Chuyến xe đặc biệt mà trường học cử tới đón là một chiếc xe thương vụ bình thường, người đến có phó hiệu trưởng Nhất Trung Thanh thị – Lô Bác Văn, chủ nhiệm giáo vụ Tiền Hải Cường cùng chủ nhiệm lớp Lỗ Nhài, ngoài ra còn có một người lái xe.
Trường học lại xem trọng việc một học sinh tới báo danh khai giảng như vậy là chuyện rất ít gặp, chủ yếu là bởi vì người được tới đón tuổi còn trẻ mà lại có được thành tựu hiếm thấy.
Thanh thị là thành phố tỉnh, trong nước nổi tiếng là một thành thị có đường biển kéo dài, phong cảnh xinh đẹp, từ xưa là nơi xuất thân của nhiều danh nhân. Những nhà máy xí nghiệp ở nơi này đều có địa vị hết sức quan trọng trong nước, mà vào lần đấu giá hội vừa rồi ở Đông thị, thiệp mời đương nhiên sẽ không thiếu những người này, bởi vậy, có không ít tổng giám đốc xem như được chứng kiến sự thành lập của tập đoàn Hoa Hạ.
Sau khi trở về, thứ nhất có sự đưa tin của các đài truyền hình, thứ hai có thêm những ông tổng kia tường thuật lại sinh động như thật, thanh danh của Hạ Thược cứ như vậy được lan truyền khắp Thanh thị.
Trường học sau khi biết tin này, đương nhiên là kinh sợ rất nhiều! Lúc này liền quyết định phái xe tới đón người.
Tám giờ sáng bắt đầu xuất phát, mãi cho đến trước mười phút xuất phát Hạ Thược mới tới.
Cô từ xa đi tới, bên ngoài xe có năm sáu người kiễng chân ngóng, thấy cảnh này mà run rẩy khóe miệng, trán đầy vạch đen.
Này, đây là muốn chuyển nhà?
Hay là muốn chạy nạn?
Chỉ thấy, cả nhà Hạ Thược đến bằng một chiếc Mecedes-Benz màu đen, phía sau còn có hai chiếc xe Benz thương vụ khác, vừa xuống xe, Lý Quyên liền bắt đầu sắp xếp mọi thứ ra bên ngoài, Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức giống như cu li cười hớ hớ chuyển đồ xuống dưới, trong những bọc kia, có hai chiếc va li quần áo, khoảng mười thùng hoa quả đặc sản Đông thị, một túi đồ ăn vặt trên đường đi, hơn nữa còn có chăn đệm!
Đám người phó hiệu trưởng Lô Bác Văn suýt nữa thì tưởng là mình nhìn lầm, cẩn thận nhìn chằm chằm vào vài món đồ kia, thật sự là đệm chăn! Hơn nữa bọc chăn đệm kia còn đang nằm trên tay Hạ Thược, cô cười yếu ớt đứng ở bên người mẹ, tươi cười thực bất đắc dĩ, nhưng tuyệt không xấu hổ, không hề cảm thấy xấu hổ.
Chăn đệm không phải mua trong siêu thị, là do bà nội trong mấy ngày ở lại Đào Viên khu cùng với mẹ mua bông về, tự mình may từng kim một. Nói là trải ở trên giường, vừa mềm mà vừa ấm.
Ý muốn của người lớn, Hạ Thược đương nhiên là không cự tuyệt, chỉ khi mình mang theo những thứ này đi, bọn họ ở nhà mới yên tâm. Cho nên nghe nói trường học cử xe tới đón, Lý Quyên mới gói gém tất cả mọi thứ lại, Hạ Thược chỉ đành cười khổ, nhưng không có cự tuyệt.
Hạ Chí Nguyên cười tiến lên bắt tay hàn huyên với mọi người, Hạ Thược cùng mẹ chuyển đồ đạc lên xe, vừa nâng mắt, thấy Nguyên Trạch vai đeo ba lô, đứng dưới ánh nắng ban mai, cười tươi dáng vẻ như đang xem kịch vui.
“Nhìn cái gì? Còn không giúp một tay! Mau tới”.
Cô khoát tay, liền tóm lấy công tử nhà chủ tịch tỉnh đi lao động, Lý Quyên đứng một bên nhìn kinh ngạc. Con gái cùng Nguyên Trạch là bạn cùng lớp, hơn nữa còn là bạn bè hôm qua chị mới được biết, nhưng chị không ngờ là quan hệ của hai đứa lại quen thân như thế.
Nguyên Trạch tuy là xuất thân gia đình quan chức, nhưng được giáo dục vô cùng tốt, không có cái giá công tử thiếu gia gì, vừa thấy liền cười tươi tới chào Lý Quyên, “Cháu chào dì”.
Lý Quyên cười gật đầu, đến gần mới thấy, đúng là không hổ là xuất thân gia đình tốt, nhìn dáng vẻ cậu thiếu niên này, tuấn lãng như ánh mặt trời, trong lòng không khỏi yêu thích, liền cười nói: “Tiểu Thược nhà dì đi khai giảng, dì không thể đi theo, nếu hai đứa đã là bạn bè, dì đành nhờ cháu chăm sóc cho bạn trên đường vậy”.
“Dì cứ yên tâm ạ”. Nguyên Trạch chuyển đồ lên xe, quay đầu lại cười tươi như ánh mặt trời, ánh mắt sáng chói mắt, “Dì không cần lo lắng bạn ấy bị bắt nạt ở trường đâu, cô nhóc này, chỉ có bạn ấy bắt nạt người ta mà thôi, người khác còn lâu mới bắt nạt được bạn ấy”.
“Cô nhóc?” Hạ Thược nghe thấy cách gọi này như sấm bên tai. Tên nhóc này, lại còn giả bộ trưởng thành!
Nguyên Trạch thấy dáng vẻ giật mình của cô, càng cười đến vui vẻ. Ai bảo cô nhóc này dọa cậu như thế, sau khi biết được cô không một tiếng động thành lập một tập đoàn, người được bồi dưỡng từ nhỏ gặp biến không sợ như cậu cũng suýt nữa thì lên cơn đau tim. Cô lại còn dám giấu diếm cậu! Đợi lên xe, lại tính sổ với cô sau.
Hạ Thược vẫn luôn giúp mẹ chuyển đồ, không có đi chào hỏi lãnh đạo trường học tới đón, mãi cho tới khi chuyển hết đồ lên xe xong, ngồi trong xe vẫy tay chào cha mẹ qua tấm cửa kính cho tới tận khi không còn thấy bóng dáng, lúc này cô mới điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi ngay ngắn trong xe bắt đầu chào hỏi lãnh đạo trường học.
Cả đoàn người đã sớm nhìn về phía cô, tổng cảm giác bản thân cô lúc này cùng với khí chất tại buổi họp báo tuyên bố có chút khác biệt, nhất là vừa rồi ở bên ngoài xe, thoạt nhìn giống như là một cô bé bình thường được cha mẹ đưa tới trường, mà giờ khắc này, khi mà Hạ Thược ngồi yên trong xe bắt đầu chào hỏi mọi người, loại cảm giác này đột nhiên quay trở lại.
“Phó hiệu trưởng Lô, chủ nhiệm Tiền, cô giáo Lỗ”. Hạ Thược tươi cười thanh nhã, hơi hơi gật đầu, bắt tay hai nam một nữ trên xe.
Phó hiệu trưởng Lô Bác Văn là người nói đầu tiên: “Hạ tổng còn trẻ tuổi mà đã có thành tựu như vậy, trường học thực là lấy làm vinh hạnh”.
Chủ nhiệm giáo vụ Tiền Hải Cường cười phụ họa: “Người trẻ tuổi mà đã có thành tựu vốn không nhiều, thành tích còn ưu tú như thế thì đúng là hiếm thấy. Hạ tổng, nếu có thời gian, khi đến trường có thể đọc một bài diễn thuyết, người trẻ tuổi bây giờ cần khích lệ nhiều hơn”.
Chủ nhiệm lớp Lỗ Nhài ở bên cạnh gật đầu cười cười, thoạt nhìn còn rất trẻ, ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dáng vẻ như vừa tốt nghiệp đại học không lâu. Khuôn mặt thanh tú, trên mặt vẫn còn mang theo hồn nhiên chưa được xã hội mài dũa, vừa nhìn liền biết tính tình thành thật dịu dàng.
“Phó hiệu trưởng Lô, chủ nhiệm Tiền, cứ gọi em là Hạ Thược là được rồi. Nếu như đã ở trường học, thì em chính là học sinh, hai thầy không cần xưng hô với em như vậy, em chỉ muốn chăm chỉ học hành là tốt rồi”. Hạ Thược mỉm cười, khí độ thong dong.
Lô Bác Văn cùng Tiền Hải Cường liếc nhìn nhau một cái, hai người đều nghe ra được, cô nói vậy là đang uyển chuyển cự tuyệt việc diễn thuyết. Xem ra, cô không muốn phô trương.
Điều này nằm ngoài dự đoán của hai người, Nhất Trung Thanh thị là trường trung học trọng điểm của tỉnh, cũng là ngôi trường tập hợp con cái những nhân vật có tiếng, những đứa trẻ này, phàm là trong nhà có chút bối cảnh gia thế, người nào mà không phải là mắt cao hơn đỉnh, đi đường đều thẳng lưng vênh cằm? Mà Hạ Thược lại khác hoàn toàn với bọn họ, cô xuất thân gia đình bình thường, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, là chủ tịch một tập đoàn trị giá hơn chục triệu, đây là chuyện đáng giá để kiêu ngạo! Mà cô thoạt nhìn không hề có chút kiêu ngạo, cũng không có ý huênh hoang, khí độ không quan tâm hơn thua như vậy quả thực là ít đứa trẻ cùng tuổi có được! Đừng nói bạn cùng lứa tuổi, cho dù là người trưởng thành cũng khó mà có được loại tâm tình cùng khí độ này.
Khi thấy cô được đưa tin trên tivi, không ai là không khiếp sợ, nhưng khi gặp được người thật sự, Lô Bác Văn cùng Tiền Hải Cường trái lại cảm thấy, cô có được thành tựu như vậy là điều hiển nhiên.
Bọn họ cũng không có làm khó Hạ Thược, dù sao có một học sinh như vậy trong trường học, cho dù không có diễn thuyết, cô cũng đã trở thành chiêu bài sống. Trên thực tế, cứ cách một khoảng thời gian trường học lại mời những nhân vật nổi tiếng về diễn thuyết, mặc dù hiện tại Hạ Thược không đồng ý, sau khi đến trường học, nói không chừng sẽ xảy ra một ít biến cố, đến lúc đó rồi nói sau.
Khi nói chuyện, xe chạy trên đường dần xa Đông thị, chạy trên đường cao tốc tới Thanh thị. Từ Đông thị tới Thanh thị ước chừng khoảng sáu mươi kilômet, khoảng hai ba giờ chiều là tới nơi. Lúc này thời gian còn sớm, Hạ Thược liền ngả người xuống chiếc ghế da màu đen, nhắm mắt dưỡng thần.
Nguyên Trạch ngồi bên cạnh cô, thấy cô nhắm mắt dưỡng thần, không có ý định để cô được thanh nhàn. Từ hai năm trước hai người đã trở thành bạn tốt, Nguyên Trạch vẫn biết Hạ Thược là một người thần bí, cứ đến ngày nghỉ là lại biến mất, một thân công phu xuất sắc, còn có khí chất bình tĩnh không sợ hãi, đều khiến cho cậu cảm thấy, cô hoàn toàn không giống với những cô gái cùng tuổi. Vốn dĩ, Nguyên thiếu vẫn luôn vui mừng, ít nhất cô cũng coi mình là một người bạn, cô đối xử với mình so với những bạn học trong lớp gần gũi hơn. Nhưng mà, khi Nguyên thiếu gia vẫn còn đang mừng thầm biết được một tin tức có sức nặng ngàn cân, khoảng cách sụp xuống…
Nguyên Trạch có chút buồn bực, cuối cùng cậu tổng kết ra một chân lý khi ở bên Hạ Thược — rất nhiều việc, đừng chờ cô chủ động nói với mình, nếu muốn hiểu được thì phải tự mình hỏi!
Cô nhóc này là người sống khiêm tốn không khoe khoang, nếu cậu không hỏi, cô cảm thấy không cần phải nói, cậu hỏi, cô cũng sẽ không giấu diếm. Bởi vì chuyện mà bạn bè muốn biết, cô nhất định sẽ cư xử chân thành.
Cho nên, Nguyên thiếu liền hỏi, ánh mắt cậu dừng trên khuôn mặt cô gái đang nhắm mắt kia, thực cảm thấy hứng thú, “Tớ nghe nói, cậu đã xem phong thủy vận trình cho không ít ông tổng các xí nghiệp và các nhân vật nổi tiếng? Cậu thật sự là đại sư phong thủy sao?”
Hạ Thược nghe vậy liền mở mắt ra, liếc nhìn cậu thiếu niên ngồi bên cạnh một cái, cười trêu ghẹo, “Con trai phó bí thư tỉnh như cậu không nên hỏi mới phải”.
Nguyên Trạch hiểu ý của Hạ Thược, nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, chớp mắt mấy cái, “Yên tâm, con trai nhà phó bí thư tỉnh ủy đương nhiên sẽ nói với người khác — chúng ta phải tin khoa học, giảng chân lý! Đả kích tất cả những phong kiến bã đậu! Nhưng mà, hiện tại sẽ nói với người bạn cùng lớp kiêm bạn tốt là cậu, không thành vấn đề!”
Hạ Thược nghe vậy, cậu ta đúng là còn biết một ít vỏ bọc trên quan trường, không khỏi cười sự già dặn vừa rồi của cậu, lúc này mới nói: “Huyền học dịch lý thâm ảo tinh diệu, không phải là có thể đánh đồng với cái gọi là phong kiến bã đậu kia được. Cậu hãy nhìn những người tài được đế vương đời xưa coi trọng, Khương Tử Nha, Chư Cát Khổng Minh, Lý Thuần Phong, Lưu Bá Ôn, Tằng Quốc Phiên … Người nào mà không phải tinh thông thiên văn địa lý, kỳ môn thuật số? Tử vi thiên tướng, kỳ môn bát quái, thâm ảo tinh diệu, rất nhiều điều mà không phải người hiện đại nào cũng có thể hiểu cùng lý giải được.
Nguyên Trạch nghe vậy ánh mắt tỏa sáng, vẻ mặt tò mò của cậu khiến Hạ Thược mỉm cười, đúng là vẫn còn là cậu thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
“Nghe người ta nói, Hạ đại sư chuẩn đoán như thần, tớ lại không tin lắm. Trừ phi cậu xem giúp tớ xem, thế tớ mới biết cậu nói chuẩn hay không”. Nguyên Trạch đây rõ ràng đang dùng chiến thuật dụ địch, không chờ Hạ Thược trả lời, liền đưa tay ra trước mặt cô, “Cậu có biết xem tay hay không? Xem tay giúp tớ một chút. Nam trái nữ phải, là tay bên này đúng không?”
Hạ Thược nhìn bàn tay đưa ra trước mặt, bất đắc dĩ cười, cô rất muốn nói — đưa tiền! Thiếu gia!
Nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu cười, không nói thêm gì nữa nhìn qua, còn chưa nhìn kỹ liền nói: “Cũng không phải là cái gì mà nam trái nữ phải. Có cách chia tướng tiên thiên cùng hậu thiên chi phân, lại có hình thái cùng khí sắc chi dị. Trong thủ tướng học, tay trái là tiên thiên, tay phải là hậu thiên. Nếu thật sự muốn xem, thì phải xem cả hai tay”.
“Vậy cậu xem!” Nguyên Trạch lập tức mở cả hai bàn tay ra, để sát trước mặt Hạ Thược, “Tớ biết có ba đường, đường trí tuệ, đường tình cảm cùng đường số mệnh! Đúng không? Ở giữa chính là đường sự nghiệp”.
Hạ Thược nhìn cậu cười khẽ, nhẹ lắc đầu, “Cách nói này không được rõ ràng, không đáng tin cậy. Nói rõ ra, tay có ngũ văn bát khâu, đường vân tay mỗi người không giống nhau, tính cặn kẽ ra thì có ba loại, đều có ý nghĩa khác nhau. Nếu nói đến tay, ẩn dấu Lưỡng Nghi Tam Tài chi đạo, bao quát bí mật Ngũ Hành Thái Cực, nói rộng hơn, thế giới nằm cả trong lòng bàn tay, nói rõ ra, ngũ tạng lục phủ cũng biểu hiện rõ ràng trên bàn tay. Không chỉ là những lời mà cậu đã nói, tính cách mỗi người, thiên phú, thành tựu, tổ tiên bần phú, cha mẹ, vợ chồng, tình huống con cái cùng với xu thế phát triển của chính mình, đều có thể nhìn ra được”.
Nguyên Trạch thoáng có chút kinh ngạc, “Có thể nhìn ra nhiều thứ vậy sao?”
“Đương nhiên. Thủ tướng học không chỉ có ở Trung Quốc cổ đại, ở Ấn Độ cổ đại cũng rất lưu hành. Mà Trung Quốc thủ tướng học rất phát triển vào thời nhà Chu, đây chính là một môn học vấn đã truyền lưu ba nghìn năm trước. Trong đó, vào thời Tây Hán lịch sử đã ghi chép lại, là hệ thống tướng pháp đầy đủ nhất, hầu như các đại danh gia trong lịch sử đều đã đọc qua”.
Hạ Thược cụp mắt, che dấu ý cười. Cô không nói cho Nguyên Trạch, kỳ thật còn có thể nhìn ra càng nhiều việc nhỏ nhặt hơn, ví dụ như phương diện hôn nhân, ngay cả chuyện một người mấy tuổi từng có quan hệ lần đầu tiên, mấy tuổi ở chung, mấy năm kết hôn, vợ chồng của nhau, béo gầy, chiều cao đều có thể nhìn ra được. Cho nên mới có cách nói “thiên địa đều nằm trong bàn tay”.
Mà tay này của Nguyên thiếu… Ha ha, giữ thân mình rất trong sạch.
Nguyên công tử đương nhiên là không biết chỉ vì tò mò xem tay, lại bị người ta nhìn thấu hết mọi chuyện. Cậu vẫn còn ngạc nhiên về cách giải thích này của Hạ Thược, đây giống như một cánh cửa mà cậu chưa bao giờ mở ra vừa được mở ra trước mặt, mà với lĩnh vực trong cánh cửa kia, cô gái trước mặt này có thể nói là học thức uyên bác.
“Vậy cậu đã nhìn ra được những điều gì?”
“Cái này tớ cũng không thể nói toàn bộ được, còn phải xem cậu hỏi cái gì”
“À, cha tớ từ nhỏ đã kỳ vọng nhiều ở tớ, nhưng tớ thật sự không có hứng thú với con đường làm quan, tớ muốn đi theo thương giới…”. Nguyên Trạch vừa nói như vậy, trong lòng lại có chút cảm giác khác lạ. Cậu lập chí theo thương, nhưng nay lại vẫn đi theo từng bước mà người trong nhà đã chuẩn bị, mà cô gái trước mắt đã gây dựng một cơ nghiệp lớn trên thương trường.
Hạ Thược cũng không biết Nguyên thiếu đang cảm khái như vậy trong lòng, cô sớm đoán ra cậu sẽ hỏi về sự nghiệp. Trong tình hình chung, con gái thì thường hỏi về phương diện tình cảm, con trai mở miệng thì phần lớn là sự nghiệp, đây cũng liên quan tới sự khác nhau trong quan điểm của nam nữ.
“Tớ cảm thấy, nếu cậu không đi theo con đường làm quan, thật sự có chút đáng tiếc. Chỉ như bác hành nghi thực lộc, đầu ngón tay dài mà lại đẹp. Nếu là quan sẽ là quan thanh liêm”. Hạ Thược cười liếc nhìn Nguyên Trạch một cái, “Nếu như làm quan, sẽ là một vị quan không tồi. Có điều, nếu cậu muốn theo thương, thủ tướng này cũng là quý”.
Hạ Thược nói không được rõ ràng, kỳ thật không phải cô không muốn nhiều lời, mà là hoàn cảnh này không thích hợp để nhiều lời. Dù sao cha Nguyên Trạch ở địa vị cao, thân phận ở chính trị, đối với việc hướng con cái làm quan, nói hơn sẽ có chút mẫn cảm. Nếu như nói lý ra Nguyên Trạch đã hỏi, cô sẽ nói rõ cho cậu hiểu được, nhưng lúc này không tiện nhiều lời.
Trên thực tế, Nguyên Trạch ắt phải làm quan! Ở dưới ngón giữa một khoảng có hiện hồng quang, không chỉ có quan lộc, mà số làm quan. Bàn tay cậu ta có quy văn, đoan vật văn, quan văn liệt hướng, đem tướng vị. Điểm ấy có thể nhìn ra được từ tướng mạo của cậu, thiên thương no đủ, tử khí cung rộng rãi, ít nói cũng là công khanh chi tướng. Về sau, nói như thế nào cũng là cấp bậc bộ trưởng.
Chẳng qua giờ phút này, Hạ Thược không nói Nguyên Trạch có làm quan hay không, chỉ nói cậu thích hợp làm quan, kinh thương cũng không tồi. Tuy rằng là ba phải cái nào cũng được, nhưng Nguyên Trạch cũng là người tinh tế, cậu lớn lên trong gia đình nhà quan, há có thể không hiểu tình huống không được thích hợp? Nhưng cậu cũng đã nghe ra được ám chỉ của Hạ Thược, hai người liền liếc nhìn nhau, cười có chút thâm ý.
Mà trong xe, ba người Lô Bác Văn, Tiền Hải Cường cùng Lỗ Nhài kỳ thật đã sớm dựng lỗ tai lên nghe kỹ, mọi người hiếu kỳ, cái gì càng mơ hồ lại càng thêm tò mò, mặc kệ tin hay không, đều muốn hỏi thử hai câu.
Nhưng Lô Bác Văn cùng Tiền Hải Cường dù sao cũng là lãnh đạo cấp cao trong trường, nếu như bọn họ hỏi, đương nhiên là có liên quan tới sự nghiệp, nhưng trong trường hợp nhiều người thế này, đồng nghiệp lại ở bên cạnh, tự nhiên là không tiện hỏi. Hơn nữa, nói như thế nào bọn họ là lãnh đạo trường học đi dạy người, việc này, chung quy không tiện mở miệng hỏi.
Nhưng Lỗ Nhài vừa tốt nghiệp đại học không lâu, lại là con gái, lòng dạ không sâu. Phụ nữ đối với những chuyện thần bí đều tò mò hơn so với đàn ông, điều này không liên quan gì tới nghề nghiệp, cho dù là dạy học người, có học sinh nữ nào mà không tụ tập với bạn bè nghiên cứu về thủ tướng này chứ?
Lỗ Nhài lúc này nghe vậy cũng cảm thấy có hứng thú, nhưng cô không quen thân với Hạ Thược, lại không tiện tiếp lời với người xa lạ, vì thế nhất thời không biết mở miệng hỏi như thế nào.
Hạ Thược nhận ra ánh mắt cảm thấy hứng thú của cô, không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hơi hơi sửng sốt — cô gái này tương lai chính là chủ nhiệm lớp của mình, mà trên mặt mang theo hoa đào, nhưng đuôi mắt lại có chữ thập, vô duyên vợ chồng.
Mối nhân duyên này không tồi, chỉ tiếc… Có duyên vô phận.
Lỗ Nhài phát hiện Hạ Thược đang nhìn mặt mình, theo bản năng liền hỏi, “Làm sao vậy… Trên mặt cô có dính gì sao?”
Hạ Thược cười, lắc đầu, “Không có. Chỉ là hình như gần đây cô giáo Lỗ đang đắm chìm trong tình yêu thì phải”.
“Hả?” Lỗ Nhài kinh ngạc trừng lớn mắt, thiếu chút nữa che miệng lại, “Làm sao mà em biết?”
Hạ Thược mỉm cười, Lô Bác Văn cùng Tiền Hải Cường vừa nghe thấy vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng — xem chuẩn? Bọn họ nghe nói Hạ Thược xem này đó cực chuẩn, nhưng chính mình chưa từng trải qua, đương nhiên trong lòng còn mang theo nghi vấn, nhưng lúc này thấy được, thứ này… Thật đúng là có thể tin?
Hai người rũ mắt xuống, trong mắt không ngừng lóe lên, đều tự có suy tính ở trong lòng.
Lỗ Nhài vội hỏi: “Vậy em có thể nhìn ra bọn cô có thể … Có thể hay không…”
Mặt cô hơi đỏ lên, đáy mắt rõ ràng có kích động cùng ý chờ đợi, điều này chứng tỏ cô vô cùng coi trọng mối tình này.
Hạ Thược thấy cô như thế, than nhỏ trong lòng, vẻ mặt cũng không hề để lộ ra điều gì, tươi cười chân thành, “Cô giáo Lỗ, có thể hay không không quan trọng. Quan trọng là biết quý trọng hiện tại, luyến tiếc người hiện tại. Nhân sinh so với sự nghiệp, nhân sinh phập phồng, là khó lý giải nhất. Nhân duyên kiếp này, đã được định trước từ kiếp trước. Mỗi một đoạn tình cảm, đều là duyên từ kiếp trước, kiếp này đã được định trước. Cho nên chuyện tình cảm trong Huyền Học là khó lý giải nhất, hóa được kiếp này, khó hóa kiếp sau, sớm hay muộn đều phải gặp…”. Hạ Thược cụp mắt xuống, khi nâng mắt lên, nở nụ cười cổ vũ cùng an tâm cho Lỗ Nhài, “Cô giáo Lỗ, đây là mối nhân duyên tốt, cô nên quý trọng nó”.
Trong huyền học, chú ý báo, mà ‘báo’ này chia làm ba loại — báo kiếp trước, báo hiện tại cùng báo kiếp sau. Mọi chuyện kiếp này đều có liên quan tới kiếp sau, cho nên khi nhìn một số người, rõ ràng là người lương thiện nhưng cuộc đời lại nhấp nhô, đây là do có liên quan tới báo của kiếp trước. Mà một số người rõ ràng là gian ác, nhưng cả đời lại trôi chảy, cũng chính là phúc duyên báo của kiếp trước. Nhưng kiếp này làm ác, kiếp sau nhất định phải trả nợ.
Cách nói kiếp trước kiếp này cùng kiếp sau, không ai biết là có thật hay không, dù sao cũng không có người nào đi chết để xem thử. Nhưng Hạ Thược thà rằng tin vào nó, không phải bởi vì cô trọng sinh mà liền tin rằng có kiếp trước kiếp sau, con người đều có lòng kính sợ đạo trời. Chỉ khi có được sự kính sợ này, mới có thể khiến người ta tu thân tích thiện làm người. Mà tu thân làm thiện, mặc kệ là có tin vào thiên đạo hay không, cũng không phải là việc sai.
Không biết có phải Lỗ Nhài nghe ra Hạ Thược ý ngoại ngôn tại, lúc này không còn hưng phấn như trước, nhiều hơn một chút sầu lo thương cảm.
Mà khi Hạ Thược nói ra những lời này, trong lòng thoáng buồn, chính cô ở trong thiên đạo, kiếp này được trọng sinh, lại là chuyện thế nào đây?
Nguyên Trạch nghe xong cũng suy nghĩ xâu xa, không khỏi yên lặng nhìn về phía cô gái bên cạnh.
Hạ Thược lại nhắm mắt lại, dựa người vào thành ghế, nghỉ ngơi.
Những lời này khiến không khí trong xe có phần trầm lại, Nguyên Trạch vốn định một đường không cho cô được yên tĩnh, nhưng lúc này cũng không hỏi thêm gì nữa. Cậu dựa người vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, cả đường đi suy nghĩ rất nhiều việc, mà Hạ Thược đã đi vào giấc ngủ.
Mấy ngày nay cô thực mệt mỏi, hiếm khi có được thời gian rảnh trên đường đi, vừa ngủ liền ngủ một mạch trên đường. Khi tỉnh lại, xe đã đi vào khu vực Thanh thị.
Thanh thị là một thành phố duyên hải xinh đẹp, ngồi trong xe có thể thấy được mặt biển cùng bầu trời xanh lam xa xa, điều này khiến cho Hạ Thược vừa mới tỉnh lại thấy không khỏi chấn động, tâm trạng nặng nề trước khi ngủ thoải mái không ít.
Vào cuối tuần, ngược lại có thể tới bờ biển một chút. Không phải có câu nói “Mặt hướng biển rộng xuân về hoa nở” sao? Kỳ thật khi con người đối diện với không gian rộng lớn, tâm tình cũng sẽ trở nên thư thái sáng sủa, những nơi như thế tốt cho việc tu tâm.
Nguyên Trạch thấy cô cảm thấy hứng thú, cũng bỏ đi vẻ trầm tư lúc trước, cười nói: “Nhất Trung Thanh thị cách bờ biển gần, ước chừng chỉ có 2 km. Bình thường đi bộ chỉ mất ba bốn mươi phút, rất tiện”.
“Đúng vậy. Trường học tuy rằng yêu cầu nghiêm khắc với mỗi học sinh, ngày thường bị hạn chế tại ký túc, nhưng chúng tôi cũng đưa ra thời gian để học sinh được thả lỏng. Trung học thì việc học rất căng thẳng, rất nhiều trường học vì thành tích mà giảm bớt ngày nghỉ của học sinh, một tháng mới được nghỉ có hai ngày. Trường học chúng tôi đề xướng kết hợp học tập cùng giải trí, nghỉ hai ngày cuối tuần, điều này là rất hiếm thấy ở những trường học khác trong nước! Trường học có quy định của ký túc xá, buổi tối 10 giờ ký túc xá đóng cửa, 11 giờ tắt đèn, sáu giờ sáng phải rời giường. Chúng tôi không hạn chế thời gian nghỉ ngơi học sinh ra ngoài trường, nhưng đều dặn học sinh chú ý đến an toàn, với độ tuổi hiện tại thì tốt nhất không nên đến những nơi không cần đến”. Phó hiệu trưởng Lô Bác Văn ngồi bên cạnh nói.
Hạ Thược cùng Nguyên Trạch đương nhiên hiểu ý khi ông ta nói như vậy, lúc này cười gật đầu.
Nhất Trung Thanh thị là trường học có tên tuổi trăm năm, trong trường học có không ít những đồ vật kỷ niệm có lịch sử văn hóa, xanh hoá mỹ quan, mặc dù không khoa trương chiếm một góc lớn như trong những trường đại học, nhưng cũng không phải là ít. Khó trách nhiều người trong tỉnh đều lấy việc vào học ở Nhất Trung Thanh thị làm vinh dự, không thiếu những doanh nhân ngoài tỉnh tìm mọi cách đưa con mình vào trường này để học.
Khi xe chạy vào trường học, khắp nơi trong sân trường đều có thể thấy được học sinh mới đang báo danh, xe dừng lại tại một chỗ đỗ hàng loại xe tư nhân khác, vào những năm 1998, thật sự là đồ sộ, điều này cũng chứng tỏ bối cảnh gia đình của học sinh trong trường không tồi.
Xe trực tiếp dừng lại bên ngoài ký túc xá, bởi vì Hạ Thược mang theo nhiều đồ, cho nên dừng lại ký túc xá nữ trước. Nguyên Trạch cùng chủ nhiệm lớp Lỗ Nhài xuống xe giúp cô chuyển đồ đạc, ngay cả phó hiệu trưởng Lô Bác Văn cùng chủ nhiệm giáo vụ Tiền Hải Cường cũng xuống xe giúp một tay.
Mỗi lớp đều có một khu ký túc xá, giờ phút này khu ký túc xá của học sinh mới nhiều người ra ra vào vào, không hề thiếu cha mẹ dẫn con cái đến phòng, giờ phút này thấy xe của trường học chạy tới đây, đều không khỏi nhìn ra.
Nhất Trung Thanh thị chưa bao giờ thiếu con cái của những nhân vật nổi tiếng tới học, học sinh có thể khiến cho trường học tự mình đi đón, thân phận ắt không phải là thường! Hơn nữa khi không ít người nhận ra xuống xe còn có phó hiệu trưởng cùng với chủ nhiệm giáo vụ, đều sững sờ tại chỗ.
Trong chiếc xe đó, là loại người nào?
Mỗi người đều tò mò, nhưng chờ khi thấy được cô gái bước xuống xe với bao lớn bao nhỏ quả tặng, vẻ tò mò trên mặt mỗi người đều không khỏi đầy vạch đen!
Này, này… Này thấy như thế nào cũng thấy là người nhà quê mới ra tỉnh?
Kia là cái gì? Đệm chăn sao? Trường học rõ ràng đều chuẩn bị cho học sinh mới mỗi người một bộ chăn đệm, trước khi nhận được giấy báo trúng tuyển cô không nhìn kỹ hay sao? Vì sao còn phải mang?
Người như vậy, còn phải làm phiền phó hiệu trưởng cùng với chủ nhiệm giáo vụ lái xe thương vụ tới đón sao? Cô gái này là ai?
Thật nhiều ánh mắt khó hiểu, Hạ Thược lại bình chân như vại. Cô là người luôn không thèm để ý đến người khác thế nào, lúc này đi theo chủ nhiệm lớp Lỗ Nhài lên lầu, đi vào ký túc xá của mình.
Ký túc xá có gian tám người, gian sáu người cùng gian bốn người, người càng ít thì chi phí càng cao. Hạ Thược đương nhiên là chọn ký túc xá gian bốn người, ở lầu 5, số phòng là 520.
Số phòng ký túc xá này không khỏi khiến Hạ Thược cười hiểu ngầm, sau khi vào ký túc xá lại phát hiện không có người nào, có lẽ là đã xuống lầu làm thủ tục báo danh .
Trường học đã sớm chuẩn bị tốt giường ngủ cho học sinh, không có chuyện tự lựa chọn. Giường ngủ của Hạ Thược ở phía bên trái mé trong, hướng ra ban công, ánh sáng vô cùng tốt, nơi này mùa đông có ánh nắng chiếu thẳng vào, đương nhiên là ấm áp. Thấy tình huống như vậy, Hạ Thược không khỏi khẽ cười, đúng là không có chuyện tự lựa chọn, nhưng kỳ thật khi trường học an bài giường ngủ, cũng có suy tính mọi việc. Đây là xã hội phức tạp của người trưởng thành, được xưng là quy tắc ngầm.
Nếu là ký túc xá của bốn người, đương nhiên là không có giường tầng, đều là giường đơn độc lập, giường đều được đặt trên mặt đất, bên cạnh có một chiếc bàn học nhỏ, ghế dựa cùng giá sách nhỏ. Tủ quần áo mỗi người một cái, được đặt một hàng ở cuối chân giường. Đường đi giữa phòng rộng mở, có ban công cùng phòng vệ sinh riêng biệt.
Điều kiện nơi ở như vậy, đừng nói là hiện nay, cho dù là những trường trung học sau này, cũng được cho là tốt. Nhớ ngày đó, Hạ Thược đi học tại Nhất Trung Đông thị, hoàn cảnh ký túc xá trường học lúc ấy với lúc này không thể nào mà so sánh với nhau được, đó là phòng tám người ở, mùa hè oi bức, mùa đông lạnh.
Hạ Thược đem quà tặng cùng đồ đạc trên chiếc bàn trước mặt cùng giường của mình, nhận chìa khóa, đi theo chủ nhiệm lớp Lỗ Nhài đi xuống lầu. Nguyên Trạch cũng vừa bước ra khỏi ký túc xá nam, cha cậu nhậm chức ở Thanh thị, rõ ràng cậu có thể không cần phải ở ký túc xá trường, cậu lại nói là muốn rèn luyện bản thân, cho nên mới chen chúc trong ký túc xá với người khác.
Hai người gặp nhau cùng đi theo Lỗ Nhài, Lô Bác Văn cùng Tiền Hải Cường, rất nhanh đã xử lý xong mọi thủ tục nhập học.
Sau khi xong xuôi mọi việc, đã là gần bốn giờ chiều. Giữa trưa tất cả mọi người đều ở trong xe tùy tiện ăn vài thứ, mà Hạ Thược vì ngủ mà không ăn thứ gì. Phó hiệu trưởng Lô Bác Văn liền tỏ vẻ muốn mời Hạ Thược cùng Nguyên Trạch ra bên ngoài trường dùng cơm, sau đó đi thăm quan trường học một vòng, nhưng lại bị cả hai người khéo léo từ chối.
Hạ Thược lúc này cũng không thấy đói bụng, đồ đạc của cô còn chưa sắp xếp xong, cần phải quay về sửa sang lại. Về phần đi thăm trường học, cần gì phải gấp? Sau này còn nhiều thời gian.
Cô nói hợp tình hợp lý như vậy, Lô Bác Văn nghe xong cười ha ha tỏ vẻ tùy ý. Kế tiếp, chủ nhiệm lớp Lỗ Nhài nói một chút về thời gian đi học cùng thời khóa biểu, liền theo Lô Bác Văn cùng Tiền Hải Cường rời đi.
Nguyên Trạch đứng ngoài cửa ký túc xá Hạ Thược, cười nói: “Cậu vào trong thu dọn một chút đi, lát nữa tớ sẽ gọi cho cậu, ra ngoài ăn một bữa cơm”.
Hạ Thược không hề khách khí với cậu ta, gật đầu ngay lập tức, sau đó lên lầu.
Vừa về tới phòng ký túc, lại phát hiện ba người bạn cùng phòng đã quay về.
Ba cô gái vừa thấy Hạ Thược vào phòng, liền cùng lúc nhìn ra. Hạ Thược cũng nhân cơ hội quét mắt nhìn ba người không dấu vết, theo tướng mạo của ba người này có thể thấy đều có cha mẹ giàu có, được cho là thiên kim nhà giàu — xem ra, khi an bài ký túc xá, trường học rất chú ý tới thân phận của cô, cố ý sắp xếp vào ở với con cái nhà có tiền.
Hạ Thược trong lòng cười khổ — con cái nhà có tiền phần lớn lại càng nhiều phiền toái, cô sợ nhất phiền toái, cho tới bây giờ cô chưa từng nói qua muốn thông qua bạn cùng phòng mà tích nhân mạch cho công ty của mình! Trường học làm vậy tuy là có ý tốt, nhưng mà…
Trong lòng cười khổ thở dài, Hạ Thược không hề biểu hiện ra ngoài mặt, cười nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi mấy cô bạn cùng phòng, sau đó liền bước về phía giường mình.
“Phốc xuy!” Lúc này, một cô gái đứng dựa ở cửa, đối diện với giường của Hạ Thược bật cười, cô gái đó khẽ nâng cằm, nhìn về phía cô gái giường bên cạnh Hạ Thược, có chút khiêu khích nói, “Xem đi, cậu tính toán không hề đúng rồi! Nói cái gì mà người giường bên cạnh là quý nhân, nhưng nhìn xem cậu ta mang theo bao lớn bao nhỏ, giống như là dáng vẻ của quý nhân sao? Tớ còn chưa từng thấy người đến ở ký túc xá thế nào còn mang theo chăn đệm”.
Cô gái nói chuyện dáng người cao gầy, khuôn mặt cũng xem như là mỹ nhân, cô ấy cũng không phải là nhằm vào Hạ Thược, mà là nhằm vào cô gái giường bên cạnh Hạ Thược.
Cô gái giường bên cạnh Hạ Thược có dáng người trung bình, hai má mượt mà, khuôn mặt có chút trẻ con, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, rõ ràng tính tình như hạt tiêu. Hơn nữa trước ngực cô nhấp nhô gợn sóng, đừng nói là con trai, cho dù là con gái thấy cũng phải nhìn thêm hai cái.
Cô gái kia bị nói đến mình, ánh mắt lập tức trở nên giận dữ, vỗ mạnh xuống bàn đứng dậy khỏi ghế, cũng nâng cằm lên, “Ai nói mang theo bao lớn bao nhỏ thì không thể là quý nhân? Có thể vào học Nhất Trung Thanh thị, có năng lực ở ký túc xá này, vừa nhìn liền biết trong nhà không thiếu tiền. Cậu sao có thể thấy người ta mang theo bao lớn bao nhỏ, liền kết luận bạn ấy không phải là quý nhân? Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nông cạn!”
“Hả?” Cô gái đối diện kia cũng không hề tức giận, lắc lắc vòng eo mảnh khảnh của mình cười cười, “Thì ra cậu dựa vào những điều này mà có kết luận quý nhân à? Nếu như vậy, đừng nói là bói bài Tarot ra! Thần côn!”
“Cậu!” Cô gái khuôn mặt trẻ con tính tình hạt tiêu kia lập tức nổi giận, một tay ôm lấy bộ bài Tarot bìa cứng để lên bàn, giận chỉ, “Liễu Tiên Tiên! Cậu chờ đấy cho tớ, tớ nhất định sẽ tính ra cậu chừng nào thì gặp chuyện không hay!”
“Phốc!” Hạ Thược không nhịn nữa, xì một tiếng bật cười. Hai cô gái này rất thú vị.
Tiếng cười này của cô, khiến hai cô gái cùng ngoảnh đầu lại nhìn, trong ánh mắt đều mang theo tò mò cùng sự hồn nhiên của tuổi mười sáu mười bảy, Hạ Thược cười cười, gật gật đầu với hai người, ánh mắt dừng lại trên bộ bài Tarot.
Bài Tarot…
Không ngờ bạn cùng phòng với cô lại là người yêu thích bài Tarot, thú vị.
“Cậu cũng thấy hứng thú với bài Tarot sao?” Cô gái kia ánh mắt sáng ngời, cười tủm tỉm ôm bài Tarot tiến lại gần, duỗi tay ra, “Người cùng sở thích! Tớ họ Hồ, tên là Hồ…”.
“Hồ tiên nhi”. Đối diện, Liễu Tiên Tiên bỗng nhiên xen mồm.
“Cậu lăn sang một bên đi!” Hồ Gia Di quay đầu gầm lên, sau đó quay đầu lại liền đổi thành vẻ mặt mỉm cười ngọt ngào, “Hồ Gia Di”.
“Hạ Thược”. Hạ Thược vươn tay bắt tay với cô, ấn tượng của cô về hai cô bạn cùng phòng này không tệ.
Ba người gật đầu chào hỏi, nhìn nhau cười, lúc này cửa ký túc xá xuất hiện một cô gái khác. Hạ Thược không khỏi quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt.
Cô gái này dáng người thực gầy, gầy đến kinh ngạc. Không phải là loại gầy thon thả của những cô gái khác, mà là thân không đến hai lạng thịt, mặc dù không gầy đến mức da bọc xương, nhưng rõ ràng là càng ngày càng gầy. Cô gái vừa nhìn thấy Hạ Thược, Hồ Gia Di cùng Liễu Tiên Tiên nhìn về phía mình, có vẻ có chút khẩn trương, có thể thấy tính cách cô là hướng nội.
“Miêu Nghiên…”. Tiếng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi, khuôn mặt cũng là gầy yếu, nổi bật một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, nhưng trong ánh mắt lại có chút nhát gan cùng tự ti.
Hạ Thược cảm thấy cô gái này hiển nhiên là có vấn đề gì đó, nhưng mới gặp mặt lần đầu, cũng không quen thuộc nhiều lắm, có một số chuyện không tiện nói. Vì thế cô chỉ cười cười gật đầu chào hỏi với cô gái đó, liền xoay người bắt đầu thu dọn lại giường của mình.
Chờ khi cô bắt đầu thu thập lại giường, lực chú ý của Hồ Gia Di cùng Liễu Tiên Tiên lực mới rời khỏi Miêu Nghiên, các cô thấy Hạ Thược đang trải giường, đem chiếc đệm mà mẹ đã chuẩn bị cho cô trải ra thay thế cho chiếc đệm của nhà trường cấp, cả chiếc giường thoạt nhìn vừa dày vừa ấm, Hồ Gia Di nhìn mà hai mắt sáng ngời.
“Hóa ra là như vậy nha! Tớ còn đang thắc mắc sao cậu lại mang chăn đệm tới”. Hồ Gia Di quay đầu nhìn về phía Liễu Tiên Tiên, thị uy nói, “Nhìn đi? Cậu ấy là do lần đầu xa nhà, chỗ ở chưa quen, cho nên mới chuẩn bị từ trước!”
Liễu Tiên Tiên nhíu mày, luôn thích đối nghịch với cô ấy, “Vậy cũng không thể cho thấy cậu đoán đúng là quý nhân. Cái này có thể chứng minh cậu ấy là quý nhân sao? Hơn nữa, trong trường học có siêu thị, gần đây có trung tâm thương mại, cái gì cũng không thiếu, vì sao cậu ấy phải mang từ tận nhà đi chứ? Cậu có bản lĩnh thì bói thử xem nào!”
“Loại chuyện này, bài Tarot làm sao có thể đoán ra được ra? Cậu cố ý gây rối có phải không!”
“Tính không được chính là vì bản lĩnh cậu còn chưa đủ. Về sau đừng có mãi cằn nhằn, ba câu không rời khỏi bài Tarot, thần côn!”
“Cậu! Bài Tarot thực sự là có thể bói ra được rất nhiều việc. Sự nghiệp, cảm tình, hôn nhân… Không tin, tối nay chúng ta mở đại hội ký túc xá, tớ bói cho các cậu xem! Bảo đảm khiến cậu tâm phục khẩu phục, từ nay về sau phải là tín đồ trung thành của tớ!” Hồ Gia Di hất cằm lên, ánh mắt khiêu khích, “Có dám hay không?”
Liễu Tiên Tiên cười nhạo một tiếng, lắc lắc eo nhỏ xoay người, không mặn không nhạt, “Đừng lãng phí thời gian của tớ, tối nay tới có hẹn rồi. Làm tín đồ của cậu? Còn không bằng làm tín đồ tình yêu”.
“Để tớ bói xem tình yêu của cậu thành công hay thất bại nhé”.
“Mỗi một cuộc tình của tớ đều chấm dứt bằng thất bại, không cần cậu tính”. Liễu Tiên Tiên phong tình vạn chủng quay người lại, cười nói, “Bổn tiểu thư chơi đùa trong bụi hoa, tình yêu chính là trò chơi”.
“Cậu!” Hồ Gia Di bị một câu của cô nghẹn lời.
Hạ Thược cũng nhíu mày lại, cảm thấy hứng thú cười. Liễu Tiên Tiên này, thật đúng là thú vị.
“Được! Mặc kệ Liễu Tiên Tiên chơi trò chơi tình yêu kia mà chết đi! Tiểu Thược, Tiểu Nghiên! Buổi tối chúng ta mở đại hội bài Tarot!” Hồ Gia Di quay đầu lại, tính tình cô luôn thân thiện, giờ phút này xưng hô với Hạ Thược cùng Miêu Nghiên cũng đổi thành thân mật.
Hạ Thược trải giường tốt, gật đầu nói: “Được, tớ ra ngoài ăn cơm đã, buổi tối trở về rồi tụ họp”. Vừa nói cô vừa mang đặc sản Đông thị mà mẹ đã chuẩn bị ra cho mỗi người một hộp.
Hồ Gia Di vừa thấy, “Hả? Đông thị? Nơi đó năm nay kinh tế phát triển rất nhanh! Hơn nữa, đấu giá hội năm nay có đại tin tức! Đáng tiếc cha tớ nhận được thiếp mời, nhưng người lại ở Châu Âu nên không có cách nào tham gia được, nhưng nghe nói chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ khá trẻ tuổi, không kém chúng ta mấy tuổi đâu. Tớ không xem tin túc, cậu gặp cô ấy chưa?”
Hạ Thược cười, “Hẳn là tính… Gặp qua đi”. Mỗi ngày đều soi gương.
“Thật sự? Cô ấy trông thế nào? Ba đầu sáu tay? Nếu không sao còn trẻ tuổi như vậy mà tài sản lại có thể sánh ngang bằng cha tớ?” Hồ Gia Di lập tức đuổi theo hỏi.
Liễu Tiên Tiên cười nhạo một tiếng, “Có phải ba đầu sáu tay hay không, cậu không tính được hay sao?”
Hồ Gia Di dậm chân, “Tớ đã nói loại chuyện này bài Tarot không bói được mà!”
Hạ Thược bất đắc dĩ cười, cô xem như đã hiểu, hai người này thật giống như hai kẻ dở hơi, xem ra về sau ở ký túc xá bên tai không thể nào mà yên lặng được. Chẳng qua, điều đáng được ăn mừng là, bạn cùng phòng của cô thoạt nhìn thực đáng yêu, mà không phải là những tiểu thư không ai bì nổi kia.
Lúc này, di động của Hạ Thược vang lên. Ba cô gái trong phòng ký túc gia đình đều giàu có, cho nên cũng không hề ngạc nhiên chuyện cô có di động, nhưng Hạ Thược lại không nhận điện, Liễu Tiên Tiên liền cảm thấy hứng thú hỏi: “Là nam hay nữ vậy? Nếu là nam thì có đẹp trai không? Nếu là nữ thì khỏi cần trả lời”.
“Là nam”. Hạ Thược cười trả lời, “Đẹp trai thì đẹp trai đấy, nhưng không thể chơi trò chơi tình yêu với cậu được”.
“Nói cái gì đấy!” Liễu Tiên Tiên bỗng nhiên xoay mặt lại, “Là người của cậu, tớ sẽ không tranh! Tớ cũng không phải loại con gái không có nhân phẩm ấy, chuyên đi làm cái việc hạ lưu đoạt người đàn ông của người khác!”
“Tiên Tiên!” Hồ Gia Di nhíu nhíu đầu mày, nhìn về phía Liễu Tiên Tiên, trên mặt có chút lo lắng, sau đó lại quay đầu lại nói với Hạ Thược, “Cậu ấy không phải nhằm vào cậu đâu, cậu đừng để trong lòng”.
Hạ Thược cười gật đầu, sau đó cụp mắt xuống, Liễu Tiên Tiên này nói chuyện cực đoan như thế, đương nhiên là có nguyên do. Tuy rằng theo tướng mạo có thể nhìn ra một chút, nhưng việc riêng của người khác, cô cũng không muốn quản.
“A lô? Mình đi xuống đây”. Hạ Thược vừa nhìn theo bóng dáng Liễu Tiên Tiên, vừa nhận điện thoại.
Phía bên kia di động im lặng trong chốc lát, sau đó truyền tới một giọng nói lạnh mà không trầm, dễ nghe khiến người nghe khó mà quên được, “Là tôi. Em đang ở trường học?”
Hạ Thược sửng sốt, sau đó liền vui vẻ, “Sư huynh?”
Khi cô nhận điện thoại thì nghĩ là của Nguyên Trạch, nên không để ý tới dãy số trên màn hình. Không ngờ, lại có được bất ngờ. Từ khi Từ Thiên Dận quay về Bắc Kinh, đây vẫn là lần đầu anh gọi cho cô.
“Em đang ở trường học?” Từ Thiên Dận lặp lại câu hỏi.
“Vâng. Vừa xong xuôi chuyện nhập học”. Hạ Thược thấy còn có bạn cùng phòng, lúc này mới nhịn xuống xúc động muốn trêu ghẹo Từ Thiên Dận, đứng đắn hỏi, “Sư huynh có việc gì thế?”
“Tôi đang ở trước cổng trường em”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...