Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Edit: Meimei

Tô Bác Nhiên xoay người lại nhìn, trong phòng đều là nữ nhân, hắn không cần phải kiêng kị gì, vén ống tay áo của Liễu di nương lên. Trên cánh tay trắng nõn có không ít vết bầm xanh tím, càng lên cao thì càng dày đặc. Tô Tâm Ly biết ý, đứng dậy, Tô Bác Nhiên thuận thế ngồi xuống chỗ của nàng, đem ống tay áo còn lại vén lên. Thương thế của cánh tay trái cũng không nhẹ hơn, xanh một khối, tím một khối,  làm người nhìn thấy đều phát hoảng.

Tô Bác Nhiên vốn sủng ái Liễu di nương, hiện tại thấy nàng là mẫu thân của đứa nhỏ của hắn, lại nghĩ đến chưa tới nửa tháng mà nàng đã gầy đi thành bộ dạng như thế này, yếu đuối như vậy càng làm cho hắn thêm mấy phần thương yêu. Hắn có thể bò lên vị trí thừa tướng này, mặc dù có phủ Định Quốc Công giúp đỡ nhưng hắn chính là có một chút đầu óc, tuyệt không phải là người ngu, làm sao lại không biết được có sự kỳ lạ trong này? Những người này, thiếu chút nữa đã hại chết hài tử của hắn.

""Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Phương di nương cảm thấy như bị sét đánh, thầm nói không xong, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi và hốt hoảng, lòng cực kỳ thấp thỏm bất an, có điều nàng rất nhanh đã trấn định lại.

""Các ngươi, đây là đang xảy ra chuyện gì? Chính là chiếu cố Liễu di nương như vậy? Đây là lần đầu tiên Liễu di nương làm mẫu thân, các ngươi ở đây đều đã làm mẫu thân, cái gì cũng không biết sao?"

Tiểu nha đầu đương nhiên không biết thế nhưng những mama ở đây cũng đã là mẫu thân đi? Phương di nương càng nghĩ càng tức, nếu không phải những người này hành sự bất lực, thì đứa bé này, nàng hoàn toàn có thể làm cho thần không biết quỷ không hay biến mất, hiện tại thì hay rồi. Phương di nương nhìn dáng vẻ tức giận phẫn nộ của Tô Bác Nhiên, trong lòng vừa sợ hãi, vừa không cam lòng, lại vừa căm tức. Không phải Tô Tâm Ly một lòng muốn trừ người của nàng đi sao? Những phế vật vô dụng này cứ để cho nàng ta tùy tiện xử lý đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến nàng là được.

"Ly nhi muội muội, bây giờ ngươi đang quản gia tướng phủ, phát sinh chuyện như vậy, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm."

Tô Diệu Tuyết lạnh giọng mở miệng, từng chữ từng câu đều lộ ra vẻ không cam lòng. Chết tiệt, vậy mà lại để cho Tô Tâm Ly tránh được một kiếp. Sớm biết vận khí của Liễu di nương tốt như vậy, lúc các nàng còn quyền chưởng gia thì nên trực tiếp giết chết nàng ta, nếu không phụ thân làm sao biết được trong bụng nàng ta đang mang một tiểu súc sinh. Nếu như sau khi Liễu di nương chết mà tra ra nàng ta đang mang thai, phụ thân chắc chắn sẽ đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Tô Tâm Ly. Vốn phụ thân không thích Tô Tâm Ly, lại có nàng và di nương lúc nào cũng nhắc chuyện Liễu di nương và tiểu súc sinh kia, nhất định điều này sẽ trở thành bóng ma trong lòng hắn cả đời. Tô Diệu Tuyết càng nghĩ càng thấy cam lòng, trong lòng tức giận muốn nổ tung.

Chuyện này di nương tính kế Liễu di nương không tệ, nhưng mà tại sao Tô Tâm Ly lại không có ý tứ buông tha? Hiện tại nàng ta chưởng gia, xảy ra chuyện, bất kể là sai lầm của ai, nàng ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, mỗi người thối lui một bước, mới có thể trời cao biển rộng.

Lúc nãy thì ép buộc đổ tội cho nàng sao không nghĩ đến chuyện hạ miệng tích đức, bây giờ thì muốn yên lòng người, nghĩ thật tốt đẹp quá nhỉ.

"Phụ thân, ta có người này chỉ muốn một mình người gặp."

Phương di nương nghe xong lời này, theo bản năng nghĩ đến Thu Lan và Thu Thủy, chân nàng như nhũn ra, không khỏi run run thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.

"Lão gia!"

Phương di nương kinh hô một tiếng, sắc mặt tái nhợt. Sự việc ngày hôm đó xảy ra ở Tuyết viện nàng bị tức không nhẹ đâu, trong người quả thật có chút không thoải mái, hiện tại dưới tình huống này làm cho nàng có chút choáng váng đầu óc, nàng lui về phía sau hai bước. Tô Diệu Tuyết lo lắng kêu một tiếng, tiến lên đỡ Phương di nương. Hai người bọn họ nhất tề đều nhìn về phía Tô Bác Nhiên. Phương di nương làm sao có thể không lo lắng? Nam nhân đều là có mới nới cũ, mà hiện tại Liễu di nương lại được sủng ái nhất, Tô Bác Nhiên có thể đặt nàng ta lên trên đầu quả tim của mình. Nếu một mình nàng ta thôi thì không có gì, bây giờ nàng ta lại đang thai. Vì để cho tướng phủ chỉ có hai nam đinh là Chí Minh và Chí An, sau khi sinh Chí An, nàng đã ở dưới mí mắt của Trình Lập Tuyết sắp xếp người của mình vào tất cả các viện, lo lắng có di nương sinh con trai đoạt đi sự cưng chiều của Chí An, nàng nghĩ mọi biện pháp để cho mấy di nương kia không thể mang thai. Tướng phủ đã năm năm nay không có ai sinh con, thời gian lâu như vậy, Tô Bác Nhiên lại có hài tử, hắn sao có thể không vui? Hắn càng vui vẻ, tình huống càng thêm bất lợi.

"Phụ thân, di nương nàng khó chịu, người đến nhìn nàng một cái đi."

Tô Diệu Tuyết sốt ruột cầu xin.

Một bên di nương được sủng ái, hơn mười năm nay đều ở bên cạnh bầu bạn với ông, một bên là nữ nhi hơn mười năm nay được ông sủng ái kèm theo sự áy náy, lực sát thương không nhỏ, Tô Bác Nhiên không khỏi do dự. Lúc này Liễu di nương đang nằm trên giường đột nhiên kéo tay ông lại, sau đó tựa lên người hắn, giống như chim nhỏ bị kinh hãi, giọng nói vừa run rẩy vừa cầu khẩn nói: "Tướng gia, thiếp rất sợ hãi."

Phương di nương phóng ánh mắt như độc dược nhìn Liễu di nương, hận đến cắn răng nghiến lợi. Sớm biết nữ nhân này không biết thức thời như vậy, nàng sẽ không cố kỵ tướng gia mà dằn vặt nàng ta đến chết.

Tô Tâm Ly nhìn Tô Bác Nhiên không chú ý đến Phương di nương và Tô Diệu Tuyết mà chuyên chú nhìn Liễu di nương trong ngực mình, nàng cười thầm trong lòng.

Trước khi Tô Bác Nhiên thú mẫu thân nàng, hắn đã quen biết Phương di nương. Tất nhiên mẫu thân nàng là tài nữ nỗi danh thành Kinh Lăng, bao nhiêu người đều muốn thú. Có điều trong ấn tượng của nàng, thái độ của mẫu thân đối với phụ thân luôn lạnh nhạt, giống như không thích hắn, như vậy nếu lúc ban đầu có lựa chọn tốt hơn thì làm sao mẫu thân lại có thể gả cho người nàng không thích? Nhất là đối với cửa hôn sự này, ông ngoại và bà ngoại đều không hài lòng, tính cách của mẫu thân nhu thuận còn là một hiếu nữ, Tô Tâm Ly càng nghĩ càng thấy trong chuyện này có ẩn tình. Với hiểu biết của nàng về Tô Bác Nhiên, người này mặc dù có dã tâm lớn nhưng lá gan lại như con chuột. Tô Diệu Tuyết nói chuyện của mẫu thân và phụ thân là do một tay Phương di nương bày kế mà ra vì để phụ thân bám vào phủ Định Quốc Công, trong lòng Tô Tâm Ly càng nghĩ càng hận. Nếu không có Phương di nương, mẫu thân của nàng làm sao cả ngày không vui. Phương di nương đã phá hủy hạnh phúc cả đời của mẫu thân, còn hại chết nàng, quả thực là tội không thể tha thứ.

