Đó là một người bận Hoàng y, đầu đội nón lá, đang ngồi buông câu, dáng điềm nhiên như không biết việc gì đang xảy ra quanh mình.
Người này ngồi ở một chỗ hõm của một ghềnh đá lớn sát với bờ sông, nếu Quách Thái Linh không bị đánh bay tới mỏm đá thì không sao nhìn thấy được.
Quách Thái Linh kinh dị nghĩ thầm:
– Người này là ai? Vì sao cuộc chiến vô cùng kịch liệt diễn ra sát ngay bên cạnh, người chết bị thương đều có mà y vẫn điềm tĩnh như không vậy? Chỉ riêng khí phách đó đủ thấy đây là nhân vật phi thường rồi.
Tuy đang ngồi nhưng có thể thấy ngay hoàng y nhân có vóc người rất cao lớn, nhưng vì đội nón lá rộng, lại chỉ chú tâm nhìn xuống nước không ngó lên lần nào Quách Thái Linh không biết tuổi tác, mặt mũi.
Nàng lo lắng nghĩ thầm:
– Không ai câu cá vào lúc trời tối thế này, chỉ có thể là địch nhân cho người đến mai phục chặn đường thoát của mình. Nay ba mặt đều có địch, xem ra muốn thoát thân còn khó hơn lên trời...
Nói thì chậm, kỳ thực diễn biến rất nhanh.
Trong lúc Quách Thái Linh băn khoăn tự hỏi thì Phong Lôi Thủ Tần Ngư đã lướt tới gần.
Vừa đến nơi lão đã bỏ lên mỏm đá nơi Quách Thái Linh đang đứng.
Xem dạng, lão đã bị nàng làm cho nổi giận.
Vừa nhảy lên mỏm đá chân còn chưa chạm đất, lão đã vung đôi Khoa Hổ Lam nhằm vào hai vai Quách Thái Linh đánh xuống với thế bài sợ đảo hải, uy mãnh vô cùng.
Trước sự uy hiếp đó, Quách Thái Linh không dám chống đỡ, đành phải nhảy lùi lại tránh, cũng không quản hoàng y nhân câu cá cũng có thể là mối đe dọa nữa, nàng tung mình nhảy lùi, khi đáp xuống thì vừa đứng cách hoàng y nhân chỉ cách năm sáu thước.
Bấy giờ Phong Lôi Thủ Tần Ngư mới nhìn thấy người này.
Lão đang định truy kích Quách Thái Linh nhưng trông thấy người câu cá trong lòng đầy kinh hãi, liền dừng lại ngay.
Hoàng y nhân vẫn điềm tĩnh buông câu không hề ngẩng lên, tựa hồ việc đánh giết xung quanh thuộc về một thế giới khác, hoàn toàn không liên quan gì đến mình.
Cũng như Quách Thái Linh, Phong Lôi Thủ Tần Ngư nhận ra ngay người câu cá này tất là một dị nhân trong lòng bỗng rúng động.
Nên biết Phong Lôi Thủ Tần Ngư và Tiêu Tương Ẩn Hiệp Âu Dương Bất Bình đều là những cao thủ kiệt xuất của võ lâm đương đại, kiến thức đa quảng, trong khi lâm trận không chỉ chú ý đến đối thủ mà còn có khả năng mắt nhìn bốn hướng, tai lắng tám phương, làm sao mà vẫn không phát hiện ra có người ngồi cách đó chỉ bốn năm trượng.
Lão hiểu rằng hoàng y nhân bỗng dưng xuất hiện ở đây vào lúc này không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Hơn nữa chỉ cần nhìn vẻ trầm tĩnh của y cũng thấy ngay đây không phải người này không chú ý đến tất cả những gì đang diễn ra xung quanh, trái lại, mọi việc đều nằm trong dự liệu.
Chỉ những người hiểu rõ sự biến diễn ra và biết trước kết cục của vấn đề thì mới trầm tĩnh đến thế.
Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình cũng vừa tới, thấy Tần Ngư sững sờ như thế liền nhìn theo ánh mắt lão và phát hiện được ngay hoàng y nhân.
Hắn cũng sửng sốt không kém gì hai người trước đó.
Một lúc sau Phong Lôi Thủ Tần Ngư mới lên tiếng:
– Tôn giá thật là có nhã hứng. Chỉ tiếc rằng chọn sai chỗ mà thôi.
Hoàng y nhân vẫn không có phản ứng.
Thấy đối phương vô lễ như vậy, lão không nhịn nổi, tức giận quát:
– Tên kia điếc hay sao? Hãy xéo đi chỗ khác mà câu.
Bấy giờ hoàng y nhân mới ngẩng đầu lên, lướt mắt sang nhìn Tần Ngư rồi lại chuyển sang Âu Dương Bất Bình.
Mãi đến lúc này Quách Thái Linh mới thấy rõ diện mạo đối phương.
Đó là một hán tử chừng bốn lăm bốn sáu tuổi, dáng rất hiên ngang uy vũ, mày ngài rộng, môi mím lại đầy uy nghi.
Có vẻ như hán tử hoàng y quen sống giữa trời đất thiên nhiên khoáng đạt nên da thịt đỏ au, cơ thịt rắn chắc, lại thêm vóc người cao lớn chỉ e không dưới bảy thước, quả là một lực sĩ đặc biệt.
Đặc biệt, từ đôi mắt người này phát ra hai luồng sáng sắc lạnh như hai mũi kiếm khiến Phong Lôi Thủ Tần Ngư bắt gặp ánh mắt đó phải phát run.
Đột nhiên hoàng y hán tử quay lại giật cần câu.
Chỉ nghe phạch một tiếng, một con cá vảy trắng ngời to bằng bàn tay bắn lên khỏi mặt nước rơi xuống bên chân hoàng y hán tử giãy đành đạch.
Người này cúi xuống thong thả gỡ con cá ra bỏ vào chiếc giỏ đeo sau lưng mình, rồi chẳng chú ý gì đến mọi vật xung quanh, thong thả mắc mồi vào câu, buông xuống nước, mắt lại cúi nhìn mặt sông như cũ.
Trước sau người đó vẫn lẳng lặng không nói một lời.
Thấy đối phương lại đắm chìm vào công việc của mình, Phong Lôi Thủ Tần Ngư bất giác thấy nhẹ cả người.
Sự đời kể cũng lạ.
Với thân phận rất cao trong Vũ nội thập nhị tứ lệnh, vị Địa đường đường chủ chỉ cần ra lệnh một câu, đừng nói người trong bang mà hầu như bất cứ ai trong giang hồ đều răm rắp tuân theo, ai dám phản kháng?
Thế nhưng vừa rồi lão đã ra lệnh cho hoàng y hán tử cút đi nơi khác, chẳng những y không tuân mà còn có ý phản kháng.
Lẽ ra Phong Lôi Thủ Tần Ngư phải nộ khí xung thiên, ít nhất là bẻ cần vứt giỏ, nặng hơn thì đánh bay xuống sông, thậm chí khép vào tội dám xâm phạm cấm địa Tổng đàn mà bắt về trị tội.
Đằng này khi hoàng y hán tử cúi xuống tiếp tục buông câu, Tần Ngư không nổi giận trái lại còn thấy yên tâm.
Vì sao có sự mâu thuẫn ấy?
Chung quy vì lão sợ.
Nói rằng sợ thì e không chính xác, chỉ là Phong Lôi Thủ Tần Ngư đã nhận ra nhân vật này cao thâm khó lường, tốt nhất là đừng có dây vào.
Thế là lão làm như quên béng đi mệnh lệnh trước đây của mình, bỏ mặc cho người này câu cá, chỉ vào Quách Thái Linh quát:
– Nha đầu. Ngươi chắc đã biết rõ tình cảnh của mình. Bổn tọa khuyên một lần cuối cùng, hãy vứt kiếm đi, theo chúng ta về Tổng đàn chờ phán xét của Tổng lệnh chủ, có thể chưa đến nỗi mất mạng. Nếu không hắc hắc... cho dù bổn tọa có ý tha ngươi, chỉ đúng Âu Dương Đường chủ cũng không tha đâu. Hãy biết tiến thoái một chút.
Vừa rồi Quách Thái Linh đặc biệt chú tâm đến thái độ của hoàng y nhân câu cá quái dị này.
Thoạt tiên nàng cho rằng y là người của Vũ nội nhị thập tứ lệnh hoặc chí ít là đồng mình của hai tên đường chủ, tới phối hợp bắt mình.
Nhưng sau khi thấy thái độ của Phong Lôi Thủ Tần Ngư, nhất là cái nhìn của quái nhân đối với Tần Ngư, nàng mới hiểu ra mình đã nhận định lầm.
Điều đó có thể khẳng định là quái nhân này không phải là phe địch, nếu không nói là chống đối lại chúng thì ít ra cũng là con người ương ngạnh bất phục cường quyền, như vậy cũng mang nghĩa là một hiệp khách.
Đã là hiệp khách, về mặt nào đó nàng có thể coi là đồng minh, vì hiện giờ nàng đang bị ức hiếp.
Trong phạm vi trăm dặm quanh đây, chẳng ai không biết đâu là Tổng đàn Vũ nội nhị thập tứ lệnh, huống hồ đây chỉ là cách chừng mười dặm.
Chỉ có những kẻ liều mạng mới tìm đến sinh nhai ở nơi mà bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh bất trắc này.
Căn cứ vào điều này việc hoàng y hán tử đến buông câu ở đây khiến người ta phải đặt nghi vấn.
Khi thấy người này điềm tĩnh trước cuộc chiến kịch liệt ngay bên, Quách Thái Linh đã thấy nhân vật này chẳng phải tầm thường đến khi thấy khuôn mặt lộ thần uy và ánh mắt như hai luồng điện của y, nàng càng khẳng định đó là bậc kỳ nhân dị sĩ.
Thế là nàng nhận ngay người đó làm đồng minh.
Trong tình cảnh tuyệt vọng này, có thêm một đồng minh là điều đáng quý biết bao, huống chi đây là cao nhân thân tàng bất lộ?
Nhưng bây giờ khi cường địch xuất hiện người đó lại tiếp tục buông câu, coi sự thể như không, điều đó khiến nàng thất vọng.
Song phương đã không quen biết nhau, đối phương lại không quản đến việc sống chết của nàng, đương nhiên Quách Thái Linh không cần cầu cứu y tương trợ.
Nghe Phong Lôi Thủ Tần Ngư nói thế, hào khí nổi lên, nàng cầm chắc bảo kiếm lạnh giọng đáp:
– Muốn bổn cô nương buông vũ khí đầu hàng giặc ư? Đừng nằm mộng. Các ngươi có bản lĩnh thì cứ giết ta đi.
Tần Ngư nghiến răng nói:
– Bổn tọa đã vì cô nương mà phân tích điều hơn lẽ thiệt. Ngươi đã không biết tốt xấu thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Từ khi thấy quái nhân câu cá, tuy Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình không nói lời nào nhưng rất chú ý đến nhân vật này.
Hắn cũng biết hành động câu cá chỉ là chiêu bài, rất có thể hoàng y nhân có mục đích khác.
Nhưng thấy đối phương không quan tâm đến cuộc đấu nữa, cũng như Tần Ngư, hắn có phần yên tâm.
Khi Quách Thái Linh cự tuyệt đầu hàng Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình bước chếch sang tả, cùng Tần Ngư bịt kín đường thoát của Quách Thái Linh, chỉ chiết phiến nói:
– Nha đầu. Tần đường chủ đã quá nhẫn nại đối với người. Nếu ở trường hợp bổn tọa thì người đã mất mạng từ lâu. Đừng mộng tưởng vào cứu tinh. Để xem kẻ nào ăn phải gan thiên lôi mà dám quản tới việc của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh? Trừ phi hắn là người đã chán sống.
Hiển nhiên câu đó là nhằm cảnh cáo hoàng y quái nhân đừng dại dột xen vào chuyện của mình.
Hắn chưa nói xong câu thì chợt nghe phạch một tiếng, lại một con cá nữa được hoàng y nhân giật lên.
Nhưng lần này không hiểu vô tình hay cố ý, con cá bay thẳng tới trước mặt Phong Lôi Thủ Tần Ngư.
Cả hai tên đường chủ thấy vậy đều biến sắc.
Tuy hành động đó không gây tổn hại gì cho Phong Lôi Thủ Tần Ngư nhưng đối với hắn thì đó là một nỗi nhục lớn.
Tần Ngư vung chiếc Khoa Hổ Lam lên trước hết đánh nát cả con cá lẫn lưỡi câu trước rồi sẽ nói.
Đối với Tần Ngư thì đó là vấn đề quá đơn giản, chỉ giống như người ta đưa tay ngắt một cọng cỏ không hơn.
Nhưng sự thật không phải thế.
Chiếc Khoa Hổ Lam rít lên đánh bịch vào con cá khiến nó bị kẹp trong mấy lưỡi dao sắc như nước nhưng lạ thay cả cá lẫn cần không hề tổn thương, con cá vẫn giãy đành đạch như thường.
Quả là điều bất khả tư nghị.
Với công lực của Phong Lôi Thủ và chiếc Khoa Hổ Lam chỉ nhìn đã phát sợ kia đừng nói là con cá bằng xương bằng thịt mà ngay cả đến kim thạch cũng phải nát ra như bùn phấn, thế mà sao con cá không chết?
Thật không sao tin được.
Lúc đó Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình đã chực lao vào hoàng y quái nhân định cho y một bài học, nhưng trông thấy cảnh tượng đó, vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, dừng lại không dám tiến nữa.
Quách Thái Linh cũng mở to mắt ngơ ngác.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư mặt đỏ bừng rồi lại chuyển sang tái xám như gan lợn.
Với công lực bốn mươi năm khổ luyện, hàng chục năm tung hoành khắp nẻo giang hồ, đôi Khoa Hổ Lam đã từng lấy mạng không biết bao nhiêu anh hùng hiệp sĩ thành danh, giang hồ nghe tiếng đã kinh hồn bạt vía.
Thế mà nay gặp phải quái sự này, nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ nói ra cũng chẳng ai tin.
Tức giận, hổ thẹn, sợ hãi, cả ba tình cảm đó đồng thời dâng lên khiến Tần Ngư muốn nghẹn thở.
Lão muốn phát tác, lao vào kẻ hổ nhục mình xé ra thành trăm mảnh nhưng không dám, cứ đứng ngây ra hết nhìn con cá vẫn giẫy đành đạch trên chiếc Khoa Hổ Lam của mình lại nhìn hoàng y quái nhân.
Điều đặc biệt là quái nhân vẫn ngồi như cũ, không hề quay lại nhìn lưỡi câu và con cá lần nào.
Dây câu vẫn buộc đầu cần câu trên tay hoàng y quái nhân, lưỡi câu buộc ở đầu dây nằm trong miệng cá, con cá bị dính vào chiếc Khoa Hổ Lam trong tay Phong Lôi Thủ Tần Ngư tạo thành một mối liên kết lạ lùng.
Rõ rằng trong mối liên kết ấy thì Tần Ngư là người chủ động nhất, nhưng xem thái độ thì lão lại là người quẫn bách nhất, giống như chính lão là con cá mắc lưới.
Thấy vẻ mặt Tần Ngư thảm hại như vậy, Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình bất giác cũng đỏ mặt lên.
Lát sau hắn trấn tĩnh lại, vung Kim Cốt Chiết Phiến lao vào hoàng y quái nhân tấn công.
Buộc phải bỏ tội phạm chính là Quách Thái Linh mà tấn công một người không liên quan, đủ thấy Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình tức giận đến mức nào, hiển nhiên một khi hắn xuất thủ thì không lưu tình.
Kim Cốt Chiết Phiến vạch một đường sáng chói như thanh kiếm bổ xuống đầu hoàng y nhân vẫn ngồi bất động.
Chiết phiến không phải là binh khí mạnh, nhưng Âu Dương Bất Bình đã từng dùng nó để đánh bật bảo kiếm của Quách Thái Linh chém sắt như bùn, đủ biết uy lực tới mức độ nào.
Ở đây hắn lại dốc cả thập thành công lực, thế bài sơn đảo hải, hoàng y nhân chỉ còn nước biến thành đống thịt vụn mà thôi.
Quách Thái Linh đứng cách đó năm sáu thước, thấy thế đánh của Âu Dương Bất Bình cũng phải kinh hồn táng đởm.
Chiết phiến đánh xuống cuồng phong nổi lên làm cát bay đá chạy, mặt sông cuộn sóng ầm ầm.
Quách Thái Linh bị kình phong đẩy lùi hai bước tới tận mép sông.
Diễn tả thì chậm, nhưng diễn biến chỉ trong khoảnh khắc.
Khi Kim Cốt Chiết Phiến sắp bổ xuống đầu, hoàng y nhân đang ngồi yên chợt hơi động đậy, dịch chuyển sang tả mấy tấc.
Cùng lúc thân thể di động, tay trái y khẽ đưa lên.
Trong mắt người học võ thì động tác đó chẳng có gì gọi là cao minh, thậm chí còn vụng về chậm chạp.
Thế nhưng trong động tác hoàn toàn bình thường ấy lại hàm chứa võ học hết sức cao thâm.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư không biết cao thâm ở chỗ nào, Quách Thái Linh lại càng không biết, nhưng nhìn động tác của Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình là một mình chứng.
Hắn đang bổ chiết phiến xuống gần tới đầu hoàng y nhân, mặt bỗng lộ nét kinh hoàng vội thu nhanh chiết phiến lại, không biết do hắn cố tình hay vì ngoại lực tác động, người hắn bật lùi lại xa tới bốn năm trượng, sau khi hai chân đáp xuống đất vẫn bị đẩy lùi tới cả chục bước mới giữ được trầm ổn.
Quách Thái Linh không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng căn cứ vào vẻ mặt khiếp sợ của Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình đến nỗi biến dạng đi cũng đoán được rằng hắn vừa nếm phải khổ đau không nhẹ.
Ngoại trừ hoàng y nhân vẫn điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, cả ba cao thủ còn lại đều đứng chết lặng đương trường.
Mãi đến lúc đó hoàng y nhân mới chậm rãi đứng lên, trong tay vẫn giữ chiếc cần câu.
Kỳ thực vừa qua, cuộc tranh chấp kỳ quặc giữa y, con cá và Phong Lôi Thủ Tần Ngư vẫn cứ tiếp diễn.
Quách Thái Linh vốn đoán được tầm vóc người này rất cao, lúc này y mới đứng lên, quả nhiên cao tới hơn bảy thước, đôi vai rộng, bắp tay rắn chắc, thân hình vạm vỡ, quả là thiên binh giáng hạ.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư vẫn bị con cá lưỡi câu và sợi dây làm vướng víu, dứt đi không được, rũ ra cũng không xong, lúng túng như gà mắc tóc.
Thực ra nếu nhìn kỹ lại mới biết giữa Tần Ngư và hoàng y nhân đang diễn ra cuộc đấu nội lực thông qua đoạn dây câu.
Cuộc đấu diễn ra từ lâu, Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình tinh ý nhận ra điều này nên mới xuất thủ giúp đồng bọn, nào ngờ hoàng y nhân tuy đấu nội lực với Tần Ngư nhưng vẫn dư sức đánh lui Âu Dương Bất Bình, chỉ chừng ấy đủ chứng tỏ nội lực ông ta cao hơn Tần Ngư gấp nhiều lần.
Mặt Phong Lôi Thủ Tần Ngư tái xanh, rồi chuyển qua trắng nhợt như mặt người chết, trông vẻ hết sức thống khổ.
Nay đối phương đã đứng lên, thần tinh uy mãnh như thần binh thiên tướng, không tỏ ra hao tổn chút nào, Tần Ngư còn có hy vọng gì nữa?
Nhưng nếu lão bỏ dở cuộc đấu, nội lực từ phía đối phương vẫn tiếp tục truyền qua lão nhất định sẽ bị chấn thương trầm trọng.
Mặt khác, với thân phận là một Đường chủ trong Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh cũng không cho phép cam chịu bại trong lúc cuộc đấu vẫn còn chưa ngã ngũ.
Nhưng có một điều hết sức nguy hiểm là nếu biết thua mà tiếp tục cuộc đấu đến cùng thì sẽ diễn ra kết cục bi thảm là sẽ hao kiệt chân lực mà chết hoặc trở thành tàn phế suốt đời.
Đột nhiên cần câu trong tay hoàng y nhân cong gập lại như bị một con cá khổng lồ kéo đi, chỉ chốc lát uốn thẳng lên rất nhanh.
Quách Thái Linh nhìn sang phía đầu kia mới nhìn thấy thân ảnh Phong Lôi Thủ Tần Ngư bị bay tít lên cao bốn năm trượng mới bắt đầu rơi xuống mỗi lúc một nhanh.
Dù rằng Tần Ngư là cao thủ nhất lưu, nhưng khi rơi xuống vẫn không đứng nổi ngã quay xuống, nhờ có võ học uyên thâm và nội công thâm hậu nên mới lăn đi mấy vòng mới gượng đứng lên được nhưng đầu gối vẫn còn run.
Vừa lúc ấy, có hai nhân ảnh lao nhanh tới dìu lấy lão.
Quách Thái Linh nhận ra hai người này chính là Lý Uy và Hoàng Hậu Bình, trước đây một lúc đã bị thương dưới tay nàng.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư không tự đi được, để mặc cho hai tên đệ tử dìu đến ngồi lên một tảng đá.
Hoàng y nhân thu dây câu lại, bước tới gần Quách Thái Linh.
Không hiểu sao, nàng chợt thấy kinh sợ, định lùi trốn nhưng đã ở sát mép sông không sao lùi lại được.
Đương nhiên Quách Thái Linh hiểu rằng hoàng y nhân không có ý làm hại mình, nhưng trước vóc dáng cao lớn và thần thái uy nghi đường bệ oai phong của ông ta, nàng chợt thấy mình nhỏ nhoi đến thảm hại, giống như một thần dân đứng trước vị đế vương, tuy vị đó che chở mình nhưng vẫn thấy sợ.
Một lúc sau, Quách Thái Linh mới trấn tĩnh lại nói:
– Xin cảm tạ... ngài.
Hoàng y nhân lướt mắt nhìn Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình vẫn đứng cách xa tới bảy tám trượng, ngay chỗ mà hắn sau khi tập kích bị đẩy lui, sau đó ánh mắt dịu lại nhìn Quách Thái Linh.
Trước sau ông ta vẫn không nói lời nào.
Chính điều đó làm Quách Thái Linh lo ngại.
Vừa rồi hoàng y nhân xuất thủ đả thương một lúc hai cường địch của nàng, nhưng điều đó chưa khẳng định ông ta là cùng phe với mình.
Nàng lo lắng hỏi:
– Tôn giá là ai? Định làm gì tôi?
Hoàng y nhân chỉ gật nhẹ đầu mà không đáp, đưa tay chỉ về phía thượng lưu.
Quách Thái Linh nhìn theo, bấy giờ mới nhận ra con Hắc Thủy Tiên buộc trong rừng cách đó chừng hai chục trượng.
Bấy giờ nàng mới nhớ tới con ngựa của mình, ngạc nhiên tự hỏi:
– Làm sao con Hắc Thủy Tiên lại ở đây được? Vừa rồi mình nhảy lên thuyền, sau khi động thủ với tên Từ lệnh chủ và Phó đường chủ Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức chiếc thuyền đã trôi xa tới bốn năm dặm, vậy ai đã mang tới buộc ở đây?
Chẳng lẽ chính là hoàng y nhân này? Ông ta làm thế với mục đích gì?
Chợt nàng hiểu ra ý tứ của đối phương liền hỏi:
– Tôn giá muốn tôi đi khỏi đây ư?
Hoàng y nhân gật đầu.
Quách Thái Linh nhìn lại hoàng y nhân lần nữa, nhận ra trong khuôn mặt oai nghiêm của ông ta toát ra thần uy, một thứ thần uy bất khả xâm phạm khiến người ta phải phục tùng vô điều kiện.
Bất giác Quách Thái Linh nhìn Âu Dương Bất Bình lại nhìn ra sông.
Trên thuyền lớn có bốn tên lam y võ sĩ đứng uy nghi hai bên mạn thuyền, ngoài ra các cửa sổ rèm che kín, khó mà đoán ra trên đó còn nhân vật nào cao cấp của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh nữa?
Quách Thái Linh sực nhớ Phong Lôi Thủ Tần Ngư từng ra lệnh cho bọn đệ tử là không được làm kinh động đến khách quý, chứng tỏ ngoài Tần Ngư và Âu Dương Bất Bình nhất định còn có người khác tháp tùng.
Hơn nữa hai tên Trương Đống và Mạnh Tập đưa Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức chắc đã về tới tổng đàn, nhất định không lâu nữa sẽ còn có người tới đây.
Nàng hiểu rằng đây là thời cơ tốt nhất để thoát khỏi sự truy bức của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh, chờ thời cơ khác để trả thù.
Nhưng về đạo nghĩa, chính nàng đã gây nên đại họa, nay để cho hoàng y nhân thay mình gánh hậu quả, nàng lại không đành lòng.
Hoàng y nhân nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêm khắc và lạnh lùng, tựa hồ ông không hài lòng khi thấy đối phương không chịu nghe lời mình, lại đưa tay chỉ sang con Hắc Thủy Tiên lần nữa, khoát tay ra ý giục nàng đi.
Quách Thái Linh gật đầu nói:
– Thôi được. Đại ân này không dám chỉ nói một chữ tạ. Tôi cũng nhận rõ rằng dù mình có ở đây cũng không giúp tôn giá được gì, trái lại còn vướng bận thêm. Nhưng ít nhất cũng xin tôn giá cho biết đại danh để tiện sau này...
Nàng chưa nói xong thì hoàng y nhân lại ném tới một cái nhìn rất nghiêm khắc, lần nữa phất tay ra hiệu đi nhanh.
Quách Thái Linh ngạc nhiên tự hỏi:
– Lạ thật. Chẳng lẽ người này bị câm?
Nghĩ thế nàng chăm chú nhìn đối phương.
Nhưng hoàng y nhân không có vẻ gì là người khuyết tật, mà cho dù có bị câm thì cũng khó mà biết được.
Chỉ riêng ánh mắt nghiêm khắc của ông ta đủ làm cho nàng không thể kháng cự.
Quách Thái Linh thở dài nói:
– Thôi được. Tôn giá đã không muốn lưu lại đại danh cũng đành chịu vậy.
Dẫu thế nào tôi cũng nguyện khắc ghi mối ân tình này. Tôi là Quách Thái Linh, trú ở Bạch Mã sơn trang gần Long Sơn. Nếu tôn giá có dịp ghé qua, tôi sẽ vô cùng vinh hạnh được đón tiếp.
Nghe Quách Thái Linh giới thiệu xong, hoàng y nhân tỏ ra kinh dị, sau đó mặt lộ nét vui mừng, ánh mắt sáng lên trìu mến như vừa được nghe nói về người thân.
Nhưng chỉ chốc lát, thần tinh hoàng y nhân trở lại nghiêm khắc như cũ, ông gật đầu tỏ ra đã hiểu, lại khoác tay giục nàng đi.
Quách Thái Linh không biết nói gì thêm nữa, chắp tay từ biệt rồi quay người đi nhanh về phía con ái mã.
Nhưng nàng vừa trở gót đi được vài bước thì có tiếng gọi giật lại:
– Khoan đã.
Quách Thái Linh dừng lại đã thấy Kiền đường chủ Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình nhảy tới chặn đường.
Hắn hừ một tiếng nói:
– Cô nương còn chưa đi được đâu.
Mặt hắn vẫn còn tái xanh, chắp tay hướng sang hoàng y nhân nói tiếp:
– Các hạ võ công cao cường, Âu Dương mỗ bôn tẩu trong giang hồ mấy chục năm chưa từng gặp. Nhưng cô nương này sát hai nhiều đệ tử của tệ bang, nay muốn đi như thế chỉ e không dễ dàng đâu. Xin các hạ nể mặt Âu Dương mỗ, nghĩ đến mối giao hảo với tệ bang sau này mà đứng ngoài không can thiệp vào. Để sau khi Âu Dương mỗ giải quyết xong việc cô nương này đã rồi sẽ thương lượng với các hạ, được không?
Thấy Âu Dương Bất Bình chặn đường Quách Thái Linh, mặt hoàng y nhân lộ vẻ tức giận.
Nghe hắn nói xong, ông ta liền lắc đầu cự tuyệt ngay.
Lúc đó Phong Lôi Thủ Tần Ngư đã vận công điều tức xong, tay cầm một chiếc Khoa Hổ Lam nghiến răng đứng dậy bước tới gần nói:
– Âu Dương đường chủ. Không cần phải nói nhiều lời vô ích. Huynh cứ việc đối phó với y, còn để nha đầu này cho huynh đệ.
Lão tin rằng tuy thương thế chưa hoàn toàn bình phục nhưng mình vẫn đủ sức khống chế Quách Thái Linh.
Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình biết rằng mình không đủ sức đối phó với hoàng y nhân nhưng hẳn là trên thuyền còn có trợ thủ đắc lực nên gật đầu đồng ý.
Ngoài ra hắn còn có tính toán khác.
Thấy Âu Dương Bất Bình tán thành đề nghị của mình, Tần Ngư lập tức lao tới trước mặt Quách Thái Linh.
Nàng vốn miễn cưỡng làm theo ý hoàng y nhân mà rời khỏi nơi đây, nhưng trong thâm tâm không muốn, nay Phong Lôi Thủ Tần Ngư thách chiến chính hợp tâm ý nàng, liền xuất kiếm sẵn sàng nghênh chiến.
Nhưng vừa lúc ấy chợt thấy thân hình cao lớn của hoàng y nhân lướt tới như cơn lốc chắn giữa hai người.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư không ngờ lại một lần nữa tên này làm nhiễu sự, liền quát to một tiếng vung Khoa Hổ Lam bổ xuống đầu y.
Hoàng y nhân đã bỏ lại chiếc cần câu bên tảng đá, chỉ có tay không nhưng vẫn không tránh, bước chếch lên một bước đưa tay lên hóa giải chiêu thức đối phương.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư đã từng gặp rất nhiều cao nhân kỳ sĩ, nhưng chưa từng thấy ai có chiêu thức kỳ dị như hoàng y nhân, tuy biết không thắng nổi nhưng vẫn tự tin rằng chiếc Khoa Hổ Lam nhất định thắng tay không, trong lòng đã mừng thầm.
Nào ngờ chiếc Khoa Hổ Lam bổ xuống như vướng phải một bức tường vô hình bật ngược lại, đồng thời có một luồng kình lực đẩy lão ta lùi lại mấy bước liền.
Vốn đã bị nếm khổ đau, vừa rồi do quá tức giận mà xuất chiêu, nhưng đến cả Khoa Hổ Lam danh lừng thiên hạ vẫn bị đối phương dùng tay không đánh lui, Phong Lôi Thủ Tần Ngư đâu dám liều mạng mình nữa.
Nhưng đến lúc này dù muốn thoát thân cũng không còn là chuyện dễ dàng.
Bị kình lực đẩy lùi, đồng thời Tần Ngư cảm thấy cả người nóng ran lên, hai chân cứng lại, muốn lùi cũng không được nữa.
Chỉ sau chốc lát, toàn thân cũng cứng đờ.
Hoàng y nhân thong thả bước đến cách lão ba thước thì dừng lại.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư thấy cơn nóng càng tăng, tựa hồ như khí huyết trong người sôi lên, mồ hôi vã ra như tắm.
Hoàng y nhân phóng luồng mắt như điện đầy tức giận nhìn Tần Ngư, vung chưởng lên nhằm thẳng vào ngực lão.
Hoàn toàn không có khả năng kháng cự, tên đường chủ chẳng khác gì con dê tế thần, nhắm mắt lại chờ chết.
Nhưng hồi lâu không thấy gì, cả cơn nóng cũng giảm bớt, Phong Lôi Thủ Tần Ngư ngơ ngác mở mắt ra.
Hoàng y nhân hạ tay xuống, nỗi tức giận trong ánh mắt đã giảm đi rất nhiều.
Một nhân vật võ công siêu phàm không ai tùy tiện hạ thủ sát nhân, nhất là trong trường hợp đối phương đã bị khống chế, ngoại trừ giữa song phương có mối thâm cừu đại hận không đội trời chung.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư nằm mộng cũng không ngờ rằng tính mạng của mình chỉ được cứu lại trong một chớp mắt khi hoàng y nhân thay đổi ý định.
Hoàng y nhân phảy nhẹ tay, người tên Địa đường đường chủ lăn đi như trái cầu chỉ đến khi hết đà mới dừng lại.
Trong đời chưa bao giờ Phong Lôi Thủ chịu nhục như thế. Lần này không những nhục mà khi giao thủ với hoàng y nhân hắn cảm thấy mình không khác gì một đứa trẻ đấu với đô sĩ.
Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình thấy đồng bọn nguy cấp vội xuất thủ giải cứu nhưng sau khi Phong Lôi Thủ Tần Ngư lăn lông lốc như quả cầu, hắn mới lao sang vung chiết phiến điểm tới Chỉ đường huyệt của hoàng y nhân.
Thủ pháp Cách không điểm huyệt của Âu Dương Bất Bình thành danh trên giang hồ, đã không ít cao thủ bỏ mạng bởi cây thiết phiến này nên ai nghe danh cũng đủ kinh hồn táng đởm.
Lần này hắn đã tính toán kỹ, biến Phong Lôi Thủ Tần Ngư thành con mồi, chờ cho hoàng y nhân hạ độc thủ xong hắn sẽ xuất chiêu tuyệt sát, tất sẽ thu được thành công.
Có vẻ như hắn dự liệu không sai, vì hoàng y nhân không phát hiện ra cái chết đang chờ mình.
Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình khấp khởi mừng thầm, vận hết công lực điểm tới.
Với công lực thâm hậu, đặc biệt thủ pháp Cách không điểm huyệt từng lấy mạng không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm lần này dốc tận sở học, trong lúc đối phương không phòng bị nhất định sẽ đắc thủ.
Hoàng y nhân vừa phất tay làm Phong Lôi Thủ Tần Ngư lăn đi, không phòng bị độc chiêu đang chờ mình, nhưng chân trái bước chếch sang nửa bước như vướng phải vật gì, vừa khéo tránh khỏi chiêu tuyệt sát của Âu Dương Bất Bình.
Tên Kiền đường chủ tiếc ngẩn ngơ đành thu chiêu lùi lại, nhưng chiết phiến vẫn quét ngang một đường đủ đả thương địch nhân trong phạm vi năm thước.
Chắc hoàng y nhân không đề phòng chiêu này, chỉ thấy y rên lên một tiếng ngã ngồi xuống.
Lại nghe soạt một tiếng, tà áo của hoàng y nhân bị xé rách một mảng lớn, chắc khó tránh khỏi thụ thương.
Quách Thái Linh thấy vậy toát mồ hôi.
Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình thấy mình vừa đắc thủ liền nhún chân nhảy tới, chiết phiến phát chiêu trí mạng Phiến Ảnh Truy Hồn điểm vào ba trọng huyệt trước ngực hoàng y nhân.
Nhưng hắn không biết rằng chiêu đó là chiêu tự sát bởi vì hoàng y nhân ngã ngồi xuống, đó chính là tuyệt học Lão Tự Tọa Đồng, với những người có võ công thặng thừa thì không gì phá nổi.
Âu Dương Bất Bình ra chiêu Phiến ảnh truy hồn lòng khấp khởi sắp lấy mạng đối phương nhưng chiết phiến chưa đánh tới mục tiêu bỗng hắn kêu lên kinh hãi, cả người lẫn quạt bị bắn tít lên không cao tới bảy tám trượng rơi xuống đúng vào chiếc thuyền lớn.
Tuy bắn tới thuyền mình, nhưng với độ cao đó, nếu người thường tất bị phân thân nát cốt, còn với hạng như Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình cũng khó tránh khỏi bị thụ thương.
Trong lúc tính mạng Âu Dương Bất Bình sắp định đoạt thì chợt thấy một tấm rèm trên khoang thuyền mở ra, tiếp đó một nhân ảnh nhảy lên đỡ Âu Dương Bất Bình đáp nhẹ xuống thuyền.
Quách Thái Linh đã lường trước trên thuyền tất có cao nhân nên đã quan sát rất kỹ thấy người vừa cứu Âu Dương Bất Bình là một lão nhân cao gầy, vai rộng râu thưa đầu hói, mình bận huyền y, đôi tay khẳng khiu thò ra trong tay áo rộng giống như xương khô, trên mặt và tay gân xanh nổi chằng chịt, đôi môi thâm sịt mở hoác để lộ hai hàm răng vàng khè.
Nói rằng người đó mặt xanh nanh vàng là chẳng sai.
Trông thấy người này, chẳng những Quách Thái Linh giật thót mình mà cả hoàng y nhân cũng phải nhíu mày.
Thanh diện lão nhân đỡ lấy Âu Dương Bất Bình xong đặt xuống khoang, phát ra tia mắt xanh lè nhìn hoàng y nhân một lúc, sau đó phi thân nhảy vào bờ.
Quách Thái Linh thấy thân pháp người này cực kỳ linh diệu, giống như chỉ phất hai tay áo là lướt đi mà không cần dùng tới đôi chân.
Nàng chợt nhớ trong giang hồ truyền ngôn có thứ thân pháp gọi là Vệ phong chi thuật, không biết có phải giống như thanh diện lão nhân này không?
Hoàng y nhân thấy thanh diện lão nhân nhảy xuống, thoạt tiên hơi nhíu mày nhưng ngay sau đó trầm tĩnh như không.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư mặt lộ vẻ vui mừng, ngược lại Quách Thái Linh lòng đầy lo lắng.
Nàng nhận ra thanh diện lão nhân võ công trác tuyệt, chỉ e không kém gì hoàng y nhân.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư vừa thấy thanh diện lão nhân nhảy xuống liền bước tới chắp tay cung kính cúi chào nói:
– Đa tạ Lê tiền bối vừa ra tay cứu mạng Âu Dương đường chủ. Vãn bối xin thay mặt Âu Dương huynh bày tỏ sự cảm kích.
Rồi chỉ vào Quách Thái Linh nói tiếp:
– Nữ nhân này là hậu nhân của Quách trang chủ của Bạch Mã sơn trang. Hai vị cao đồ của tiền bối bị sư huynh đồng môn của thị là Khấu Anh Kiệt đả thương.
Chỉ cần tiền bối bắt được thị, nhất định tên họ Khấu đó sẽ dẫn thân đến nộp. Việc đó đối với cả tiền bối lẫn tệ bang đều có lợi.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư rất biết nói kích, điểm ngay trúng yếu huyệt của thanh diện lão nhân.
Lão vừa nghe xong liền biến sắc, mắt lộ hung quanh nhìn Quách Thái Linh.
Tần Ngư thấy vậy hí hửng trong lòng, tin rằng diệu kế của mình tất thành, nha đầu Quách Thái Linh chuyến này không thoát.
Quách Thái Linh tuy không biết thanh diện lão nhân này là ai, nhưng thấy thần thái diện mạo của hắn cùng với thái độ xun xoe khúm núm của Phong Lôi Thủ Tần Ngư thì đoán rằng đây chính là vị quý khách mà chúng đã nói lúc đầu.
Đã là quý khách của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh tất không chẳng phải là hạng tốt lành gì.
Nhưng với chút bản lĩnh mà hắn vừa hiển lộ, nàng biết ngay nhân vật này chẳng tầm thường, vì thế trong lòng rất lo lắng.
Bây giờ thì nàng đã tin chắc hoàng y nhân xuất hiện là để giúp mình, nhưng căn cứ vào tình hình thì e rằng lão nhân họ Lê này thân thủ chẳng kém gì vị ân nhân đó, nếu trong tình cảnh địch đông ta ít, làm sao nàng không lo lắng được?
Quách Thái Linh lo cho mình thì ít mà cho hoàng y nhân thì nhiều, lòng rất ân hận bởi vì mình mà làm liên lụy đến người ta.
Nghĩ thế nàng liền đứng lại bên hoàng y nhân.
Hoàng y nhân này trước đây buộc Quách Thái Linh nhanh chóng rời khỏi hiện trường nhưng lúc này biết rõ không còn cơ hội nữa đưa mắt nhìn nàng như muốn nói:
– Hãy yên tâm.
Nàng hiểu ý cười đáp:
– Xin tiền bối tha lỗi. Vì vãn bối mà lão nhân gia phải liên lụy thế này, vãn bối rất phiền lòng.
Hoàng y nhân nghiêm khắc nhìn nàng tỏ vẻ không hài lòng rồi chỉ tay sang phiến đá bên cạnh ra hiệu cho nàng đứng sang đó.
Quách Thái Linh thấy ông ta thủy chung vãn không nói tiếng nào, trong lòng rất lấy làm khó hiểu.
Nếu không phải tình cảnh ngặt nghèo như lúc này, với bản tính cương cường của mình, nhất định nàng phải kích cho ông ta nói mấy câu mới được. Nhưng trước mắt cường địch đang đe dọa, dù ương bướng bao nhiêu nàng cũng đành nén lại theo lời đứng sang tảng đá ông ta vừa chỉ.
Tảng đá đó nằm sát mé sông, trước mặt đã có hoàng y nhân án ngữ, ông ta chọn vị thế đó là an toàn nhất để bảo vệ Quách Thái Linh.
Lão nhân họ Lê thấy vậy nhếch mép cười nham hiểm, không biết trong đầu lão đang nghĩ gì?
Với bản lĩnh thặng thừa như lão ta, chẳng lý nào vừa rồi ở trên thuyền lão không trông thấy cuộc chiến diễn ra thế nào, nhưng chờ đến thời điểm quyết định mới xuất hiện đương nhiên có lý của nó.
Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình không bị thương tích gì cũng nhảy xuống khỏi thuyền, cùng Phong Lôi Thủ Tần Ngư đứng sau lưng lão nhân họ Lê.
Song phương không ai nói gì, giống như sự tĩnh lặng nặng nề trước cơn bão, báo hiệu dông tố sắp nổi lên.
Rất lâu sau, lão nhân họ Lê mới lên tiếng:
– Bằng hữu, lão phu muốn thương lượng việc này.
Đứng một lát, không chờ đối phương trả lời, lão lại nói tiếp:
– Nói cho cùng, trong việc này chúng ta đều là ngoại nhân, chẳng nên liều mình vì việc của người khác. Theo ta, lão đệ lùi một bước, ta lùi hai bước, đồng ý không?
Chờ một lúc không thấy đối phương nói gì, lão lại tiếp:
– Ý của lão phu là chúng ta rời khỏi đây, để mặc cô nương đó cho chúng, lão phu tin rằng không ai ngăn cản chúng ta.
Hoàng y nhân vẫn không đáp, trên mặt cũng không lộ sắc thái gì.
Lão họ Lê nhíu mày hỏi:
– Thế nào? Lão phu đảm bảo rằng sẽ không ai làm tổn thương gì cô nương đó. Lão phu biết rằng Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh chỉ dùng cô ấy dể làm con tin để sư huynh của cô ta là Khấu Anh Kiệt đưa thân tới nộp mà thôi.
Nói đến Khấu Anh Kiệt mắt lão lộ hung quang.
Những người tại trường có ai ngờ rằng hoàng y nhân còn quan tâm đến Khấu Anh Kiệt còn hơn cả họ, kể cả Quách Thái Linh.
Lão họ Lê thấy đối phương vẫn không nói, sốt ruột hỏi:
– Thế nào? Lão phu chỉ chờ người trả lời một câu thôi.
Mãi đến lúc đó, hoàng y nhân mới trả lời bằng một cái lắc đầu.
Lão họ Lê hừ một tiếng nói:
– Như vậy là người buộc lão phu phải động thủ?
Hoàng y nhân cười nhạt vẫn không nói gì, nhặt chiếc cần câu lên.
Lão họ Lê thấy vậy tỏ vẻ ngạc nhiên còn Phong Lôi Thủ Tần Ngư và Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình thì trở nên căng thẳng, biết rằng hoàng y nhân sắp xuất thủ.
Nhưng chúng đã đoán sai.
Hoàng y nhân dùng cần câu viết lên đá hàng chữ:
– Người có phải là Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng từ Miêu Cương tới không?
Lão họ Lê đứng ngẩn ra một lúc rồi chợt phá lên cười sằng sặc nói:
– Thì ra người có miệng mà không nói được. Không sai. Lão phu là Lê Thiết Hoằng. Còn các hạ là ai?
Hoàng y nhân nhếch môi cười khinh khỉnh lại viết:
– Từ nhỏ bỏ nhà lang bạt giang hồ, quên mất tính danh rồi.
Tuy nét bút rất nhanh nhưng mẫu tự cực kỳ thanh tú hữu thần.
Lê Thiết Hoằng cười nhạt nói:
– Các hạ không chịu báo tính danh cũng được. Nhưng nói xem địa bàn hoạt động ở đâu?
Hoàng y nhân viết:
– Màn trời chiếu đất, bốn biển là nhà.
Lê Thiết Hoằng cười hắc hắc nói:
– Đúng là hạng cuồng đồ. Hôm nay gặp ở đây, lão phu thử xem người có bao nhiêu bản lĩnh.
Dứt lời múa đôi tay khẳng khiu gầy giơ xương làm kêu lên lách cách.
Lát sau kình khí phát ra nghe ràn rạt làm cuồng phong nổi lên khiến cát bụi mịt mù, sỏi lá cũng bị cuốn tung bay.
Càng lâu gió càng dữ dội, trời đất mịt mù như thủa hồng hoang, trừ Lê Thiết Hoằng và hoàng y nhân ra không ai mở mắt ra được, phải bám lấy mô đá mới khỏi bị cuốn bay đi.
Hoàng y nhân vẫn đứng vững như bàn thạch dùng cần câu viết:
– Ngươi có được thành tựu hôm nay tất không dễ, nếu bị hủy đi thật đáng tiếc.
Mong rằng người suy nghĩ kỹ.
Lê Thiết Hoằng cười hô hố nói:
– Các hạ chỉ giỏi nói suông thôi. Chẳng lẽ lão phu sợ người sao? Có biết lão phu đang thi triển công phu gì không đã?
Hoàng y nhân viết:
– Nội đề tam hư, ngoại ảnh tam cương, gọi là Hỗn Nguyên Bích Lịch. Công phu này do vị Lôi Hiểu Tử ở Côn Luân sáng tạo ra, chung quy cũng học lại từ tiền nhân thôi.
Lê Thiết Hoằng mặt biến sắc, gật đầu nói:
– Kiến thức uyên thâm. Giải như thế ta thừa nhận là căn kẽ. Nhưng người nó rừng là học lại từ tiền nhân, chẳng lẽ võ học của người lại không cần sư phụ truyền cho mà tự sáng tạo?
Hoàng y nhân viết:
– Không sai. Võ công của ta thoát thai từ thiên nhiên và trí tuệ, chưa từng có loại võ học nào như thế. Ngươi không bao giờ thắng được ta. Còn ta thì thắng người là việc dễ dàng. Vì thế ta khuyên người hãy thật thận trọng.
Lê Thiết Hoằng bĩu môi khinh khỉnh nói:
– Các hạ tự tin như vậy là quá sớm. Lão phu ở Miêu cương mấy chục năm không màng đến chuyện giang hồ. Lần này được Thiết tổng lệnh chủ viết thư mời đến đây làm khách vô tình gặp phải người. Việc này không nên trách ta mà chỉ là khách mà đa sự, chỉ do người quá ngông cuồng. Hai vị đường chủ đã thành tâm nhường nhịn, thế mà người vẫn cố chấp làm càn, bất chấp đạo nghĩa võ lâm. Lão phu thấy chướng tai gai mắt nên mới chen tay vào. Nếu người không biết tự lượng sức thì đừng trách ta hạ thủ vô tình. Không cần phải nói nhiều lời nữa, mau xuất thủ đi.
Hoàng y nhân nhếch môi cười nhạt rồi cắm cần câu xuống tảng đá ngập sâu tới hai thước.
Bọn Tần Ngư thấy vậy đều kinh.
Lê Thiết Hoằng hơi biến sắc nhưng lập tức trấn tĩnh lại, tay hoành ngang trước ngực bước lên hai bước nói:
– Đắc tội.
Lời nói dứt hai tay từ từ đẩy ra.
Kình khí lại nổi lên, còn mạnh hơn trước gấp bội.
Hoàng y nhân vẫn đứng bất động, hai chân như dính với tảng đá.
Bấy giờ song phương chỉ cách nhau chừng một trượng, kình lực mạnh tới đâu không nói cũng biết, thế mà chẳng những hoàng y nhân đứng vững như trụ thép mà ngay đến y phục cũng không hề lay động.
Trong lúc đó Tần Ngư, Âu Dương Bất Bình và Quách Thái Linh đứng cách ngoài hai ba trượng phải cúi rạp người xuống bám chặt lấy tảng đá để khỏi bay đi.
Áp lực mỗi lúc một lớn làm sóng trên hồ nổi lên cuồn cuộn, chiếc thuyền đỗ cách đó sáu bảy trượng chao đảo tưởng như sắp đắm.
Không chỉ có gió mà còn vang lên cả tiếng ầm ầm như sấm.
Hoàng y nhân tuy đứng vững, nhưng hai bàn chân lún sâu xuống tảng đá tới hơn một tấc.
Hỗn Nguyên Bích Lịch quả thật kinh nhân.
Thế nhưng hoàng y nhân lại càng cao cường hơn.
Mặc cho cát bay đá chạy, đất xung quanh mình chao đảo, ông ta vẫn đứng như trời trồng, hia mắt phát thần quang nhìn đối phương.
Lê Thiết Hoằng đã dốc gần tận công lực thấy vậy vô cùng quẫn bách.
Mặt lão bắt đầu đỏ bầm lại, đôi mắt cũng vằn lên đầy những tia máu.
Đến lúc này thì lão biết rằng Hỗn Nguyên Bích Lịch thần công đã không thắng được đối phương.
Ngay chính những người xung quanh cũng nhận ra, tuy Lê Thiết Hoằng là người chủ động tấn công nhưng bản thân lão ta lại nếm khổ đau.
Hiển nhiên hoàng y nhân đã chiếm được thế thượng phong.
Nhưng cuối cùng thì hoàng y nhân cũng bắt đầu chao động.
Trong lúc đó Lê Thiết Hoằng sắc mặt từ màu đỏ dần dần chuyển sang màu tím, hai bàn tay đang đẩy ra run lên từng hồi, nổi lên vô số đường gân xanh, xem chừng nội lực không còn bao nhiêu nữa.
Thân thể Lê Thiết Hoằng chao đảo một lúc rồi cũng lấy được trầm ổn, nhưng hai chân lún sâu xuống đất ngập cả bàn chân.
Tiếp đó chợt xảy ra một hiện tượng kỳ quái.
Những tảng đá trước đây do Lê Thiết Hoằng dụng Hỗn Nguyên Bích Lịch quá mạnh dịch chuyển sang phía hoàng y nhân nay lại di chuyển theo hướng ngược lại, hơn nữa còn vượt quá vị trí ban đầu, cát sỏi cũng chuyển hướng bay rào rào trở lại.
Cảnh tượng thật là ngoạn mục.
Quách Thái Linh và hai tên đường chủ nhìn đến phát ngơ.
Đương nhiên họ đều biết rằng đó chính là do trong khi song phương đấu nội lực, hoàng y nhân đã thắng thế cho nên dư lực bật ngược trở lại.
Điều khác nhau là công lực của Lê Thiết Hoằng là hữu hình, còn công lực của hoàng y nhân lại vô hình.
Như vậy trong cuộc đấu này, vô hình đã thắng hữu hình.
Lê Thiết Hoằng đã liều chết không cam chịu bại, hoàng y nhân đành phải dốc toàn lực áp đảo.
Ông ta rút chân khỏi tảng đá, tiến lên một bước.
Lê Thiết Hoằng mặt tái nhợt, thân hình chao đảo, lùi liền ba bước, miệng bật ho, nhổ ra một bãi cả máu lẫn bọt đỏ lòm, sau đó ngã ngửa ra, mặt trắng bệch như giấy không còn một chút huyết sắc.
Dù có thừa nhận hay không thì lão đã bại trận và bại rất thảm.
Hoàng y nhân vẫn không nói gì, nở một nụ cười thảm đạm.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư và Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình không ai bảo ai, cùng xô tới Lê Thiết Hoằng.
Lão ma đầu này không nói một lời, nhắm mắt lại, để mặc cho hai tên đường chủ đỡ mình dậy.
Hoàng y nhân cũng đứng nhìn một lúc rồi bước lại rút cần câu ra khỏi tảng đá, tới bên Quách Thái Linh chỉ tay về phía trước.
Lúc này thì nàng không còn lý do gì để phản đối nữa, gật đầu rồi cùng hoàng y nhân rời khỏi hiện trường.
Không ai dám ngăn cản nhưng hai tên đường chủ đưa mắt hậm hực nhìn theo cho đến khi bóng họ khuất vào rừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...