Lúc Vương Hậu Thuần chạy một mạch vào nhà Vương Tư Viễn, lão ta đang ở vườn chơi đùa với con chim trong lồng sắt.
Vương Hậu Thuần nôn nóng hô, “Thúc phụ cứu ta! Cứu chất nhi!”
Vương Hậu Thuần quỳ xuống trước Vương Tư Viễn, ông ta kinh hoàng nói, “Thúc phụ cứu mạng!”
“Cứu mạng gì chứ,” Vương Tư Viễn lười biếng liếc ông ta một cái, “chẳng lẽ ở Huỳnh Dương có kẻ đủ khả năng lấy mạng ngươi?”
“Thúc phụ,” Vương Hậu Thuần sốt ruột thông báo, “Cố Cửu Tư đã bắt giữ những nha dịch đó.”
Vương Tư Viễn khựng lại, lão ta dùng khuôn mặt lạnh tanh ngước nhìn, “Bắt giữ? Bắt thế nào? Không phải ta đã phái người đi sao?!”
“Ngài đã phái người truy tìm nhưng bên Cố Cửu Tư nhanh hơn nên bọn chúng bắt được người trước.”
“Sao có thể!” Vương Tư Viễn kinh hãi.
“Ta cố tình cho người điều chỉnh thời gian tuần tra của nha dịch, bọn chúng từ Đông Đô tới thì sao nhanh hơn người của chúng ta được?”
“Bọn chúng đến huyện nha lấy lịch trực,” Vương Hậu Thuần không nói thẳng.
Vương Tư Viễn khẽ đáp lại một tiếng, lát sau lão ta thận trọng bảo, “Phải điều tra xem rốt cuộc ai mật báo cho bọn chúng.”
Vương Hậu Thuần im lặng, Vương Tư Viễn suy tư nói, “Lúc đó ngươi tự mình tới gặp đám nha dịch?”
“Không,” Vương Hậu Thuần lắc đầu, “nhưng ta cho bạc, còn đưa bạc là người trong phủ của ta.”
“Thế ngươi còn quỳ ở đây làm gì?!” Vương Tư Viễn lập tức ra lệnh, “Mau đi xử lý!”
“Đã làm sạch sẽ,” Vương Hậu Thuần đáp ngay, “hôm đó người đưa bạc vừa về liền bị xử lý.”
Vương Tư Viễn thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi, “Vậy ngươi còn sợ gì?”
“Đống bạc ấy…” Vương Hậu Thuần do dự mãi mới trả lời, “là nhà ở.”
“Cái gì?!”
Vương Tư Viễn ngây người, Vương Hậu Thuần cắn răng nói tiếp, “Lúc ấy, tên đứng đầu nha dịch là Triệu Cửu đòi một phần của cải do Vương gia đứng tên.
Ta cho hắn và còn dùng tên mình ký khế ước.
Nha dịch đều là người của Triệu Cửu, tất cả bọn chúng đã rơi vào tay Cố Cửu Tư.
Nếu Triệu Cửu lẫn những kẻ khác khai ra ta, cộng thêm khế ước chuyển nhượng nhà, ta trốn không thoát đâu thúc phụ à!”
Vương Tư Viễn lặng thinh, sau một hồi, lão ta cất tiếng, “Tên Triệu Cửu này ép ngươi cứu hắn.”
“Đúng vậy.” Vương Hậu Thuần gật đầu.
“Thúc phụ, phải cứu Triệu Cửu bằng mọi giá.
Nếu không cứu được thì cần giết chết hắn.”
Vương Tư Viễn nhắm mắt lại ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mở mắt ra, “Cứ làm thế đi, nếu thất bại,” lão ta nhìn Vương Hậu Thuần, “sẽ phải xem vận may của ngươi.”
Oo———oOo———oΟ
Thẩm Minh và Cố Cửu Tư thẩm vấn đám nha dịch cả đêm.
Những kẻ khác đều nhận tội, chỉ mình Triệu Cửu ngậm chặt miệng.
Người mà bọn họ khai ra là hạ nhân trong phủ Vương Hậu Thuần.
Cố Cửu Tư vừa nghe là người đến từ phủ của ông ta liền trầm mặc, sau đấy hắn dặn Thẩm Minh, “Các ngươi chia làm hai nhóm, một nhóm đến Vương phủ bắt người, Thẩm Minh dẫn đầu nhóm còn lại đi tìm người nhà Triệu Cửu.
Tìm thấy thì dẫn về đây cho ta, không được để sót bất kỳ ai.
Nếu không tìm thấy, điều tra xem họ đang ở đâu và cần thì cướp người về!”
Nghe xong, Thẩm Minh lập tức đáp ứng rồi đi ra ngoài.
Cố Cửu Tư giao phó cho Mộc Nam, “Ngươi ra khỏi thành và chuẩn bị sẵn, hễ có gì khác thường thì đến Ti Châu điều động binh lính lại đây ngay.”
Cuối cùng hắn đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như đang ngồi cạnh, “Ngọc Như, nàng triệu tập bao nhiêu người từ Đông Đô tới?”
“Ba trăm cao thủ,” Liễu Ngọc Như trả lời.
Cố Cửu Tư gật gù, “Vậy là đủ rồi.
Cho bọn họ canh giữ phủ đệ, nhất là nơi giam giữ Triệu Cửu.”
Liễu Ngọc Như đáp một tiếng rồi đứng dậy ra ngoài và giao việc cho người từ Đông Đô đến.
Thẩm Minh đi bắt người, Cố Cửu Tư nghỉ ngơi trong chốc lát.
Sau đấy hắn quay về phòng giam và ngồi đối diện Triệu Cửu.
Trong phòng chỉ có Triệu Cửu và Cố Cửu Tư, vì không mở cửa sổ nên phòng hơi tối.
Triệu Cửu không hề mở miệng nói chuyện, hắn luôn cúi gằm đầu.
Cố Cửu Tư vừa nhìn hắn vừa điềm nhiên nhận xét, “Ngươi rất bình tĩnh.”
Triệu Cửu không đáp lại, Cố Cửu Tư cầm chén trà rồi khảy lá trà trong đó, “Không sợ à? Tiểu lâu la như các ngươi chết cũng chả ai thương nhớ, những kẻ khác đã khai ra hết mà ngươi còn bướng bỉnh giữ im lặng thì có nghĩa lý gì không?”
Triệu Cửu vẫn chẳng phát ra tiếng nào.
Nguyên một buổi tối, những kẻ khác đều nhận tội, riêng tên đầu mục này bất chấp tất cả mà câm như hến.
Cố Cửu Tư nhìn hắn, chậm rãi hỏi, “Ngươi đang đợi Vương Hậu Thuần hả?”
Hắn cẩn tháºn quan sát Triá»u Cá»u; bất ká» hắn nói gì, Triá»u Cá»u vẫn chẳng dao Äá»ng nên nhìn không ra cảm xúc cá»§a ngưá»i nà y.
Cá» Cá»u Tư biết Äây là nhân váºt khó nhằn nhưng hắn không sá»t ruá»t, chá» tiếp tục nói, âNgươi nắm giữ nhược Äiá»m cá»§a Vương Háºu Thuần, ông ta chắc chắn sẽ Äến cứu ngươi.
Suy cho cùng, há» trợ mưu sát khâm sai Äại thần là tá»i nặng, sẽ liên lụy chÃn tá»c.â
Triá»u Cá»u rá»t cuá»c ngẩng Äầu lên, Cá» Cá»u Tư cầm lấy má»t quyá»n sách á» bên cạnh và dùng ngón tay láºt trang sách, âá», ngươi còn ba muá»i muá»i, cá»ng thêm má»t trai má»t gái.
Nhưng chá» có má»t nương tá», chắc hai ngưá»i mặn ná»ng lắm nhá»?â
Cá» Cá»u Tư cưá»i tá»§m tá»m vá»i Triá»u Cá»u, Äá»i phương lạnh lùng nói, âKhông cưá»i ná»i nhiá»u ngưá»i thôi.â
âÄừng lo,â Cá» Cá»u Tư Äặt sách xuá»ng, tay chá»ng cằm, mắt ngắm nghÃa hắn, âkhông Äến mức tru di cá»u tá»c Äâu.
Vá»i tá»i cá»§a ngươi, thưá»ng thì thê nữ sẽ thà nh kỹ nữ còn nhi tá» lưu Äà y là m nô lá».â
Triá»u Cá»u nhìn chòng chá»c Cá» Cá»u Tư, ánh mắt Äầy bÄng giá như muá»n Än tươi nuá»t sá»ng hắn.
Cá» Cá»u Tư nhẹ nhà ng cưá»i, âKhông phục à ? Äang nghÄ© sao lúc ấy không Äá» thÃch khách giết ta? Cảm thấy ta gây khó dá»
cho ngưá»i nhà ngươi?â
âNgươi nghÄ© ta gây khó dá»
cho ngưá»i nhà ngươi,â Cá» Cá»u Tư tá»i gần Triá»u Cá»u, hắn bất chợt cất cao giá»ng, ânhưng lại chẳng nghÄ© Äến ngưá»i nhà ta?!â
âNếu ta chết, ngưá»i nhà ta sẽ thế nà o?!â
Triá»u Cá»u siết chặt tay ghế, Cá» Cá»u Tư nhìn hắn chằm chằm và lạnh giá»ng bảo, âTa biết ngươi oán háºn.
Ngươi chá» là má»t tiá»u lâu la, ngươi không là m thì Vương Tư Viá»
n xá» ngươi, ngươi là m thì Äến lượt ta xá» ngươi.
Triá»u Cá»u, ngươi Äừng trông cáºy và o Vương Háºu Thuần, ta nhất Äá»nh sẽ trảm ông ta.
Ta bảo Äảm vá»i ngươi, chá» cần ngươi tình nguyá»n tá» cáo ông ta, ta sẽ chừa cho ngươi má»t con ÄÆ°á»ng sá»ng.â
âChừa cho ta má»t con ÄÆ°á»ng sá»ng?â Triá»u Cá»u nghe váºy bèn nhá»n không ÄÆ°á»£c mà báºt cưá»i.
âCá» Äại nhân, ngà i dám nói nhưng ta không dám tin.â
Cá» Cá»u Tư im lặng.
Hắn biết tầm ảnh hưá»ng cá»§a Vương Tư Viá»
n tại Huỳnh Dương rất sâu rá»ng.
Má»t câu cá»§a hắn không Äá»§ Äá» Triá»u Cá»u tÃn nhiá»m nên hắn không nhiá»u lá»i nữa, chá» nói ÄÆ¡n giản, âCứ chá» rá»i ngươi sẽ tin.â
Thá»i gian chá» Äợi kéo dà i Äến tá»i.
Bên ngoà i Äã sá»m rá»i loạn.
Ngưá»i cá»§a Cá» Cá»u Tư tìm khắp thà nh cÅ©ng không thấy bóng dáng tên hạ nhân trong phá»§ Vương Háºu Thuần.
Sau Äấy Thẩm Minh phát hiá»n ngưá»i nhà Triá»u Cá»u mất tÃch, hắn chá» huy ba mươi ảnh vá» Äá»t kÃch phá»§ Äá» cá»§a Vương Háºu Thuần rá»i cứu ngưá»i ra khá»i Äó.
Thẩm Minh vá»i và ng mang ngưá»i vá», Cá» Cá»u Tư vẫn Äá»c sách á» trong phòng.
Triá»u Cá»u ngá»i Äá»i diá»n hắn, chÄm chú dõi theo Cá» Cá»u Tư.
Lát sau, Triá»u Cá»u mÆ¡ há» nghe thấy có tiếng khóc bên ngoà i, hắn cÄng thẳng há»i, âTiếng gì thế?â
Cá» Cá»u Tư biếng nhác ngưá»c nhìn, thong thả láºt trang sách, âKhông sao Äâu, lát nữa sẽ biết ngay.â
Quả nhiên hắn vừa dứt lá»i, Má»c Nam má» cá»a và thông báo luôn, âCông tá», ngưá»i mất tÃch, chúng ta không tìm thấy.â
Cá» Cá»u Tư gáºt gù, kết quả nà y nằm trong dá»± Äoán cá»§a hắn.
Triá»u Cá»u cưá»i châm biếm, âHình như Cá» Äại nhân chả bảo vá» ná»i ai.â
Cá» Cá»u Tư không Äáp trả, hắn nâng chén trà uá»ng má»t ngụm cứ như chẳng nghe thấy gì.
Äúng lúc ấy, bên ngoà i truyá»n Äến tiếng khóc, theo sau là giá»ng Thẩm Minh, âMau và o Äi.â
Tiếng khóc nà y là m toà n thân Triá»u Cá»u cứng Äá».
Ngay sau Äó, hắn thấy Thẩm Minh áp giải thê tá» cá»§a hắn và o phòng.
Nà ng ấy bá» trói, trong lòng ôm má»t Äứa bé, Äứa còn lại thì Äi bên cạnh.
Triá»u Cá»u vừa thấy thê tá» xuất hiá»n Äã báºt dáºy và giáºn dữ gầm lên, âCác ngươi thả nà ng ra!â
Tiếng gầm nà y khiến Äứa trẻ trong lòng nữ nhân òa khóc.
Triá»u Cá»u nghe con mình khóc bèn kiá»m chế cảm xúc, hắn quay sang nhìn Cá» Cá»u Tư rá»i ra vẻ trấn Äá»nh, âNgươi thu xếp á»n thá»a cho há», có gì chúng ta từ từ nói.â
ÄÆ°á»£c lá»i nà y, khóe môi Cá» Cá»u Tư cong lên.
Hắn gáºp sách lại và nói vá»i Thẩm Minh, âBá»n há» cả ngà y chưa Än gì hết Äúng không? Cho há» Än lót bụng Äã.â
Nữ tá» nghe hắn nói mà lo lắng nhìn vá» phÃa Triá»u Cá»u.
Triá»u Cá»u khá»ng chế cảm xúc Äá» trấn an nà ng ấy, âNà ng dẫn con Äi Än cÆ¡m Äi, nhá» chiếu cá» ba vá» tiá»u muá»i, ta không sao Äâu.â
Nữ tá» lưỡng lá»± giây lát nhưng rá»t cuá»c vẫn Äáp lại, âTa hiá»u, chà ng yên tâm.â
Nói xong, nữ tá» dắt con rá»i Äi.
Chá» nà ng ấy Äi khuất, Cá» Cá»u Tư phất tay cho má»i ngưá»i lui xuá»ng.
Sau Äấy hắn ngá»i trưá»c mặt Triá»u Cá»u, cầm giấy lẫn bút và lưá»i biếng bảo, âÄÆ°á»£c rá»i, nói Äi.â
Triá»u Cá»u im lặng, dưá»ng như hắn Äang cá» gắng Äiá»u chá»nh cảm xúc.
Rất lâu sau, Triá»u Cá»u hÃt má»t hÆ¡i tháºt sâu, hắn Äang Äá»nh má» miá»ng thì Cá» Cá»u Tư cắt ngang, âTa nói trưá»c nhé, ta mất công cưá»p thê nhi lẫn muá»i muá»i ngươi từ chá» Vương Háºu Thuần không phải Äá» uy hiếp ngươi.â
Những lá»i nà y khiến Triá»u Cá»u ngẩn ngÆ¡, Cá» Cá»u Tư nói tiếp, âNgươi Äừng nghÄ© ta giá»ng mấy tên cẩu quan kia, ta khác bá»n há».
Ta mang ngưá»i vá» là Äá» chứng minh vá»i ngươi, không phải ngươi nói ta chẳng Äá»§ nÄng lá»±c bảo vá» ai sao?â
Cá» Cá»u Tư ngẩng Äầu, hắn huênh hoang nhìn Triá»u Cá»u nhÃu mà y, âTa cho ngươi thấy ta không chá» bảo vá» ÄÆ°á»£c ngươi mà còn bảo vá» ÄÆ°á»£c cả nhà ngươi.â
Nghe Äến Äây, Triá»u Cá»u ngÆ¡ ngác nhìn hắn.
Cá» Cá»u Tư má»t tay cầm chén trà , má»t tay bắt Äầu hà hoáy trên giấy.
Hắn vừa viết vừa nói, âBản quan thấy ngươi không hẳn mục nát Äến táºn gá»c rá»
, chẳng qua toà n bá» Huỳnh Dương Äá»u như thế nên ngươi cÅ©ng chá»u thua.
Nhưng ngưá»i bá» bá»nh thì phải chữa trá», cây có sâu thì phải nhá» bá».
Má»t khi khá»i bá»nh, ngươi không cần sợ cÆ¡n Äau tái phát nữa.â
âTa sẽ ÄÆ°a ngưá»i nhà ngươi Äến Äông Äô, Vương gia không tá»i mức có nÄng lá»±c che trá»i á» Äó.
Ngươi biết gì cứ yên tâm khai ra Äá» láºp công chuá»c tá»i, là m thế thì chưa biết chừng mai sau sẽ Äảm nhiá»m chức quan nhá» tại Äông Äô Äấy?â
Triá»u Cá»u nghe Cá» Cá»u Tư nói, dưá»ng như hắn Äang tháºn trá»ng cân nhắc Äiá»u gì.
Cá» Cá»u Tư kiên nhẫn chá», sau má»t há»i, hắn nghe Triá»u Cá»u lên tiếng, âNgà i tháºt sá»± muá»n xen và o viá»c tu sá»a Hoà ng Hà ?â
Không Äợi Cá» Cá»u Tư trả lá»i, Triá»u Cá»u ngưá»c nhìn hắn, ánh mắt trà n Äầy cảnh cáo, âÄã xen và o thì phải quản Äến cùng.
Äừng Äá» ngưá»i khác mất mạng trong cuá»c chiến cá»§a ngà i rá»i lại xin lá»i rằng mình không là m ÄÆ°á»£c.â.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...