Không phải Tô Diệu Tuyết nói người phụ thân thực sự yêu chỉ có một mình Phương di nương thôi hay sao? Phần tình yêu này thật sự làm cho người khác thấy ngoài ý muốn.

"Lo lắng cái gì, còn không nhanh đưa Phương di nương về nghỉ?"

Tô Bác Nhiên phẫn nộ quát một tiếng. Tô Tâm Ly cũng không cho Phương di nương có cơ hội mở miệng, sai người đỡ Phương di nương đi ra ngoài.

Tô Bác Nhiên nhìn mấy hạ nhân lúc nãy quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Tâm Ly, tán dương gật đầu, không hổ là đích nữ của Tô Bác Nhiên hắn, lòng dạ rộng rãi, có phong phạm của hắn. Tô Bác Nhiên lừa mình dối người đắc ý một phen: "Ly nhi, những người đó tội chết thì miễn thế tội sống khó tha. Bỏ lại mặc kệ chủ tử, nếu tướng phủ có nô tài như vậy thì có lợi ích gì?"

Tô Tâm Ly gật đầu: "Ngày mai con sẽ cho người gọi bà tử đến đem bán bọn họ, cũng đỡ để phụ thân và di nương nhìn thấy họ thì tâm lại phiền."

"Lưu Vân, đem mấy người này ra ngoài."

Tô Tâm Ly nhàn nhạt phân phó. Lưu Vân lĩnh mệnh, đem Thu Lan giấu ở phía sau giường mang ra ngoài. Khí lực của nha đầu Thủy Nhi kia quả thực không nhỏ, lúc nãy đưa tay tùy tiện đánh Thu Lan một cái, nhìn như rất nhẹ nhàng không có chút lực nào vậy mà đến bây giờ Thu Lan vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.

Tuy rằng Tô Bác Nhiên thấy mọi chuyện có chút kỳ lạ cổ quái nhưng cũng không định hỏi rõ mọi chuyện, nhất là khi thấy Thu Lan bị trói trên mặt đất, càng không hiểu ra sao bởi vì Thu Lan là nha hoàn hồi môn của Liễu di nương, so với những người khác trong phủ thì quan hệ của Liễu di nương và Thu lan vẫn tốt hơn.

Liễu di nương rời khỏi ngực của Tô Bác Nhiên, chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt từ đôi mắt rơi xuống phá lệ trong trẻo, cùng với u oán trong đáy mắt, còn có cái cằm thật nhọn, nhìn chọc người đau lòng. Liễu di nương rời khỏi  người của Tô Bác Nhiên, bước xuống giường, bỗng nhiên ở trước mặt Tô Bác Nhiên quỳ xuống: "Lão gia, cầu người cứu thiếp và hài tử trong bụng."

Liễu di nương vừa nói vừa khóc, đối với Phương di nương nàng có chút sợ hãi, cũng có lo lắng cho hài tử trong bụng, Tô Tâm Ly nhìn thấy không khỏi có chút cảm động.

Bất luận là hoàng cung thâm sâu hay là dân chúng tầm thường, có nữ nhân nào không yêu thương hài tử của mình? Bọn họ tranh, bọn họ đoạt, bọn họ dụng hết tâm cơ tranh đoạt sự cưng chiều, không phải cũng là vì hài tử của mình đó sao? Tất cả tranh đấu này, xét đến cùng, trách nhiệm tựa hồ đều rơi xuống người nam nhân. Nếu bọn họ không có tam thê tứ thiếp thì làm sao bọn họ lại có thể tranh đến ngươi chết ta sống?

Đột nhiên Tô Tâm Ly cảm thấy nữ nhân như vậy thật đáng thương, đời trước nàng cũng như vậy, thật đáng buồn. Đời này nàng sẽ không xuất giá, nếu xuất giá cũng chỉ có thể cả đời nhất sinh nhất thế nhất song nhân, giống như ông ngoại và bà ngoại vậy.

Cả người Liễu di nương run rẩy, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa nàng và hài tử của nàng đều chết trên tay của Phương di nương. Nếu trước đó nàng còn hoài nghi tất cả mọi chuyện, nhưng từ lúc Phương di nương dẫn theo một đám người đến Ngưng Sương viện, tất cả hoài nghi của nàng dành cho Tô Tâm Ly đều biến mất. Nghĩ đến Phương di nương giống như một con rắn độc, nghĩ đến khoảng thời gian sống không bằng chết này, nàng cảm thấy tim đập nhanh không ngừng. Nàng không muốn chết, hiện tại nàng có hài tử thì nàng càng không muốn chết.


Tiểu thư là nữ nhi, tương lai nếu gả ra ngoài, nhất định sẽ cần sự giúp đỡ từ huynh đệ nhà mẹ đẻ. Hiện tại tướng phủ chỉ có Phương di nương là có con trai, mà dường như tiểu thư có mối thù hận rất lớn với Phương di nương, quan hệ giữa hai người bọn họ có thể dùng bốn chữ hỏa thủy bất bất dung để hình dung, khẳng định tiểu thư không thể trông cậy vào bọn họ. Nhưng nàng không giống như vậy, bây giờ nàng và tiểu thư là liên minh, là quan hệ giúp đỡ lẫn nhau, nếu bụng của nàng cũng không chịu thua kém, sinh con trai, tiểu thư cũng sẽ vì bản thân mình mà đối xử với nó tốt hơn. Nếu lúc trước Liễu di nương chỉ thuần túy là sợ chết mà nghe lời của Tô Tâm Ly mới có thể sống thì hiện tại mưu tính của nàng càng nhiều hơn. Liễu di nương nghĩ vì hài tử trong bụng mình, nàng nhất định sẽ nghe theo lời của tiểu thư, về phần Phương di nương, nếu như cái thai này là nam hài, nàng ta nhất định sẽ trăm phương ngàn kế hại nó.

Tiểu thư nói, lúc tất cả mọi người tranh thì nàng sẽ không tranh, cái này gọi là lấy lùi làm tiến, hơn nữa mặc kệ dưới tình huống nào cũng không thể làm cho tướng gia khó xử. Liễu di nương quỳ trên mặt đất, đầu óc trống rỗng cố gắng nhớ lại tất cả những lời mà Tô Tâm Ly dặn dò nàng lúc rửa mặt chải đầu.

"Phụ thân, là lỗi của nữ nhi, là do nữ nhi sơ ý mới có thể để cho Liễu di nương và đệ đệ trong bụng nàng suýt chút nữa bị hại chết, là nữ nhi không quản tốt tướng phủ."

Tô Tâm Ly nói, đi đến cạnh Liễu di nương, quỳ xuống trước mặt Tô Bác Nhiên. Lưu Vân thấy tiểu thư nhà mình quỳ xuống cũng quỳ xuống theo.

Liễu di nương sửng sốt, không dám tin nhìn Tô Tâm Ly, sau đó kích động cúi đầu. Lúc Phương di nương dẫn người đến, trong đầu nàng vẫn chỉ nghĩ việc làm của Tô Tâm Ly tối hôm nay và thủ đoạn hại người của Phương di nương, hoàn toàn sợ hãi, căn bản không chú ý nghe bọn họ nói gì. Hiện tại hồi tưởng lại, Phương di nương và Tô Diệu Tuyết tiểu thư hình như đều nhắc đến việc chưởng gia của tiểu thư. Không biết chuyện này xảy ra lúc nào? Không nghĩ tới hơn nửa tháng nay, thời thế ở tướng phủ đã thay đổi. Phương di nương là muốn lợi dụng cái chết của nàng để hãm hại tiểu thư, sau đó đoạt lại quyền chưởng gia từ trong tay tiểu thư?

"Không liên quan gì đến tiểu thư. Nếu như không phải tiểu thư đến kịp lúc, thiếp và đứa nhỏ trong bụng nói không chừng đã sớm gặp bất trắc."

Nước mắt của Liễu di nương hoàn toàn không có xu thế ngừng lại. Tô Tâm Ly đột nhiên nhớ đến đời trước nàng cũng giống như vậy, giống như một túi lệ, nước mắt giống như chảy mãi không ngừng. Nhưng hiện tại, ngay cả lúc gặp chuyện kích động rất khó chịu, cho dù nàng có khóc cũng không thể khóc được lâu, khóc đối với nàng bây giờ mà nói, nó là một loại phương thức để nàng phát tiết, cho dù nàng biết đây không phải là biện pháp tốt nhất. Nếu như tâm đã mạnh mẽ rồi, thì nước mắt càng không thể rơi. Thỏa thích khóc rống lên đối với nàng bây giờ đã trở thành một loại hành động xa xỉ.

Liễu di nương mong muốn Tô Tâm Ly vẫn tiếp tục chưởng gia để gắt gao áp chế Phương di nương, vì vậy nàng không thể để cho Tô Bác Nhiên trách tội Tô Tâm Ly.

Tô Bác Nhiên hoàn toàn bị làm cho hồ đồ, nhưng thấy sự việc nghiêm trọng nên hắn cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng! Những vết thương trên người ngươi là từ đâu mà có? Là ai muốn hại ngươi và hài tử?"

Trong lòng Liễu di  nương mặc dù có chút sợ hãi thủ đoạn của Phương di nương nhưng lại không cam lòng bỏ qua chuyện này, nàng muốn trả thù. Nàng quỳ trên mặt đất, khóc nấc thành tiếng, hai vai run run, bỗng nhiên tiến lên ôm lấy chân của Tô Bác Nhiên: "Tướng gia, thiếp rất sợ, thiếp cứ nghĩ rằng đời này sẽ không còn được gặp lại người."

Trong lòng Tô Bác Nhiên hoảng sợ, hảo hảo an ủi một hồi. Liễu di nương cực kỳ ủy khuất, khóc càng thêm thương tâm. Tô Tâm Ly sợ nàng khóc đến ngất đi, Tô Bác Nhiên lại nổi nóng nên muốn thừa thắng xông lên. Tô Bác Nhiên không phải là kẻ ngốc, chờ đến lúc Liễu di nương tỉnh lại, muốn cùng hắn nói rõ ràng mọi chuyện cũng khó, vậy không phải là nàng sự bội công bán sao (làm nhiều ăn ít)?

"Liễu di nương, thân thể ngươi yếu đuối, lại còn mang thai, tâm tình không được quá mức kích động. Ngươi có ủy khuất gì, bây giờ phụ thân đang ở trước mặt ngươi, ngươi hãy nói cho hắn biết, phụ thân nhất định sẽ chủ trì công đạo cho ngươi."

"Đúng vậy. Rốt cuộc là ai hại ngươi, chỉ cần nói rõ ra, ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi và hài tử trong bụng."

Liễu di nương xoa xoa nước mắt, khóc thút thít vài tiếng, lúc này mới ngừng khóc: "Tướng gia, không phải là thiếp không đến Minh Tùng Đường thăm người mà là có người không phép thiếp xuất môn. Người của thiếp muốn đi ra ngoài để nghe ngóng tin tức của người họ cũng không cho. Thiếp sầu lo bệnh tình của tướng gia, ăn không ngon ngủ không yên. Cũng không biết là ai chỉ điểm, hạ nhân trong viện lúc nào cũng đâm chọc thiếp, buổi tối thì có người đổ nước vào trong chăn của thiếp khiến thiếp không ngủ được. Bọn họ còn bắt thiếp quỳ trên mặt đất, còn thường xuyên đánh thiếp."

Tô Tâm Ly sáng tỏ nói: "Thảo nào Vương đại phu nói trên người Liễu di nương thấp nặng. Mấy ngày nay là ngày đông lạnh lẽo lại còn quỳ trên mặt đất, bệnh thấp không nặng mới lạ. Liễu di nương là một mỹ nhân yểu điệu nũng nịu, còn là di nương của phụ thân, bọn họ làm sao hạ thủ được? May mà đệ đệ không sao, nếu không không cần phụ thân trách tội, trong lòng ta cũng tự trách."

"Việc này không trách tiểu thư, người vừa mới chưởng quản tướng phủ, vốn nhiều việc, thân thể tướng gia lại không khỏe, mà người lại không thể phân thân ra để ý đến những việc này."

"Tướng gia, thiếp thực sự oan uổng a. Tướng gia bệnh nặng thực sự là không liên quan đến thiếp. Đêm đó thiếp canh giữ ở Minh Tùng Đường, Phương di nương vừa đến liền nói thiếp hại tướng gia, sau đó cưỡng chế giam giữ thiếp ở trong viện. Mấy mama khí lực lớn áp tải thiếp về sau đó thiếp liền bị giam lỏng."

Liễu di nương không phải là kẻ ngốc. Đêm gia yến hôm đó, Phương di nương đặc biệt vì tiểu thư mà chuẩn bị thuốc thang, tiểu thư không uống mà đưa cho tướng gia uống, sau đó thân thể tướng gia xảy ra chuyện, nàng đây là do nghe lén bọn hạ nhân trong phủ nói chuyện mà biết, trên mặt tướng gia đều mọc mụn mủ màu trắng, lúc phát bệnh triệu chứng giống như bị động kinh, nhưng mà nửa tháng nay thân thể của tướng gia cũng đã tốt lên rồi. Rõ ràng thuốc kia chính là do Phương di nương chuẩn bị để hãm hại tiểu thư, chỉ là bị tiểu thư hóa giải rồi mà thôi.

"Phụ thân, không phải là người uống chén thuốc mà Phương di nươn tỉ mỉ chuẩn bị cho ta mới sinh bệnh hay sao? Điều sao cùng với Liễu di nương không có liên hệ. Việc này, Liễu di nương thực sự rất oan uổng."

Nghe đáp án như vậy, Liễu di nương cũng không thấy ngoài ý muốn lắm thế nhưng trên mặt nàng lại biểu lộ bộ dạng vô cùng khiếp sợ, nước mắt vừa ngừng lại bắt đầu rơi.

"Tướng gia, thiếp chỉ mới vào phủ ba tháng, rốt cuộc thiếp đã làm sai điều gì? Là bởi vì thiếp đến đoạt đi sự sủng ái của tướng gia giành cho bọn họ hay sao? Thiếp là nữ nhân của Tướng gia, một lòng một dạ hầu hạ tướng gia cũng là sai hay sao? Vì sao bọn họ lại đối xử với thiếp như vậy?"

Đối với loại phát tiết này của Liễu di nương, Tô Tâm Ly cũng không thấy có bất kỳ bất mãn nào. Phương di nương muốn mạng của nàng, nàng ở sau lưng làm việc ngáng chân nàng ta thì sao? Tô Tâm Ly nàng không có tư cách trách cứ Liễu di nương bởi vì không phải bản thân nàng cũng do cừu hận mà thành sao? Tô Tâm Ly có khi cảm thấy hoài nghi có phải là do oán khí của nàng quá nặng cho nên Diêm La không dám thu cho nên nàng mới sống lại.

""Tướng gia, thiếp rất sợ hãi, lần này bọn họ hãm hại ta không thành, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho thiếp đơn giản như vậy đâu."

Liễu di nương lôi kéo ống tay áo của Tô Bác Nhiên, thanh âm suy yếu, đôi mắt long lanh nước mắt, ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm Tô Bác Nhiên giống như hắn là cọng rơm duy nhất có thể cứu mạng nàng. Loại cảm giác hoàn toàn tín nhiệm này làm cho nội tâm của Tô Bác Nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn.

Tô Tâm Ly nhìn hai người bọn họ, trong lòng không khỏi bật cười một tiếng. Thì ra nam nhân thích loại nữ nhân có thể làm cho bọn họ thỏa mãn ham muốn của mình như vậy. Trong lòng Tô Tâm Ly mặc dù rất khinh thường Tô Bác Nhiên nhưng trên mặt lại hiện lên bộ dạng quan tâm lo lắng: ""Liễu di nương may mắn có phụ thân phù hộ tránh được một kiếp nhưng chắc chắn sẽ không có nhiều lần may mắn như vậy đâu."

Nghe xong lời nói này, Tô Bác Nhiên chỉ trầm mặc trong chốc lát, hắn đỡ Liễu di nương đứng lên, sau đó để nàng ngồi xuống bên cạnh mình, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Tâm Ly, giống như đang tra hỏi phạm nhân: "Chuyện tình ngày hôm nay chính là do ngươi

sắp đặt?"

Nếu là lúc trước, hắn tất nhiên sẽ không hoài nghi nhưng nghĩ đến biểu hiện của Tô Tâm Ly mấy lần gần đây, hắn lại nhịn không được sinh ra suy nghĩ như vậy. Từ sau sinh thần của hắn, biểu hiện của nữ nhi này càng ngày càng làm cho hắn thấy thỏa mãn thế nhưng hắn lại không thể không thừa nhận rằng hắn cũng không hiểu rõ nữ nhi này, hắn cảm thấy căn bản hắn không đoán ra được suy nghĩ của nàng. Vì vậy cho dù biểu hiện của nàng xuất sắc, trong lòng Tô Bác Nhiên vẫn thiên vị Tô Diệu Tuyết hơn bởi vì Tô Tâm Ly càng ngày hắn càng không thể nắm chắc trong lòng bàn tay.

Nàng hiện tại càng ngày càng thông minh, với sự thông mình này, lên kế hoạch này hãm hại Phương di nương cũng không phải là không thể.

Ý của nàng chính là muốn hại chết Liễu di nương rồi đổ tội cho Phương di nương, ai biết nàng có liên hiệp với Liễu di nương hay không, liên hiệp diễn ra vở kịch này?

"Tướng gia --" Liễu di nương thấy Tô Bác Nhiên hoài nghi Tô Tâm Ly, trong lòng không khỏi nóng nảy muốn mở miệng thay Tô Tâm Ly nói thì bị Tô Bác Nhiên ngăn lại. Nàng lo lắng nhìn Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly nhìn Liễu di nương bí mật lắc đầu.

Trong lòng Liễu di nương hẳn là đã thần phục nàng thế nhưng ở trước mặt Tô Bác Nhiên, nàng cũng chỉ có thể xem hắn là ông trời bởi vì đó chính là điều Tô Bác Nhiên thích.

Tô Tâm Ly câu môi, liếc mắt với Lưu Vân đang đứng ở phía sau.

"Lưu Vân, đem nước lạnh đến đây."


Tô Tâm Ly đứng dậy, đem nước mà Lưu Vân đem vào hất vào Thu Lan đang hôn mê. Trời lạnh như vậy mà bị hất nước lên người, Thu Lan đang hôn mê bất tỉnh cuối cùng cũng tỉnh. Đầu óc nàng ta xoay chuyển, nhưng rất nhanh liền phát hiện tay chân của mình đã bị trói lại. Một màn trước lúc hôn mê nhanh chóng hiện lên, trong nháy mắt Thu Lan thanh tỉnh lại, rồi đột nhiên mở mắt. Đầu tiên là nhìn thấy Tô Tâm Ly và nha hoàn đứng bên cạnh nàng, lúc nhìn thấy Tô Tâm Ly thì Thu Lan hoảng sợ muốn hét lên nhưng rất nhanh đã bị nha hoàn kia bịt miệng lại, mà sau lưng các nàng là Tô Bác Nhiên đang ngồi trên giường cùng với Liễu di nương. Thu Lan thấy Liễu di nương giống như bắt được cọng rơm, ô ô kêu tựa như cầu cứu. Tô Tâm Ly đưa mắt nhìn Lưu Vân, Lưu Vân biết ý, lấy vải đang nhét trong miệng của Thu Lan ra: "Cho ngươi một cơ hội cuối, đem chuyện tình xảy ra tối hôm nay nói rõ ràng ra."

Miệng được tự do, Thu Lan còn chưa kịp mở miệng cầu cứu Liễu di nương thì đã bị lời nói lạnh như băng của Tô Tâm Ly phá vỡ ảo tưởng trong lòng nàng ta.

"Ta nói, ta nói."

Thu Lan cũng không phải là đứa ngốc, ngược lại nàng rất thông minh xảo quyệt. Một nha hoàn trung tâm sẽ không phản bội chủ tử mà mình hầu hạ từ nhỏ đến lớn.

Tuy không biết trong lúc bị hôn mê đã xảy ra chuyện gì nhưng hiện tại Liễu di nương vẫn được tướng gia sủng ái, nàng phải tiếp tục đi theo làm nha hoàn bên cạnh Liễu di nương, như vậy còn có thể phong quang giống như trước đây, ngoại trừ được lương hàng tháng theo cấp bậc nha hoàn nhất đẳng và thưởng do Liễu di nương ban cho, còn có thể mò được một khoản không nhỏ từ bên ngoài.

Vì vậy Thu Lan đem mọi chuyện từ việc Phương di nương tìm đến nàng như thế nào, làm sao để nàng lợi dụng Liễu di nương hãm hại Tô Tâm Ly, làm trò trước mặt Tô Bác Nhiên, tất cả đều nói ra rõ ràng.

""Tiểu thư, nô tỳ cũng không có cách nào a. Phương di nương uy hiếp nô tỳ. Nếu nô tỳ không làm theo lời của nàng ấy, nàng sẽ giết chết đệ đệ của nô tỳ và nô tỳ. Nô tỳ chết không có gì đáng tiếc nhưng đệ đệ của nô tỳ chỉ mới tám tuổi, hơn nữa Phương di nương nói sẽ không hại chết tiểu thư, chỉ là dọa di nương một cái mà thôi. Tiểu thư, nô tỳ từ nhỏ đã theo người, đối với người tuyệt đối trung tâm có trời đất chứng giám!"

Thu Lan khóc lóc thành tiếng, hai tay hai chân của nàng bị trói nhìn cực kỳ chật vật lết đến trước mặt Liễu di nương, nằm dưới chân Liễu di nương thậm chí còn dùng tình cảm chủ tớ nhiều năm để cầu cứu.

Tô Tâm Ly im lặng nhìn, ngoại trừ trào phúng thì nàng không có một tia đồng tình nào. Con người luôn thích phạm phải sai lầm tạo thành thương tổn mà không thể nào bù đắp được. Giống như lúc đã mất đi tính mạng, bọn họ mới khóc lóc sám hối thỉnh cầu sự tha thứ. Nếu như hôm nay mưu kế của Phương di nương thực hiện được, Thu Lan có ân hận? Chắc chắn là không. Nếu như sau khi việc đã thành công, Phương di nương giết nàng diệt khẩu thì trước khi chết nàng ta nhất định sẽ hối hận vì mình đã phản bội chủ tử của mình nhưng nếu Phương di nương tha cho nàng ta một mạng đồng thời còn thực hiện đúng lời hứa cho nàng ta chỗ tốt, lúc đó nàng ta nhất định sẽ yên thâm thoải mái mà tiếp nhận.

Dùng đệ đệ uy hiếp? Nếu nàng ta còn để ý đến tình cảm với Liễu di nương vậy tại sao nàng ta còn có tâm tư ăn mặc thật chỉnh tề đẹp đẽ?

""Bây giờ ta là di nương của tướng phủ, không phải là tiểu thư của ngươi!""

Liễu di nương hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, nhíu mày, căn bản không muốn nhìn thấy Thu Lan. Một hạ nhân đê tiện dám phản bội nàng, liên hợp với người ngoài muốn hại chết nàng còn muốn nàng tha thứ? Nằm mơ đi! Nếu không phải có tướng gia bên cạnh, nàng nhất định sẽ tiến lên đá nàng ta mấy cái cho hả giận. Hiện tại nàng không thể cũng không dám quang minh chính đại tìm Phương di nương trút giận, cũng không được trút giận lên người hạ nhân? Mà người đó còn là một tiện tỳ đáng tội chết!

""Phụ thân, người và Phương di nương mười mấy năm tình cảm, ta biết người để tâm đến nàng. Vốn nữ nhi không muốn nói chuyện này cho người, thế nhưng hiện tại Liễu di nương mang thai mà nàng lại bị ủy khuất lớn như vậy, nữ nhi cũng muốn cho nàng một cái công đạo. Nếu không hết lần này đến lần khác nàng sẽ uất nghẹn trong lòng, đối với đệ đệ trong bụng không tốt. Hơn nữa cũng là vì an toàn của Liễu di nương. Trong tướng phủ có người muốn gây bất lợi cho Liễu di nương, người duy nhất có thể bảo hộ mẫu tử họ chỉ có phụ thân. Nhưng mà nữ nhi cũng không muốn phụ thân khó xử, vì vậy mới không vạch trần chuyện này trước mặt tất cả mọi người. Nữ nhi làm như vậy chỉ để cho người biết chân tướng sự việc, về phần xử lý như thế nào, tất cả đều dựa vào người làm chủ."

