Hạ Mộng cảm thấy đầu mình rất đau, muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng trĩu.
Mùi thuốc khử trùng khiến cô nhận ra có lẽ mình đang ở bệnh viện, thật không ngờ cô gặp tai nạn thang cuốn mà chưa chết!Hiện giờ cô lại băn khoăn không biết làm cách nào để giải quyết vấn đề chi phí khám chữa bệnh.
Cô chỉ là một người xuyên không từ những năm 1960 đến tương lai được vài năm, cô cũng không có nhiều tiền! Nghĩ đến đây, Hạ Mộng đột nhiên lo lắng.
Sử dụng tất cả sức lực từ khi bú sữa, cuối cùng, cô mở choàng mắt, nhưng mọi thứ trước mắt khiến cô hơi bối rối.
Bệnh viện thì đã đúng, nhưng nó không phải là phòng bệnh rộng rãi, sáng sủa của thế kỷ 21.
Phòng có sáu giường bệnh nhỏ, có bức tường màu xanh lá cây đã bay màu, có chỗ còn chuyển thành màu xám đen.
Bên ngoài tuyết đã tan, những ô cửa sổ bằng gỗ sơn màu trắng sữa đã loang màu lốm đốm, các cạnh của tấm kính được bao phủ bởi một lớp tuyết dày.
Nhìn qua ô kính đó có thể mơ hồ nhìn thấy một mảng băng tuyết trắng bên ngoài.
Một khung cảnh đơn sơ, cũ kỹ lại quen thuộc như vậy trông giống như là bệnh viện trong vùng núi, nơi cô đã sống hơn mười mấy năm.Càng suy nghĩ, đầu của Hạ Mộng lại càng đau đớn, chóng mặt, cô ôm chặt lấy cái đầu mà nghĩ, quả thật đau như vậy thì nhất định không phải là mơ.
Vì vậy, cô là trọng sinh trở lại? Hay là cô lại xuyên đến trên thân xác một người khác??Nhìn xuống, đôi bàn tay có chút quen thuộc, nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên ngón trỏ bàn tay phải, tất cả đều chứng minh đây là cơ thể của cô.
Hạ Mộng rất ngạc nhiên.
Cô rất muốn biết hiện tại là khi nào, nhưng nhìn quanh bốn phía, phòng bệnh không có lịch ngày cũng không có đồng hồ, chợt cô phát hiện trên tủ đầu giường có một tờ báo, vội vươn người đưa tay qua với tờ báo, nó là một phần của tờ nhân dân nhật báo, ngày ở trên là Thứ Ba, ngày 15 tháng Giêng năm 1963.Hạ Mộng chớp mắt, đây không phải là vài ngày trước khi cô xuyên không sao?.
Cô nhớ hôm đó là ngày chủ nhật đơn vị của cô được nghỉ, cô đi trượt tuyết với bạn ở trên sông, cô đi giày trượt băng tự chế rồi bị té trên sông băng, sau đó đầu bị đau dữ dội, liền không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh lại lần nữa, cô đã là một cô gái trẻ lớn lên trong một viện phúc lợi.
So với những năm 1960, thiếu cơm ăn, thiếu quần áo mặc, thiếu thốn vật chất đủ bề, thì tương lai khi đó thật là muốn chọc mù mắt cô.
May mắn cô gái đó sống một mình, không có nhiều bạn bè, nên không ai phát hiện ra bất thường.
Cô đã phải nghiên cứu một thời gian mới dần dần thích nghi được.
Nhưng số tiền tiết kiệm của cô gái đó dần cạn kiệt, cô phải làm nhiều công việc để kiếm tiền, công việc cuối cùng là bán quần áo nữ.
Dù tiền kiếm được không nhiều nhưng ít nhất cũng đủ để cô sống sót.
Rồi một ngày tai nạn xảy ra, cô đã …… Đúng lúc này, trên hành lang có tiếng bước chân nặng nề.
Hạ Mộng nhìn về phía cửa với ánh mắt mong chờ và lo lắng.
Khi nhìn thấy anh trai Hạ Tiêu qua ô cửa sổ nhỏ, đôi mắt hoa đào của Hạ Mộng sáng lên, trong đó còn có xen lẫn một tia kinh ngạc:- Anh hai!Khi cô xuyên đến tương lai, lẻ loi một mình, nhớ người thân cũng chẳng biết làm sao.
Bây giờ khi vừa nhìn thấy, kích động vui vẻ đến muốn khóc lại muốn cười.- Em gái! Em tỉnh rồi!"Hạ Tiêu thấy em gái đã ngồi dậy lại còn đang đọc báo, suýt chút nữa thì ném chiếc ấm nước vừa rót đầy đi.
Anh kích động vội vàng gọi bác sĩ, sau đó vài bước chân liền vọt tới trước giường bệnh.- Em gái, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi! Làm chúng ta sợ chết khiếp! Em có đau đầu không? Có chóng mặt không, có buồn nôn không? Có đói không? Có khát không?"Hàng loạt câu hỏi dồn dập cùng với vẻ mặt quan tâm của anh trai, Hạ Mộng vừa cảm động lại vui vẻ, nhưng đồng thời cô cũng phân vân không biết phải trả lời cái nào trước.
Cô lau lau đôi mắt ướt đẫm:- Anh hai! Em không thấy buồn nôn, nhưng đầu có chút đau, còn chóng mặt.
Em rất nhớ anh.Thấy em gái không sao, Hạ Tiêu không khỏi thả lỏng, lông mày cũng giãn ra:- Ừm, ừm, anh cũng nhớ em.
Mẹ cũng nhớ em nữa, nghĩ đến liền không ngủ được.
Ngày mai là trừ tịch rồi, nếu em không tỉnh lại, ước chừng năm nay cả gia đình chúng ta sẽ không thể vui vẻ!*Trừ tịch: Giao thừaHạ Mộng trợn to hai mắt kêu lên:- A? Ngày mai là 30 tết?!Cô hôn mê bao lâu rồi?- Không phải.Hạ Tiêu giải thích:- Năm nay năm 63 không có 30, 29 chính là ăn tết.Suy nghĩ của Hạ Mộng bị loạn ngay lập tức.
Cô vẫn luôn cho rằng sau khi cô chết liền xuyên không nhập người khác.
Chẳng lẽ, không phải như vậy? Cô lúc ấy không chết? Hôn mê? Vẫn là……Lúc này Bác sĩ và y tá vội vã chạy đến.- Tỉnh rồi.- Vâng, bác sĩ, xin hãy khám giúp em gái tôi.- Được.Sau một số kiểm tra, bác sĩ xác định rằng Hạ Mộng không có vấn đề gì nghiêm trọng nữa..- Vậy hôm nay tôi có thể xuất viện được không?Hạ Mộng thật vất vả được trở lại, cô muốn về nhà ngay lập tức.Bác sĩ lúc này cũng hiểu được sự háo hức của bệnh nhân, dù sao ngày mai cũng là đêm giao thừa.
Anh ta vẻ mặt ân cần nói:- Phần đầu tương đối phức tạp, cô lại hôn mê vừa mới tỉnh lại, Đề nghị kiểm tra và quan sát thêm, nếu đêm nay không có vấn đề gì, sáng mai có thể xuất viện về nhà, nhưng cũng phải chú ý uống thuốc và nghỉ ngơi.- Được, cám ơn bác sĩ.Hạ Mộng không dám nói thêm, cô vẫn là nên làm theo lời bác sĩ.Sau khi Hạ Tiêu đưa các bác sĩ và y tá ra khỏi phòng, hắn liền quay trở lại.
Hạ Mộng nhìn hắn, nhịn không được thở dài.
Anh trai của cô là người thích sạch sẽ, chú trọng nhất đến bề ngoài.
Ngay cả khi hắn làm việc trong cửa hàng sửa chữa máy móc, cả người đều dính dầu mỡ, nhưng khi trở về hắn sẽ đi tắm ngay lập tức.
