a ắt sẽ về!
Hoàng môn thị lang Hà Thông dẫn theo đội ngũ đón dâu rầm rầm rộ rộ đến quận Nhạn Môn, tin tức Trường Ninh tướng quân được đón vào trong kinh đại hôn với Nhiếp Chính Vương, đã truyền khắp đại doanh Tây Hình truyền ra, ai ai cũng biết.
Song đối với quan binh Thanh Mộc Tắc trú đóng ở mấy trăm dặm phía bắc xa xa, tin tức lại lạc hậu vô cùng.
Mãi đến sáng sớm hôm đó, sau khi tảo thao* kết thúc, rốt cuộc mới truyền đến.
Hơn nữa, nghe nói mấy ngày này, Trường Ninh tướng quân phải khởi hành vào kinh luôn.
(*) tập thể dục buổi sớm
Lần này toàn bộ binh doanh Thanh Mộc tắc vì đó mà vang rền, giống như là nồi nước sôi.
Sau buổi tảo thao bình thường người người tranh nhau chen lấn như ong vỡ tổ đầy ắp trước nhà bếp, hôm nay trước cửa lại trong trong vắng vắng có thể giăng lưới bắt chim.
Các binh sĩ khắp nơi tụ tập, nghe ngóng tin tức nhau, bàn tán không ngừng.
Từ nhà bếp một người đi tới, tay dài chân dài, phanh rộng ngực, trong tay cậu cầm hai chiếc màn thầu lớn, trong miệng còn cắn một chiếc, vừa đi vừa ăn, nhìn quanh, một binh sĩ trẻ tuổi vóc người gầy gò bắt đầu chạy giống như báo săn, chính là người được Dương Hổ cứu trong hành động đuổi bắc người Địch lần trước tên hiệu Khỉ Trương Tuấn, băng băng lao tới cậu, cao giọng kêu to, “Dương Hổ! Dương Hổ! Mi còn ăn nữa hả! Có chuyện lớn không ổn rồi!”
“Gì gì? Trời sập hả? Có sập, ta cũng không thể để bụng đói được!”
Dương Hổ cắn một miệng lớn màn thầu, “Sáng nay sao thế? Không thấy đói bụng à? Vừa giải tán ta đã lao đến, bình thường mấy bọn mi đều như quỷ chết đói, sao sáng nay không có ai đoạt với ta thế?”
“Không phải không phải!” hai tay Trương Tuấn xua loạn, thần sắc hoảng sợ.
“Mi sao thế? Gặp quỷ à?”
“Tướng quân phải gả!”
“Tướng quân gả chồng? Tướng quân nào mà gả chồng? Đầu ngươi hỏng…”
“Là của chúng ta đó! Bảo là phải gả cho Nhiếp Chính Vương!”
Bịch bịch hai tiếng, màn thầu trong tay Dương Hổ rớt xuống đất, hai con mắt trợn tròn như chuông đồng, chân dán trên mặt đất, không nhúc nhích.
“Bị hù luôn ha? Ta cũng vậy đó! Lúc vừa mới nghe, như sét đánh luôn!”
Vẻ mặt Trương Tuấn cực uể oải.
Cha mẹ đều mất lúc cậu còn niên thiếu, để có miếng cơm ăn mà dấn thân vào quân ngũ.
Bởi tai thính mắt tinh, nhạy bén hơn người, sau khi tòng quân được nữ tướng quân chọn trúng, nhận huấn luyện đặc thù truy tung và xem xét dấu vết.
Hiện giờ cậu dẫn đầu một tiểu đội trinh sát.
Lần trước có thể đuổi kịp kỵ binh người Địch đốt giết sạch kia nhanh như vậy là dựa vào bản lĩnh của cậu.
Nói vậy, là ngay cả đơn độc hành động gặp thiên quân vạn mã người Địch trước mặt, cũng không kinh hoảng như tin tức cậu mới tình cờ nghe được.
Tựa như bỗng chốc bị rút tim cốt, bảo trời sập, thật không đủ.
Dương Hổ rốt cuộc phản ứng lại, miệng khẽ động, màn thầu lớn ngậm trong miệng cũng rớt, nhanh như chớp lăn một vòng dưới chân cậu.
“Mi dóc thối lắm! Không thể nào! Sao tướng quân có thể gả được!” mặt Dương Hổ tái luôn, hú lên quái dị.
“Là thật đó! Bảo gì mà đại quan đón dâu đã sớm dẫn người tới luôn rồi! Người bên đại doanh Tây Hình biết từ lâu cả rồi! Chỉ có chúng ta là còn mơ mơ màng màng! Xong rồi xong rồi, đầu cũng bị mất rồi, sau này không biết chúng ta sẽ bị đuổi đi đâu mà lăn lộn…”
Trương Tuấn nhắc tới không ngừng.
Dương Hổ ngây người một lát, bỗng đẩy Trương Tuấn đang lo lắng, cất bước liền đi.
“Dương Hổ mi đi đâu vậy?” Trương Tuấn hô theo bóng lưng cậu.
“Tìm tướng quân! Ta muốn hỏi cho rõ ràng!” Dương Hổ hét lớn.
Trương Tuấn sửng ra, co cẳng đuổi theo.
“Chờ chút! Ta cũng đi —— “
Có người dẫn đầu, rất nhanh, quan binh càng tụ càng nhiều, cuối cùng tất cả đều đi theo Dương Hổ mạnh mẽ ra ngoài.
Doanh phó đang tạm thời cầm quân trong doanh quãng thời gian này tuổi tác lớn hơn, dĩ nhiên làm việc chững chạc hơn đám mấy tên lỗ mãng này, thấy thế ra ngăn cản, song ngăn thế nào được.
Cả đám kia đầy xúc động, xắn tay áo, quyết tâm ra khỏi khuôn viên Thanh Mộc doanh, xa xa nhìn thấy một đội người ngựa từ phía đối diện trên đường đi tới, rất nhanh, đã đến gần.
Vừa hay là, Khương Hàm Nguyên trở về.
Mấy binh sĩ thấy cô về, từ từ yên tĩnh trở lại.
Phàn Kính đi cùng Khương Hàm Nguyên, dừng ngựa, quét mắt qua đám binh sĩ chắn cửa khuôn viên đến chật như nêm, quát: “Làm gì thế? Định đi đánh nhau à?”
Đám người mới vừa máu nóng xông lên đầu, lúc này thấy chủ tướng về, không dám lên tiếng, rối rít rụt đầu, ngó Dương Hổ.
Dương Hổ nhanh chân bước ra.
“Tướng quân! Bọn hắn đều bảo cô sắp phải lấy chồng? Là thật sao?” Cậu lớn tiếng hỏi Khương Hàm Nguyên trên lưng ngựa.
Phàn Kính nổi giận: “Làm càn! Trong mắt Dương Hổ ngươi còn có quân kỷ không? Phạm thượng! Dám can đảm nói vậy với tướng quân!”
“Tôi mặc kệ! Coi như hôm nay có chặt đầu tôi, tôi cũng phải nói!”
Mặt cậu đỏ bừng, lại quay sang Khương Hàm Nguyên.
“Tướng quân! Đồng y đồng bào, cộng sinh cộng tử! Đây là ba năm trước cô đã nói khi lập đội cảm tử tiền bộ! Tôi Dương Hổ là đứa báo danh đầu tiên! Hiện giờ bọn tôi người vẫn còn, cảm tử tiền bộ cũng đổi thành Thanh Mộc doanh hôm nay, tất cả bọn tôi đều lấy thân ở Thanh Mộc doanh làm vinh! Nếu cô muốn bọn tôi tấn công, dù phía trước là núi đao, bọn tôi cũng không thèm chớp mắt! Giờ quay đầu, cô lại muốn đi lấy chồng!”
Nói đến đây, gần như là cậu gào lên.
“Tôi mặc kệ hôm nay người cô gả là ai! Đừng nói Nhiếp Chính Vương, có là Hoàng đế, tôi cũng phải nói! Lời còn văng vẳng bên tai! Tướng quân cô lại bỏ bọn tôi mà đi lấy chồng?”
“Cô phản bội bọn tôi!”
Câu nói cậu vừa buông, vùng cạnh cửa khuôn viên hoàn toàn tĩnh mịch.
Đám binh sĩ có kẻ âu sầu trong lòng, có người lộ vẻ kinh hoàng ra mặt.
Trương Tuấn luống cuống, thật chẳng thể nào ngờ, tên Dương Hổ này thiếu thông minh quá, quả nhiên không hổ danh Thất Lang liều mạng, lại dám nói ra vậy, bèn nhanh chóng liếc qua ra ý với Tống Thời Vận viên bách trưởng* ngày thường vẫn giữ quan hệ tốt.
Tống Thời Vận hiểu ý, hai người bước lên, một trái một phải nắm lấy cánh tay Dương Hổ, cùng nhấn một cái, đè người rạp xuống đất.
(*) nhánh quân chia làm 10, 100, 1000.
Bách trưởng: trưởng đội 100 binh.
“Mi điên rồi hả? Còn không mau xin tha!” Trương Tuấn rỉ tai Dương Hổ.
Dương Hổ đỏ cả mắt, ra sức giãy giụa, tránh thoát kiềm chế của hai người sau lưng.
Lần này Trương Tuấn không khách sáo, hung bạo đạp mông cậu một phát, làm cậu trực tiếp cắm người xuống đất, thuận thế túm tóc cậu, dí mặt cậu vùi trong đất, để cậu không thể lên tiếng nữa.
Dương Hổ ăn cả đống cát bụi vàng khô vào miệng, sặc đến ho khan.
“Tôi không phục! Tướng quân cứ thế mà đi lấy chồng, bỏ lại đám bọn tôi, là sao?”
“Đã nói rồi! Đồng y đồng bào, cộng sinh cộng tử!”
Tay Dương Hổ này, một bên ho khan, mặt khác vẫn không chịu khuất phục, giãy giụa xoay mặt lên, khàn giọng kiệt lực trách móc.
Người chung quanh nghe thật rõ ràng, đầy im ắng.
Trước đó Phàn Kính đến, đoán chắc rằng người Thanh Mộc doanh đối với tin này sẽ có phản ứng.
Nhưng ông nào ngờ, phản ứng tụi này sẽ lớn vậy.
Trong lòng cũng có chỗ xúc động, lại không mảy may biểu lộ ra mặt, nghiêm nghị hạ lệnh, “Trói hắn giam lại, đợi xử theo quân pháp!”
Mấy thân binh cùng về trên đường cùng tiến lên, cùng Trương Tuấn Tống Thời Vận bảy tay tám chân, đang định trói người như đem mổ heo kéo đi, lại nghe Khương Hàm Nguyên mở miệng, “Thả cậu ấy.”
Chủ tướng đã phát lệnh, cả đám lập tức buông tay.
Dương Hổ nằm rạp trên mặt đất, thở hồng hộc, nâng khuôn mặt nghẹt bùn cát, nhìn Khương Hàm Nguyên xuống ngựa, đi tới chỗ mình, dừng trước mặt, nghiêng người nhìn sang.
Trương Tuấn đứng bên cạnh cậu lại đá mông giục cậu nhận lỗi, cậu cắn răng, ngoẹo cổ, nằm trên đất không chịu mở miệng, giằng co như thế một lát, đám người nín thở, bầu không khí càng thêm khẩn trương, bỗng, Khương Hàm Nguyên gập người, vươn một tay về phía Dương Hổ.
Dương Hổ chần chừ đôi chốc, rồi từ từ giơ tay mình, bị cô nắm chặt kéo một cái, mạnh mẽ lôi người từ dưới đất dậy.
Trong phút chốc Dương Hổ không rõ ràng lắm, chần chừ đứng yên, cuối cùng không kiềm được, “Rõ ràng đã nói…” Cậu lầm bầm, hốc mắt đỏ lên, giọng như có phần nghẹn ngào ấm ức.
“Đúng, đã nói! Đồng y đồng bào, cộng sinh cộng tử! Các cậu chưa, ta cũng chưa.”
Khương Hàm Nguyên bỗng đáp.
Dương Hổ ngây ra.
Cô quay sang nhìn vùng đồi đất hoang lớn ngoài doanh trại.
“Vùng Thanh Mộc Nguyên này, trước đây vốn bị người Địch chiếm, mãi đến ba năm trước cuối cùng chúng ta mới đoạt lại! Trận chiến đó, trong số người chết trận, người lớn nhất, hai mươi sáu tuổi, nhỏ nhất, tuổi chưa qua mười bốn! Ngay tích tắc này bọn họ nằm ngay dưới chân ta, hóa thành xương khô.
Hôm nay, kỵ binh người Địch vẫn còn cướp bóc dân ta, quốc thổ vẫn còn chưa đoạt lại, sao ta có gan dám can đảm quên bọn họ!”
Lời vừa dứt, cô đã rút một thanh chủy thủ từ ống giày ra, cả đám còn chưa nhìn rõ đã thấy cô xắn tay áo, ánh lạnh lóe lên, trên cánh tay trái nhỏ nhắn, đột ngột rách một vạch dài mấy tấc.
Máu đỏ thắm từ miệng vết thương tuôn chảy.
“Tướng quân!”
Đám người kinh hãi, rối rít nhào đến.
Khương Hàm Nguyên không đổi sắc, chỉ bình tĩnh nâng lên cánh tay chảy máu, chậm rãi đi vòng, được nửa vòng, máu chảy ra từ cánh tay giọt giọt mà rơi xuống mảnh đất dưới chân, nhướng mắt.
“Ta Khương Hàm Nguyên, hôm nay dùng máu ta mà thề, ngày nào chưa đuổi hết kỵ binh người Hồ, ngày đó Thanh Mộc doanh sẽ không giải tán!”
Ánh mắt cô quét từng khuôn mặt đối diện.
“Sau này nếu muốn giải giáp, hẳn cũng cùng nhau cởi xuống, ngựa thả Nam Sơn.
Dầu hôm nay ta đi, ta ắt sẽ trở về!”
“Việc các người phải làm là thay ta bảo vệ Thanh Mộc tắc cho tốt, chờ ta về, cùng uống máu địch!”
Giọng cô vang như sắt, vang vọng vào tai mỗi một người, vùng đất gần cửa khuôn viên mới đầu còn yên tĩnh, qua mấy hơi, đột nhiên, tiếng hoan hô vỡ òa như sấm, Dương Hổ nhảy cao ba thước, chùi mắt cực nhanh.
“Làm tôi sợ muốn chết! Tướng quân sao cô không nói sớm! Tôi còn tưởng thật sự cô không cần bọn tôi, muốn đi sinh con với Nhiếp Chính Vương gì kia nữa! Tốt quá! Tốt quá! Tướng quân cô nhất định phải về sớm chút đó!”
Khương Hàm Nguyên mỉm cười, gật đầu.
Dương Hổ thật không kiềm được kích động trong lòng, quay lại nhìn đồng bọn hô: “Trương Tuấn! Tống Thời Vận! Thôi Lâu! Các anh em! Bọn mi đều nghe cả rồi nha, tướng quân nói, chẳng mấy chốc cô ấy sẽ về!”
Trương Tuấn Tống Thời Vận, bách trưởng cung binh Thôi Lâu, trên mặt có vết sẹo thật dài, ngày thường thầm lặng ít nói, lúc này đứng sau đám người nghe Dương Hổ gọi mình, giật giật khóe miệng, xem như đáp lại.
Dương Hổ hô xong, nhớ cảnh mình vừa xúc phạm, không khỏi ngượng ngùng, chợt thấy cổ tay cô rũ xuống còn đang chảy máu, vội gào quân y.
Quân y chạy tới băng bó cánh tay cho Khương Hàm Nguyên, cậu đứng ở bên để ý kỹ lưỡng, rướn cổ mong nhìn, than thở.
“Tướng quân… Chỉ cần cô nói một tiếng là cô về, bọn tôi tin liền… Cô đâu cần thế này… Đều tại tôi không phải!”
Tổn thương chút da thịt này đối với Khương Hàm Nguyên mà nói, thật không tính là gì.
Quân y cũng xử lý xong rất nhanh.
Cô tự sửa sang cổ tay áo, không đáng để ý.
“Tôi… Tôi đây tự đi lĩnh quân côn!”
Dương Hổ đỏ mặt, nói xong định đi ngay.
“Lần sau không được phá lệ.
Lần này miễn quân côn, phạt cậu tảo thao mỗi ngày lâu hơn người khác một khắc, mãi đến khi ta về mới thôi!” Cô mở miệng.
Dương Hổ nhẹ nhàng thở ra.
“Không được! Một khắc đồng hồ quá ngắn! Hai khắc!” Cậu gào đầy lấy lòng.
Khương Hàm Nguyên liếc cậu, “Cậu nói đấy.”
“Hai khắc! Quyết không nuốt lời!” Cậu ưỡn ngực đầy vẻ kiên định.
Khương Hàm Nguyên gật đầu: “Vậy thì hai khắc.
Không được thừa dịp ta không có ở đây mà lười nhác!”
“Vâng! Cẩn tuân lệnh tướng quân!” Dương Hổ rống to.
Trương Tuấn sáp tới, đụng đụng vai cậu, nháy mắt ra hiệu, “Nói đi, vừa nãy không phải khóc đấy chứ? May mà tướng quân về, không thì chẳng phải mi lăn lộn ra đất khóc lóc om sòm rồi?”
Khuôn mặt búng ra sữa của Dương Hổ phát nóng lên, tất nhiên liều chết không nhận, sờ mông mình vẫn còn in dấu chân mới của tên kia, nhấc chân đạp trả.
“Quân lộn kiếp kia! Nói đi, vừa rồi cố ý đạp ta bao nhiêu cái hả? Ta đếm hết nhé! Lần trước ta không nên cứu mi!”
Đám chiến hữu bị hấp dẫn lực chú ý, rối rít vây quanh ồn ã, thêm dầu vào lửa, chỉ ước gì hai tên đánh nhau, trong phút chốc cực kỳ náo nhiệt.
Trương Tuấn co cẳng chạy, “Còn chưa ăn sáng, nhanh, nhanh đi ăn đi! Còn không đi, bị cướp sạch cả kìa—— “
Lúc này cả đám được nhắc mới thấy bụng réo, lao nhao chạy đi giành ăn, vùng gần cửa khuôn viên quân doanh mới một chốc trước còn chen chúc chật như nêm, vèo vèo, người tản cả.
Phàn Kính âm thầm thở dài một hơi.
Khương Hàm Nguyên chăm chú nhìn bóng các binh sĩ rời đi, lát sau, xoay sang Phàn Kính: “Chú Phàn, lần này con về, là muốn nói với họ một lời chào.
Con đi, chỗ này giao trước cho chú.”
Phàn Kính vốn là gia thần của Yến thị Vân Lạc, vì lòng dũng cảm cương nghị trung thành, từ lúc cô biết chạm đao bắn tên, đã được Lão thành chủ phái tới đi cạnh cô, còn sung làm thầy dạy cung ngựa cho cô.
Nhiều năm trôi qua, với ông, nữ tướng quân đã là chủ quân của mình, tận đáy lòng ông cũng có tình cảm bảo bọc yêu mến*.
Đây là đầu tiên cô một mình đi xa.
Tuy bảo ông tin tưởng nữ tướng quân nhất định có thể trở về, song đến cùng là khi nào, thật khó nói.
Dầu gì, chỗ cô ấy đi là kinh thành, người gả cho là đương kim Nhiếp Chính Vương.
Nói không lo lắng, là không thể.
(*) thỉ độc: thú lớn liếm con non, người lớn yêu mến con trẻ.
Ông nén nỗi lo âu không bỏ được trong lòng, “Tướng quân yên tâm, mạt tướng tất dùng mọi khả năng, không phụ tướng quân nhờ vả!”
Khương Hàm Nguyên mỉm cười gật đầu.
“Tướng quân, còn có một chuyện.”
Khương Hàm Nguyên nhìn sang.
Phàn Kính nhìn sắc mặt cô, cẩn thận nói: “Đại tướng quân nói, Tướng quân Cấm Vệ trong kinh Lưu Hướng, là bộ hạ cũ của ông ấy, bao năm qua dù có quy định trở ngại trong ngoài không qua lại, nhưng giao tình xưa hẳn còn ít nhiều.
Đại tướng quân bảo tôi nhắc cô, sau khi vào kinh, nếu có chỗ bất tiện, có thể tìm ông ấy.
Đoán rằng ông ấy ít nhiều nể tình cũ mà giúp đỡ.”
Khương Hàm Nguyên không nói, chỉ nhìn Thanh Mộc doanh lần nữa, từng ngọn cây cọng cỏ nơi đây, từng lá cờ lớn cờ nhỏ, cuối cùng thu ánh mắt, lên ngựa mà đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...