Lần thứ hai Tô Tâm Ly quỳ trên mặt đất. Mỗi lần gặp mặt Tô Bác Nhiên đều không có chuyện gì tốt, việc quỳ xuống hầu như đều là bắt buộc. Hôm nay trời lạnh như vậy, sàn nhà lại cứng, Tô Tâm Ly nghĩ nàng phải làm một cái bao đầu gối nếu không để hàn khí xâm nhập gây bệnh, như vậy không phải là cho Phương di nương một cơ hội sao? Nàng không muốn giống như đời trước, một thân bệnh tật, cả ngày đều phải uống thuốc, rất khó chịu.

Tô Bác Nhiên nhìn Tô Tâm Ly, nàng quỳ trên mặt đất, dáng người thẳng tắp, sắc mặt nhàn nhạt, cho dù nghi ngờ hắn cũng không tỏ ra chút oán giận hay bất mãn nào. Trong đầu Tô Bác Nhiên lúc này không rõ là tư vị gì, nàng mới tiếp quản tướng phủ, mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều việc nhưng vẫn kiên trì đến Minh Tùng Đường thăm hắn. Mỗi ngày đều cực khổ như vậy lại một câu oán trách cũng không nói.

Nàng nói không sai, nếu nàng có tâm muốn hại Phương di nương, nàng có thể thừa dịp tất cả mọi người đang ở đây đem Thu Lan ra, sau đó để cho Thu Lan khai ra hết tất cả, đến lúc đó nhân chứng vật chứng đầy đủ, Phương di nương cho dù có chối như thế nào đi nữa cũng vô dụng. Liễu di nương cũng không phải là nô tài, giết người thì phải đền mạng, cho dù không thành công thì tội danh cũng không nhỏ. Phương gia hiện tại ngày càng được hoàng thượng yêu thích, thế nhưng phủ Định Quốc Công phía sau Tô Tâm Ly vẫn luôn bất mãn với Phương di nương, phủ Định Quốc Công hắn không đắc tội nổi, Phương gia hắn cũng không thể đắc tội. Ly nhi dùng phương thức này nói cho hắn biết quả thực là biện pháp tốt nhất, một mặt có thể nói cho hắn trong tướng phủ có người muốn hại mẫu tử Liễu di nương, mặt khác lại không đến mức dẫn đến náo động lớn.

"Hạ nhân của Ngưng Sương viện nếu xử trí hết thì sau này ai đến chiếu cố Liễu di nương?"

Tô Tâm Ly cũng không để tâm đến hoài nghi của Tô Bác Nhiên. Trong lòng của hắn bây giờ đã hổ thẹn, nếu nàng cứ níu chặt không buông, hắn sẽ cảm thấy nàng không nhìn được đại cục, đắc ý không buông người, mà nàng nói sang chuyện khác trong lòng hắn ngược lại sẽ càng thêm hổ thẹn, mặc dù hổ thẹn của hắn cho đến bây giờ không có tác dụng gì lớn.

""Phương di nương chưởng quản tướng phủ ba năm, hạ nhân trước đó của tướng phủ phần nhiều đều phải xem sắc mặt của nàng mà hành sự. Chỉ là nàng bây giờ không có tâm tư hại Liễu di nương nữa, nhưng người của nàng --""

""Người của nàng? Nàng là ai? Nô tài của tướng phủ dựa vào cái gì mà phải nghe theo lời của nàng? Một đám ăn cây táo rào cây sung!""

Dục vong của Tô Bác Nhiên và Phương di nương đều mạnh mẽ giống nhau. Phủ đệ của mình nhưng hạ nhân lại của người khác, trong lòng hắn tự nhiên rất khó chịu, mới nói ra những lời không suy nghĩ như vậy.

""Hạ nhân trong tướng phủ đều đang nghị luận hiếu kỳ của mẫu thân qua đi, nàng sẽ thành phu nhân tướng phủ. Những hạ nhân kia không phải là đang đắc ý sao?""

""Ai nói? Ta còn chưa đồng ý, xem thử nàng ta làm thế nào trở thành phu nhân tướng phủ!""

Tô Bác Nhiên hừ lạnh một tiếng. Tô Tâm Ly ngẩng đầu, nhìn Liễu di nương đang tựa vào ngực Tô Bác Nhiên lúc nghe được câu này thì đáy mắt lóe lên vui sướng. Cho dù Phương di nương không thành phu nhân tướng phủ thì cái vị trí kia cũng không đến lượt nàng ta ngồi vào. Tô Bác Nhiên cưng chìu nàng cũng không để nữ nhi của một tiểu quan lên làm phu nhân tướng phủ, hơn nữa không phải là Tô Tâm Ly nàng khinh thường đồng minh của mình nhưng với đức hạnh và tâm cơ thủ đoạn của Liễu di nương thì nàng ta không đủ để trấn áp được những nữ nhân kia.

""Về phần những nô tài mới đến, tay chân còn vụng về, nữ nhi lo lắng bọn họ không chiếu cố tốt cho di nương được.""

""Vậy ngươi nói bây giờ phải làm sao?""

Chuyện của hậu trạch Tô Bác Nhiên vốn không rành, hiện tại Tô Tâm Ly chưởng gia, chuyện như vậy hắn tất nhiên là muốn hỏi quyết định của nàng.

""Phụ thân, không bằng đưa mẫu tử Liễu di nương cho Phương di nương chiếu cố.""

Liễu di nương vừa nghe, tâm liền treo lên cành cao, kinh hô một tiếng: ""Tiểu thư!"" Sau đó không dám tin nhìn về phía Tô Tâm Ly. Nàng mới nhảy ra khỏi hố lửa sao tiểu thư lại có thể đẩy nàng vào lại? Nàng được sủng ái, Phương di nương đều hận không thể giết chết nàng, hiện tại nàng lại có thai, Phương di nương phỏng chừng đều hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng. Vậy mà tiểu thư nói để cho Phương di nương chiếu cố nàng, nàng và hài tử trong bụng còn có đường sống sao? Lẽ nào tiểu thư muốn bảo vệ bản thân mà lợi dụng nàng và hài tử của nàng hãm hại Phương di nương?

Liễu di nương luống cuống, nàng muốn phản đối nhưng sợ Tô Tâm Ly đối phó nàng, nhớ đến thủ đoạn Tô Tâm Ly ra tay với Thu Thủy tối hôm nay, trong lòng Liễu di nương liền muốn ói, nào dám mở miệng cãi lời Tô Tâm Ly, chỉ có thể làm bộ dạng đáng thương khẩn cầu Tô Tâm Ly.

""Không phải ngươi nói Phương thị muốn hại Phiêu Phiêu sao?"


Một bên là Phương thị, một bên là Phiêu Phiêu, Tô Bác Nhiên này ở trước mặt cả hai nữ nhân này đều muốn lấy lòng.

""Phụ thân và di nương nghe ta nói hết lời đã. Nếu phụ thân tự mình giao chuyện chăm sóc Liễu di nương cho Phương di nương, nếu xảy ra vấn đề gì, Phương di nương phải gánh hết mọi trách nhiệm. Nếu nàng không muốn bị phụ thân trách phạt thì tất nhiên không thể ra tay hãm hại mẫu tử Liễu di nương càng không thể để người khác ra tay hại bọn họ. Về phần làm thế nào để cho Phương di nương toàn tâm toàn ý chiếu cố mẫu tử Liễu di nương, vậy phải nhờ phụ thân rồi. Phương di nương là một người bản lĩnh, nữ nhi tin tưởng đối với nhiệm vụ mà phụ thân giao phó, nàng nhất định sẽ hoàn thành tốt."

Hạ nhân ở Ngưng Sương Viện này toàn bộ đều phải thay đổi. Nhóm hạ nhân mới tới tuy trong lòng nhận thức nàng là chủ tử nhưng cũng rất dễ bị lợi ích mê hoặc. Cho dù bọn họ có chăm sóc mẫu tử Liễu di nương tốt hay không thì nàng cũng phải chịu trách nhiệm. Chuyện chăm sóc Liễu di nương như một củ khoai lang nóng phỏng tay, đã như vậy, tất nhiên nàng phải giao chuyện này cho Phương di nương rồi.

Phương di nương bây giờ khẳng định một lòng một dạ suy nghĩ làm thế  nào để hại hài tử trong bụng Liễu di nương, để cho nàng vẫn là di nương sinh được nhi tử cho tướng phủ, đồng thời có thể đảm bảo địa vị cho hai nhi tử của nàng ta. Nàng sẽ không để cho nàng ta được như ý nguyện. Không phải nàng ta thông minh lắm hay sao? Nàng sẽ để cho nàng ta dùng sự thông minh của nàng ta bảo vệ người mà mình muốn hại chết, nàng muốn cho nàng ta tận mắt nhìn thấy bụng của Liễu di nương ngày một lớn, tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ này được sinh ra, được Tô Bác Nhiên sủng ái, thậm chí còn cướp đi những thứ thuộc về hai nhi tử của nàng ta. Không biết lúc đó nàng ta sẽ có tâm tình gì nhỉ? Là nàng ta, chính tay nàng ta đưa đứa bé này đến với thế giới này. Tô Tâm Ly chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đời người thật ý nghĩa.

Liễu di nương nghe Tô Tâm Ly giải thích như vậy liền bừng tỉnh, dán người vào ngực Tô Bác Nhiên, một tay vỗ về lồng ngực hắn, ngẩng đầu điềm đạm đáng yêu nhìn hắn nói: ""Thiếp cũng thấy biện pháp của tiểu thư rất tốt, có điều thiếp chỉ là một di nương, thân phận hèn mọn, Phương di nương nàng có nguyện ý không?""

Tô Tâm Ly hơi rũ đầu, không nhìn một màn ân ái của hai người này. May là đời trước nàng đã làm mẫu thân, làm hoàng hậu, đã sớm thay đổi bản thân cho nên mới có bản lĩnh ung dung thản nhiên như hôm nay. Nếu bây giờ nàng vẫn còn là một nữ tử thì đã không tránh khỏi đỏ mặt thẹn thùng. Trên thực tế Lưu Vân đứng sau lưng Tô Tâm Ly hai tai, cổ và mặt đều đỏ, hai mắt đều nhanh chóng nhìn xuống mặt đất.

Phương Tĩnh Di không phải nghĩ mình sẽ trở thành phu nhân tướng phủ, thân phân tôn quý hơn so với những di nương khác hay sao? Nàng muốn nàng ta phải ăn nói khép nép hầu hạ nàng, xem xem nàng ta ở trước mặt nàng làm thế nào để thể hiện tư thái cao cao tại thượng kia. Liễu di nương vừa nghĩ như vậy liền thấy hết giận. Tiểu thư thực sự cao kiến, cho nàng cơ hội trả thù, nàng nhất định phải hảo hảo quý trọng.

Liễu di nương nghĩ Tô Tâm Ly có thể đoạt được quyền chưởng gia từ tay của Phương di nương, để cho nàng ta làm mất đi lòng tin của tướng gia, có bản lĩnh đấu với Phương di nương. Bây giờ nàng có tiểu thư làm chỗ dựa, lại được tướng gia thương yêu, thời gian tới còn có nhi tử bên cạnh, nàng còn sợ cái gì.

""Nàng ta dám không muốn!""

Tô Bác Nhiên phẫn nộ quát một tiếng hiện ra hết khí phách nam nhân. Tô Tâm Ly câu môi, nếu hắn ở trước mặt ông ngoại và các cữu cữu cũng thể hiện một mặt như vậy thì cũng không đến mức bị người của phủ Định Quốc Công khinh thị.

""Tướng gia, cái người Lý mama bên cạnh Phương di nương thật hung dữ, cấu véo người rất đau a. Cánh tay cùng trên người của thiếp vẫn còn mấy dấu vết bầm tím bị bà ta cấu véo, bà ta còn đạp thiếp môt cước. May mà thiếp và hài tử trong bụng mạng lớn, nếu không --""

Liễu di nương quệt miệng nói, kéo tay áo lên, đưa vết thương còn đang bầm tím đến trước mặt Tô Bác Nhiên, sau đó chỉ tay lên khắp cơ thể mình, cuối cùng vuốt bụng của mình, tội nghiệp nói: "Ở đây, còn có ở đây nữa, đến bây gờ vẫn còn đau. Tướng gia, người nhất định phải làm chủ cho thiếp thân. Phương di nương cùng với tướng gia đã hơn mười năm tình cảm, thiếp không muốn làm khó tướng gia, thế nhưng đối với bà tử này, trong lòng thiếp thực sự rất ủy khuất.""

Chuyện của nàng tiểu thư đã suy tính tốt, nàng tất nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ mà tiểu thư giao phó.

Tô Tâm Ly nhìn Liễu di nương được Tô Bác Nhiên ôm vào trong lòng, một bộ dạng yêu thương làm nàng cảm thấy thật buồn nôn. Liễu di nương chỉ hơn nàng ba tuổi, Tô Bác Nhiên đối với một nữ nhân gần như bằng tuổi với nữ nhi của mình của mình làm mấy hành động như vậy mà hắn vẫn làm được. Cho dù nàng có buồn nôn thì mặc kệ, đối với những chuyện có lợi cho nàng, nàng thích còn không kịp.

""Nàng muốn xử trí như thế nào?""

Liễu di nương chịu khuất nhục lớn như vậy, còn đang mang thai, cho dù nàng muốn xử trí một hạ nhân, Tô Bác Nhiên tất nhiên không thể không đồng ý.

""Thiếp hiện tại đang mang thai, không muốn nhìn thấy Lý mama, đem bà ta giao cho tiểu thư xử trí có được không? Để tiểu thư thay thiếp thân xuất khẩu oán khí.""

""Vậy liền tùy theo ý nàng.""

Tô Tâm Ly cảm nhận sâu sắc rằng, biết làm nũng trước mặt nam nhân rất tốt, cho dù mọi chuyện như thế nào cũng đều có thể sự bán công bội.

Tô Bác Nhiên an ủi Liễu di nương một hồi lâu, Liễu di nương lo sợ chuyện này buông xuống sẽ đêm dài lắm mộng, cho nên nàng ta ngoài sáng trong tối thúc giục Tô Bác Nhiên một phen. Tô Bác Nhiên tức giận liền lập tức đi tìm Phương di nương tính sổ. Tô Tâm Ly nhìn Tô Bác Nhiên nhanh chóng rời đi, dùng từ xông đến tuyệt không khoa trương, xem ra Phương di nương sắp gặp chuyện xui xẻo, vì vậy tâm tình của Tô Tâm Ly thập phần vui vẻ.

""Tiểu thư, biểu hiện lúc nãy của thiếp thân có tốt không?""

Liễu di nương nhìn Tô Tâm Ly, ánh mắt thận trọng còn có mấy tia lấy lòng.

Tô Tâm Ly cười: ""Không tệ.""

Tuy chỉ có hai chữ nhưng lại làm cho Liễu di nương thở phào nhẹ nhõm.

""Tiểu thư, nha đầu kia xử trí như thế nào?""

Lưu Vân chỉ chỉ Thu Lan, lộ ra mười phần bất mãn. Loại cẩu nô tài bán chủ cầu vinh này dám giúp đỡ Phương di nương hãm hại tiểu thư của các nàng, tốt nhất là nên giống như Thu Thủy, đem ra cho chó ăn.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Lưu Vân vừa mới nghĩ như vậy thì Thủy Nhi từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt hưng phấn đi đến trước mặt Tô Tâm Ly kêu một tiếng: ""Tiểu thư, Thu Thủy kia đã bị con chó ăn vào bụng, có điều có con chó bị chết. Đoán chừng là bây giờ con chó còn lại đang gặm mặt của Thu Thủy.""

Thu Lan vừa nghe lời này liền ngây dại tại chỗ, phản ứng giống y như Thu Thủy, sợ đến tiểu ra quần. Mà Liễu di nương mới vừa khôi phục huyết sắc thì ghé vào giường ói ra, sắc mặt của Lưu Vân cũng khó coi, nôn khan. Chỉ có Tô Tâm Ly là trấn định nhất. Thủy Nhi này tuyệt đối không bình thường bởi vì lúc nàng nói những điều này rất hăng hái, kích động, giống như đây là một chuyện thú vị. Tô Tâm Ly có chút sững sờ bởi khi khi nói những lời nói đó, đôi mắt trong suốt kia rất linh động, giống như không thấy chuyện này có gì sai trái mà thậm chí còn là điều tất nhiên. Hình như đối với nàng mà nói chuyện này cũng không có gì là tàn nhẫn.

""Liễu di nương, ngươi định xử trí nha hoàn này như thế nào?""

