Chương 2167
“Mọi người nhìn tôi như vậy làm gì.
”
Nhìn thấy Tân Trạm lúc này không bị thương, người của Quốc chủ Bình Thạch đều trợn tròn mắt, như thể vừa nhìn thấy quỷ.
Vốn dĩ trong lòng quốc chủ nước Bình Thạch đang loạn như ma, nghĩ lần này Tân Trạm trúng một kích, nhất định phải gặp phiền toái lớn, cho dù may mắn không chết thì ít nhất phải trọng thương, như vậy đừng nói cứu người, bản thân phải ăn nói thế nào với Tân Trạm và sư phụ của anh cũng là một vấn đề lớn.
Nhưng điều khiến ông ta không thể tin được là khi nhận chiêu lôi quang cực kỳ sắc bén của Thánh Hổ Huyền Lôi kia, thế mà Tân Trạm vẫn lông tóc không sứt mẻ, hoàn toàn không có vấn đề gì!
“Được rồi, chỉ là một tia sét nhỏ mà thôi, tôi vẫn trụ được, mọi người lui ra ngoài đi, đừng để dính máu độc vào người”
Tân Trạm khoát tay nói.
“Dược tôn Trình, cậu thật sự không sao chứ?” Quốc chủ Bình Thạch hít một hơi, nói với giọng khó tin.
“Không có việc gì, tôi muốn tiếp tục chữa trị cho Linh Hổ, đi ra ngoài đi Thấy hơi thở của Tân Trạm vẫn vững vàng, sắc mặt như bình thường, lúc này mọi người mới lui ra ngoài.
Khi biết được tin tức này, mấy người Diêm Bối Loan ở bên ngoài không khỏi giật mình.
“Không hổ là đại sư”
Sắc mặt Cung Doãn đỏ lên, ánh mắt càng hiện rõ sự sùng bái.
Bên trong trận pháp lúc này lại quay về yên tĩnh, Linh Hổ cũng không luống cuống mà đột nhiên quỳ xuống đất.
“Tôi đây là, khôi phục rồi hay sao?”
Thánh Hổ Huyền Lôi là linh thú từ thời thượng cổ, đương nhiên có thể nói chuyện, hơn nữa chỉ số thông minh cũng không thấp.
Linh Hổ cảm nhận được tình trạng hiện giờ của cơ thể, lúc này quay ra nhìn Tân Trạm rồi đột nhiên lên tiếng.
“Đúng vậy, máu độc trong cơ thể cậu đã được lấy ra gần như hoàn toàn rồi” Tân Trạm nói.
“Vừa rồi bản tôn lâm vào cuồng bạo nên đã tấn công anh, cho tôi xin lõi” Linh Hổ nói lời xin lỗi.
“Không cần, bác sĩ như cha mẹ, tôi biết tình trạng của cậu mài Tân Trạm khoát tay, đồng thời khống chế để Phệ Thiên trùng chui ra khỏi xương của Linh Hổ, bắt đầu xâm nhập vào kinh mạch trong cơ thể, thu lại máu thú.
Linh Hổ lại bị đau đớn bủa vây, nhìn thấy cơ thể đang chảy máu, bất đắc dĩ nói: “Đại sư, tôi cảm thấy mình tốt hơn nhiều rồi”
“Không, cậu bây giờ đang rất không ổn” Tân Trạm quyết đoán nói.
Linh Hổ: “
Lại một lát sau.
Linh Hổ cảm thấy cơ thể suy yếu như là bị mất máu quá nhiều.
“Đại sư, tôi thật sự cảm thấy mình tốt hơn nhiều rồi”
“Không, cậu vẫn kiên trì được… Không phải, máu độc vẫn chưa được lấy ra hết”
Tân Trạm suy nghĩ vài giây rồi đưa cho Linh Hổ mấy viên tiên đan.
“Ăn cái này đi”
Linh Hổ lại không nói được gì, không phải là anh nói cơ thể nó vẫn còn máu độc à, kết quả lại cho nó bổ máu, đây không phải tự mâu thuẫn thì là gì.
Tuy nhiên dù sao người này cũng chữa trị cho mình, còn bị nó bổ một lôi đình vào đầu, nó nhịn được!
Lại bị Tân Trạm lấy một lượng máu, Linh Hổ đều sắp phát điên, lúc này Tân Trạm mới cảm thấy có thể dừng, thu Phệ Thiên trùng lại.
Anh lấy máu của Linh Hổ trong pháp trận bỏ vào túi trữ vật của mình, Tân Trạm đi ra khỏi trận pháp.
“Dược tôn Trình, Linh Hổ của tôi sao rồi?” Quốc chủ Bình Thạch vội chạy lên đón.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...