Hồi Thứ Mười TỶ THÍ MÃ TRƯỜNG hấu Anh Kiệt nằm chong mắt trên giường mãi mà không sao ngủ được!
Chàng nghĩ hoài về Ngọc tiểu thư, không phải với sự háo hức của một người sắp gặp được vị hôn thê mà với nỗi lòng ưu tư trĩu nặng!
Nỗi ưu tư đó là do lúc chiều song phương đã gặp nhau, không những huynh bỏ qua cơ hội tốt nhất đẻ báo cho cô ta biết tin để hai người cộng đồng mang thi thể Quách Bạch Vân về Bạch Mã sơn trang an táng, trái lại còn gây nên sự xung khắc giữa hai người!
Ngay lần đầu tiên gặp nhau đã nảy sinh xung đột, chỉ e sau này chẳng dễ gì hòa giải được với nhau!
Nghĩ tới đó, chàng khẽ buông tiếng thở dài.
Nhưng nghĩ lại còn may là đã biết được hiện giờ cô ta đang ở Tần Châu, hy vọng rằng ngày mai thế nào cũng gặp được.
Ý nghĩ này làm cho chàng nhẹ nhõm được một phần.
Chàng lại càng băn khoăn khi nghĩ về ý nguyện của Quách Bạch Vân muốn kết hợp chàng với ái nữ của mình!
Tính cô ta ương bướng và kiêu ngạo như thế làm sao mà chàng chinh phục nổi?
Trầm tư mặc tưởng rất lâu, mãi sang canh tư chàng mới ngủ thiếp đi!
Tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức Khấu Anh Kiệt dậy!
Chàng mở choàng mắt nhìn ra.
Trong phòng sáng trưng, tuy không thấy mặt trời nhưng chắc đã trưa rồi!
Khấu Anh Kiệt hốt hoảng nghĩ thầm:
– Hỏng rồi! Có lẽ bây giờ cuộc đua đã bắt đầu mình đến trễ thì làm sao mà gặp không cô ta?
Chàng vội vàng mặc áo ngoài vào rồi bước ra mở cửa!
Cái Tam đứng ngay trước cửa trố mắt nhìn chàng nói:
– Khấu gia! Hãy nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi? Tối qua tiểu nhân đã dặn phải tới đấu trường thật sơm mới gặp Ngọc tiểu thư, sao giờ này mới dậy?
Khấu Anh Kiệt nói bằng giọng hối lỗi:
– Ta sửa soạn đi ngay đây! Người hãy ra dắt ngựa mau đi!
Cái Tam đáp:
– Ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng rồi! Nếu tôi không thấy con ngựa đó thì tin rằng Khấu gia đã ra tới đấu trường rồi! Thôi nhanh lên!
Khấu Anh Kiệt cám ơn, vào rửa qua loa mặt mũi, thay bộ y phục khác rồi đi nhanh ra khỏi phòng!
Cái Tam đã dắt ngựa chờ sẵn bên cổng, trao dây cương cho chàng!
Khấu Anh Kiệt lập tức nhảy lên yên!
Tên tiểu nhị còn gọi với theo:
– Khấu gia hãy nhớ đi về phía nam, cứ ra khỏi thành là tới.
Hắc Thủy Tiên chừng như cũng biết chủ đang sốt ruột, phóng như bay, chỉ chốc lát đã ra khỏi thành.
Từ xa, Khấu Anh Kiệt đã thấy cả biển người sặc sỡ đủ sắc màu, trẻ già nam nữ đều có.
Người cưỡi ngựa, kẻ đi bộ, người ngồi xe, thậm chí có người còn bồng bế dắt díu cả trẻ con.
Khấu Anh Kiệt không ngờ chỉ một thị trấn Tần Châu cùng lắm chưa tới một ngàn hộ dân cư mà đông người đến thế.
Từ cách phục sức rất đa dạng, cũng thấy trong đó có rất nhiều tộc người:
Hán, Hồi, Mông, Tạng...
Khấu Anh Kiệt giục ngựa đi thêm chừng ba dặm thì thấy rõ một lễ đài ngũ sắc được dựng lên thành một quảng trường rộng, xung quanh cắm hàng trăm lá cờ đuôi nheo tung bay phần phật, trông tráng lệ vô cùng!
Chúng nhân đổ dồn về đây, lớp lớp như những đợt thủy triều!