Trong đầu Liễu di nương đều đang nghĩ đến hình ảnh Thủy Nhi ngồi chổm hổm nhìn gương mặt Thu Thủy bị chó gặm, bên tai thì nghe từng câu từng chữ Thủy Nhi kể chuyện hai con chó, đặc biệt là lúc Tô Tâm Ly vừa mới mở miệng hỏi nàng câu này thì nàng liền cảm thấy Thủy Nhi nhìn chằm chằm về phía nàng, một thân cả kinh mồ hôi lạnh, Liễu di nương vô ý thức nói: "Lôi ra cho chó ăn.""

Liễu di nương vốn chuẩn bị nói đem bán Thu Lan, nhưng hiện tại nàng chỉ một lòng muốn Thủy Nhi đi ra ngoài. Thu Lan nghe vậy trong lòng liền kinh hách hướng Liễu di nương cầu xin tha thứ. Liễu di nương lại tiếp tục buồn nôn, khó chịu không nói nên lời. Thủy Nhi mặc kệ Liễu di nương, nàng liếc mắt nhìn Tô Tâm Ly, thấy Tô Tâm Ly không phản đối liền nhanh chóng bịt miệng Thu Lan lại, lôi nàng ta ra ngoài. Con chó kia hình như là chó săn, sức ăn không nhỏ, khẳng định nó vẫn còn chưa ăn no.

"Tiểu thư, sau này người đến viện của ta có thể đừng mang theo nha hoàn kia không?""

Nàng lo lắng bị Thủy Nhi dọa sợ dẫn đến sinh non.

"Liễu di nương không nói, ta sau này cũng sẽ chú ý."" Nàng cũng không muốn hài tử trong bụng Liễu di nương bị người của nàng dọa sợ.

Tô Tâm Ly vẫn luôn nghĩ Thủy Nhi là một hài tử ngây thơ, tính tình hoạt bát, ở trong phủ chung đụng với hạ nhân cũng rất tốt, cả ngày chỉ cần nghĩ đến chuyện ăn uống cũng đủ làm cho nàng vui vẻ và thỏa mãn. May mà tối nay người không nhiều lắm nếu không bọn họ sẽ nghĩ nàng nuôi một thuộc hạ quái vật. Xem ra nàng phải nói cho Thủy Nhi biết không nên tùy tiện lôi người ra cho chó ăn.

""Ngươi tốt nhất nên dưỡng tốt thân thể, không có việc gì thì đừng đi loạn, đặc biệt là không nên tùy tiện đến viện của ta để cho người khác có cơ hội hãm hại. Còn có lần sau nếu xảy ra chuyện gì, chỉ cần tin tưởng ta là được. Ngươi giúp ta là bởi vì ta đối với ngươi có ân cứu mạng. Nhưng nếu quá mức sẽ làm cho người khác hoài nghi.""

Giống như Phương di nương đối với Tô Diệu Tuyết, vì sao Lục di nương biết quan hệ của hai người đó, khẳng định là do Phương di nương đối xử quá tốt với Tô Diệu Tuyết nên làm cho người khác hoài nghi.

Nếu Tô Bác Nhiên biết Liễu di nương là người của nàng, vậy đối với cả hai người các nàng đều không có lợi.

""Còn có, ta cho ngươi một kiến nghị nhỏ, ngươi có thể nhục nhã Phương di nương nhưng đừng quá mức, cũng đừng làm những chuyện không nên làm. Không ai thích một nữ nhân chanh chua bụng dạ hẹp hòi, nhất là nam nhân. Lúc hành sự thì nên nhớ kỹ, diễn kịch thì nhất định phải diễn cho trọn vẹn, nếu không sẽ rất dễ bị người khác vạch trần. Còn có, đây là tướng phủ, muốn phát tiểu tính tình thì phải biết lựa chọn đối tượng mà phát.""


Phương di nương không phải là một nữ nhân bình thường. Tô Bác Nhiên có được ngày hôm nay cũng nhờ một phần nàng ta. Tô Bác Nhiên đối với nàng ta là có tính ỷ lại. Cũng vì như thế mà Tô Bác Nhiên mới không vội vàng xử trí nàng. Nếu nàng càng làm cho sự việc to lên ngược lại sẽ biến khéo thành vụng, vì vậy tuy có thể chứng minh chén thuốc kia có độc, độc chết Thu Thủy nhưng nàng không để cho hắn xem.

Liễu di nương luôn miệng nói vâng.

"Lưu Vân, ngươi ở lại đây tiếp tục chiếu cố Liễu di nương vài ngày, chờ Phương di nương đến, ngươi lại trở về.""

Tô Tâm Ly nói xong thì xoay người rời đi.

Phương di nương và Tô Diệu Tuyết đang nói xấu Tô Tâm Ly và Liễu di nương thì Tô Bác Nhiên một thân xơ xác đi vào.

""Tướng gia!"

Lý mama thấy tình hình không đúng liền bước lên phía trước ngăn cản. Tô Bác Nhiên thấy bà ta, trong lòng càng thêm tức giận, không chút nghĩ ngợi liền đá bà ta một cước. Lý mama bị đau, kinh hô một tiếng, lùi về phía sau mấy bước rồi ngã xuống đất. Hắn đi thẳng đến bên giường, xốc màn lên, tốc độ của Tô Bác Nhiên cực nhanh làm cho Phương di nương không kịp thu lại vẻ mặt ác độc. Mặc dù lúc nghe Tô Bác Nhiên đến, Phương di nương đã rất nỗ lực muốn làm bộ dáng đáng thương, nhưng hai tâm tình mâu thuẫn nhau làm cho gương mặt của Phương di nương nhìn có chút dữ tợn. Bộ dạng của nàng như vậy tất nhiên không thể khơi dậy sự đồng tình của Tô Bác Nhiên. Tô Bác Nhiên hừ lạnh một tiếng: ""Tiện nhân, ngươi rốt cuộc đã làm những gì?""

Phương di nương bị bộ dạng này của Tô Bác Nhiên dọa sợ. Nàng ngồi ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, nửa ngày cũng không phản ứng kịp. Nàng không biết Tô Tâm Ly và Liễu di nương đã nói gì với Tô Bác Nhiên, trong lòng nàng biết tình hình không ổn nhưng không nghĩ tới Tô Bác Nhiên sẽ phẫn nộ đùng đùng sát khí đi đến Phương Tình viện hỏi tội nàng.

Bởi vì dự cảm không tốt, mí mắt Phương di nương máy rất nhanh, mắt rất không thoải mái.

Sống với Tô Bác Nhiên gần hai mươi năm nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy Tô Bác Nhiên giận dữ như vậy, thần sắc nghiêm nghị, kêu nàng là tiện nhân? Phương di nương cảm thấy khí huyết trong người mình giống như đang ngưng kết lại, nàng biết Tô Tâm Ly đã nói tất cả mọi chuyện cho Tô Bác Nhiên nghe, nàng biết Tô Bác Nhiên nhất định sẽ tức giận thế nhưng nàng không nghĩ tới hắn lại có thể dùng từ như vậy nhục mạ nàng.

Trong lòng Phương di nương rất bi thương, còn cảm thấy thất vọng đối với Tô Bác Nhiên. Nàng nhìn Tô Diệu Tuyết, rất nhanh liền bình tĩnh lại không ít. Nàng còn có ba đứa nhỏ, bọn chúng đều cần nàng che chở, nàng tuyệt đối không thể ngã xuống như vậy. Nàng thống khổ khóc thành tiếng. Lúc này trên mặt nàng không còn biểu tình hung ác mà quanh thân nàng đều toát lên vẻ bi thương. Tức giận của Tô Bác Nhiên lúc này cũng tiêu tan không ít.

""Thiếp thừa nhận, chuyện tối hôm nay là thiếp làm. Thiếp không quen nhìn Liễu di nương đắc chí ở trước mặt thiếp khoe khoang sự sủng ái của tướng gia đối với nàng ta. Thiếp không chịu nổi việc tướng gia sủng ái nàng ta. Là thiếp ghen tị đó là bởi vì thiếp yêu tướng gia. Thiếp làm tất cả mọi chuyện chỉ vì thiếp yêu người. Nếu không có tướng gia, không bằng để cho thiếp chết đi. Tất cả những chuyện thiếp làm, tướng gia muốn trách thì thiếp là được rồi, mấy đứa nhỏ là vô tội!""

Tô Bác Nhiên là nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân hư vinh, vì vậy khi nghe nữ nhân của mình nói những lời thật lòng như vậy hắn không thể không động lòng.

Tô Diệu Tuyết thấy Tô Bác Nhiên động lòng, nàng đứng lên, đi đến quỳ xuống trước mặt hắn, kéo kéo vạt áo của hắn, ngẩng đầu, vẻ mặt cầu khẩn nhìn hắn: ""Phụ thân, trước đó di nương cũng không biết Liễu di nương mang thai, tâm tư của di nương người đều biết, nàng một lòng vì phụ thân, tất nhiên trong lòng không thể dung thêm một nữ nhân khác.""

Tô Bác Nhiên nghĩ nếu Phương di nương là một người có lòng dạ hẹp hòi thì tại sao tướng phủ lại có thêm Tô Tịch Nguyệt, Tô Tiên Nguyệt và Tô Mộc Linh?

Hắn biết Phương di nương đã gần hai mươi năm. Nỗ lực của nàng, tình cảm của nàng đối với hắn cũng không phải những di nương khác trong tướng phủ có thể so sánh được. Nhưng mà Liễu di nương và Ly nhi đều là thiên giải nhân ý, nhất là Liễu di nương. Lần này bị ủy khuất lớn như vậy cũng không hướng hắn oán giận, vì để hắn không khó xử, nàng chỉ yêu cầu hắn xử trí một hạ nhân. Hắn đã đáp ứng sẽ để Phương di nương giúp Liễu di nương an thai. Nếu nói được mà không làm được há chẳng phải là nói mà không giữ lời? Nhất là phía Ly nhi, nếu hắn không làm được chuyện này, nàng sẽ càng cách xa hắn, tương lai nàng trở thành vương phi, thái tử phi hay hoàng hậu, làm sao nàng có thể giúp đỡ hắn?

""Bắt đầu từ ngày mai, chuyện dưỡng thai của Liễu di nương liền giao cho ngươi phụ trách. Mẫu tử họ nếu có nửa điểm tổn thì người duy nhất ta hỏi tội chính là ngươi, vị trí phu nhân tướng phủ, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!""

Tuy rằng khẩu khí của Tô Bác Nhiên đã mềm mại đi không ít nhưng cũng không cho phép thương lượng.

Phương di nương cả kinh, nước mắt đều quên chảy, nàng không dám tin nhìn Tô Bác Nhiên. Nàng muốn làm phu nhân tướng phủ làm sao có thể lại đi chiếu cố một di nương thân phận thấp hèn? Việc này nếu bị truyền đi, nàng còn có mặt mũi nào? Nàng hận không thể đem Liễu di nương chỉnh cho đến chết, sau đó sẽ hung hăng đạp vào bụng nàng ta mấy cái. Trên đường từ Ngưng Sương viện trở về, nàng vẫn luôn bất tri bất giác muốn đánh rớt hài tử kia ra, tốt nhất là có thể như vậy sau đó vu oan giá họa cho Tô Tâm Ly. Để cho nàng chăm sóc Liễu di nương, lại còn phải bảo đảm không để xảy ra chuyện gì, nàng làm sao có thể ra tay với Liễu di nương?

Nàng thế nào cũng không nghĩ đến Tô Bác Nhiên sẽ nổi giận đùng đùng mang đến cho nàng một tin tức như vậy. Trước mắt toàn bộ kế hoạch vắt óc suy nghĩ đều hoàn toàn vô dụng, tâm tình hiện tại bây giờ của nàng đã không còn dùng hai từ phẫn nộ để hình dung nữa. Để cho nàng tự tay đem tiểu nghiệt chủng kia đến với thế giới này, quả thực làm cho Phương di nương muốn tuyệt vọng. Kế sách độc ác như vậy nhất định là do tiểu tiện nhân Tô Tâm Ly nghĩ ra.

""Phụ thân, thân thể của di nương gần đây thực sự không tốt.""

Tô Diệu Tuyết cũng rất không muốn chào đón hài tử của Liễu di nương kia.

Tô Bác Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự thê lương của Phương di nương, nghĩ đến tình yêu của nàng đối với hắn, cũng cảm thấy yêu cầu này của mình có chút quá phận. Hắn cúi người, cầm lấy tay lạnh như băng của Phương di nương, mềm giọng nói: ""Cho dù Liễu di nương sinh nhi tử, nó cũng sẽ không ảnh hưởng địa vị của Chí An và Chí Minh. Chuyện lần này Ly nhi có chứng cứ, nếu ta không làm cái gì thì có chút không công bằng. Nàng vì ta, thì nên làm chút việc này. Tình cảm hai mươi năm của chúng ta, di nương nào của tướng phủ cũng không thể so sánh được. Vị trí phu nhân tướng phủ trừ nàng ra thì ta còn có thể cho ai?""

Phương di nương ngẩng đầu, khổ sở nhìn Tô Bác Nhiên, tựa vào lòng hắn, nước nở khóc thành tiếng: ""Thiếp đáp ứng tướng gia nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Liễu di nương. Thiếp chỉ cầu tướng gia một việc, người có thể để Diệu Tuyết trở lại Tuyến Viên có được không? Nàng đã biết sai rồi. Nam Uyển kia ẩm ướt, thiếp lo lắng nữ nhi sẽ bị bệnh, đến lúc đó sẽ không thể chiếu cố tướng gia.""

Tô Bác Nhiên thấy trong khoảng thời gian này Tô Diệu Tuyết lúc nào cũng đến Minh Tùng Đường vấn an hắn, quay đầu, liếc nhìn vẻ mặt khéo léo của Tô Diệu Tuyết, gật đầu: ""Tuyết nhi, ngày mai ngươi hãy thu dọn đồ đạc quay về Tuyết Viên đi.""

""Tạ ơn phụ thân.""

Trong lòng Tô Diệu Tuyết vui vẻ, trên mặt liền nở nụ cười. Mặc kệ thế nào, lời nói lúc nãy của Tô Bác Nhiên cũng làm cho nàng an tâm hơn rất nhiều. Phụ thân nói vị trí phu nhân tướng phủ, ngoại trừ Phương di nương thì sẽ không để cho ai khác, Liễu di nương được sủng ái thì như thế nào, cũng chỉ là ỷ vào tuổi trẻ mà thôi, để xem nàng ta còn đắc ý được bao lâu.

Tô Bác Nhiên an ủi Phương di nương một hồi lâu: ""Thân thể nàng không tốt, nghỉ ngơi sớm một chút.""

Phương di nương lo lắng thân thể Tô Bác Nhiên chưa khỏe sẽ phát sinh chuyện gì, cũng không dám lưu người.

""Lão bà tử này phạm thượng, thiếu chút nữa làm hại Liễu di nương sinh non, không thể lưu lại.""

Tô Bác Nhiên chỉ Lý mama trên mặt đất. Lý mama thấy Tô Bác Nhiên muốn xử lý mình, chịu đựng đau đớn, quỳ trên mặt đất càu xin Tô Bác Nhiên và Phương di nương tha thứ. Phương di nương muốn mở miệng cầu tình, Tô Bác Nhiên vỗ vỗ vai nàng, chậm rãi nói: ""Hiện tại Liễu di nương mang thai, chỉ là một nô tài mà thôi, ngươi nên cho nàng một chút mặt mũi.""

Lời đến khóe miệng nhưng Phương di nương đành phải nuốt vào bụng. Tô Bác Nhiên mặc dù giọng nói đã dịu đi không ít nhưng trong lòng hắn tất nhiên vẫn chưa thỏa mãn, lúc này nàng kiên trì thay Lý mama cầu tình nhất định sẽ tự rước lấy họa.

Phương di nương gật đầu, nghiêm nghị nhìn Lý mama, khoát tay áo: ""Ngươi đi đi, về phần người nhà của ngươi, ta sẽ hảo hảo thay ngươi chiếu cố bọn họ.""

Miệng Lý mama mở lớn từ từ khép lại. Phương di nương đây là muốn nhắc nàng nên cố kỵ đến người nhà, không nên nói loạn.

""Tạ di nương.""

Lý mama dập đầu. Liễu di nương hiện mang thai, không thể giết người, mạng của nàng ta vẫn còn, chỉ là không biết sẽ bị bán đi nơi nào thôi.

Phương di nương thỏa mãn nhìn biểu hiện của Lý mama, nàng vẫn luôn rất thức thời.

""Người đâu, đem Lý mama trói lại, đưa đến Ly Tâm viện giao cho tiểu thư xử trí!""

Tô Bác Nhiên vừa nói xong liền có người từ bên ngoài đi vào thi hành mệnh lệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui