Thời Bạc Y học được trò mới, hắn hỏi Hạ Hàm Tử cái người dùng ngọc thể kia để làm gì, chơi như thế nào.
Hạ Hàm Tử không biết làm như nào, nói cũng không được mà không nói cũng không được.
Nhưng y không nói cũng chẳng sao, Thời Bạc Y có thể đi hỏi Hữu hộ pháp, hơn nữa còn lấy được một bộ đồ chơi tình thú.
Lúc Hạ Hàm Tử về thấy Thời Bạc Y mặc áo lụa mỏng, mấy khí cụ kia bày hết ra giường, cả người liền thấy không khỏe.
“Tiên sinh.” Thời Bạc Y mong chờ nhìn y “Ta cũng muốn chơi.”
“…” Nhưng mà y chẳng muốn một chút nào cả.
Thời Bạc Y chân trần chạy xuống, đem ngọc thể nhét vào tay Hạ Hàm Tử: “Tiên sinh, tới đây.”
Hạ Hàm Tử hít sâu một hơi: “Tiểu Y, cái này chơi không vui.”
Hỏi, làm thế nào để một bảo bảo tò mò quên đi chuyện hắn tò mò?
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể để hắn thử một lần hắn mới chịu, nhưng Hạ Hàm Tử lý giải Thời Bạc Y, ngọc thể cùng mấy thứ này chưa chắc hắn đã thích, càng khó nói đến việc từ bỏ.
Nhưng Hạ Hàm Tử lại chẳng lay chuyển được hắn, người kia lần nào cũng bướng bỉnh như vậy, nếu chưa đâm vào tường thì sẽ chưa chịu nghe lời.
Mệt tâm, vẻ mặt y lạnh dần, xem ra cần phải dọa hắn một lần.
Đẩy Thời Bạc Y quỳ lên giường, để hắn tự mình cởi quần áo, tự nhếch mông lên.
Nếu đã muốn chơi, y tất nhiên sẽ phụng bồi.
Thanh âm lạnh lùng của y khiến Thời Bạc Y hoảng sợ, có chút ủy khuất nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Hữu hộ pháp đưa cho hắn ngọc thể làm từ noãn ngọc, sau khi tiếp xúc với cơ thể sẽ từ từ nóng lên, cảm xúc cũng ôn hòa hơn, cũng rất giống dương cụ thật. Sau khi đi vào cơ thể, Thời Bạc Y khẽ ngâm một tiếng, hai chân nhũn ra, chút nữa quỳ không được.
Tốc độ tay của Hạ Hàm Tử vẫn duy trì một tần suất, cũng không hề lên tiếng, dường như cả phòng chỉ có mình Thời Bạc Y, mà y tựa như không tồn tại. Thời Bạc Y không nghe thấy tiếng y, nhịn không được mà quay đầu lại.
Đối mặt với hắn là khuôm mặt hờ hững không chút cảm xúc.
Thời Bạc Y cắn môi, chống cánh tay bủn rủn ngồi thẳng lên, Hạ Hàm Tử kéo ngọc thể ra ngoài một chút, theo động tác của hắn, ngọc thể trượt hẳn ra ngoài.
“Sao vậy?” Hạ Hàm Tử sửng sốt hỏi.
Thời Bạc Y vươn người kéo chăn bao lấy mình, chôn đầu bên trong: “Ngươi ra ngoài.”
Hạ Hàm Tử ngây người, trong lòng thầm mắng đùa quá trớn rồi. Y vôi đặt ngọc thể xuống đi tới muốn ôm lấy Thời Bạc Y lại bị hắn né tránh.
“Ra ngoài.”
Lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, Hạ Hàm Tử hoảng hốt: “Tiểu Y?”
Thời Bạc Y không đáp.
Bầu không khí trong phòng vô cùng quỷ dị.
“Tiên sinh…” Rất lâu sau, Thời Bạc Y đột nhiên rầu rĩ mở miệng “Ta rất ghét ngươi.”
Tay Hạ Hàm Tử siết chặt thành nắm đấm, hơi hối hận. Y chỉ muốn dọa hắn một chút, để hắn nhớ kĩ một chút, nhưng y không ngờ, hành động như vậy lại giẫm nát tự tôn của Thời Bạc Y.
Thời Bạc Y ngẩng đầu, viền mắt hồng hồng, y nằm xuống hắn lại chui vào trong chăn, đưa lưng về phía Hạ Hàm Tử.
Hạ Hàm Tử ôm hắn, Thời Bạc Y cũng không phản kháng.
“Tiểu Y, xin lỗi.”
Thời Bạc Y nắm tay y, hờn giận nói: “Tiên sinh ngươi cứ dỗ đi, nhưng ta sẽ không tha thứ cho ngài.”
“Vậy bao giờ đệ mới tha thứ cho ta?” Hạ Hàm Tử quay người hắn lại, đau lòng hôn lên trán hắn.
“Phải thật lâu thật lâu.” Thời Bạc Y trả lời.
“Được.” Hạ Hàm Tử nghiêm túc nhìn hắn “ Ta sẽ dỗ đệ thật lâu thật lâu.”
Lúc này Thời Bạc Y mới vui lên một chút nhưng vẫn tủi thân. Hắn vì yêu Hạ Hàm Tử nên mới muốn làm chuyện này. Rõ ràng lần trước nhìn tên tu sĩ cầm ngọc thể rất vui vẻ, hắn cứ ngỡ Hạ Hàm Tử sẽ thích. Không ngờ y không thích, lại còn bày vẻ mặt như vậy với hắn.
“Tiên sinh, có phải ngài không thích song tu cùng ta phải không?” Thời Bạc Y đột ngột hỏi.
Hạ Hàm Tử sững người: “Sao lại nói vậy?”
Thời Bạc Y không đáp.
Không thích chính là không thích, vẻ mặt lúc nào cũng miễn cưỡng như vậy. Tuy hắn không nhớ rõ, nhưng vẫn còn chút ấn tượng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Thời Bạc Y tuy đã quên chuyện không vui ngày hôm qua, thế nhưng hắn cũng không đi quyến rũ Hạ Hàm Tử nữa, cũng không động một chút là trêu chọc hay đòi y song tu nữa. Hạ Hàm Tử không biết nên vui hay nên buồn, nguy cơ bị hỏng thận không còn, nhưng Thời Bạc Y lại có điểm lạ.
“Tiểu Y.” Tối đó, Hạ Hàm Tử chủ động đề nghị song tu “Chúng ta song tu đi.”
Y nhanh nhẹn cởi bỏ đai lưng, ngón tay vừa chạm vào da thịt hắn lại bị đẩy ra.
“Tiên sinh.” Thời Bạc Y trợn mắt nhìn y “Sao ngài lại dám đùa giỡn với ta?”
Hạ Hàm Tử: “…”
“Chúng ta là đạo lữ, như thế không phải đùa giỡn lưu manh, chỉ là làm chuyện đạo lữ nên làm.” Phong thủy lưu chuyển*, không ngờ Hạ Hàm Tử cũng có ngày này.
* Phong thủy là dựa vào kinh Dịch mà dịch có nghĩa là thay đổi, không có cái gì mà không thay đổi trong đời này.
Thời Bạc Y nhìn y chằm chằm: “Người xấu! Tiên sinh là người xấu!”
Hạ Hàm Tử nghĩ hắn đã quên chuyện hắn và y là đạo lữ, vội vàng giải thích: “Ta không..”
Y còn chưa nói xong, Thời Bạc Y đột nhiên ôm chặt lấy bản thân lùi về phía sau, ánh mắt đầy sự sợ hãi.
Tâm Hạ Hàm Tử trầm xuống.
Không đúng, chỉ sợ chuyện hôm đó đã kích thích Thời Bạc Y, không chỉ khiến hắn chống cự chuyện song tu, mà còn dẫn đến ảnh hưởng trái chiều, nhưng mà Hạ Hàm Tử vẫn chưa nhận ra điều đó.
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...