Mà bộ dáng hắn bây giờ, người cao gầy, tóc tai bù xù, trên mặt râu ria xồm xàm, mặc dù chưa nhìn thấy mẹ cô, nhưng chắc chắn họ cũng không khác anh trai là mấy.
Trong lòng Hạ Mộng cho dù có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một câu:- Anh hai, thực xin lỗi, đã làm anh lo lắng.Hạ Tiêu nhìn em gái trong mắt tràn đầy đau lòng.
Nhắc mới nhớ, khi mẹ bọn họ còn trẻ, bà là một cô gái xinh đẹp nổi tiếng khắp thôn, ba hắn cũng là một người đàn ông ưa nhìn, em gái hắn lại được thừa hưởng thế mạnh của cả hai người, bộ dáng tất nhiên là đẹp hơn các anh.
Bây giờ cô ốm yếu, sắc mặt xanh xao, đôi mắt ngấn nước, càng thêm thanh tú, đáng thương.- Đều là người nhà không cần nói cái này, chỉ cần em mạnh khỏe là đủ.Hạ Mộng cay khóe mũi và hốc mắt cũng nóng lên, đây là gia đình của cô.
Vừa muốn nói thêm, đã bị Hạ Tiêu nói trước:- Mấy đồng nghiệp trong đơn vị của em đến thăm em, tặng đồ hộp và sữa mạch nha a.Hạ Mộng nhớ lại, đơn vị mà anh của cô nói là một nhà máy chế biến gỗ.
Cô thi trượ tuyển sinh đại học, nhưng lại được nhận vào làm nhân viên kho hàng ở đơn vị này.- Thật sao? Vậy sau này nhất định phải cảm ơn họ thật tốt.Lo lắng quá nhiều lời sẽ nói lỡ mất, cô liền không hỏi đồng nghiệp cụ thể là ai, trực tiếp đổi chủ đề:- Lúc đó em bị ngã như vậy, Văn Văn hẳn rất sợ?Tần Văn Văn là bạn học trung học của Hạ Mộng, hai người có quan hệ khá tốt.
Không giống như cô, Tần Văn Văn thi đậu vào một trường đại học ở Bắc Kinh.
Hôm đó cô ta được nghỉ, Tần Văn Văn cũng đang được nghỉ đông đến nhà tìm cô đi trượt băng ở sông lớn.
Không ngờ sau đó lại xảy ra tai nạn.
Hạ Tiêu cau mày, sau đó lại kéo khóe miệng:- Bị dọa khóc.
Em gái, để anh lấy nước cho em.- Vâng.Cô cũng thực sự rất khát.
Sau khi cô uống chút nước ấm, Hạ Tiêu liền quan tâm hỏi:- Em có muốn ăn chút gì không?- Em muốn ăn cháo ạ.Hạ Mộng nhất thời không có cảm giác thèm ăn, vừa mới tỉnh lại, đồ có thể ăn cũng bị hạn chế.- Được rồi, vậy em nằm xuống đi, anh đi mua cho em, thuận tiện chạy về nói với mẹ một tiếng, cho mẹ đỡ lo lắng.
Em không biết đâu, anh mất nửa ngày mới thuyết phục được người về nhà.Hạ Mộng nghe vậy liền thúc giục:- Được rồi, anh đi nhanh đi, em tự nằm xuống được.Sau khi nhìn Hạ Tiêu đi, Hạ Mộng Thở phào nhẹ nhõm.Nhà bọn họ tổng cộng có ba người con, người anh cả Hạ Bằng là trung thực, anh hai lại thông minh, khôn khéo nhưng có chút nóng tính.
Mặc dù đối mặt với chính người thân, cô cũng không nghĩ nói hết mọi chuyện.
Không bằng coi tất cả những chuyện phát sinh kia là một giấc mộng đi.Cả người buông lỏng, Hạ Mộng không khỏi nghĩ đến khoảnh khắc tai nạn xảy ra.
Thang cuốn trong trung tâm thương mại cuốn vào cô, giờ nghĩ lại vẫn thấy ghê.
Đột nhiên, một bông hoa xuất hiện trước mặt cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...