Editor: Sakura Trang
Nước ối tí tách chảy ướt chân quang lỏa của sinh phu. Bụng rõ ràng trầm trụy. Dưới người nam nhân bị va chạm. Nam nhân Khổ cực vạn phần hổn hển hổn hển thở to. “A cáp... Thật trụy... Thật trướng... A a... Ách a...”
Đi mấy vòng, sinh phu rõ ràng đã không chịu nổi. Đỡ nam nhân về trên giường. “A... Mở ra... Mở ra... Mấy ngón tay... A “
Nhìn sản huyệt dưới người sinh phu chỉ mở ra không tới hai ngón tay. Tần Phong không nói ra lời. Duyên sinh hồi lâu, hôm nay sinh thế hung hung, các loại phản ứng của Tiêu Trường Hà chính là triệu chứng sinh sản. Nhưng sản huyệt lại không tiến vào trạng thái sinh sản.
Tình huống so với dự đoán bết bát hơn.
“Công tử, tất cần phải cưỡng ép mở ra huyệt khẩu…”
Tần Phong biết điều ấy. Chẳng qua là, Tiêu Trường Hà nhưng sao sinh chịu được?
Tần Phong lấy miệng đút cho Tiêu Trường Hà nhân sâm ngàn năm. Lại đút y nuốt xuống thôi sản dược.
Dược liệu phát tác nhanh mạnh mà hữu hiệu. Tiêu Trường Hà chợt giãy giụa ngồi dậy, ánh mắt trừng như chuông đồng, biểu tình dữ tợn, trong miệng gào thét điên cuồng la như nổi điên vậy “A a a a!”
Đau đớn đến tột cùng nổ tung ở trong bụng, nam nhân như muốn điên cuồng đè cũng không đè được, hai quả đấm đánh mạnh về phía bụng to lớn, “Đau chết! A a giết ta! Phong a a...”
Tần Phong ngăn lại tay của y, bà mụ đè lại chân y, “Nhanh! Nhanh dùng sức!”
Sinh phu cao giọng kêu thảm thiết, dưới người không ngừng ra máu.
“Tiêu! Dùng sức a! Gian khổ mang thai mười tháng ngươi đều chịu được, bây giờ là lúc đến cuộc sống hạnh phúc người một nhà của chúng ta. Giữ vững a, chúng ta cùng nhau nghênh đón bảo bảo “
“Phong... A... A a ” Theo lời Tần Phong dùng sức, thai nhi đi xuống, mặt ngoài xem ra, bụng Tiêu Trường Hà giống như một giọt nước sắp nhỏ xuống.
“Thật là đau... A a... Nhanh... Nhanh a... Hài tử...”
“Hài tử đã nhập bồn rồi! Tiêu, cố gắng lên! Dùng sức dùng sức!”
Lắc đầu, ưỡn động thai bụng, thân thể bị lôi xé điên cuồng, gần như muốn nứt ra “A a! A a a... A... A a “
Một lần lại một lần tái diễn động tác hít thở dùng sức, từng đợt sóng đau đớn như nước thủy triều tấn công tới. Ý thức đã không rõ. Tiêu Trường Hà cảm thấy mình thật giống như trầm ở trong nước, mất đi sức nặng, lại có lực vô hình kéo mình xuống. Mệt quá... Thật là chỉ muốn ngủ mất như vậy... Nhưng mà... Thật giống như quên cái gì...
Phong! Hài tử!
Không thể... Một khi ngủ mất, hài tử phải làm sao... Còn có Phong... Một người không nhiễm phàm trần như vậy a, bởi vì mình, chật vật, lo lắng thành hình dáng gì... Hắn sẽ thương tâm đi...
“Phong... Ta không được... Sinh không xuống a... Giúp ta...”
Ôm thật chặc nam nhân Tần Phong nhưng không cho y được nửa điểm trợ giúp, chỉ có thể nhìn y đau khổ, run rẩy, rên rỉ, yếu ớt.
Bên này, bà mụ siết chặc quả đấm, hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra. “Chỉ có thể đẩy bụng.”
Tay to đặt lên đỉnh bụng, dùng lực đẩy mạnh xuống.
“A a a!” Sinh phu thê lương kêu gào, trên người giơ cao, lay động như điện giật vậy, lại nặng nặng rơi xuống.
Đau, dung nhập vào máu thịt, in vào xương tủy, lạc vào linh hồn.
Đau tới chỗ sâu đã mất tiếng. Cặp mắt trợn tròn mất tiêu cự. Miệng mở to đã là hít vào nhiều thở ra ít. Mồ hôi thấm ướt tóc dán vào trên gương mặt, trung y ướt đẫm gần như trong suốt, sớm bị xé ra, vải rách quấn ở trên thân thể. Cái bụng quang lỏa kéo căng, động tác thai nhi dưới da gần như có thể thấy. Hai chân thon dài loang lổ bừa bãi, vô lực bị tách ra, bày thành hình chữ M sỉ nhục.
Sản huyệt bị chống đỡ đến mức tận cùng, ánh sáng mỏng gần trong suốt, trong vết máu mơ hồ có thể thấy tóc thai màu đen.
“Nhanh nhanh! Dùng sức a nhìn thấy đầu!” Thanh âm kinh ngạc vui mừng của Người yêu thức tỉnh thần trí, hài tử!
Hai ta níu lấy chăn nệm, hạ thân dùng sức, “Ách a!” Tàn phá thân thể bộc phát ra lực lượng kinh người, đau đớn hủy thiên diệt địa, sản huyệt bị xé, xì một tiếng vang nhỏ, đầu của đứa bé đi ra!
Mơ mơ màng màng nghe được thanh âm huyên náo bên người, làm thế nào cũng nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Chỉ biết là dùng sức dùng sức.
Dưới sức lực của sinh phu, bà mụ tiếp tục thô bạo đẩy bụng, tiếng vỡ nhỏ, là xương chậu! Tần Phong cùng bà mụ đều là cứng đờ. Ồ ồ máu tươi rất nhanh thấm ướt sàng đan dưới người.
Cổ, bả vai của thai nhi một chút xíu khó khăn nặn ra. Nhẹ nhàng kéo một cái, thai nhi cuối cùng thoát khỏi thân thể của sinh phu.
“Sinh! Sinh! Tiêu, ngươi làm được!”
Nghe được thanh âm người yêu hoàn toàn mất tĩnh táo ngày thường, trong lòng Tiêu Trường Hà buông lỏng một chút, trầm trầm mệt mỏi đột kích, mí mắt trầm đến không mở ra được. Trong bụng như cũ nóng rực đau cũng hoàn toàn không đi truy cứu. Thật là muốn thiếp đi...
“A! Còn có một cái!”
Tần Phong chợt ngẩng đầu, không thể tin “Cái gì!”
Tựa như kiểm chứng, bụng như cũ cao lớn của Tiêu Trường Hà run rẩy. Tình huống nam nhân trong ngực nguy cấp, làm sao có thể lại sinh hạ đứa bé thứ hai. Song thai vốn là điềm lành do trời cao ban xuống. Lúc này, cũng không khác bùa đòi mạng của sinh phu!
“Tiêu! Tiêu! Không được ngủ...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...