện minh: “Bây giờ phải làm sao đây? Chắc chắn nhà họ Địch sẽ đòi cụ giải thích…”
Cụ Tô lại không hề lo lắng, cười khẽ: “Chính Tần Trạm đánh, tìm tôi đòi giải thích gì?”
“Nhưng..

Nhưng dù gì cậu Sáng cũng bị thương ở nhà chúng ta… Huống chi bây giờ ai mà chẳng biết quan hệ của Tần Trạm với nhà họ Tô.” Hoàng Lĩnh khó hiểu nói.
Cụ Tô khẽ hừ: “Thế thì đã sao?
Chuyện giữa nhà họ Địch với Tần Trạm, tôi sẽ không bao giờ nhúng tay, để họ tự giải quyết đi.”
Trên thực tế, cụ Tô muốn mượn tay nhà họ Địch để thăm dò năng lực của Tần Trạm.

Nhưng trong mắt Hoàng Lĩnh lại không phải là thế, ông ta cho rằng cụ Tô mặc kệ Tần Trạm, trong lòng nhất thời sung sướng.
“À, tôi hiểu rồi, đúng là nên cho Tần Trạm một bài học, không thì sau này e rằng sẽ không để mắt tới cụ.” Hoàng Lĩnh khẽ nói.
Cụ Tô nhìn ông ta, không nói một lời, chỉ nở nụ cười đầy ẩn ý.
Sắc trời tối dần, Tần Trạm ngồi trên đỉnh núi, dường như hòa thành một thể với thiên nhiên, giống như một pho tượng.
“Cậu Trạm” Lúc này, mặt thẹo đi tới.
Tần Trạm thong thả mở mắt: “Chuyện gì?”
“Cô Uyên đến” Mặt thẹo nói.
Tần Trạm thở hắt ra một hơi, sau đó đứng dậy, vận động cổ tay cổ chân chuẩn bị đi ra nghênh đón.


Nhưng anh còn chưa kịp đi thì Tô Uyên đã đến đây.
“Anh xuống dưới trước đi.” Tần Trạm nói với mặt thẹo.
“Vâng.” Mặt thẹo khẽ khom lưng rồi rời đi.
Trên đỉnh núi chỉ còn lại Tân Trạm và Tô Uyên.

Cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài của Tô Uyên như một tấm lưới giương lên trước mặt Tần Trạm.
“Cô sẽ không trách tôi chứ?” Tần Trạm hỏi Tô Uyên.
Tô Uyên lắc đầu: “Không đâu, chẳng qua… Nhà họ Địch sẽ không để yên, anh phải cẩn thận chút.”
“Trước khi đánh anh ta, tôi đã nghĩ kỹ hậu quả rồi.” Tần Trạm thả tay nói: “Cụ Tô thì sao?”
“Ông nội tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này.” Tô Uyên nói.
“Quả nhiên.” Tần Trạm nở nụ cười, mọi chuyện đều diễn ra đúng như anh dự đoán.
“Tôi tin anh có thể tự giải quyết chuyện này, đúng không?” Tô Uyên hỏi.
Tần Trạm hít sâu một hơi: “Ừ.

Chỉ cần cô tin tôi, tôi nhất định sẽ làm được.

Một ngày nào đó, tôi sẽ đứng ở nơi cao nhất Đạm Thành này, giống như đỉnh núi Long An này.”
Tô Uyên nở nụ cười xinh đẹp động lòng người, mang theo mùi hoa đào quyến rũ say mê.
“Dù gì Đạm Thành cũng chỉ là một nơi nhỏ bé.” Tô Uyên khẽ thở dài: “Anh biết thủ đô không?”
“Ừ.” Tần Trạm gật đầu.
“Nhà họ Tô chúng tôi chính là dọn ra từ thủ đô.” Ánh mắt Tô Uyên có phần cô đơn.

Tần Trạm im lặng nghe Tô Uyên nói.
“Ban đầu nhà họ Tô cũng được coi là thế gia hàng đầu ở thủ đô, tiếc rằng sau này xảy ra biến cố, chúng tôi bị đuổi đi.” Tô Uyên chậm rãi kể: “Sau này lang bạt khoảng hai năm thì mới đặt chân ở Đạm Thành.”
“Bị đuổi đi?” Tần Trạm kinh ngạc hỏi.

Trong mắt anh, nhà họ Tô là một chiến hạm thực sự.
Tô Uyên cười nói: “Núi này cao còn có núi khác cao hơn, nhà họ Tô cũng không phải là vạn năng.” Nói tới đây, ánh mắt Tô Uyên hiện lên một tia đau đớn, cúi đầu vùi mặt vào tóc dài, giọng nói thê lương: “Tôi sẽ không bao giờ quên nỗi nhục năm ấy.”
Thấy vậy, trong lòng Tần Trạm vô cùng thương tiếc.

Anh đánh bạo ôm vai Tô Uyên, khẽ thủ thỉ bên tai cô: “Cô tin tôi không?”
Tô Uyên ngẩng đầu, không nói một lời, chỉ im lặng gật đầu.
Tần Trạm kiên định nhìn Tô Uyên: “Mặc dù tôi không biết nhà họ Tô đã gặp chuyện gì, nhưng tôi hứa, bất kể nhà họ Tô từng chịu nỗi nhục như thế nào thì sau này tôi đều sẽ giúp cô đòi lại hết.”
Tô Uyên sửng sốt, rõ ràng là không ngờ Tần Trạm lại nói như thế.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú nhưng kiên quyết của Tần Trạm, Tô Uyên bỗng bật cười.
“Đồ ngốc, anh cứ bảo vệ anh trước đi.” Tô Uyên vỗ vai Tần Trạm.
“Cô không tin tôi à?” Tần Trạm nhướng mày: “Tối đa 3 năm, tôi sẽ cho cô đứng trên vị trí cao nhất thủ đô.”
“Cao đến độ đủ để quan sát cả thành phố, giống như bây giờ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui