Trùng Sinh Thành Nữ Phụ


Tốt lắm!
Hắn dám đến trêu chọc cô, hiện tại đã có một Lan Cửu đè ép ở trong lòng Ninh Vân Hoan, cho nên cô không có chủ động đi tìm Ninh Vân Thành gây phiền phức.

Nhưng mà hiện tại là hắn ta tự mình đưa đến cửa, chính mình bây giờ không có biện pháp gây khó dễ cho Lan Lăng Yến, nhưng đối với Ninh Vân Thành, cô sẽ không khách khí, đương nhiên phải tiện thể xử lý hắn.

Con mắt của Ninh Vân Hoan xoay tròn, quay đầu giả bộ ngoãn ngoãn cười với cha Ninh:
“Ba ba, con nghĩ hiện tại anh hai không có đi học, với lại không phải anh hai đang làm ở trong công ty sao, con lo lắng ba mẹ bình thường ở nhà sẽ rất buồn chán, không bằng để cho anh hai dọn về đây ở đi, lúc đó cũng có thể thay con hiếu thuận với hai người, cũng thuận tiện cho ba bất cứ lúc nào cũng có thể chỉ bảo chuyện công ty cho anh hai!”
Vừa nghe xong lời này sắc mặt của Ninh Vân Thành lập tức thay đổi, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà thốt ra một câu:
“Ai muốn thay mày tận hiếu chứ!”

Hắn không mở miệng cha Ninh còn không nỡ làm khổ con trai, suy cho cùng mặc dù ông đối với con trai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng kỳ thật ở trong lòng ông rất là thương yêu đứa con trai này không thua gì mẹ Ninh, nhưng mà vừa nghe thấy con trai hiện tại không nghĩ muốn tận hiếu với cha mẹ, ngay cả Phật tổ nghe xong lời này cũng muốn nổi giận, vì vậy cha Ninh cũng không ngoại lệ, ông cười lạnh hai tiếng, vỗ bàn nói:
“Liền quyết định như vậy đi! Mày cũng đã trưởng thành rồi, cũng không thể suốt ngày lêu lổng ở bên ngoài, rồi gây ra phiền toái rắc rối, đánh mất hết thể diện của ba mày, suốt ngày chỉ biết cùng một đám bạn không ra gì ăn chơi đàn đúm.

Xem công ty giống như kỹ viện mà ra vào, mày không biết xấu hổ sao, tao không phải đều đã nói với mày rồi sao, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, hiện tại mày ngay cả súc sinh cũng không bằng, hiện tại mày liền thành thật thu dọn đồ đạc chuyển về đây ngay, nếu không đừng có trách tao thu hồi lại thẻ tín dụng của mày, đến lúc đó làm cho mày không có chỗ để ở!”
Ninh Vân Hoan mang theo tâm trạng vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Ninh Vân Thành bị cha Ninh mắng xối xả, bây giờ trong lòng Ninh Vân Hoan thật sự rất thoải mái, cha Ninh mắng xong, khi quay đầu lại nhìn con gái thì sắc mặt lập tức thay đổi:
“Hoan Hoan, tiền của con có đủ dùng không, thẻ tín dụng của ba vẫn còn ở chỗ con, không cần phải để ý đến tiền, con muốn ăn cái gì thì mua đi không cần phải làm khổ bản thân! ! ”
Mẹ Ninh cũng rất thương con gái, bà cũng nghĩ muốn đưa cho nó, bất quá cha Ninh mở miệng nói làm bà căn bản không có cơ hội chen vào, đành phải tranh thủ dặn dò con gái hai câu, rồi vui vẻ kéo con trai đang có vẻ mặt đau khổ nghiến răng nghiến lợi qua một bên.

Lúc gần đi còn hãm hại được Ninh Vân Thành một phen, Ninh Vân Hoan thật sự rất cao hứng, đối với Ninh Vân Thành mà nói, cùng một người bảo thủ như cha Ninh ở cùng một chỗ, hắn khẳng định là không chịu nổi, có thể đoán được hắn sẽ chịu nhiều đau khổ khi về nhà!
Cái này tất cả đều là hắn ta xứng đáng phải nhận!

Khi Lan Lăng Yến tới đón cô, liền nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ tươi cười của cô.

Bên dưới ánh đèn đường lờ mờ, không biết cô gái chờ ở bên ngoài khu biệt thự đã bao lâu lúc này đang cúi đầu, nở nụ cười vui vẻ, bình thường vẻ mặt cô có chút sợ hãi nhưng hôm nay bị ánh đèn đường chiếu xuống lại lộ ra khuôn mặt dịu dàng nhu hòa, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười vui vẻ, cái cằm nhỏ nhắn cúi xuống càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp của cô.

Lan Lăng Yến trong lòng căng thẳng, dừng xe lại trước mặt cô.

Nếu không phải cửa kính xe hạ xuống lộ ra nửa khuôn mặt của Lan Lăng Yến, chỉ sợ Ninh Vân Hoan cũng không biết hắn đã tới.

Lan Cửu hình như luôn luôn đổi xe, lần này là hắn tự mình lái xe tới, xe thể thao lưu loát vẽ một đường cong kiêu ngạo trên đường, khác hẳn với hình tượng lạnh lùng bình tĩnh mọi khi của hắn, lần đầu tiên chứng kiến hắn tự mình lái xe, Ninh Vân Hoan sửng sốt một chút, nhìn thấy mặt của hắn cô lại vô ý thức cúi xuống nhìn thương hiệu của chiếc xe, kiểu dáng chiếc xe hình bầu dục, màu đỏ, chỉ là khi nhìn thấy vài chữ cái tiếng Anh chói mắt, Ninh Vân Hoan lại nhịn không được thở dài trong lòng, tuy rằng xuất thân từ Ninh gia, gia đình xem như cũng có chút tài sản, dấu hiệu đặc thù của xe Bugatti này thì cô biết, nhưng mà kiểu dáng của chiếc xe này thì lần đầu cô nhìn thấy, vừa nhìn liền biết giá trị của nó không hề nhỏ, sợ rằng ít nhất phải hơn mấy ngàn vạn.


“Tâm trạng của em rất tốt?”
Lan Cửu không có xuống xe, chẳng qua là ra hiệu cô tự mình đi lên.

Đây là lần đầu tiên Ninh Vân Hoan nhìn thấy xe thể thao sang trọng như vậy, cửa xe được mở ra một góc 45 độ, khi đi vào cô có chút cẩn thận, chỉ sợ cái túi trong tay vô ý làm xước một chỗ nào đó trên chiếc xe thì Lan Lăng Yến sẽ bắt cô bồi thường, sau khi nghe được một tiếng cười khẽ của hắn thì Ninh Vân Hoan mới ngồi xuống bên cạnh hắn, mặt có chút nóng lên hỏi:
“Tại sao anh lại đích thân qua đây đón em vậy?”
Ban đầu Lan gia chính là một tổ chức hắc đạo, chắc chắn kẻ địch từ trước tới nay đều không hề ít, bình thường khi Lan Lăng Yến đi ra bên ngoài đều mang theo mấy đại hán bảo vệ, những người đó thân thủ bất phàm, bình thường Lan Lăng Yến xuất ngoại thì đều đi theo bên cạnh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn một mình lái xe ra ngoài.

“Không phải nói anh là bạn trai của em sao, đúng lúc anh tới mang em đi ra bên ngoài chơi, thế nào, em có muốn đi chỗ nào hay không?”
Khi Lan Lăng Yến nói ra lời này, mang theo nụ cười như có như không, rõ ràng đang lười biếng chống tay lên trên tay lái, gương mặt hơi nghiêng qua một bên kết hợp với đôi mắt xếch nhìn chằm chằm vào Ninh Vân Hoan.

Thật ra hắn cũng chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, lần đầu tiên nghe cô nói đến bạn trai, liền không kiềm chế được mà lấy xe chạy tới đây, chiếc xe này cùng với tính cách của hắn không hợp nhau, căn bản ngày thường hắn không bao giờ đi, nhưng khi nghĩ đến độ tuổi bây giờ của Ninh Vân Hoan, hắn nghĩ cô hẳn là sẽ thích người khác nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, bởi vậy đầu óc nóng lên liền tự mình lái xe ra ngoài.


Nhưng mà hành động ngốc nghếch này hắn sẽ không bao giờ nói cho cô biết, bởi vậy tránh nặng tìm nhẹ, đặt ra câu hỏi khác nhằm phân tán sự chú ý của cô.

Ninh Vân Hoan ngẩn ngơ luôn rồi, mãi cho đến một lúc sau mới phản ứng được đây là hắn đang nói với cô, cô nhớ vừa rồi vì muốn ở lại Ninh gia một đêm mà đã nói rất nhiều chuyện với Lan Lăng Yến, nhất thời trên mặt một mảnh hồng hồng, há miệng thở dốc không nói ra lời, nói nửa ngày, kết quả vẫn không tránh khỏi vận mệnh bị hắn bắt trở về, đây là chuyện đau lòng cỡ nào a?
Nay còn bị hắn dùng lời nói của mình làm cho cô xấu hổ không thôi, sắc mặt của Ninh Vân Hoan dần dần từ trắng chuyển sang xanh, rất muốn học hỏi những nữ chính trong tiểu thuyết bình thường gặp phải loại hoàn cảnh xấu hổ này thì đều nhào vào trong ngực nam chính làm nũng cùng cầu xin tha thứ, nhưng mà cô lại không dám a, cô không dám chắc sau khi mình làm ra hành động như vậy với Lan Lăng Yến, Lan Lăng Yến có thể dịu dàng an ủi cô hay không, hay là thiên lôi va chạm vào địa hỏa, có vẻ vế sau có khả năng xảy ra hơn, nhưng mà cô cũng không có nghĩ đến, nếu cô thực sự làm như vậy, không biết chừng hắn sẽ cho người kiểm tra não bộ của cô mất, dù sao thì bên dưới hắn vẫn còn có một sở nghiên cứu, nhân tài bên trong cũng rất nhiều, trải qua kiếp trước nên bây giờ Ninh Vân Hoan hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai!
Nghĩ như vậy, sắc mặt Ninh Vân Hoan hơi thay đổi, cúi đầu xuống không nói lời nào.

Cô lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi với hắn! Sắc mặt Lan Lăng Yến càng ngày càng đen, nhìn chằm chằm vào Ninh Vân Hoan một lúc lâu, trong ngực tràn đầy khó chịu, con mèo nhỏ này vẫn còn sợ hắn, hơn nữa biết rõ hắn họ Lan, trong nhà đứng thứ chín, vì cái gì mà cô gái nhỏ này lại sợ chính mình như vậy, một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân!
Thần sắc của Lan Lăng Yến càng ngày càng lạnh xuống, không muốn nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của cô, liền đem cô kéo vào trong lòng mình hung hăng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kia của cô, triền miên quấn lấy đầu lưỡi cô, cảm giác được cô muốn né tránh, lại càng mút vào không buông, cuối cùng cảm thấy cô không còn dưỡng khí nữa, lúc này hắn mới buông tha cho đôi môi kia mà đem cằm đặt lên cổ cô! Hận không thể đem cô gái nhỏ này nuốt xuống bụng, như vậy cô sẽ không còn sợ mình nữa, cũng sẽ vĩnh viễn thuộc về mình!
Hơi thở của Lan Lăng Yến mang theo một tia nguy hiểm, nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của cô, liền ở cái cổ trắng nõn mềm mại cắn xuống một ngụm, cảm giác được thân thể trong lòng đột nhiên cứng đờ, miệng phát ra tiếng kêu đau rất nhỏ, hô hấp cũng dồn dập hơn, người hắn trừng phạt không phải là Ninh Vân Hoan, mà là chính hắn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui