Chương 1670
Tân Trạm cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt U Lam Minh Hoả và Vĩnh Dạ Cực Hoả phun trào, ngọn lửa cực nóng ngưng tụ ở đầu ngón tay anh đột nhiên bản về phía tàn hồn.
“Đến mà không trả lễ thì không hay lắm, ta cũng trả lại mi một chút quà mọn.
”
Cảm nhận được nhiệt độ cực nóng động trời này, tàn hồn khiếp sợ, lại lần nữa bay vào trong sương mù.
Vèo một tiếng, Viêm Hoàng chỉ từ đỉnh đầu anh lướt qua, suýt nữa xuyên thủng anh, nhưng khí nóng lướt qua vẫn khiến tàn hồn hét lên đau đớn một tiếng.
“Liễu Mộng, bên trái’’ miệng nói.
ùng lúc đó, Tân Trạm đột nhiên mở Liễu Mộng cau mày, lấy Cửu Phương Linh Lung Tháp trước người ra, một vệt hào quáng bằng thẳng đến hướng sương mù kia.
Một tiếng hét thảm thiết không bao lâu sau vang lên trong vệt hào quang ấy, trong tiếng nổ, bóng dáng tàn hồn xuất hiện trong khói đen, một bên cơ thể đã bị thương thủng một lỗ.
“Nhóc con, xem như người lợi hại, chờ đó cho ta.
”
Nó oán độc nhìn Tân Trạm rồi biến mất.
“Tân công tử có thể đả thương tàn hồn kia”
Đám người thấy thế, vừa mừng vừa sợ, trong lòng hưng phấn một phen.
Mặc dù không biết kết quả như thế nào, nhưng ít ra bọn họ tạm thời sẽ không bị tàn hồn quấy rối.
Sau khi tàn hồn này bị thương thì không tiếp tục tấn công đám người Tân Trạm nữa, mà là trút giận lên người những tu sĩ rải rác kia.
Những tu sĩ ấy dần dần cũng không chống đỡ nổi, trừ một phần nhỏ tụ tập bên cạnh Tân Trạm ra, phần lớn tu sĩ cũng không thể dâng lên mệnh hồn, gia nhập trận pháp Tống Linh Thông.
VùI Một quầng sáng trận pháp sáng lên, tàn hồn kia bay đến, đâm vào trên quầng sáng trận pháp một chút, sau đó nó rên lên một tiếng rồi bay ngược ra ngoài.
“Biện pháp này của Tống công tử có tác dụng” Những người này tỏ ra hưng phấn.
“Đám đó ngu xuẩn, còn ở bên đó công phá trận pháp, quả thực là làm chuyện vô bổ, vẫn là Tân công tử thần thông quảng đại, lựa chọn của tôi đã đúng”
Có vài tu sĩ từ chỗ Tân Trạm trở về trước, thấy cảnh này không khỏi cười lạnh.
Người ta cũng hy vọng lựa chọn của mình là đúng, bọn họ dâng lên mệnh hồn, cho nên cũng cho rằng Tân Trạm bọn họ nhất định phải chết, như vậy bản thân mới có thể dễ chịu một chút.
“Các vị, đừng ngây người, hấy ngồi xếp bằng trên mỗi ngôi sao trận pháp này vận chuyển trận pháp này” Lúc này Tống Linh Thông mở miệng nói.
Tất cả mọi người tản ra, tìm kiếm vị trí của riêng mình.
Tống Linh Thông bày ra trận pháp khá lớn, cho dù chứa đựng vài trăm người vẫn không đông.
“Tống công tử, trận pháp này dường như sẽ hấp thu linh khí của chúng ta” Một tu sĩ vừa ngồi xuống đã cảm giác linh khí bị ngôi sao hút đi, không khỏi sợ hãi nói.
“Không sai, trận pháp này cần mọi người cùng nhau duy trì mới có thể vững chắc, cho nên mỗi người đều phải bỏ ra một chút linh khí” Tống Linh Thông nói.
“Nhưng lúc trước cậu cũng không có nói những điều này, lúc chúng tôi bày trận pháp đã tiêu hao không ít linh khí” Có người âm thầm tức giận nói.
“Ha ha, nếu không bằng lòng dâng lên, vậy anh có thể rời khỏi, tôi lúc nào cũng có thể giúp anh” Tống Linh Thông lạnh lùng chế giễu.
Sắc mặt người kia đỏ lên, không ít người cũng thầm mắng trong lòng.
Trước đó Tống Linh Thông chưa bao giờ nhắc tới việc này, bây giờ mới nói, rõ ràng là đám người lên phải thuyền giặc, không quay đầu lại được, cố ý hành động.
Không ít người âm thầm hối hận, nói không chừng nên tin tưởng Tân Trạm, nhưng bọn họ đã không có cơ hội chọn lại.
“Chúng ta đây phải công phá tới khi nào”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...