Vài tháng sau nữa, Park Mi mới hiểu được mọi chuyện.
Mẹ cô bé, tức là bà Jung Yam, vào tối hôm đó khi đi về cùng với ông Jae, đã bị ám sát thảm hại.
Là một nhóm xã hội đen cô bé không rõ danh tính, nhưng có thể hiểu chúng rất không ưa nhà Park, luôn muốn ra tay sát hại. Và chính tối hôm ấy là đêm kinh hoàng….
Trên con đường dài, chiếc xe của hai ông bà Park đang lao vun vút. Ông Park cực độ căng thẳng, hắc tuyến rơi đầy trán, nhưng cố gắng bình tĩnh lái xe với vận tốc kinh hoàng. Bà Yam ngồi bên cạnh,nước mắt chảy dài và hết sức lo sợ, bà cầu nguyện, bà cầu cho Chúa nhìn thấu tâm gan mà cứu lấy vợ chồng bà.
Đằng sau là chiếc xe chứa năm tên mặc âu phục đen, mỗi tên, đều cầm trên tay súng…. Trông chúng trẻ người lại nhanh nhẹn, chốc lát đã phóng lên được ngang xe của ông bà Park. Đáng lo hơn, là hai vợ chồng đi ăn tối nên không cho vệ sĩ đi theo, cực kì là một thiếu sót quan trọng giờ phút này. ‘Jae, Jae….chúng đã bằng được mình rồi!’ Bà Yam la lớn, vội vã nhìn ra cửa kính, đám thanh niên âu phục đen cận sát khiến bà giật mình cúi xuống, hai tay ôm lấy mình.
Ông Park vội nhìn sang, trợn tròn mắt, oh không! Ông cố gắng chạy xe nhanh hơn nhưng……..
ĐOÀNG.
Cánh tay phải của ông giật mình mất thăng bằng, nó đã trúng đạn! Máu túa như mưa ra khiến ông đau đớn cực độ mà mất tay lái, ông cắn răng chịu đau, vẫn nhìn sang vợ mình có ổn không. Bà Park tròn mắt nhìn cánh tay chồng, bịt miệng, bà nắm lấy tay ông thật chặt để cầm máu, tay bà run rẩy mở hộp xe ra lấy thuốc tê, nước mắt bà nhiều đến nỗi ướt đầy mặt.
‘Jae, anh có sao không?? Thấy đỡ hơn ko? Em sẽ tiêm thuốc tê nhanh!’ Bà Yam vội vã xịt kim tiêm, ‘Không sao đâu! Em cúi xuống đi mặc kệ anh!!!!’, ông Jae la lớn căng thẳng. Giờ phút này là giờ phút quyết định sống chết…..bà Yam theo bản năng nhìn sang và bà…trừng lớn mắt nhìn tên áo đen rướn người ra, khuôn mặt lạnh lùng và đáng sợ kinh khủng, hắn giơ lên một cây súng dài! Lực súng này chắc chắn chỉ cần một viên đạn với vận tốc kinh hoàng là có thể cướp đi sinh mạng con người!!
Cây súng đáng kinh..chĩa thẳng vào trán ông Jae, giờ đang tập trung lái xe và cắn cơn đau. Bà Yam không thể làm gì được rồi, viên đạn đã bay ra, và không có phép màu nào ngăn cản nó được….
ĐOÀNG!!!!!!!!!!!!
Giờ phút ấy đã diễn ra.
Đám người xã hội đen đã hài lòng bỏ chạy.
Chiếc xe của ông bà Park phanh gấp,méo mó.
Ông Park không thể tin vào mắt mình!
Phải, ông là mục tiêu thực sự của chúng. Nhưng chính giờ khắc ấy, bà Yam đã ôm lấy ông, ôm trọn vào lòng một cách mãnh liệt nhất. Và đương nhiên, viên đạn chết người đã đâm thẳng vào đầu bà.
Máu túa ra từ đó, bà Yam trợn mắt đau đớn, ông Jae sững lại….
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaahhh!!!!! Không, em không được…chúng ta sẽ đến bệnh viện! Anh..anh…..
Lần đầu tiên ông Park cuống lên như vậy, nước mắt ông đã bắt đầu rơi. Người ta bảo đàn ông không nên khóc trước người phụ nữ, nhưng khi người phụ nữ họ yêu nhất ra đi, không ai mà kìm nén được cảm xúc bản thân, phải không? Ông ôm lấy bà bằng cánh tay bị thương của mình, tay kia cố gắng, nặng nhọc theo đường bệnh viện mà phóng. Vận tốc kinh hoàng…bà Yam khổ sở rên lên, hẳn bà rất, rất đau đớn, nhưng còn chút sức lực đọng lại, bà cố mà ôm Ông thật chặt, bà muốn lần cuối được chết trong vòng tay ông…chứ không phải trên giường bệnh viện.
‘Jae..Jae…..’ bà thở hổn hển, nặng nề nói. Lời nói khó khăn của bà như cứa vào tim gan ông., ‘Chuyện gì thế? Là em đau phải không??? Chúng ta sắp tới rồi..’ Ông rên lên, ‘Không kịp..đâu…em sắp……’, bà Yam thống khổ đáp lại, ‘Nghe em đi, em muốn…nói chuyện….lần cuối……’
Ông phanh lại, nước mắt tràn ngập quay sang vợ mình. Người phụ nữ suốt đời của ông, ông thề không bao giờ làm bà tổn thương, không bao giờ buông tay bà ra,..thế mà bây giờ..số phận không cho ông làm được. Dù có đánh đổi hết gia tài, công ti của ông, ông sẵn sàng đổi lấy sự sống hạnh phúc cho bà Yam. Nhưng như đã nói, thời khắc này là không thể..!!!!
‘Jae,…em rất yêu anh…một số điều cần phải nói trước khi…’ bà nói.
‘Không em sẽ không chết đâu! Tin anh đi! Anh xin lỗi, là lỗi tại anh, lẽ ra viên đạn ấy phải bắn vào anh!’
‘Anh chẳng…có lỗi..gì cả! Nghe này, băng nhóm ấy là của tập đoàn Blue,…..việc tránh được sự truy sát của băng nhóm ấy là rất khó!.. Em ko thể cầm cự được thêm, nhưng nếu được nói lần cuối, mãi mãi vẫn là em yêu anh.’ bà cắn răng chịu đau mà ôm lấy ông, để ông quấn chặt bà trong tay mình.
‘Không…….’ Ông trợn mắt nhìn bà, vậy là hết sao??? Vậy là ông không còn được thấy người phụ nữ của mình nữa???
Bà thở hắt ra, nhắm mắt lại…………..
Một cái chết kinh hoàng. Một nỗi đau hình thành trong tim người đàn ông.
….Vì thế, ông đã tự sát. Phải, ông là đồ tồi. Chỉ vì không chịu được nỗi đau kinh khủng ấy, ông đã bỏ mặc cả gia tộc, và đứa con gái ngây thơ đằng sau…..
Để nó sống trong đơn độc và nỗi đau.
Để sự lạnh nhạt và băng lãnh lớn lên từng ngày trong tim nó.
Để nó mất hết niềm tin vào hôn nhân đích thực.
Để tạo ra nó, một con người đáng sợ và lạnh như băng.
…………………………………………
Lại một ngày nắng lên.
Nó lại lững thững lái xe tới trường. Chen chúc giữa hàng loạt xe hơi đắt đỏ của các cô cậu ấm trong trường, nó nhỏ nhắn dễ dàng vượt lên, chạy vào bãi đỗ xe máy.
Nó vừa mới khóa cổ xe cẩn thận, quay sang thì đụng trúng bờ ngực rắn rỏi của ai đấy, đang đứng chắn trước mặt nó. Nheo nheo mắt ngước lên, một người con trai với khuôn mặt yêu nghiệt, có vẻ quậy phá ăn chơi, nhưng không thể phủ nhận là anh ta khá đẹp. Hotboy đứng thứ ba trường (sau Jun và Nam), con trai chủ tịch tập đoàn Windy đứng thứ năm thế giới. Là Bảo Duy. Và đám con gái đang đứng vây quanh bãi đỗ xe, nhốn nháo khi thấy hotboy của chúng nó.
Anh ta là ai nó chẳng quan tâm, nó trừng mắt nhìn sâu vào mắt của Bảo Duy, ngạc nhiên anh ta giật mình lùi lại phía sau. Đôi mắt băng lãnh của nó thật đáng sợ.
Park Mi chuẩn bị đi tiếp. Nhưng Bảo Duy dứt khoát kéo cánh tay của nó lại, anh cười một điệu cười “sát gái” vẫn dùng để cưa cẩm mấy nàng tiểu thư nọ. “Park Young Mi, quả không hổ danh tin đồn, là mĩ nhân đẹp nhất trường mới đến nha~” Anh nhếch một bên mày, cái kiểu mặt bí ẩn này, mấy cô nàng kia có thể đổ gục xuống mà chết. Rất tiếc, không phải là nó.
Nó giằng mạnh tay mình ra nhưng không thành công, tay nó gầy nhỏ, làm sao vật được cái cánh tay tập gym một tuần ba lần chứ. “Bỏ ra!” nó trầm giọng cảnh báo anh ta, sáng sớm đã thây mệt mỏi, gặp thêm chuyện này nữa nó không thể không nảy sinh bực mình, hiện rõ trên gương mặt tinh tế.
Bảo Duy, anh ta thậm chí còn không buông tay, “Well well, quả mĩ nhân nhưng có dũng cảm ha. Tôi yêu em, được chưa?” Bảo Duy vừa nói xong cả đám con gái, một nửa gào lên phẫn nộ, nửa còn lại xỉu xuống đất mà sốc.
Cũng không có gì bất ngờ lắm. Minh Bảo Duy vốn hotboy tính cách ngang tàng, bốc đồng quậy phá, tán gái dễ như ăn cháo trắng, thay người yêu như thay áo. Thấy em nào xinh xắn, cậu tự đặt mục tiêu phải cua được, yêu khoảnh hai ba ngày rồi vứt như đồ chơi. Hầu như các mĩ nữ tiểu thư trường này cậu đều qua tay hết rồi. Hơn nữa, Minh Bảo Duy học hành cũng tầm thường, chẳng qua con nhà giàu có, đút lót vài trăm triệu là được vô thẳng cẳng. (Đã nói rồi, trg học siêu cấp cho người học giỏi a~).
Và cái việc đút lót cũng ko đáng xa lạ, 80% học sinh ở đây vào được là nhờ đưa phong bì. Chỉ có những nhân tố thực sự tài năng, như Jun và Mi, không bao giờ chìa tiền hối lộ để được điểm xuất sắc.
Thôi thôi, quay lại câu chuyện.
“Well well, quả mĩ nhân nhưng có dũng cảm ha. Tôi yêu em, được chưa?” Cái câu nói vớ vẩn nhất Park Young Mi này từng nghe. Nó nhếch mép đáng buồn cười, tưởng làm nó thích được dễ dàng lắm sao? Ngu ngốc!
“Vậy tiếc quá, anh không đủ tư cách để tôi yêu!” nó nói hững hờ rồi gạt mạnh tay anh ta ra. Do Bảo Duy đứng hình nên nó thoát được dễ dàng. Nó cầm chiếc cặp của mình rồi nhanh nhẹn bước lên lớp.
Để lại đằng sau nó, Bảo Duy hotboy ngang tàng, không cô gái nào mà không yêu, anh ta đứng sững lại, mặt đỏ như cà chua. Anh vừa bị từ chối? Vừa bị một đứa con gái gạt tay và hất cả xô nước lạnh vào mặt? Anh không phục!
Đám con gái cũng tròn mắt nhìn Park Mi bước đi, không thể tin được hotboy Bảo Duy cũng có lúc đáng xấu hổ như thế này.
Và không ai biết, Jun cùng Eun Nam đến trường (bằng siêu xe Bugatti hí hí) , chứng kiến được hết sự việc. Lẽ ra khi thấy Mi bị tên con trai nọ lôi lại, Jun không nén được định chạy ra đấm cho hắn một quả, nhưng lại có Eun Nam ngăn lại, bảo,” Để xem cô ấy làm gì đã, chắc chắn cô ấy không dễ ăn hiếp đâu!” Thế là Jun cũng bình tĩnh đứng lại xem.
Cái cách đối xử của Park Mi vừa rồi, làm lòng cậu nhẹ nhõm hơn một chút. Mà…ủa..sao vậy….cậu có thích nó đâu chứ…! Sao lại nhẹ nhõm nhỉ?? Cậu xoa đầu rồi vội đi đến lớp.
Eun Nam quàng vai lên, nhìn bộ dạng bối rối của tên bạn thân mà phá lên cười, rồi ghé tai hắn thì thầm…
“Ra là có đối thủ rồi!” Eun Nam cười ranh mãnh rồi chạy lẹ đi trước khi Jun cho cậu một cú đấm trời giáng. “Thằng hâm!!!” anh hét lên khiến đám con gái cũng giật mình quay lại, rồi mau chóng đỏ mặt nhìn hotboy no1 của trường. Xét về điển trai và giàu có? Bảo Duy còn thua xa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...