Trường Hận

Hiện menu

Truyện



Lần đầu tiên Thẩm Yến gặp Tạ Uyển là khi Tạ Uyển còn là một tiểu cô nương mới đến tuổi dậy thì, hai búi tóc bánh bao tròn trịa, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn cực kỳ giống trái táo nặng trịch trên ngọn cây.

Đương nhiên, những điều này đều là sau khi Thẩm Yến bị phế võ công mới nhớ lại.

Còn lúc đó, khi Thẩm Yến gặp Tạ Uyển thì chỉ có một ấn tượng -- Con gái của ân nhân.

Người giang hồ đều biết có ba nơi không thể chọc. Một, không chọc Thiên môn. Hai, không chọc Ma giáo. Ba, không chọc Tạ gia thành Thiệu Lăng. Thiên môn chính là môn phái thần bí nhất giang hồ, dùng từvõ công cái thếcũng không thể miêu tả được võ công cao cường của môn phái này, Vô Song công tử Thẩm Yến được người trong giang hồ xưng tụng cũng là người của Thiên môn.

Ma giáo vẫn luôn coi Thiên môn là cái gai trong mắt, ba lần bốn lượt ám sát Đại đệ tử Thẩm Yến của Thiên môn, đáng tiếc là chưa thành công được lần nào, nhưng nghị lực của Ma giáo phi phàm, đến nay vẫn đang siêng năng nghĩ biện pháp mới để giết chết Thẩm Yến.

Mà Tạ gia thành Thiệu Lăng sở dĩ không thể chọc, ngoại trừ nguyên nhân từng có hai vị Minh chủ võ lâm ra, thì chính là Tạ gia phú khả địch quốc[1].

[1] Phú khả địch quốc: giàu hơn quốc gia.

Khi Thẩm Yến còn trẻ, Thẩm gia từng bị người hãm hại, sắp bị tai ương ngục tù, thì Tạ Nam Phong luyến tiếc kỳ tài liền thuận tay cứu một nhà Thẩm Yến. Sau đó Thẩm Yến bái nhập Thiên môn, đến khi cái tên Vô Song truyền khắp đại giang Nam Bắc, thì Thẩm Yến cũng chưa từng quên ân huệ năm đó.

Thẩm Yến đến thăm hỏi Tạ phủ, cũng muốn đến trả ơn.

Tạ Nam Phong sờ râu, trầm ngâm một lát, "Tiểu nữ năm nay mười hai, được nuông chiều thành tính, lão phu đang muốn tìm cho con bé một sư phụ có võ công cao cường."

Kết quả là, Tạ Uyển trở thành đồ đệ đầu tiên của Thẩm Yến, cũng là người cuối cùng.

...

Ở trong mắt Thẩm Yến, Tạ Uyển là đồ nhi thông minh lanh lợi, dù hắn dạy cái gì, Tạ Uyển đều nhanh chóng hiểu được, đôi lần ra ngoài hành y, có Tạ Uyển ở bên hỗ trợ, giúp hắn giảm bớt không ít gánh nặng.

Thẩm Yến rất yêu thích Tạ Uyển.


Chẳng qua, Thẩm Yến luyện Bích Lạc Hoàng Tuyền, biết mình là người vô tâm, có thể nói là cực kỳ xa lạ với chữ tình. Thỉnh thoảng bắt gặp tia tình ý không giấu được trong mắt Tạ Uyển, Thẩm Yến cũng không nhìn ra manh mối gì, ngược lại còn khẽ vuốt đầu Tạ Uyển khen ngợi, "A Uyển học giỏi."

Khi Tạ Uyển đụng chạm người Thẩm Yến, khuôn mặt liền đỏ như mông khỉ.

Thẩm Yến phát hiện, chỉ nghĩ Tạ Uyển không khoẻ, khi muốn bắt mạch hộ nàng, Tạ Uyển lại cúi đầu nói mình không sao.

Thẩm Yến cũng coi như không có gì.

Đến khi Thẩm Yến cuối cùng cũng hậu tri hậu giác[2], tình huống đã là tên đã lên dây không thể không bắn. Công chúa Ninh An Nam Triều khí thế bức người, sau lưng Thẩm Yến còn có Thẩm gia và Thiên môn, uy nghiêm của Thiên gia há có thể bị một bang phái lớn của giang hồ coi rẻ?

[2] Hậu tri hậu giác: quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.

Vô Song công tử phẩm hạnh thanh cao, tính tình cao ngạo, sao có thể cúi đầu trước thế lực của Hoàng gia?

Nhưng vào lúc này, Tạ Uyển lại thổ lộ lòng mình với Thẩm Yến.

Hắn hết sức kinh ngạc, lời của Tạ Uyển không khác gì tiếng sấm trời vang dội vào đầu hắn, vẻ mặt không biểu tình nay cũng phải nứt ra. Sau khi Thẩm Yến gia nhập Thiên môn thì hắn đã có dự định tuổi già cô độc cho đến chết, nhưng lúc này, Thẩm Yến hiểu rõ, cách giải quyết việc này của tiểu đồ nhi là cách tốt nhất.

Hắn im lặng hồi lâu, nhưng vẫn chưa nhận lời Tạ Uyển.

Có lẽ bị tư tâm quấy phá, hoặc có lẽ Thẩm Yến đã quên, nên hắn vẫn chưa thẳng thắn nói cho Tạ Uyển biết hắn là người vô tâm vào lúc này.

Sau đó, Thẩm Yến cưới Tạ Uyển, công chúa Ninh An biết khó mà lui, việc này xem như kết thúc viên mãn. Với Tạ Uyển mà nói, nàng vô cùng khát khao cuộc sống sau này, người sống trên đời, có thể gả cho người mình yêu được bao nhiêu? Với Thẩm Yến mà nói, cũng là gió yên biển lặng, trước kia vẫn luôn có tiểu đồ nhi đi phía sau, nay đi phía sau vẫn là Tạ Uyển như trước.

Tạ Uyển vẫn gọi hắn là sư phụ như trước, khi ra ngoài hành y, Tạ Uyển thỉnh thoảng cũng đi với hắn.

Bích Đồng nói hai người bọn họ phu thê tình thâm, như hình với bóng.

Thẩm Yến vốn không biết nên đối đãi với thân phận đã chuyển biến của Tạ Uyển như thế nào, nghe lời này của Bích Đồng, mỗi lần hành y đều mang Tạ Uyển theo. Nhưng sau này, Tạ Uyển lại không muốn đi với hắn nữa, còn nguyên nhân, Thẩm Yến vẫn đều không đoán ra.

Cho đến khi võ công bị phế, Thẩm Yến mới biết được nguyên nhân.


Khi bệnh nhân hỏi nữ tử bên người hắn là ai, hắn luôn trả lời theo thói quen: "Đồ đệ của ta, Tạ Uyển."

Mỗi lần hắn nói như vậy, vẻ mặt của A Uyển đều ảm đạm. Lúc ấy hắn cũng không để ý, sau này mỗi khi nhớ lại đều có suy nghĩ biết vậy chẳng làm.

...

Thành thân mấy năm, với phu thê mà nói, trừ chuyện trên giường Thẩm Yến có thẹn với Tạ Uyển ra, thì những mặt khác Thẩm Yến đều làm cũng không tệ, không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, khi ở nhà luôn ở bên Tạ Uyển.

Tạ Uyển muốn cái gì, chỉ cần nàng mở miệng, hắn chắc chắn sẽ cố gắng tìm, cũng không để nàng thất vọng. Mặc dù nàng đã tính kế hắn chuyện trên giường, nhưng hắn cũng chưa từng trách móc nàng, chỉ cho là tâm tính của nàng không tốt nhất thời bướng bỉnh.

Kỳ thật nghĩ kỹ lại, tuy nói là thành thân, thân phận có thay đổi, nhưng ở trong lòng hắn thì Tạ Uyển vẫn là đồ đệ của hắn.

Tạ Uyển coi Thẩm Yến là phu quân.

Thẩm Yến coi Tạ Uyển là đồ đệ.

Chỉ là có vài việc không phải vô tâm là có thể quên không còn chút gì, như việc thành thân đã năm năm, Thẩm Yến dần dần có thói quen uống canh Tạ Uyển tự tay làm, mặc xiêm y của tiệm y phục bên ngoài vẫn cảm thấy Tạ Uyển làm thoải mái hơn, hay như khi ở trong phòng xem sách thuốc, Thẩm Yến cũng có thói quen vừa nhấc mắt liền có thể nhìn thấy Tạ Uyển ngồi im lặng không nói tiếng nào bên cạnh hắn.

Thẩm Yến nhận ra có chút không ổn.

Tính tình của Tạ Uyển trong ấn tượng không phải như thế này, cũng không biết sao lại đột nhiên biến thành hiền thục văn tĩnh như thế.

Hắn nói: "A Uyển, hình như con thay đổi không ít."

Tạ Uyển mừng rỡ, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn nở rộ rực rỡ. Thẩm Yến không biết vì sao Tạ Uyển lại vui như vậy, Tạ Uyển chỉ nghĩ cố gắng nhiều năm cuối cùng đã có chút thành quả, sư phụ đã bắt đầu để ý tới cảm xúc của nàng.

Cứ tiếp tục như vậy, qua năm sáu năm hoặc là bảy tám năm, sư phụ sẽ từ từ thích nàng.

Thẩm Yến tất nhiên không biết Tạ Uyển nghĩ gì trong đầu, hắn cảm thấy cứ sống như vậy cũng không tồi, nếu phải sống hết đời thì hắn cũng không ngại.


...

Khi công chúa Ninh An triệu Thẩm Yến tiến cung bắt mạch cho nàng, Tạ Uyển đã mang thai tới tháng thứ tám. Thẩm Yến tính ngày về, vừa vặn có thể trở về khi Tạ Uyển sinh. Trước khi rời đi, Tạ Uyển lại tuỳ hứng nói lung tung, Thẩm Yến trách mắng nàng.

Hắn cũng không phải vì công chúa Ninh An mà mắng Tạ Uyển, mà vì hắn làm sư phụ của nàng sắp được mười năm, nàng lại có thể nói ra lời nói vi phạm tâm phụ mẫu của đại phu như vậy, quả thật làm cho hắn cực kỳ thất vọng.

Sau khi từ trong cung đi ra, sớm hơn hai ngày so với dự tính ban đầu, nhưng Thẩm Yến vẫn ra roi thúc ngựa vội vàng trở về như trước. Không ngờ đi được nửa đường lại biết tin giáo đồ Ma giáo tập kích Thiên môn, hiện giờ Thiên môn chỉ còn lại mười người đang liều chết chống đỡ.

Thẩm Yến không thể chối từ, liền quay đầu chạy về phía Thiên môn.

Cùng chiến đấu với chúng giáo đồ của Ma giáo trong nửa tháng, lấy sức một người chống lại công kích của trăm người.

Cuộc chiến giữa Thiên môn và Ma giáo, cuối cùng Thiên môn thắng hiểm. Ma giáo bị diệt, Thiên môn đại thương nguyên khí, Thẩm Yến cũng bị trọng thương. Đúng lúc này, tin Tạ Uyển chết vì khó sinh truyền vào tai hắn, Thẩm Yến phun một ngụm máu rồi hôn mê bất tỉnh.

Trưởng lão Thiên môn tìm không ít cách chữa cho Thẩm Yến, đáng tiếc đều không có hiệu quả. Sau đó, trưởng lão Thiên môn tìm được phương pháp tìm đường sống trong chỗ chết từ trong sách cổ, phế một thân võ học của Thẩm Yến, nhưng cứu về một mạng của Thẩm Yến.

Sau khi Thẩm Yến tỉnh lại, chỉ cảm thấy buồn đau trong lòng, nhớ tới tin đã nghe được trước khi hôn mê, cũng không quan tâm đã khoẻ lại chưa mà ngựa không dừng vó chạy về. Khi về tới phòng nhỏ trên núi, bên trong không một bóng người, trên bàn ngày thường sạch sẽ nay đã phủ kín tro bụi, trên giường còn loang lổ vết máu.

Dường như có cái gì đó đánh mạnh vào lồng ngực của hắn, làm hắn đau như bị kim châm muối xát.

Hắn bỗng chốc không phân biệt được bốn phương tám hướng, thậm chí không biết nên làm cái gì bây giờ.

Bỗng nhiên, Thẩm Yến lao xuống núi như bị điên, hắn chạy thẳng đến Tạ phủ. Tạ Nam Phong vốn rất yêu thương Tạ Uyển, nay biết tin Tạ Uyển chết vì khó sinh, những bất mãn trước kia vì con gái không để ý luân lý cương thường đều biến mất hoàn toàn, chỉ trút hết cơn giận lên người Thẩm Yến.

"A Uyển là con gái của Tạ Nam Phong ta, ai cũng không thể cướp con bé đi! Cho dù chết, cũng chỉ có thể chôn ở Tạ gia chúng ta!"

Thẩm Yến không lên tiếng.

Hắn quỳ trước cửa Tạ phủ bảy ngày bảy đêm, mãi đến ngày thứ tám, khi Thẩm Yến cuối cùng cũng không chống đỡ được, sắp té xỉu, thì Tạ Nam Phong mới đi ra.

Thẩm Yến nói: "Con không chăm sóc A Uyển tốt, là lỗi của con. Nhưng khi còn sống A Uyển là thê tử của con, sau khi chết cũng là thê tử của con. Xin nhạc phụ đem thi thể của A Uyển trả lại cho con."

Tạ Nam Phong có thể nói là vừa yêu vừa hận Thẩm Yến, yêu kỳ tài lại hận hắn hại con gái mình mê mẩn đến mạng cũng không còn. Chỉ là mấy ngày nay, Tạ Nam Phong cũng đã nghĩ thông suốt, khi A Uyển còn sống đã bất chấp tất cả cũng muốn gả cho hắn, sau khi chết cũng sẽ nhớ hắn như trước.

Cuối cùng, Tạ Nam Phong vẫn để Thẩm Yến mang A Uyển đi.

Khi trở về núi, Thẩm Yến mở quan tài ra. Trong quan tài có hai người đang nằm, một lớn một nhỏ, Bích Đồng sưng đỏ mắt nói với Thẩm Yến:


"Công tử, phu nhân sinh một tiểu tiểu thư."

Thẩm Yến không nói nổi câu nào, chỉ biết run rẩy cả người.

...

Khi Tạ Uyển còn sống, Thẩm Yến vô tâm, hắn chỉ coi nàng như đồ đệ.

Sau khi Tạ Uyển mất, Thẩm Yến không còn võ công, tình cảm bị bỏ nhiều năm nay đã quay trở lại, mỗi lần nhớ lại những chuyện của Tạ Uyển khi còn sống, hắn phát hiện Tạ Uyển ở trong lòng hắn đã sớm không phải đồ đệ, mà là thê tử của hắn.

Ở trong căn phòng này, mỗi một chỗ đều có dấu vết của A Uyển.

Thẩm Yến không ra ngoài hành nghề chữa bệnh nữa, chỉ vô tri vô giác ở trong phòng nhỏ. Việc mỗi ngày nhất định phải làm là ở dưới cây đào với A Uyển, cùng dùng cơm với nàng, cùng nói chuyện với nàng.

Hắn cảm thấy mình bị điên rồi, mỗi ngày đều dựa vào việc nhớ lại những chuyện đã qua để sống qua ngày, khi nhớ tới một ít chi tiết nhỏ mới có liên quan tới A Uyển, hắn liền cực kỳ hứng thú chạy tới kể trước mộ của nàng.

Bích Đồng nhìn mà lệ rơi lã chã, "Công tử, phu nhân ở dưới suối vàng có biết cũng không muốn thấy bộ dáng này của người đâu."

Thẩm Yến sửng sốt, hắn đột nhiên hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Bích Đồng lập lại một lần.

"Dưới suối vàng có biết..." Thẩm Yến lẩm bẩm hồi lâu rồi đột ngột đứng dậy.

Bích Đồng giật mình, "Công tử, người muốn đi đâu?"

Còn chưa nói xong, Thẩm Yến đã nhảy lên ngựa, chạy xuống chân núi. Thẩm Yến xuất sư từ Thiên môn, là Thủ tịch[3]đại đệ tử của Thiên môn, hắn biết Đại trưởng lão của Thiên môn có một bí thuật.

[3] Thủ tịch: đứng đầu.

Thẩm Yến gõ cửa mời Đại trưởng lão ra.

Đại trưởng lão hỏi: "Không hối hận?"

Thẩm Yến không chút do dự, "Không hối hận."

Đại trưởng lão bấm đốt tay tính toán, nói: "Nếu muốn mang trí nhớ của kiếp này luân hồi sang kiếp sau, từ hôm nay con phải làm đủ chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín việc thiện, mà không được phép thương tổn đến một người nào. Chờ con công đức viên mãn tiến vào luân hồi, Địa Tạng Bồ Tát sẽ cho con một nguyện vọng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui