Cô có một chút chua xót, màu đen hoà cùng màu máu, tựa như nước sông Giang Tử ngày đó, chẳng ai có thể phân biệt nổi.
Cô lấy hết can đảm lại hỏi hắn thêm một câu, câu mà cô vẫn luôn muốn hỏi từ khi gặp hắn.
"Gia người thích Thạch sao? Không phải là tình bạn hữu, là kiểu rung động chỉ xảy ra ở hai người khác phái ấy."
Hắn nghe được câu hỏi của Thạch, cũng không nghĩ y sẽ hỏi hắn câu này.
Phải… từ lâu hắn đã xác định lòng mình, cũng biểu thị ra bên ngoài, nhưng chưa bao giờ hắn nói thẳng với y.
Hắn nắm lấy bàn tay Thạch, hướng y nhìn về phía mình.
Cuộc đời hắn chưa khi nào cảm thấy căng thẳng như lúc này.
Cô đột nhiên bị hắn nắm lấy tay xoay người lại, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lý Long Mộc đưa tay cô đặt lên ngực hắn, cô có thể cảm nhận được tim hắn đập liên hồi, trái tim cô cũng theo đó mà trở nên loạn nhịp.
"Phải, ta đối với ngươi chính là tình cảm đó.
Thạch, đời này ngươi có bằng lòng ở bên cạnh Lý Long Mộc ta không?"
Lời hắn nói quá trịnh trọng, cô nghe tựa như lời thề nguyện của cô dâu chú rể trong thánh đường, lòng cô rối loạn.
Cô rất muốn nói với hắn cô nguyện ý, nhưng mà cô không phải như hắn nghĩ.
Giọng cô rất nhỏ, nhỏ đến mức cô nghĩ hắn sẽ không nghe thấy.
"Nhưng ta không phải là..."
"Thạch nhìn ta, việc đó không quan trọng, có lẽ chính vì ngươi không phải nữ nhân, cho nên ta mới có thứ cảm xúc này với ngươi.
Từ trước đến nay, ta chưa từng chạm vào nữ nhân."
Lời còn chưa nói hết đã bị một câu kia của Lý Long Mộc chặn lại.
Hắn đã nói như thế thì cô phải nói thế nào đây.
Cô luyến tiếc thứ tình cảm này, luyến tiếc cách hắn đối xử với cô.
Cô cũng biết thà đau ngắn còn hơn đau dài, nhưng mà cô thật sự không thể mở lời được.
Hắn nhìn Thạch, hắn biết hôm nay nói ra lời này hoặc có thể tiến thêm một bước, hoặc trở về như lúc ban đầu, nhưng hắn vẫn muốn thử.
Hắn biết Thạch đang phân vân điều gì, cho nên hắn vô cùng kiên định, nắm lấy tay y chặt hơn.
"Thạch, ta biết ngươi vì cái gì mà lo nghĩ, nhưng ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ở bên cạnh ta thôi."
Cô thở dài nhìn sự kiên định trong mắt hắn.
Thứ tình cảm quá mãnh liệt này của Lý Long Mộc dành cho cô, khiến trái tim cô không trụ nổi.
Cô biết mình càng ngày càng lún quá sâu, nếu còn tiếp tục sẽ có ngày toàn thân đầy thương tích.
"Gia người không sợ thiên hạ sẽ chê cười người hay sao?"
Chê cười, hắn chưa từng để người trong thiên hạ vào mắt, sao phải để lời bọn họ trong lòng.
"Chỉ cần người đó là ngươi, ta mặc kệ thiên hạ có chê cười hay không."
Phải, chỉ cần người đó là hắn, cô cũng mặc kệ hắn xem cô là nam hay nữ.
Chỉ cần là Lý Long Mộc, cô cam tâm tình nguyện dùng thân phận nam nhi ở bên hắn.
"Vậy gia người nói xem, là Thạch đẹp hay nữ nhân ngoài kia đẹp hơn?"
Cô cười tinh nghịch nhìn hắn, nhìn cô thoáng chốc thay đổi tâm tình, hắn giống như không phản ứng kịp vẫn không trả lời cô, cô làm bộ giận dỗi rút tay về.
"Không nói thì thôi vậy, Thạch buồn ngủ rồi muốn đi ngủ."
Cô đứng dậy, còn chưa kịp đi đã bị người kéo vào trong lòng mà ngồi trên đùi hắn.
Cằm hắn để trên đỉnh đầu cô, bên eo cũng cảm nhận được vòng tay hắn ôm cô rất chặt, giọng hắn trầm ấm vô cùng.
"Trong mắt ta chỉ có mình ngươi."
Chỉ một câu này thôi cũng làm tim cô tan chảy.
Lý Long Mộc không nói cô đẹp hơn những người khác, mà nói trong mắt hắn chỉ có cô, nghĩa là hắn chưa từng để người khác vào trong mắt, cô rất hài lòng với câu trả lời này.
Lần đầu tiên Lý Long Mộc hắn biết được cái gì gọi là hạnh phúc.
Là khi Thạch dùng đôi mắt kia nhìn hắn, là khi hắn ngộ ra Thạch đã chấp nhận hắn rồi.
Trước khi Thạch đến, 20 năm hắn luôn là kẻ cô độc, là y khiến hắn lo được lo mất, là y cho hắn ấm áp cùng mong chờ, đời này hắn chỉ cần y, như vậy đã đủ rồi.
Đêm nay trăng thu bỗng êm dịu, phảng phất chiếu soi hai chiếc bóng trên mặt hồ, hương sen hoà lẫn trong gió, những đoá hoa Linh Sam cũng rơi thật nhẹ, giống như sợ sẽ làm phiền đôi nhân tình.
Không biết bọn họ đã duy trì tư thế này bao lâu, cho đến khi một cơn gió lạnh thổi đến làm cô bất giác hắc xì.
"Lạnh rồi, mau vào trong thôi."
Hắn vòng tay bế bổng cô lên như bế công chúa mà đi thẳng vào phòng.
Cô cũng không có phản kháng, nếu đã xác định mối quan hệ thì có những đặc quyền nên hưởng thụ thì hưởng thụ, không nên lãng phí.
Cô ngồi trên giường, nhìn cái người đang không có ý định rời đi kia.
"Gia không định về sao? Thạch phải đi ngủ rồi."
Hắn kéo ghế ngồi đối diện cô, lại ra vẻ ta đây là chính nhân quân tử nhưng cô đi guốc trong bụng hắn.
"Ta có thể ở lại không?"
Cô biết ngay mà cái tên háo sắc này, cô nghiêm mặt nhìn hắn.
"Gia ở lại làm gì?"
Hắn bên ngoài vẫn điềm nhiên nhưng khi nói ra câu đó trong lòng đã loạn cào cào rồi.
Hắn cũng cảm thấy bản thân mình điên thật, lại còn có chút đê tiện.
Nhưng mà lời đã hỏi rồi, mặt có dày thêm chút nữa cũng không sao.
"Ta hứa chỉ ngủ thôi, tuyệt đối không làm gì."
"Lý Long Mộc cái đồ háo sắc nhà huynh, cút đi, mau ra ngoài.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...