Trong ngành đồ cổ này, không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với vật trong đất. Nhưng sau khi lấy được vật, thường thì sẽ “rửa trắng” vật đó, cũng chính là bán cho những người ngầm thu mua văn vật, sau đó vật này đến tay người khác thì cũng được thêu dệt một lai lịch dễ nghe, bán lại cho một số nhà sưu tầm, sau đó mới có thể tới tay người thu mua đồ cổ.
Đương nhiên, cũng có một số thương gia ngầm liên hệ với những kẻ trộm mộ, nhưng vì đây là mua bán phi pháp, phần lớn đều rất cẩn thận.
Về phần món đồ này chuyển qua mấy tay, cuối cùng đem đến chợ đồ cổ hỏi có thu mua hay không, chỉ cần không phải liếc nhìn một cái liền nhìn ra là di vật văn hóa cấp quốc bảo, ví dụ như chuông, các loại vật đồng đen, cái khác cơ bản nhận mua cũng không vấn đề. Đây là ngành mua bán mà mọi người đều ngầm hiểu quy tắc của nó, nhưng không thể nói ra bên ngoài. Nếu như bị cục di vật văn hóa tra đến mình, vậy thì nhất định là phải ra tòa rồi!
Mã Hiển Vinh cũng là người cẩn thận, vừa mới đắc tội Vương Đạo Lâm, trong lòng ông biết với lòng dạ hẹp hòi như Vương Đạo Lâm, nhất định sẽ gây phiền toái cho Phúc Thụy Tường, cho nên khi vừa thấy người tới lấy món đồ có vẻ như là vật được lấy từ trong đất ra, trong lòng liền cẩn thận hơn vài phần.
Ông vốn không muốn thu mua, nhưng người tới vẻ mặt thành khẩn, nói trong nhà có người bị bệnh cần tiền gấp để cứu chữa, vô cùng khó khăn.
Mã Hiển Vinh vừa mới đi theo Hạ Thược, tuy rằng cảm thấy vô cùng bội phục, nhưng chung quy vẫn không quen thuộc với tác phong xử sự của cô, thấy hôm nay là cuối tuần, cho nên mới gọi điện cho cô, muốn hỏi ý kiến xem cô sẽ xử trí như thế nào.
Khi Hạ Thược đi tới cửa hàng, đã là một giờ sau. Thế nhưng người này lại vẫn còn ở trong cửa hàng, thoạt nhìn thật đúng là bám riết không buông.
Hạ Thược đứng ngoài cửa nhíu mày, sau đó liền cười bước vào trong cửa hàng.
Mã Hiển Vinh vừa thấy cô tới, liền nhanh chóng chào đón, ngầm đưa mắt ra hiệu cho cô, sau đó mới cười hớ hớ xoay người, nói với người đàn ông ở phía sau: “Vị này là chủ nhân của Phúc Thụy Tường chúng tôi, anh có việc gì thì cứ nói với Hạ tổng của chúng tôi”.
Người đàn ông kia nghe thấy vậy, vội cúi đầu khom lưng chào Hạ Thược, vẻ mặt khổ sở năn nỉ, “Cô chủ này, chúng tôi chỉ là dân bình thường, trong nhà không có vật gì đáng giá, chỉ có một món đồ cổ này. Trong nhà có người bệnh đang chờ tiền để dùng, xin cô thương xót, nhận lấy đi! Rẻ một chút cũng không sao, cô chỉ cần trả cho tôi chút tiền là được rồi!”
Người đàn ông này ước chừng ba mươi tuổi, quần áo mặc có chút bẩn, nhìn như là quần áo lao động mặc ở công trường, trên tóc cũng có bụi. Anh ta thấy Hạ Thược, vội hạ thấp tư thái, vẻ mặt lo lắng buồn khổ, thoạt nhìn dáng vẻ thành thật.
Ánh mắt Hạ Thược dán chặt trên mặt người nọ, khóe môi chậm rãi cong lên, khẽ gật gật đầu, cười ngẩng đầu nói với Mã Hiển Vinh : “Đã có khách hàng tới cửa, bất kể có mua hay không, chung quy vẫn phải mời người vào phòng trà nói chuyện mới đúng.”
Mã Hiển Vinh sửng sốt, tiếp theo liền cười gật đầu nói: “Hạ tổng nói đúng, là do tôi tiếp đãi không chu đáo. Người anh em này, mời cậu vào bên trong”.
Người đàn ông kia nhìn theo tay chỉ của Mã Hiển Vinh, xoa xoa hai tay có chút mất tự nhiên, “Này, này không tốt lắm đâu… Quần áo tôi có chút bẩn, không khéo lại làm bẩn cửa hàng của ngài mất, ha ha…”
“Cái này thì có gì mà sợ, người mở cửa hàng để buôn bán, cho dù anh vào chỉ là đi dạo vòng quanh, muốn uống trà, chúng tôi cũng sẽ tiếp đãi”. Hạ Thược tươi cười ngọt ngào, xoay người đi vào phòng trà, “Mời anh vào trong ngồi rồi chúng ta nói tiếp, vật mà anh mang tới, xin hãy lấy ra để tôi nhìn một lần”.
Cô vừa nhắc tới vật này, người đàn ông kia cũng bất chấp cái gì khác, vội vàng lên tiếng theo vào, có chút mất tự nhiên ngồi vào vị trí đối diện với Hạ Thược. Mã Hiển Vinh pha một bình trà Bích Loa Xuân, rót cho Hạ Thược cùng với người đàn ông kia, sau đó đứng ở phía sau Hạ Thược.
Vật người đàn ông kia mang tới là một chiếc gương đồng, động tác vô cùng cẩn thận, thậm chí bàn tay còn có chút run rẩy, hiển nhiên cực kỳ xem trọng.
Hạ Thược lại không chút dấu vết đảo mắt nhìn quét hai tay của người đàn ông kia, nụ cười trên mặt càng thêm thâm sâu. Khi nâng mắt lên thấy người nọ dùng hai tay nâng gương đồng tới, cô lại chỉ cười lắc đầu, ý bảo anh ta đặt gương đồng lên bàn.
Đây là quy củ xem đồ vật của ngành đồ cổ. Bởi vì đồ cổ rất quý, đụng chạm vào, tổn thất thật lớn. Cho nên không tránh khỏi tranh cãi về trách nhiệm, bên này mời bên khác nhìn giám định, vật đều là được đặt tại trên bàn, sau khi đặt ổn định mới buông tay, bên kia mới tiếp nhận đến xem. Bởi vậy, ở trên tay ai xảy ra vấn đề, người đó phải chịu trách nhiệm.
Tuy rằng gương đồng không phải là đồ sứ hay ngọc, rơi không vỡ, nhưng đụng chạm vào, cũng không rõ được.
Người kia sửng sốt, có vẻ không hiểu quy củ này cho lắm, nhưng vẫn làm theo chỉ dẫn của Hạ Thược, khi gương được đặt xuống bàn, Hạ Thược mới quan sát kỹ.
Gương không quá lớn, đường kính cũng chỉ khoảng mười hai mười ba cen-ti-mét, mặt gương còn có thể nhìn ra sự trơn bóng trước đây, nay lại có vài vết cắt, mà còn mang theo vết bùn năm tháng. Bên trái khắc hai con cá.
Hạ Thược nhìn chăm chú vào đôi cá được khắc trên gương đồng, lộ ra nụ cười thưởng thức. Tuy rằng từ lúc nghe điện thoại Mã Hiển Vinh đã miêu tả rất kỹ càng, nhưng có thể nhìn tận mắt, hơn nữa còn được kiểm tra chiếc gương đồng được cho là của con gái Nữ Chân* dùng, cảm giác vẫn rất kỳ diệu.
*dân tộc Nữ Chân (dân tộc thiểu số thời cổ, tổ tiên của dân tộc Mãn, cư trú ở vùng Cát Lâm, Hắc Long Giang, Trung Quốc)
Đây là đồ cổ cách nay hơn một ngàn năm, bởi vì người Nữ Chân đánh bắt cá trong một khoảng thời gian dài, mà cá lại là biểu tượng của sự phú quý cát tường, hay hàm nghĩa nhiều con cháu, cho nên những dụng cụ mà bọn họ sử dụng hàng ngày, thường xuyên bắt gặp hoa văn song ngư.
Thời nhà Kim cách nay đã rất lâu rồi, mà cũng không phát hiện nhiều mộ táng, cho nên di vật khai quật được có giá trị nghiên cứu rất cao. Chiếc gương đồng này tuy nhỏ, nhưng tuyệt đối được coi là một di vật văn hóa.
Hạ Thược nhẹ nhàng đặt gương đồng xuống, trên mặt vẫn mang theo tươi cười, không nhanh không chậm hỏi: “Tôi có thể hỏi về lai lịch của chiếc gương đồng này chứ?”
Người đàn ông kia nghe vậy, xấu hổ cười cười, có vẻ có chút khó mở miệng.
Mã Hiển Vinh đứng phía sau Hạ Thược bĩu môi, tên này ngay từ đầu đã không chịu nói thật, khi cầm gương đồng vào cửa hàng, lại nói đây là món đồ mà tổ tiên để lại. Nói là khi bà nội hắn còn nhỏ, trong nhà đã có chiếc gương đồng này, cũng không biết là thời kỳ nào, vốn nghĩ xem như đồ gia truyền để lại cho đời sau, nhưng trong nhà lại gặp phải chuyện cấp bách cần tiền cứu người, cho nên mới có suy nghĩ bán chiếc gương đồng này.
Chuyện xưa thêu dệt không tồi, nhưng lại không thoát được ánh mắt Mã Hiển Vinh — xem gương đồng, thứ nhất nghe thanh âm, thứ hai xem hình dạng, thứ ba là độ rỉ, thứ tư là mùi vị. Gương đồng càng cổ, khi ngửi sẽ thấy một loại mùi đồng. Mà chiếc gương đồng này, ngoại trừ mùi đồng, còn có thể ngửi thấy mùi bùn thoang thoảng. Nếu là vật trong nhà do tổ tiên để lại, thì sao lại có mùi bùn này được? Chẳng lẽ, nhà bọn họ thường đem chiếc gương đồng này chôn dưới đất sao?
Đây rõ ràng chính là nói dối!
Người kia thấy Mã Hiển Vinh không chịu mua, dưới tình thế cấp bách, lúc này mới nói ra thêm một nguồn gốc khác, Mã Hiển Vinh nghe qua xong, mới gọi điện thoại cho Hạ Thược.
Theo lý thuyết, Hạ Thược đã sớm nghe qua lai lịch của vật này trong điện thoại, Mã Hiển Vinh thật sự là không rõ, vì sao cô lại còn chính miệng hỏi một lần. Nhưng Trần Mãn Quán đã từng nói với ông: “Phàm là chuyện Hạ tổng làm, tất có lý của nó, ông cứ chấp hành là được, đến lúc đó sẽ có kinh hỉ”.
Vì thế, Mã Hiển Vinh liền đứng ở phía sau Hạ Thược, không nói lời nào, nội tâm lại có chút tò mò chờ đợi.
Người đàn ông đối diện nhìn nhìn Mã Hiển Vinh, hiển nhiên phát hiện ông không có ý nói thay hắn, lúc này mới xấu hổ cười cười, nói: “Khụ, chuyện này tôi cũng không định nói, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác. Hai năm trước tôi có làm việc trong một công trường gần nội thành, khi đào nền thì phát hiện một ngôi mộ cổ, lúc ấy nghe nói công trình phải ngừng, có khả năng sẽ xây một bảo tàng. Có người nói, công trình ngừng, tiền mà ông chủ bỏ ra sẽ không thu về được, vậy thì khẳng định là cũng không có tiền lương phát cho chúng tôi, tôi suy nghĩ cũng không thể làm không công được! Liền thừa dịp không ai chú ý, trộm được một chiếc gương này … Tôi lớn bằng này, cho tới bây giờ còn chưa từng làm chuyện như thế bao giờ, sau đó lại sợ bị người ta bắt được, liền, liền đem chiếc gương này chôn ở trong nhà, mãi cho đến khi trong nhà có việc gấp, mới nhớ tới là có nó. Vốn tưởng đã là chuyện của hai năm trước, sớm đã không còn ai chú ý, không ai có thể nhìn ra được, không ngờ hai người, ánh mắt của hai người thật tốt … Ha ha.”
“Công trường trong nội thành, đào ra mộ?” Hạ Thược nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Mã Hiển Vinh.
Mã Hiển Vinh gật gật đầu, tỏ vẻ xác thực, “Ngôi mộ kia đã sớm bị những kẻ đào trộm mộ xưa ghé thăm, bên trong cũng không có bao nhiêu đồ, lại bởi vì ở trong nội thành, đúng vị trí tốt, xây nhà bảo tàng thì có chút đáng tiếc, vì thế nên cuối cùng không xây nữa, liền khai quật vài món ra đem đi rửa sạch rồi đưa tới bảo tàng của tỉnh. Mà nhà bảo tàng kia cách phố đồ cổ chúng ta rất gần, cách chỗ này khoảng ba con đường”.
“Phải không? Tôi nói đều là sự thật mà!” Người đàn ông kia thấy Mã Hiển Vinh nói như vậy, liền vội vàng bổ sung thêm, “Việc này tôi làm như vậy là không đúng, nhưng chúng tôi chỉ là dân thường, cũng không còn cách nào khác! Tên thương nhân khai phá kia thật sự là lừa người, lúc trước khi rửa sạch mộ, liền cho mọi người nghỉ, nói là nếu xây dựng nhà bảo tàng, sẽ lại gọi chúng tôi về. Kết quả cuối cùng nhà bảo tàng không xây dựng, công trình của bọn họ vẫn tiếp tục xây dựng, nhưng lại thuê một đám người khác, căn bản không hề thông báo cho chúng tôi! Lúc ấy đơn vị dùng chúng tôi cũng không có làm hợp đồng gì cả, đi tìm người ta đòi tiền lương, nào có ai để ý? Tôi lấy được món đồ này, coi như có chút bồi thường, rất nhiều công nhân khác đều là mất trắng!”
Anh ta vẻ mặt đầy căm phẫn, thiếu chút nữa vỗ bàn đứng dậy, “Xã hội ngày nay, dân chúng chính là chịu ức hiếp! Chẳng qua, cũng may ông trời còn có mắt! Công trình mà tên thương nhân kia khai phá, sau này vẫn luôn gặp chuyện không may, công trình còn chưa xây xong, đã chết mất vài người, sau đó cũng gác lại công trình đó. Những công nhân trước đây nghe được chuyện này, đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi! Trên khu mộ mà cũng dám xây nhà ở, đáng đời gặp chuyện không may! Đáng đời phải bồi thường tiền!”
Hử?
Hạ Thược nghe vậy nhẹ nhàng nhíu mày, quay đầu lại nhìn Mã Hiển Vinh.
Mã Hiển Vinh cũng gật đầu, xem ra là sự thật.
Hạ Thược nghe xong cụp mắt suy nghĩ, đáy mắt lóe lên một chút ánh sáng lạnh, bên môi cong lên một nụ cười thâm sâu.
Người đàn ông đối diện vội vàng nói hết, liền thành khẩn nhìn về phía Hạ Thược cùng Mã Hiển Vinh, “Hai vị, người xưa vẫn nói, làm việc thiện sẽ được báo đáp. Các vị hãy giúp tôi đi! Trong nhà có người bệnh, thật sự là chờ tôi mang tiền về chữa trị! Tôi cầu xin hai vị! Van cầu hai người!”
Hắn thoạt nhìn như sắp dập đầu quỳ lạy, Hạ Thược lúc này mới hỏi: “Tôi muốn hỏi một câu về vấn đề riêng tư, không biết anh có tiện trả lời một chút hay không, người nào trong nhà anh bị bệnh?”
Người đàn ông kia sửng sốt, theo bản năng thuận miệng nói: “Tôi… Vợ tôi… Không biết cô chủ đây hỏi vậy là có ý gì?”
Anh ta chỉ cảm thấy nụ cười của Hạ Thược thật thân thiện, có thể thấy là một cô gái dịu dàng điềm tĩnh, nhưng mà không biết vì sao, tổng cảm thấy ánh mắt của cô dừng lại trên mặt mình, cả người đều cảm thấy lạnh run.
“Không có ý gì khác, chỉ là tùy tiện hỏi một chút. Không biết cần gấp bao nhiêu tiền?” Hạ Thược tươi cười ngọt ngào.
Anh ta nghe thấy lời này, hai mắt liền sáng ngời, cũng không quản gì khác, trên mặt lộ ra sự mừng rỡ kích động khôn kể, vội vàng xua tay, “Cái này tôi cũng không thể đòi hỏi! Chỉ cần cô chịu mua, cho tôi bao nhiêu tiền cũng được!”
.”A”, Hạ Thược cười gật gật đầu, bỗng nhiên đứng dậy nói, “Chuyện này đợi tôi trao đổi với giám đốc Mã của cửa hàng đã, anh cứ ngồi đây đợi một lát đi”.
Nói xong, Hạ Thược dẫn theo Mã Hiển Vinh ra cửa dưới ánh mắt sửng sốt của người đàn ông kia, đứng tránh một nơi, thấp giọng cười hỏi Mã Hiển Vinh nói: “Thế nào? Thu hay là không thu, tôi muốn nghe ý kiến của ông”.
Mã Hiển Vinh sửng sốt, dở khóc dở cười, ông vốn muốn xem phương thức giải quyết việc này của Hạ tổng, không ngờ Hạ tổng lại đẩy sang cho mình.
Nội tâm tuy rằng oán thầm Hạ Thược quá khôn khéo, trên mặt Mã Hiển Vinh lại vẫn nghiêm túc nói: “Việc người kia nói đều là sự thật. Công trình kia nằm ngay tại con phố trung tâm phồn hoa, vốn dĩ định xây dựng một công viên cao cấp, nhưng trong thời gian xây dựng liên tiếp xảy ra sự cố, gây chấn động ồn ào. Sau đó xây được một thời gian lại dừng lại, cuối cùng vẫn chưa xây dựng xong. Ông tổng của công ty bất động sản này có hậu trường rất mạnh ở Thanh thị, là cậu em vợ của bí thư Dương trên tỉnh, cho nên chuyện này rất nổi tiếng ở Thanh thị, hầu như là không ai là không biết. Lúc trước khi đào móng, quả thật đào ra được một ngôi mộ thời nhà Kim, quy mô cũng không lớn, cùng với chiếc gương người kia lấy được, bất luận là từ quy cách hay là niên đại đều ăn khớp”.
“Cho nên, ông cho rằng có thể tin lời hắn?” Hạ Thược cười hỏi.
“Có thể tin hay không, không quan trọng. Tôi thậm chí còn chú ý tay hắn, đôi tay đó quả là bàn tay làm việc nặng kiếm sống, nhưng nếu hắn nói là nói thật, vậy thì vật này chúng ta không thể thu, hiện tại là thời điểm mẫn cảm, Vương Đạo Lâm đối diện luôn chú ý đến chúng ta! Nếu lời hắn nói là giả, vậy càng không thể thu, vậy chứng tỏ người kia càng thêm khả nghi. Cho nên, mặc kệ là thật hay là giả, món hàng này tốt nhất là không thu, phiêu lưu quá lớn”.
Nghe Mã Hiển Vinh phân tích, Hạ Thược cũng nhíu mày, ánh mắt hơi hơi sáng ngời.
Đúng vậy! Có thể chú ý tới tay của đối phương, chứng tỏ sức quan sát của Mã Hiển Vinh không tồi !
“Vậy ông nghĩ nên xử lý thế nào?”
“Trước khi Hạ tổng tới, tôi đã tỏ thái độ không thu. Tôi bảo anh ta tới cửa hàng Vương Đạo Lâm ở đối diện, anh ta không chịu, nói là đi qua, Vương Đạo Lâm đưa ra bảng giá thấp không phù hợp với mong muốn. Anh ta sống chết ở lại cửa hàng không chịu đi, tôi sợ gặp phải chuyện không may, cho nên mới mời Hạ tổng tới xem thế nào”.
Hạ Thược vừa nghe vừa gật đầu — Được lắm! Xem ra, ngày sau cửa hàng Phúc Thụy Tường ở Thanh thị có thể yên tâm giao cho Mã Hiển Vinh quản lý.
“Hạ tổng rốt cuộc muốn xử lý việc này thế nào?” Mã Hiển Vinh thấy Hạ Thược cười gật đầu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn phòng trà, có chút lo lắng hỏi.
“Chúng ta cần gì xử lý? Có người sẽ xử lý giúp chúng ta” Hạ Thược cười cười.
Mã Hiển Vinh nghe vậy sửng sốt, không hiểu cô nói vậy có ý gì.
Hạ Thược cũng chỉ cười tủm tỉm xoay người, “Trò hay đã sớm mở màn, tổng giám đốc Mã không phát hiện sao?”
Hạ Thược quay lại phòng trà, người đàn ông kia thấy cô quay lại, liền trông mong nhìn cô. Hạ Thược ngồi xuống ngay ngắn, lại đẩy gương đồng về phía hắn, “Thật xin lỗi, vị này. Tôi với giám đốc Mã đã thảo luận, vật này của anh là di vật văn hóa được khai quật, dựa theo quy củ, chúng tôi không thể nhận”.
Người đàn ông giật mình sững sỡ, hắn thấy Hạ Thược lúc trước hỏi câu kia, tươi cười thân thiện, rõ ràng là rất có khả năng sẽ nhận mua, nhưng sao lúc này lại không mua?
“Này, cô chủ nhỏ này!”
“Vị tiên sinh này.” Hạ Thược cười ngắt lời đối phương, chân thành giải thích nói, “Chúng tôi không nhận mua là có lý do. Vào những năm sáu mươi, từng khai quật được một chiếc gương đồng lớn thời nhà Kim, đường kính khoảng 40cm, từng được giám định là di sản văn hóa quốc gia, đến nay vẫn là vật trưng bày chính về thời đại nhà Kim tại bảo tàng. Chiếc gương đồng này của anh tuy không bằng với chiếc kia, nhưng vẫn đạt tới di sản văn hóa cấp ba. Đừng nghĩ đây chỉ là một chiếc gương, vào thời nhà Kim đồ bằng đồng nghiêm cấm khắt khe, gương đồng thường là được quan phủ đúc, bên cạnh tấm gương cũng thường khắc địa điểm đúc cùng với tên nha môn, cho dù là trong dân gian có gương đồng, cũng phải được quan phủ kiểm nghiệm và khắc chữ mới được sử dụng. Cho nên, gương đồng tuy nhỏ, giá trị lại lớn. Chúng tôi thật sự là không dám thu mua di vật văn hóa của quốc gia, mong anh hiểu cho”.
Dứt lời, Hạ Thược liền đứng dậy đi ra khỏi phòng trà, nói với Mã Hiển Vinh, “Tiễn khách đi”.
Người đàn ông kia từ trong phòng trà đuổi ra theo cô, vẻ mặt khẩn thiết, còn muốn nói gì đó, Hạ Thược lại quay đầu cười nói: “Nếu anh có thể thì hãy nghe theo lời khuyên của tôi, hãy nộp món đồ này lên cho cục di vật văn hóa đi. Không phải là của mình, chung quy cũng sẽ không phải của mình”.
Hạ Thược đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt cười tủm tỉm tiễn khách.
Người đàn ông kia lại như bị dáng vẻ luôn mỉm cười này của cô kích thích, bỗng nhiên bi phẫn, cả giận nói: “Nhóc con! Tao biết thế giới này chẳng có ai là người tốt! Vợ tao còn đang ở nhà chờ cứu mạng, lũ gian thương các người lại không chịu giúp đỡ!”
Hạ Thược lại vẫn nở nụ cười, chỉ hơi cau mày lại, nhìn hắn ta, “Đừng có rủa vợ của mình như thế nữa đi? Nếu như đã ly hôn, thì hãy buông tha cho người ta. Khi còn chưa ly hôn, anh suốt ngày đánh bạc, không để cho chị ta được sống một ngày yên ổn. Hiện tại đã ly hôn, anh lại vẫn luôn miệng rủa chị ta. Vợ của anh đúng là không dễ làm”.
Người đàn ông sửng sốt, Mã Hiển Vinh cũng sửng sốt.
Hạ Thược lại không muốn nhiều lời, đưa tay chỉ ra ngoài cửa, “Mời đi”.
Người đàn ông kia giật mình sững sờ, vẻ mặt ngây ngốc, ánh mắt trốn tránh. Qua một lúc lâu, ngụy biện nói: “Tôi, tôi không biết cô đang nói gì! Tôi, tôi mặc kệ! Dù sao hôm nay các người thu cũng phải thu, không thu cũng phải thu! Không thu tôi sẽ hô to, các người vụng trộm giấu di vật văn hóa!”
Hắn thốt ra lời này, Mã Hiển Vinh biến sắc!
Người đàn ông kia lại đứng gần ông, bước một bước dài vọt tới, nhét vội gương đồng vào trong tay Mã Hiển Vinh, “Tôi mặc kệ! Các người nhận lấy! Nhận lấy nha!”
Mã Hiển Vinh sắc mặt đại biến, trong lòng biết không tốt, vội vàng đẩy trả. Trong cửa hàng đều trưng bày vật, khắp nơi đều là đồ cổ, Mã Hiển Vinh sợ đụng phải, đành phải lui ra phía cửa, chỉ có chỗ cửa là nơi trống trải nhất, mà người đàn ông kia lại không hề bận tâm tới đồ cổ trong cửa hàng giống như ông, tốc độ rất nhanh, mấy bước đã đuổi kịp ông, hai người đứng gần cửa hàng đẩy qua đẩy lại, cố gắng nhét gương đồng vào trong tay đối phương.
Hạ Thược liền đứng ở cửa, cũng không tiến lên ngăn cản, chỉ đứng đó thản nhiên nhìn, ánh mắt lạnh lùng.
Đúng lúc này, chợt vang lên những tiếng phanh xe chói tai!
Từ cuối con đường có một chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe của cục di vật văn hóa đang lao tới, tốc độ vô cùng nhanh, bật cả tiếng đèn báo hiệu tới, trực tiếp dừng lại trước cửa Phúc Thụy Tường.
Mã Hiển Vinh vừa thấy sắc mặt càng thêm khó nhìn, quay đầu nhìn về phía Hạ Thược.
Hạ Thược đứng dựa vào cạnh cửa, bình tĩnh nhìn năm người cảnh sát cùng với ba nhân viên của cục di vật văn hóa xuống xe, đoàn người vừa xuống xe sắc mặt nghiêm túc đi đến, ba người của cục di vật văn hóa vừa đến ánh mắt đã dán chặt trên tay Mã Hiển Vinh cùng người đàn ông kia.
Lúc này, trong tay hai người đều đang nắm gương đồng, không nhìn ra được là gương của ai, nhưng vừa thấy người tới, lại đồng thời buông tay, gương rơi thẳng xuống mặt đất.
Gương đồng rơi xuống mặt đất tạo ra tiếng động trầm thấp mượt mà, ba người của cục di vật văn hóa biến sắc, có người vội bước lên cẩn thận như nhặt bảo bối nhặt gương lên, lật xem qua lại, cả giận nói: “Đúng vậy! Đây là gương đồng song ngư của thời đại nhà Kim khai quật được từ mộ! Là di vật văn hóa!”
Bốn năm người cảnh sát kia nghe thấy vậy, sắc mặt nghiệm túc, hỏi: “Ai là người phụ trách của cửa hàng? Chúng tôi nhận được tố giác! Nói cửa hàng các người thu mua di vật văn hóa mất trộm của tỉnh!”
Tuy là hỏi như vậy, nhưng người đi đầu kia cũng liếc mắt nhìn về phía Hạ Thược, rõ ràng biết cô chính là chủ của Phúc Thụy Tường.
Hạ Thược hơi hơi nhíu mày, tươi cười càng lạnh. Thanh thị khi nói đến Phúc Thụy Tường, chắc hẳn đều biết được chủ nhân sau lưng chính là cô, nhưng không phải ai cũng từng gặp qua dáng vẻ của cô, vài người này, trái lại ánh mắt thật là ‘tốt’ !
Mã Hiển Vinh lúc này lại khiếp sợ, cũng đã đoán được là có chuyện gì xảy ra, trong lòng không khỏi phẫn nộ, Vương Đạo Lâm đúng là không phải người tử tế!
Trong lòng mắng, ông lại vẫn tiến lên phía trước, che trước mặt Hạ Thược, ôn tồn giải thích nói: “Mấy vị đồng chí cảnh sát này, hôm nay có người tới cửa hàng chúng tôi bán chiếc gương đồng này, nhưng tôi nhận ra đây là di vật văn hóa, vốn đã nói là không mua rồi. Khi các anh tới, tôi đang đưa trả lại cho anh ta …”
Một nhân viên cục di vật văn hóa lại hừ một tiếng, “Đưa cho anh ta? Tôi còn không hiểu đám người buôn lậu di vật văn hóa đầu cơ trục lợi các người sao? Ước gì mua được, còn có chuyện trả lại sao?”
Tên cảnh sát kia cũng nghiêm túc trừng Mã Hiển Vinh, nói: “Tôi hỏi ông hay sao? Ông là chủ cửa hàng này sao?”
“Tôi không phải, nhưng tôi là người quản lý của cửa hàng này! Các anh có việc gì cứ hỏi tôi!” Mã Hiển Vinh vừa nghe lời này liền biết bọn họ bị sai khiến, ông cũng không thể ôn tồn được nữa, lúc này liền che ở phía trước Hạ Thược nói.
“Ngươi quản lý? Đi! Ông theo chúng tôi về cục nhận điều tra!” Tên cảnh sát kia quay đầu lại đưa mắt ra hiệu với người phía sau, lập tức liền có hai người đi lên, lấy ra còng tay!
Còng tay vừa được lấy ra, Mã Hiển Vinh giận đến nỗi hai mắt hằn tơ máu, “Các người muốn bắt người sao? Các người dựa vào cái gì mà bắt người!”
Mã Hiển Vinh vừa gầm lên vừa quét mắt nhìn về phía bên đường, quả nhiên, ngoài cửa Phúc Thụy Tường huyên náo đã gây kinh động đến các cửa hàng xung quanh, không ít người từ trong cửa hàng mình đi ra xem phía này, không khí gợn sóng.
Mã Hiển Vinh sắc mặt khó coi, trong lòng lại giận dữ, Vương Đạo Lâm ra chiêu này quá âm hiểm rồi!
Ông ta làm vậy là ra đòn phủ đầu với Phúc Thụy Tường! Người làm ăn, kiêng kị nhất chính là gặp phải quan tòa! Cho dù Phúc Thụy Tường không có hoàn thành giao dịch chiếc gương đồng này, nhưng nếu những người này thực sự là do ông ta đưa tới, đại khái sẽ một mực chắc chắn Phúc Thụy Tường muốn thu mua! Cho dù cuối cùng hai bên chưa trả tiền, không có tiền trao cháo múc, cũng không tìm được chứng cứ xác thực, cuối cùng cũng không có khả năng định tội thu mua di vật văn hóa trái phép, nhưng đã chọc phải một thân tinh!
Mà âm hiểm nhất là, Phúc Thụy Tường vừa mới tính kế Vương Đạo Lâm bị mọi người xa lánh, vào đúng thời điểm được đồng hành ủng hộ, nếu hôm nay bọn họ để đám cảnh sát này tùy ý bắt đi, vậy thì danh tiếng của Phúc Thụy Tường trong ngành sẽ giảm nghiêm trọng. Thật vất vả tạo thành địa thế cùng mục đích, sẽ bị mọi người để ý hơn. Đến lúc đó, nói không chừng vẫn sẽ có người e ngại tài sản của Vương Đạo Lâm mà đổ theo Vương Đạo Lâm, đến lúc đó, Phúc Thụy Tường sẽ gặp phải lực cản lớn.
Hôm nay, bất luận thế nào, không thể đeo chiếc còng tay này, thà rằng ông bị người ta mang đi, cũng phải bảo vệ được Hạ tổng!
“Bằng việc các người bị tình nghi là buôn bán di vật văn hóa!” Tên cảnh sát dẫn đầu khoanh tay mà đứng, giọng nói uy nghiêm. Hai người phía sau tiến lên, quyết đoán túm lấy Mã Hiển Vinh!
Tiếp theo, hai người liền kéo Mã Hiển Vinh sang bên cạnh, nghĩ muốn đeo còng tay cho cả Hạ Thược đứng ở phía sau, Mã Hiển Vinh lại tiếp tục chống cự hai người bọn họ, phẫn nộ quát: “Tôi nói, tôi là quản lý trong cửa hàng! Người này tới tìm tôi, không liên quan gì tới Hạ tổng chúng tôi! Các người không được phép đụng tới Hạ tổng!”
“Có liên quan không, cảnh sát chúng tôi sẽ điều tra rõ, ông định gây cản trở người thi hành công vụ? Dẫn đi!” Tên cảnh sát dẫn đầu kia quát một tiếng.
Mã Hiển Vinh bị kéo ngã xuống đất, hai gã cảnh sát kia đi tới giống như bắt tội phạm đè ông lại, lại có hai người tiến tới, lấy ra còng tay không cho giải thích đi tới trước mặt Hạ Thược.
Nhìn cảnh tượng này, những ông chủ cửa hàng đồ cổ trên con phố đều nhíu mày lại, Hạ Thược từ đầu đến giờ vẫn đứng ở cửa không hề nhúc nhích, sự tình đã đến nông nỗi này, cô lại một câu không nói — cô gái này trong bữa tiệc tối đó không phải rất bình tĩnh trầm ổn sao? Còn có bản lĩnh đem tính kế cho Vương Đạo Lâm bị mọi người xa lánh, sao hôm nay không nói lời nào?
Chung quy vẫn còn trẻ tuổi, chưa từng gặp phải tình huống này, thấy cảnh sát cùng cục di vật văn hóa tới, sợ?
Hay là, cô bình tĩnh trầm ổn đến nỗi gặp tình huống như thế này, đều là gặp biến không sợ hãi ?
Trong lòng mọi người tràn ngập suy đoán, lúc này hai gã cảnh sát kia đã tới trước mặt Hạ Thược, không cho phép giải thích liền giơ còng tay muốn còng tay cô, Hạ Thược lúc này thản nhiên nâng mắt.
Cô vừa nâng mắt, ánh mắt lạnh nhạt, thậm chí bên môi còn có nụ cười nhẹ, hai gã cảnh sát kia lại đồng thời cả kia — tay cầm còng tay của bọn họ bỗng dưng không thể động đậy!
Loại tình trạng này tuy chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng lại vô cùng quỷ dị, giống như buổi tối bị bóng đè vậy, đầu óc càng không ngừng nói “Động”, thân thể lại không hề động đậy chút nào! Có một cảm giác như bóng đè!
Cũng may loại cảm giác này chỉ xảy ra trong nháy mắt, Hạ Thược cả cười, lên tiếng nói chuyện dời đi lực chú ý của hai người, “Có liên quan hay không, tôi tin là đồng chí cảnh sát sẽ điều tra rõ. Nhưng nếu hiện tại còn chưa điều tra rõ, vì sao chúng tôi lại bị đối xử như người tình nghi như thế? Nếu nói chúng tôi là người bị tình nghi, muốn bắt người, vậy thì hãy đưa ra lệnh bắt. Nếu không, nhiều người nhìn như vậy, làm như vậy khó tránh khỏi để người khác mượn cớ”.
Giọng nói của cô lạnh nhạt, chậm rì rì, vẫn dựa người tại cửa như cũ, ngữ khí khi nói chuyện của cô khiến người của cục cảnh sát cùng cục di vật văn hóa cả kinh, ngay cả người đứng xem hai bên đường cũng cả kinh!
Thì ra, cô không phải là sợ nói không thành tiếng, mà thật sự là gặp biến không sợ hãi?
Làm sao có thể?
Người làm ăn cho rằng xui nhất là vướng vào quan tòa, nhìn phản ứng của Mã Hiển Vinh thì biết, tức giận đến phát run ! Mà Hạ tổng lại vẫn nhàn nhã như thế?
Cảnh sát dẫn đầu kia giận dữ, nổi giận nói: “Cảnh sát phá án, không cần cô dạy!”
“Tôi không có năng lực dạy cảnh sát phá án, nhưng tôi có nghĩa vụ nói cho cảnh sát biết một chuyện”. Hạ Thược cười, giọng điệu vẫn thản nhiên tản mạn như trước, giống như là đang nói chuyện phiếm, “Khi chúng tôi phát hiện vật người này mang tới là di vật văn hóa, thân là một người công dân tuân thủ theo pháp luật đã làm đúng nghĩa vụ của mình, đã đi báo cảnh sát trước rồi”.
“…”
Trên con đường, hoàn toàn yên tĩnh.
Cảnh sát dẫn đầu kia cũng sửng sốt, người cục di vật văn hóa hai mặt nhìn nhau.
Ngay khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, cuối con đường, từ hướng mà hai chiếc xe vừa đi tới, lại có hai chiếc xe hú còi chạy tới!
Cũng là một chiếc xe cảnh sát, một chiếc xe của cục di vật văn hóa!
Xe phanh kít lại trước cửa Phúc Thụy Tường, cũng là năm người cảnh sát cùng với ba nhân viên cục di vật văn hóa xuống xe. Nhưng trên xe của cục di vật văn hóa, lại có Trần Mãn Quán bước xuống cùng với một người đàn ông ước chừng khoảng năm mươi tuổi.
Người đàn ông kia vừa bước xuống, ba nhân viên cục di vật văn hóa đến trước vô cùng sủng sốt, “Cục trưởng?”
Cục trưởng cục di vật văn hóa tỉnh – Lý Mậu Đức liếc mắt nhìn ba người bọn họ, hỏi: “Sao lại thế này? Tôi nghe giám đốc Trần nói, Phúc Thụy Tường hôm nay có người mang một chiếc gương đồng khắc song ngư thời nhà Kim tới bán, nhìn giống như là vật phẩm được khai quật từ ngôi mộ trong tỉnh, các anh xem chưa?”
Ba người mặt mũi trắng bệch, xấu hổ gật đầu, nhưng một người phản ứng nhanh, lập tức nói: “Xem rồi, đúng là gương đồng thời nhà Kim, là di vật văn hóa được tỉnh khai quật!”
Người này nghĩ, dù sao bọn họ cũng chỉ là nhận sự nhờ vả của Vương Đạo Lâm, đến đây xem xét văn vật, bắt người cũng không phải bọn họ, bọn họ ăn ngay nói thật là được. Chỉ là người này suy nghĩ như vậy nhưng lại quay đầu lại nhìn Hạ Thược một cái, ánh mắt tràn ngập kinh hãi.
Cô có thể mời được cục trưởng Lý?
Cái này thì cũng thôi, hôm nay vốn là có người đâm dao nhỏ sau lưng, như thế nào chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tình huống liền xoay ngược lại ?
Hắn nào biết đâu rằng, hội đấu giá vừa rồi tại Đông thị, Lý Mậu Đức nằm trong danh sách được mời tới dự, ông không chỉ tham gia hội đấu giá, còn chính mắt chứng kiến lễ tuyên bố thành lập tập đoàn Hoa Hạ, ấn tượng về Hạ Thược khắc sâu. Hôm nay, Trần Mãn Quán tự mình tìm tới ông, nói là trong cửa hàng có người tới bán di vật văn hóa. Lý Mậu Đức đương nhiên không phải kẻ ngốc, loại sự tình này, Trần Mãn Quán hoàn toàn có thể đi trình báo, nếu ông ta tự tới cửa tìm mình, ắt hẳn là còn có dụng ý gì khác. Nhưng chuyện này đối với Lý Mậu Đức mà nói, có lợi mà không hại. Tìm được di vật văn hóa mất trộm, bắt người buôn lậu văn vật, đó sẽ là thành tích cho cục di vật văn hóa, vì sao không đến?
Cho nên, Lý Mậu Đức cam tâm tình nguyện đến đây, thấy Hạ Thược, còn nhiệt tình tiến lên bắt tay, “Ai nha! Hạ tổng, lần này ít nhiều cũng nhờ Phúc Thụy Tường của cô! Có công tìm về văn vật bị mất, việc này đáng giá khen ngợi nha!”
“Đâu có gì, cục trưởng Lý, đây là điều chúng tôi nên làm”. Hạ Thược không còn bình tĩnh đứng dựa ở cửa nữa, mà tươi cười bắt tay với Lý Mậu Đức.
Tình cảnh này khiến những người đứng xem bên ngoài đều mắt to trừng mắt nhỏ.
Đây, đây là tình huống gì?
Vừa rồi còn nói là buôn lậu văn vật, hiện tại lại thành có công tìm về văn vật?
Này… Diễn kịch cũng thay đổi quá nhanh rồi?
Mà tên cảnh sát dẫn người đến trước kia đen mặt lại, một lúc lâu sau mới có phản ứng lại, xoay người cười giả tạo với người phía sau nói: “Cục trưởng Triệu, sao anh lại tới đây?”
Vị cục trưởng Triệu kia cười ha ha, tiến lên nói: “Đội trưởng Tống, tôi nghe nói có người báo án nói phát hiện văn vật tại mộ táng thời nhà Kim trong tỉnh, cho nên tự mình dẫn người đến xem. Đây là tình huống gì vậy? Người ngồi trên mặt đất kia, chính là người trộm cắp buôn lậu văn vật sao?”
Người ngồi trên mặt đất kia, đương nhiên không phải kẻ trộm văn vật từ mộ, mà là Mã Hiển Vinh. Hai gã cảnh sát đang ấn giữ ông thấy tình cảnh này, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại, đến khi nghe cục trưởng Triệu hỏi mới vội kéo người lên.
Đội trưởng Tống trong lòng đau khổ, cục cảnh sát của Thanh thị có hai vị phó cục trưởng, phó cục trưởng Triệu là một trong số đó. Đáng tiếc hắn không phải là người của phó cục Triệu, mà là thuộc cấp của người còn lại, hai người này bình thường vì chức vị cục trưởng mà ám đấu không ít, mà cấp trên của mình lại vừa vặn đi tỉnh khác công tác, hôm nay hắn lại đụng phải phó cục Triệu, sợ là phiền phức này sẽ liên quan tới cả cấp trên.
“Có người tố giác? Ai tố giác?” Đội trưởng Tống giả bộ như không biết hỏi.
“Người tố giác là cô Hạ đây, cô ấy đã ủy thác cho giám đốc Trần trực tiếp tới cục báo án. Trong cục đã ghi lại biên bản tố giác, có cần tôi đưa cho đội trưởng Tống xem hay không?” Phó cục Triệu cười hỏi.
Biên bản tố giác?
Đội trưởng Tống mặt đen như đáy nồi, trong lòng thét to một tiếng thảm.
Phúc Thụy Tường mua bán văn vật không có chứng cớ, mà biên bản báo án lại là bằng chứng! Phía trên biên bản sẽ ghi lại thời gian, người tố giác, ghi lại rành mạch tố giác vấn đề gì, đủ để chứng minh Phúc Thụy Tường không có ý đồ mua bán di vật văn hóa!
Đội trưởng Tống âm thầm liếc nhìn cửa hàng của Vương Đạo Lâm ở đối diện — bị ông ta hại chết! Phó cục Triệu có tiếng nham hiểm, hắn nắm được nhược điểm của mình, chắc chắn sẽ bị đem ra kiểm điểm rồi!
“Phó cục Triệu, hôm nay giám đốc Mã của cửa hàng gọi điện cho tôi, nói là phát hiện có người mang theo di vật văn hóa tới cửa hàng, tôi liền bảo ông ấy ổn định người kia trước, sau đó liền tự mình tới cửa hàng. Tôi sợ một mình tổng giám đốc Mã không xử lý được, liền gọi điện thoại cho giám đốc Trần, bảo ông ấy đi tố giác, tôi cùng với giám đốc Mã ở lại cửa hàng giữ chân người này. Không ngờ phó cục Triệu còn chưa tới, nhưng trái lại có người khác tới cửa hàng chúng tôi trước, nói chúng tôi mua di vật văn hóa. Này không? Giám đốc Mã của chúng tôi còn bị bắt”. Hạ Thược thản nhiên trần thuật nói.
Phó cục Triệu nghe vậy, liền kinh ngạc nhìn về phía Mã Hiển Vinh, “Sao lại như vậy? Người bị còng không phải là kẻ buôn lậu mà là giám đốc Mã? Đội trưởng Tống, sao lại như thế này?”
“Này… Tôi cũng nhận được tố giác, nói là Phúc Thụy Tường thu mua văn vật trái phép”.
“Vậy anh có mang người ta về cục điều tra, cũng không nên dùng cách thức thô bạo như vậy. Anh làm như vậy, không được phù hợp trình tự cho lắm …”
Đội trưởng Tống gật gật đầu, vẻ mặt xấu hổ, quay đầu đưa mắt ra hiệu cho cấp dưới, hai người kia vội cởi còng tay của Mã Hiển Vinh ra .
Mã Hiển Vinh vỗ vỗ bụi trên người, vẻ mặt tức giận, nhưng nhiều hơn là khiếp sợ — Hạ tổng làm những chuyện này lúc nào?
Ông ta vô cùng ngạc nhiên, một bụng câu hỏi, nhưng lúc này cũng không phải thời điểm để giải đáp, mà cùng Hạ Thược với người đàn ông kia theo về cục cảnh sát làm ghi chép.
Người đàn ông kia còn chống chế một hồi, nhưng có lời khai của Hạ Thược cùng Mã Hiển Vinh, hai người đều trăm miệng một lời nói chính hắn ta nói mình trộm vật này. Người đàn ông kia thấy mình sắp bị định tội trộm cắp và buôn bán trái phép di vật văn hóa, lúc này mới thấy sợ, không khỏi khai hết sự thật, nói là mình đánh bạc nợ nần chồng chất, Vương Đạo Lâm tìm được hắn, cho hắn chiếc gương đồng này, bảo hắn đi hãm hại Phúc Thụy Tường. Nói là sau khi mọi việc thành công sẽ cho hắn một trăm vạn tiền thù lao, cũng đủ hắn trả nợ .
Chỉ là không nghĩ tới, Phúc Thụy Tường không chịu mua, hắn thấy thế mới nóng vội, mới cùng Mã Hiển Vinh diễn một màn nhét qua lại tại cửa.
Sự tình được điều tra rõ ràng, Vương Đạo Lâm bị gọi đến cục cảnh sát, mà Hạ Thược, Mã Hiển Vinh cùng Trần Mãn Quán rời khỏi cục cảnh sát.
Trên đường quay về Phúc Thụy Tường, ba người ở trong xe cười to.
Mã Hiển Vinh hỏi: “Hạ tổng, cô bảo giám đốc Trần tố giác khi nào vậy? Cô liền chắc chắn người kia là do Vương Đạo Lâm tìm đến hại chúng ta ?”
Hạ Thược cười, “Tôi không xác định. Cho nên khi tôi vừa đến cửa hàng, có đứng ngoài cửa một lát, quan sát tướng mạo của người kia. Người kia mũi nhọn lỗ mũi lộ ra ngoài, không chỉ có ham bài bạc, hơn nữa mũi có khúc, tính tình thô bạo, có khuynh hướng bạo hành gia đình. Nhưng ông nhìn hắn, hắn lại biểu hiện ra ngoài một bộ thành thật hàm hậu, như vậy rõ ràng là không hợp với tính cách của hắn, cho nên tôi kết luận người này có vấn đề. Liền đến ngõ nhỏ bên cạnh gọi điện cho giám đốc Trần, bảo ông ấy báo cảnh sát. Sau đó tôi vào trong cửa hàng, hỏi hắn trong nhà ai sinh bệnh, hắn nói là vợ hắn, nhưng đuôi mắt hắn có chữ thập xanh đen, rõ ràng là đã ly hôn”.
Hạ Thược cười nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Vương Đạo Lâm thật ra tìm được người giỏi, diễn trò không tồi, chỉ tiếc, dù diễn giỏi, nhưng tướng mạo không thay đổi được”.
Mã Hiển Vinh nghe vậy sửng sốt, đáy mắt dần dần toát ra ánh sáng, nhịn không được buồn cười, “Cho nên, Hạ tổng sớm đã biết đây là người mà Vương Đạo Lâm tìm tới hãm hại chúng ta, liền tương kế tựu kế, làm cho Vương Đạo Lâm ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, đưa ông ta vào cục cảnh sát?”
“Ông ta không chỉ có ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, mà còn tiền mất tật mang!” Trần Mãn Quán cười vui vẻ đến chảy cả nước mắt, “Ông không nghe vừa rồi Hạ tổng nói sao? Người đàn ông kia ham bài bạc, người ham bài bạc, phàm là trong nhà có đồ gì đều đem đi bán, sao có thể giữ được món đồ cổ ở nhà? Hạ tổng nhìn ra được người kia là con bạc, liền kết luận chiếc gương đồng kia không phải là của hắn, mà là Vương Đạo Lâm cho hắn ! Cho nên, Hạ tổng không chỉ bảo tôi báo cảnh sát, còn bảo tôi gọi người cục di vật văn hóa tới. Ông nghĩ mà xem, vật này là văn vật, bị phát hiện là sẽ phải nộp lên trên …”
“Phốc!” Mã Hiển Vinh nghe đến đó, không khỏi cười văng lên, theo kính chiếu hậu nhìn cô gái ngồi ghế sau.
Rất khó mà tin!
Cô mới bao nhiêu tuổi? Sao mà trong bụng lại quanh co khúc khuỷu như vậy?
Sau khi nghe những điều này, ông có thể khẳng định, cô hôm nay là cố tình khiến sự việc ồn ào ngoài cửa hàng! Chính là vì diễn cho đồng hành trên đường nhìn xem, nói cho bọn họ, Phúc Thụy Tường không chỉ sẽ không bị Vương Đạo Lâm chèn ép đổ, còn có bản lĩnh làm cho hắn gieo gió gặt bão!
Sau chuyện hôm nay, chỉ sợ đồng hành trên phố đồ cổ, có không ít người bội phục sự tính kế của Hạ tổng.
Màn trình diễn hôm nay, Hạ tổng quả thực chính là triển lãm một tương lai cho đồng hành thấy — một mình Phúc Thụy Tường, còn có thể khiến Vương Đạo Lâm như vậy, nếu toàn bộ hành hội đồ cổ hợp lại, đồng tâm đồng sức, Vương Đạo Lâm sẽ gặp phải tình cảnh như thế nào?
Sau khi thán phục, Mã Hiển Vinh thở dài, “Chỉ tiếc, chuyện hôm nay còn chưa đủ để lật đổ Vương Đạo Lâm. Ông ta cũng là lão cáo già, lúc trước ngay cả tiền đặt cọc cũng chưa đưa cho người kia, không có chứng cứ chính xác chứng minh ông ta mua văn vật trái phép, ông ta có thể sống chết không thừa nhận, cũng không thừa nhận chiếc gương đồng kia là của mình. Cuối cùng, ông ta vẫn sẽ được thả thôi”.
“Nhưng chiếc gương đồng kia của ông ta là mất không rồi! Đó là một ngậm bồ hòn, chỉ có thể nuốt vào trong bụng mình. Hơn nữa, ông ta nhất định sẽ bị cục di vật văn hóa tỉnh phê bình rồi. Mà chúng ta thì sao?” Trần Mãn Quán cười hớ hớ nhìn về phía Hạ Thược, “Ngày mai cửa hàng chúng ta chờ phần thưởng cùng bằng khen của cục di vật văn hóa đi! Ha ha.”
Mã Hiển Vinh nghe xong cũng là cười ha ha, thập phần vui sướng.
Hạ Thược chỉ cười tủm tỉm nhìn ra cửa sổ, ánh mắt cong như trăng non, tươi cười ngọt ngào, “Đừng cười trên nỗi đau của người khác như thế, cũng không cần ghi hận Vương Đạo Lâm. Ông ta quả là đối với chúng ta rất tốt, nếu không có ông ta, còn có chuyện mà không phát hiện ra”.
Hai người đều là sửng sốt, không biết lời này của cô có ý gì.
Hạ Thược chỉ cười, nhìn về phía Mã Hiển Vinh, “Còn nhớ khu công trình trong nội thành mà ông đã nói không?”
Mã Hiển Vinh sửng sốt, Trần Mãn Quán nhìn về phía Hạ Thược.
Hạ Thược cười, “Trước không về cửa hàng, lái xe đưa tôi đến chỗ công trình đó xem một chút”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...