Khấu Anh Kiệt chưa từng gặp ở đâu có đông người tập trung về một nơi đông đúc như thế, kể cả những thành phố lớn và trong những ngày lễ tết.
Không chỉ những người ham mê đua ngựa mà hầu như toàn trấn và những vùng lân cận đều tập trung về đây, coi đây là một cơ hội lớn, người thì tạo cơ hội làm ăn, kẻ thì vui chơi, tìm bằng hữu, chí ít cũng kết bạn lưu linh cùng ngòi nhâm nhi mấy chén, còn đối với thiếu nhi thì đây là dịp để khoe quần áo mới...
Khấu Anh Kiệt sợ trễ thì không gặp được Ngọc Quan Âm nên ra roi giục ngựa chạy nhanh hơn.
Nhưng tới cách lễ đài hơn một dặm thì không sao tiến được nữa phải nhảy xuống ngựa dắt bộ!
Mất cả canh giờ, áo quần ướt đẫm mồ hôi, Khấu Anh Kiệt mới dắt Hắc Thủy Tiên chen vào được trước lễ đài!
Không những xung quanh lễ đài mà dọc hai bên đường đua dài mười dặm người xem đứng chặt như nêm.
Khấu Anh Kiệt không biết cuộc đua đã bắt đầu hay chưa, chỉ thấy quang cảnh vô cùng huyên náo, người cưỡi nói, kẻ la hét, trẻ con kêu khóc xen lẫn với người bán hàng rong chào mời mua nước uống, trái cây, kẹo bánh, thậm chí có người vác cả yên cương tới chào khách nữa.
Khấu Anh Kiệt lần đầu tiên tham dự một cuộc đua ngựa tầm cỡ như thế này, nên lẽ ra phải rất hứng thú trước cảnh náo nhiệt mới đúng, nhưng đằng này, phần bận việc tang, phần lo không biết có gặp được Ngọc Quan Âm không nên chẳng lòng dạ nào mà vui cùng thiên hạ!
Đường đua nằm giữa thảo nguyên bao la xa hút tầm mắt, một bên có con khe nhỏ chạy dài, vô số người đứng dọc theo bờ khe dưới những hàng liễu náo nức chờ đợi!
Có hai hàng tiêu gắn cờ đuôi nheo cách nhau chừng hai mươi trượng chạy dài ra thảo nguyên, khán giả đứng dọc theo hai hàng tiêu đó!
Vào tới đây, Khấu Anh Kiệt phải cưỡi lên lưng ngựa để nhìn cho rõ, mắt nháo nhác nhìn quanh tìm Ngọc Quan Âm.
Bây giờ thì chàng đã xác định được cuộc đua còn chưa bắt đầu.
Khấu Anh Kiệt nhận ra bên cạnh lễ đài có dựng một căn lều, mấy chục người trang phục theo lối kỵ sĩ tập trung trong đó trước lều sắp một hàng ngựa, con nào con nấy đều rất tráng kiện, đoán rằng đó là nơi tập trung những người ứng thí, liền thúc ngựa tiến về phía khu lều!
Chợt từ lễ đài có người cao giọng nói:
– Trác Tiểu Thái Tuế đến!
Trong đám đông hàng trăm giọng hòa theo; – Trác Tiểu Thái Tuế đến!
– Trác Tiểu Thái Tuế...
Khấu Anh Kiệt nhìn lên, thấy một trang hán tử đang tiến tới ngôi lều.
Tiếng hoan hô vang lên trong đám đông:
– Trác Tiểu Thái Tuế! Trác Tiểu Thái Tuế!
Hán tử lướt mắt nhìn vào đám đông, ngả mũ đáp tạ nhưng không cười mà vẻ mặt rất nghiêm trang.
Khấu Anh Kiệt không ít lần nghe nhắc đến tên Trác Tiểu Thái Tuế, bây giờ mới gặp nên không khỏi chú ý!
Trác Tiểu Thái Tuế Trác Quân Minh chừng hăm bảy hăm tám tuổi, mày kiếm mắt sao, đầu báo lưng hổ, dáng rất uy vũ.
Y bận thanh bào, bên trong còn mặc khinh trang màu hồng, cả vóc người và dáng toát ra vẻ uy nghi!
Đi sau Trác Tiểu Thái Tuế là một tiểu đồng mới mười lăm mười sáu tuổi, bận hồng y, tay dắt một con tuấn mã sắc tía.
Đó chính là con Tử Mao Thanh, được mệnh danh Bát hoang đệ nhất danh câu mà theo những người sành ngựa thì hơn cả con Hỏa hồng lôi của Ngọc Quan Âm, tất có khả năng chiếm giải nhất kỳ này.
Nhìn qua thì Tử Mao Thanh không có đặc biệt so với những con ngựa bình thường thì bụng hơi thon hơn một chút, còn sống lưng thì nhô cao, chứng tỏ sức rướn rất mạnh.
Từng sống trong mã trường nhiều năm khi còn buôn ngựa với Mã Thiên Tích, ngày ngày tiếp xúc với ngựa nên Khấu Anh Kiệt cũng là đại hành gia về giống vật cao quý, chỉ nhìn qua cũng biết đó là thiên lý mã.
Người ta nói anh hùng tương thác mà mà tương liên. Khi Khấu Anh Kiệt nhìn Tử Mao Thanh với mắt khâm phục thì Hắc Thủy Tiên chừng như cũng nhận ra tri kỷ cất tiếng hí vang.
Bây giờ song phương chỉ cách nhau mấy trượng. Trác Tiểu Thái Tuế cũng nhìn Hắc Thủy Tiên hí dài đáp lại, dáng bồn chồn muốn giật dây cương chạy tới.
Chi tiết đó khiến toàn trường tập trung chú ý vào hai con ngựa, nhất là Hắc Thủy Tiên!
Hồng y tiểu thấy con ngựa lồng lên phải cố giữ chặt dây cương, nhưng không giữ nổi bị Tử Mao Thanh nhảy dựng lên kéo đi một quãng ngã nhào xuống lăn đi mấy vòng.
Trác Tiểu Thái Tuế thấy vậy quát lên:
– Súc sinh đáng chết!
Dứt lời nhún mình lao vút lên không đáp xuống đứng hiên ngang chắn trước mặt con tuấn mã.
Chúng nhân cùng ồ lên tán thưởng.
Vừa đáp xuống, Trác Tiểu Thái Tuế liền vung chưởng đánh bịch một cái vào cổ con ngựa bất kham.
Tử Mao Thanh không dám lồng lên nữa, lùi lại cúi đầu khuất phục!
Thông thường những con ngựa hay khi dã tính đã nổi lên, ngay cả chủ nhân cũng khó mà khuất phục được nó.
Khấu Anh Kiệt đã nhìn ra Trác Tiểu Thái Tuế vừa dùng chiêu thuật thượng thặng để thuần phục ngựa gọi là Định mã thuật trong huấn mã công, nhưng nếu không có nội lực phi thường thì không thi triển được!
Chàng chợt nảy sinh lòng cảm phục đối với Trác Tiểu Thái Tuế.
Đương nhiên Trác Tiểu Thái Tuế Trác Quân Minh cũng hiểu nguyên nhân vì sao Tử Mao Thanh phát cuồng, nên sau khi thuần phục nó xong, y mới chú ý nhìn Hắc Thủy Tiên, đôi mắt lập tức mở to đầy kinh ngạc.
Trác gia có hàng chục mã trường, đương nhiên Trác Quân Minh quá sành sỏi về ngựa rồi.
Một người sành và mê ngựa, bao giờ cũng bị ma lực từ những con ngựa tốt hấp dẫn không sao cưỡng được!
Trác Tiểu Thái Tuế Trác Quân Minh lập tức bị Hắc Thủy Tiên hấp dẫn bất giác bước tới gần.
Từ ngựa mà dẫn đến người, Trác Quân Minh nhìn Khấu Anh Kiệt!
Chàng vừa định cất tiếng chào thì không hiểu sao Trác Quân Minh quay nhìn sang phía khác.
Hồng y tiểu đồng chạy tới dắt Tử Mao Thanh vào lều.
Lại có người tiến vào đấu trường.
Đám đông tạm thời chuyển hướng chú ý sang những người mới đến.
Khấu Anh Kiệt cũng đưa mắt nhìn tới.
Lần này có tới hai người, cùng cưỡi ngựa sóng đôi tiến vào lều.
Hai người này khác nhau một trời một vực, bên hữu là một thiếu nữ xinh đẹp, mình bận áo chiến theo kiểu những kỵ sĩ thiện chiến người Mông, cổ đeo một chuỗi minh châu, cưỡi trên lưng ngựa bạch trắng như tuyết không một sợi lông tạp!
Còn bên tả là một trung niên há tử chừng ba lăm, ba sáu tuổi, vừa béo vừa lùn mày thô miệng rộng nhìn rất thiếu thiện cảm, lại đi bên cạnh mỹ nhân nên trông hết sức tương phản đến hoạt kê!
Người này cưỡi con ngựa lông vàng, Khấu Anh Kiệt nhận ra đó là giống ngựa nòi Y Lê Mã nổi tiếng.
Tuy diện mạo khó coi nhưng trung niên hán tử lại có phong thái hiên ngang để bộ râu quai nón rậm, lưng đeo một đôi Uyên ương đao, xem ra cũng là nhân vật phi phàm.
Khấu Anh Kiệt đoán rằng hán tử này la người trong võ lâm!
Xung quanh chàng có tiếng xầm xì:
– Nữ kỵ sĩ đó là ai vậy?
– Chừng như là công chúa của Tây vương Đan Lỗ Tư!
– Còn gã lùn kia là ai?
– Xem bộ râu kia thì khả năng hắn là Cù Cửu!
Không sai, trung niên há tử béo lùn chính là Cù Cửu trong Đại Cửu Nghĩa rất nổi danh ở vùng Thiểm Bắc.
Tên này họ Miêu, gọi là Miêu Phi nhưng chừa bộ râu kiểu râu rồng, lại liệt danh thứ chính trong Đại Cửu Nghĩa, nên mới có danh hiệu là Cù Cửu!
Con ngựa nòi Y Lê Mã của y có tên là Khoái Tai Phong.
Còn vị đi bên Cù Cửu, công chúa Đan Lỗ Tư thì không xa lạ đối với nhiều người có mặt tại hiện trường.
Con ngựa bạch của công chúa tên là Nhất Đóa Vân!
Lại có tiếng truyền đi trong đám đông:
– Ngọc tiểu thư!
– Ngọc Quan Âm!
– Ngọc tiểu thư đến!
Tiếng reo hò nổi lên như chợ vỡ.
Kể từ khi Khấu Anh Kiệt xuất hiện tới giờ, chưa có người nào được chúng nhân đón tiếp nồng nhiệt như thế.
Lát sau một thiếu nữ đẹp như thiên tiên cưỡi con ngựa sắc hồng tiến vào lều, chính là Ngọc Quan Âm Quách Thái Linh!
Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ hứng khởi, thích thú, đến cả kình địch của cô ta trong cuộc đua là Trác Tiểu Thái Tuế Trác Quân Minh cũng nhìn Ngọc Quan Âm và con Hỏa lôi hồng với ánh mắt cảm phục!
Còn Khấu Anh Kiệt thì dán mắt nhìn cô ta, tưởng chừng như nghẹn thở, quên mất nỗi phiền muộn đeo dai dẳng tới bây giờ.
Thiếu nữ nhìn đám đông, môi nhoẻn cười, gật đầu đáp tạ, dáng tự nhiên, thanh thoát, hoàn toàn không có vẻ gì là kiêu ngạo!
Đám đông xì xầm:
– Cô ta đẹp quá, nàng Tây Thi ngày xưa chắc cũng chỉ đến thế là cùng!
– Thật là tiên nhân!
– Ai bảo Ngọc Quan Âm kiêu ngạo và hận độc chứ?
Bất kể nam hay nữ, trẻ hay già, cứ bắt gặp ánh mắt Ngọc Quan Âm là bị hấp dẫn ngay, cùng thốt lên một tiếng thán phục!
Ngọc Quan Âm lướt ngựa ngang qua mặt Khấu Anh Kiệt.
Từ ba bề bốn bên tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Hàng ngàn đôi mắt tập trung vào một điểm, đó là Ngọc Quan Âm!
Hình như cô ta nhận ra Khấu Anh Kiệt, ánh mắt hơi dừng lại trên mặt chàng một chút rồi cau mày giục ngựa đi thẳng.
Khấu Anh Kiệt sững sờ đứng lặng, quên mất rằng mình muốn gặp cô ta để báo một tin tức vô cùng quan trọng!
Có lẽ một phần vì sắc đẹp mê hồn của cô ta, một phần do tác động của khán giả quá lớn, trong trường hợp đó dễ làm người ta mất tinh thần, nên Khấu Anh Kiệt cứ trân trân nhìn Ngọc Quan Âm, người cứng đờ như đã biến thành pho tượng!
Phải qua một hồi lâu, chàng mới trấn tĩnh lại, sực nhớ tới nhiệm vụ của mình, bàng hoàng tự hỏi:
– Ta làm sao thế này?
Đưa mắt tìm Ngọc Quan Âm thì cô ta đã bị vây giữa biển người trùng điệp, đâu còn thấy nữa?
Khấu Anh Kiệt tự đấm vào ngực mình lẩm bẩm:
– Mình thật là đồ ngốc! Đồ vô tích sự! Đồ háo sắc! Đến đây để tìm Ngọc Quan Âm báo tin, sao cô ta đi ngang qua trước mặt mà mình không có phản ứng gì cả?
Nhưng khi trấn tĩnh lại thì Ngọc Quan Âm đã chìm vào trong biển người trùng điệp, có thấy cũng không sao chen tới.
Nhưng dù sao cũng phải gặp cô ta.
Khấu Anh Kiệt đành dắt ngựa len lỏi trong đám đông chen về phía ngôi lều!
Đã có hai mươi con ngựa sắp hàng sẵn ở vạch xuất phát, đủ sắc màu, đủ chủng loại, nhưng đều là ngựa tốt.
Kỵ sĩ cũng thuộc nhiều sắc tộc và độ tuổi, nam nữ đều có, y phục sặc sỡ nhìn rất đẹp mắt, tay cầm cương, chân kẹp chặt vào hông ngựa, mắt nhìn thẳng phía trước, chỉ chờ tiếng pháo lệnh là lao đi...
Đám đông im phăng phắc, hàng ngàn ánh mắt tập trung vào hai mươi kỵ sĩ, chỉ riêng một mình Khấu Anh Kiệt là vẫn cố sức chen tới vạch xuất phát.
Cuối cùng thì chàng cũng chen vào tới nơi...
Chàng không biết nhiều người trong tốp kỵ sĩ, chỉ thấy người thứ ba là Công chúa Mông cổ Đan Lỗ Tư, người thứ năm là Cù Cử, người thứ tám là Trác Tiểu Thái Tuế Trác Quân Minh...
Nàng kia rồi...
Ngọc Quan Âm Quách Thái Linh cưỡi trên lưng con hồng mã Hỏa lôi hồng ở vị trí thứ mười một!
Khấu Anh Kiệt mừng rơn nhảy lên ngựa phi tới.
Nhưng khi chàng vừa định cất tiếng gọi thì nghe đùng một tiếng. Đó là tiếng pháo hiệu lệnh xuất phát từ lễ đài.
Cuộc đua bắt đầu!
Hai chục con ngựa tung vó lao đi!
Không phải hai mươi mà thành hai mươi mốt vì Khấu Anh Kiệt cùng con Hắc Thủy Tiên cũng phi theo tốp đua, nhưng đích là Ngọc Quan Âm và Hỏa lôi hồng chứ không phải là vạch đích cuối đường đua.
Người đầu tiên mà Khấu Anh Kiệt vượt qua là một hán tử cưỡi một con hắc mã, chỉ sau khi xuất phát có vài chục trượng, người thứ hai là một nữ kỵ sĩ người Mông, cưỡi bạch mã, tiếp theo là người thứ ba, thứ tư...
Với sức chạy của Hắc Thủy Tiên thì vượt qua những đối thủ tầm thường này là không khó!
Nhưng khi vượt qua con thứ mười tám là ngựa nòi Lê Y mã Khoái Tai Phong của gã lùn Cù Cửu, hắn rít lên:
– Mẹ kiếp! Tiểu tử lộn xộn này!
Lời chưa dứt đã quất sang một roi!
Khấu Anh Kiệt không lường trước được tình huống này, bị roi quất vào mặt đỏ lựng lên!
Nhưng cũng chính vì roi đó mà hắn bị Công chúa Đan Lỗ Tư qua mặt, tức tối chửi ầm lên bằng thổ ngữ Thiểm Tây!
Khấu Anh Kiệt không lấy đó làm điều vẫn cứ tiếp tục vượt lên!
Gần nửa đường đua, chàng mới đuổi kịp người dẫn đầu là Ngọc Quan Âm!
Vừa vượt qua vài trượng, Khấu Anh Kiệt giật cương quay ngang ngựa sang gọi:
– Ngọc tiểu thư...
Ngọc Quan Âm thất kinh vội kéo mạnh dây cương, con Hỏa lôi hồng tung vó nhảy vút lên cao phóng qua đầu Khấu Anh Kiệt!
May chút nữa là nó tông vào cả người lẫn ngựa chàng!
Hắc Thủy Tiên đời nào chịu chạy sau người khác? Không cần giục, nó vẫn lao đi như tên bắn.
Hỏa lôi hồng tuy là thiên lý mã, lực chạy đứng đầu cuộc đua nhưng so với Hắc Thủy Tiên vẫn còn kém xa.
Chỉ lát sau, Hắc Thủy Tiên đã đuổi kịp chạy sóng đôi với Hỏa lôi hồng!
Khấu Anh Kiệt nói:
– Ngọc cô nương! Xin chậm lại một chút, tôi có việc này...
Ngọc Quan Âm quay sang, chẳng thèm nghe đối phương nói gì, vung roi ngựa thẳng cánh quất sang!
Khấu Anh Kiệt lại ăn thêm một roi nữa!
Chàng nén đau, khẩn thiết nói:
– Quách tiểu thư! Quách Thái Linh!
Nghĩ rằng đối phương tìm mọi cách để ngáng trở cuộc đua của mình, chẳng những không nhường lại con Hắc Thủy Tiên mà bây giờ còn tới đây quấy rối, Quách Thái Linh tức giận rít lên:
– Người thật đáng ghét!
Roi ngựa lại tiếp tục quất sang!
Vút! Vút! Vút!
Bị liên tiếp mấy roi quất vào mặt, vào người, Khấu Anh Kiệt chỉ biết đưa cánh tay ra đỡ nhưng không xuể, khắp người nổi lên những vết lằn ngang dọc, áo rách tả tơi!
Khán giả đứng dọc theo đường đua reo vang:
– Đánh chết hắn đi!
– Đúng là tên mặt dày!
– Đánh...
Ai cũng cho rằng Khấu Anh Kiệt cố tình ngăn trở Ngọc Quan Âm về nhất, người mà họ nhiệt liệt cổ vũ, vì thế trút mọi nỗi ác cảm lên đầu chàng.
Nên biết tại trường đều là ngựa tốt lừng danh trong mười dặm đua có hơn chăng chỉ là vài bước chạy, vì thế chỉ cần một chút ảnh hưởng đủ tạo điều kiện cho ngựa sau qua mặt!
Hai lần bị Khấu Anh Kiệt quấy rối, Hỏa lôi hồng đã bị hai con ngựa khác vượt qua, đó là Tử Mao Thanh của Trác tiểu thái tuế Trác Quân Minh và Khoái Tai Phong của gã lùn Cù Cửu.
Quách Thái Linh không đánh nữa, vừa vung roi vun vút vừa ra sức giục ngựa đuổi theo lên, quyết không chịu thua!
Không biết Trác Quân Minh có ý nhường nhịn hay vì có ý đồ gì, gò cương cho con Tử Mao Thanh phi chậm lại một chút, đồng thời lạng sang bên phải, trên đường chạy của gã lùn Cù Cửu!
Con Khoái Tai Phong suýt nữa lao vào con Tử Mao Thanh, kinh hãi vọt tránh sang bên!
Cù Cửu tức giận trừng mắt quát:
– Tên họ Trác! Người làm trò khỉ gì thế?
Trác Quân Minh quát lại:
– Miêu lùn! Làm gì mà om lên thế? Ta nhảy tránh cũng không được sao?
Thực ra trên đúng đường chạy của Trác Quân Minh chỉ là cái hố nông choèn chứ vũng viếc gì?
Tuy nhiên hành động đó của y đủ cho con Hỏa lôi hồng của Quách Thái Linh vượt qua cả hai người.
Chỉ còn mười dặm là tới đích, bây giờ muốn đuổi kịp Quách Thái Linh là không có khả năng.
Cù Cửu nộ khí xung thiên, vung roi quất vào đầu con Tử Mao Thanh!
Nhưng Trác Quân Minh đã lường trước tình huống này quất ngựa tránh đi, tiếp tục phi tới.
Cù Cửu biết là giải nhất đã tuột khỏi tay nhưng không làm sao được, cứ phải hoàn thành cuộc đua đã rồi sẽ tính sau!
Người rạp trên mình ngựa, bốn kỵ sĩ Quách Thái Linh, Trác Quân Minh, Cù Cửu và Đan Lỗ Tư vẫn bám sát theo nhau, cách chừng hai thân ngựa, tiếp đó là Khấu Anh Kiệt, số còn lại bị bỏ rơi khá xa.
Hầu như chỉ có bốn kình địch này ganh đua với nhau thôi, chỉ riêng Quách Thái Linh thỉnh thoảng nhìn lui Khấu Anh Kiệt có ý đề phòng.
Thực tế chỉ có con Hắc Thủy Tiên mới đe dọa được ngôi vô địch của Hỏa lôi hồng!
Đương nhiên Khấu Anh Kiệt không có ý đua tranh trong hội này, chẳng qua chàng đuổi theo Quách Thái Linh để báo tin thân phụ cô ta đã chết, nếu trong cuộc đua này mà không gặp thì biết tìm ở đâu?
Bị Quách Thái Linh đánh liền mấy roi, Khấu Anh Kiệt đành dừng ngựa lại, chỉ chốc lát đã bị bốn con ngựa vượt qua, bỏ rơi có mấy chục trượng!
Khấu Anh Kiệt ngẩn người ra một lúc rồi lại giục ngựa đuổi theo!
Hắc Thủy Tiên quả không hổ danh là Thượng đẳng mã vương chỉ cần chủ dùng gót chân gò nhẹ, nó đã lao đi như tên bắn.
Lát sau nó đã đuổi kịp Nhất Đóa Vân của Đan Lỗ Tư rồi vượt lên!
Khi Hắc Thủy Tiên vừa ngang con Khoái Tai Phong thì Cù Cửu nhận ra.
Được tiếng là đệ nhất khoái mã ở Thiểm Tây, nay bị Quách Thái Linh và Trác Quân Minh qua mặt, giờ tới lượt tên tiểu tử đáng ghét này, Cù Cửu không sao chịu nổi liền rút phắt đao ra quát:
– Tiểu tử! Ta giết người!
Lời chưa dứt, đao đã bổ xuống đầu Khấu Anh Kiệt!
Trong tay không binh khí, lại ngồi trên mình ngựa, muốn chống đỡ hay tránh đi đều không có khả năng!
Chúng nhân thấy vậy đều ồ lên một tiếng!
Việc giành đường đua sinh ẩu đả là thường xảy ra nhưng việc dùng dao kiếm để giết này chưa bao giờ có.
Khấu Anh Kiệt chỉ để tâm đến Quách Thái Linh chạy đầu tiên, khi thấy ánh đao lóe lên mới quay sang nhìn thì lưỡi đao đã sắp chém xuống đầu, vội dùng một chiêu Huyền Điểu Sa Hoạch đối phó!
May chàng phản ứng nhanh làm lưỡi đao của Cù Cửu dạt ra, tuy thế nó vẫn theo đà chém xuống cánh tay chàng làm đứt một đoạn dài tới năm sáu tấc, máu chảy ra thấm đỏ cả tay áo.
Cù Cửu chém một đao chưa đạt mục đích, lại vung đao lên chém tiếp thì con Hắc Thủy Tiên đã chạy vượt lên!
Khán giả lại ồ lên tán thưởng!
Tuy thấy Khấu Anh Kiệt không ra đua mà cứ quấy nhiễu giữa cuộc đua, mọi người đều lấy làm khó chịu nhưng hành động sát nhân của Cù Cửu lại làm cho khán giả bất bình.
Hơn nữa thấy nước chạy của Hắc Thủy Tiên quá thần kỳ nên dần dần mọi người lại sinh hảo cảm với chàng.
Đương nhiên không ai nghĩ rằng chàng có thể vượt qua Quách Thái Linh, khi đó còn cách bốn năm thân ngựa mà đích thì còn chưa đầy nửa dặm, nếu không sẽ chẳng ai ủng hộ chàng, bởi họ căm ghét bất cứ ai đe dọa địa vị nhất thống của Ngọc Quan Âm, đơn giản vì cô ta là người Cam Túc, địa phương của họ!
Nào ngờ Hắc Thủy Tiên là thần mã, chỉ rướn thêm mấy bước đã vượt qua Tử Mao Thanh và cách Hỏa Lôi Hồng chỉ vài sải chân thôi!
Đến lúc này thì khán giả đã nổi giận thật sự, gào lên la ó nhiếc móc!
Khấu Anh Kiệt không để ý vừa giục ngựa vừa gọi:
– Ngọc cô nương! Ngọc cô nương!
Quách Thái Linh ngoảnh lại thì thấy Khấu Anh Kiệt đã sắp đuổi kịp, vô cùng uất ức, chỉ hận không thể dừng ngựa mà cho tên không hiểu lý này một trận nên thân!
Nhưng chỉ còn vài chục trượng nữa là tới đích, cô ta đành nuốt giận ra roi thúc ngựa!
Khấu Anh Kiệt đang chạy, đột nhiên nghe vút một tiếng, còn chưa hiểu chuyện gì thì tay phải đã bị một ngọn roi quấn lấy.
Lần này do Trác Quân Minh hạ thủ!
Trác Quân Minh vừa quấn được tay Khấu Anh Kiệt liền giật mạnh khiến chàng suýt nữa ngã nhào xuống ngựa.
Vừa ghìm lại được, Khấu Anh Kiệt nghiến răng vận lực giật trở lại, nhưng bị Trác Quân Minh giữ chặt khiến chiếc roi ngựa đứt phăng.
Biến cố đó làm Hắc Thủy Tiên chạy chậm lại.
Lúc này Quách Thái Linh chỉ còn cách đích chưa tới mười trường, trong khi còn hơn Hắc Thủy Tiên chừng hai thân ngựa nữa, xem như ngôi vô địch đã cầm chắc trong tay!
Khán giả mặc sức reo hò, khua nón ngả mũ tung hô, điệu bộ vô cùng hể hả.
Trên môi Quách Thái Linh cũng thoáng nụ cười...
Nhưng nỗi mừng đó là hơi sớm.
Hắc Thủy Tiên bỗng nổi tính kiêu hùng, tung cả bốn vó lao vút lên.
Khấu Anh Kiệt thất kinh vội nằm rạp xuống giữ chặt lấy bờm ngựa, tưởng như mình đang bay.
Sự thật là chàng đang bay cùng Hắc Thủy Tiên, vì cả người nó bay bổng lên cách mặt đất tới cả trượng.
Tiếng la ó lại nổi lên trong đám đông.
Nụ cười trên môi Quách Thái Linh vụt tắt.
Mấy vị trọng tài đều đứng phát ngơ.
Không ai ngờ nhưng sự thực vẫn là sự thực!
Kết quả Khấu Anh Kiệt về nhất, Ngọc tiểu thư về nhì, Trác Tiểu Thái Tuế thứ ba, Cù Cửu thứ tư, Đan Lỗ Tư thứ năm!
Tốp sau bị bỏ xa tới nửa dặm, cũng lục tục về đích.
Tiếng reo hò, tiếng chửi rủa nhao nhanh thành một khối.
Khấu Anh Kiệt không để ý, ghì ngựa lại chờ Quách Thái Linh, miệng cười sầu thảm nói:
– Ngọc tiểu thư! Quách tiểu thư! Sư phụ...
Quách Thái Linh mặt tái nhợt, không cho đối phương nói hết liền vung roi ngựa quất tới.
Vút! Vút! Vút!
Đó là một trận đòn thù, dồn nén qua cả chặng đường đua.
Ngay roi đầu tiên, Quách Thái Linh đã quấn lấy người Khấu Anh Kiệt giật mạnh khiến chàng lăn xuống ngựa, sau đó cô ta cũng nhảy xuống đất, ngọn roi phũ phàng giáng xuống như mưa.
Quách Thái Linh vừa đánh vừa quát:
– Quân vô sỉ! Đồ súc sinh! Tại sao cứ quấn lấy ta chứ?
Trác Minh Quân cũng xuống ngựa đến gần, ngăn lại nói:
– Ngọc tiểu thư! Trừng trị hắn thế là đủ rồi!
Quả nhiên Khấu Anh Kiệt lúc đó áo quần tả tơi, máu pha với bụi đất bết lại khắp nơi trông rất thảm hại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...