Hiếm có mổt buổi sáng tâm trạng Chung Duy Cảnh tốt, thậm chí lúc Cam Ninh làm bữa sáng anh còn tự mình gấp chăn, tuy nhìn không đẹp nhưng tóm lại cũng ra dáng ông chồng tốt.
Cam Ninh luôn dậy sớm, dù đang có bầu nên thèm ngủ cô vẫn rời giường đúng giờ.
Đồng hồ sinh học của cô luôn chính xác, kiên trì như vậy.
Sau khi rửa mặt xong, Chung Duy Cảnh thong thả đi tới cửa bếp, Cam Ninh đang nấu cháo, Chung Duy Cảnh nhìn bóng lưng của cô nghĩ lung tung.
Chung tiên sinh sâu sắc phát hiện “quy luật” trọng sinh.
Lần đầu tiên là ra nước ngoài không thành, lần thứ hai là lần đầu máy thai, còn hôm qua là ngày kết hôn, Chung Duy Cảnh đột nhiên phát hiện hình như mọi chuyện diễn ra đều liên quan đến người con gái này, ngày nào lặp đi lặp lại đến khi có kết quả tốt với cô hoặc đứa nhỏ trong bụng mới chấm dứt.
Chung Duy Cảnh càng nghĩ càng cảm thấy không thể giải thích nổi, khuôn mặt bình tĩnh cũng có chút trở nên nghiêm trọng, Cam Ninh quay đầu lại vừa hay nhìn thấy khuôn mặt không chút thay đổi vẫn là bộ dạng tự hỏi, trong lòng mặc dù có chút lo lắng anh sẽ hối hận, nhưng trên mặt vẫn cười nói như trước: “Đợi lát nữa là có thể ăn.”
Ngày hôm qua đã bảo nhưng cuối cùng vẫn không ra ngoài đi dạo với nhau, Cam Ninh vẫn nhớ nhưng người đàn ông trước mắt không đề cập đến nên cô cũng không tiện hỏi, chỉ dám im lặng chờ Chung Duy Cảnh nhớ ra, cô cảm thấy mình như vậy thật yếu đuối, nhưng cô chỉ có thể như làm vậy.
Cam Ninh vẫn biết rõ vị trí của cô, tuy gần đây người đàn ông này có chút thay đổi, anh đã bắt đầu lo lắng cho cô, thậm chí còn cho phép cô giữ lại đứa bé, nhưng trong lòng cô vẫn thấp thỏm không yên như trước.
“Cái đó…” Cam Ninh do dự mở miệng, nhìn Chung Duy Cảnh không có phản ứng gì đặc biệt, cô tiếp tục nói “Trước không phải anh nói muốn mở cửa hàng sao? Mở ở đâu?” Trí nhớ của cô tốt lắm, cho nên cô chắc chắn Chung Duy Cảnh đã từng chủ động nhắc tới đề tài này, cũng nhớ rõ lúc ấy cũng không có kết quả gì.
“Ừ”, Chung Duy Cảnh ăn một thìa cháo thản nhiên nói, ngày hôm qua Thẩm Lâm gọi điện thoại cho hắn, đại khái là mọi chuyện đều thuận lợi, anh có thể chờ chia tiền.
Thẩm Lâm còn ngỏ ý mong anh có thể về công ty nhưng Chung Duy Cảnh từ chối không chút do dự, anh biết thừa Thẩm Lâm chỉ thử mình mà thôi, Thẩm Lâm rát thông minh, nhưng anh cũng không ngu.
“Cửa tiện chúng ta mở sau, hiện tại tạm thời không có dự tính gì khác.”
Lời của anh hiển nhiên an ủi Cam Ninh rất nhiều, nhưng lại khiến cho Cam Ninh thêm phần lo lắng, nhưng tiếp theo Chung Duy Cảnh tiếp tục giải thích làm cho cô yên lòng “Không cần lo lắng, tuy anh không đi làm ở công ty kia, nhưng họ vẫn chia không ít hoa hồng.” Chung Duy Cảnh vừa nói vừa gắp thêm một đũa thức ăn vào chén của cô.
Cam Ninh gật gật đầu, tỏ ý rằng cô đã hiểu rõ.
Chung Duy Cảnh vừa ăn cơm vừa quan sát người phụ nữ đang chuyên tâm ăn uống, Cam Ninh không ngốc, cô biết phải làm gì để đạt được thứ mình muốn.
Nếu cô chọn một người đàn ông không có dã tâm lớn, chỉ sợ Cam Ninh đã sớm có được hạnh phúc, nhưng tiếc thay người Cam Ninh chọn lại là mình.
Cô gái này không mong một cuộc sống quá giàu có, cho dù ngoài miệng cô có nói nhưng đến khi có rồi mới biết cô chẳng cần gì tiền bạc, bằng không lúc trước rời đi sao không hề mang theo thứ gì.
Nếu nói cô muốn khiến anh phải áy náy thì cũng không đúng, dù sao Chung Duy Cảnh nhẫn tâm lạnh lùng tới mức nào, Cam Ninh hiểu rõ hơn ai hết.
Cô muốn một cuộc sống đơn giản, có anh và con, có thể gặp nhiều lo toan, có thể tương lai bấp bênh, nhưng đây là hạnh phúc mà cô muốn.
Dù có phải tự lừa mình dối người hay không, chung quy vẫn là hạnh phúc đúng chứ?
Nhìn từ một góc độ khác, Chung Duy Cảnh đột nhiên cảm thấy người phụ nữ mang thai nên mặt hơi phù thũng này thực ra thông minh hơn bất kì ai.
Sau cùng hai người vẫn không thực hiện lời hứa ra ngoài đi dạo một vòng được, vừa tới trước cửa Chung Duy Cảnh nhận được một cuộc gọi, sau đó có mình anh ra ngoài.
Chung Duy Cảnh thấy hơi có lỗi “Xin lỗi, anh sẽ về sớm.” Chung Duy Cảnh nói xong câu này cơ thể cứng đờ, anh nghĩ đến có chút mơ hồ, hình ảnh đã quên đột nhiên thoáng hiện lên trong đầu.
Anh nhíu nhíu mày, nhìn Cam Ninh một lần nữa nói “Hai tiếng sau chúng ta có thể cùng ra ngoài.”
Cuộc điện thoại này là bà ta, giọng nói tuy đã thoáng già đi nhưng Chung Duy Cảnh vẫn biết đấy là ai.
Đến nơi đã hẹn, Chung Duy Cảnh liếc mắt một cái liền nhìn đến người phụ nữ kia đứng dậy ngoắc anh “Duy Cảnh.” Mặt Chung Duy Cảnh không chút thay đổi gật đầu với đối phương sau đó đi tới.
Người phụ nữ này ăn mặc sang trọng, cũng không cao ngạo, lúc này chỉ dịu dàng nhìn Chung Duy Cảnh “Mấy năm nay có khoẻ không?” Giọng nói của bà như rất nhiều năm trước, vẫn dịu dàng, nhưng nội dung đã thay đổi.
Chung Duy Cảnh nghĩ như vậy, lộ ra nụ cười giả dối, “Bà Hồ, nếu như có chuyện thì nói đi, tôi còn có việc.” Anh nhìn bà, ánh mắt bất giác có vài phần trào phúng, họ không có gì để nói với nhau vào lúc này, rõ ràng phải là hai năm sau.
Thời gian không đúng, địa điểm gặp mặt cũng không đúng.
Hồ Tố Nhiên đờ mặt “Con…” Lời của anh làm cho bà cảm thấy thật xấu hổ, cũng hơi chạnh lòng, nhưng những việc này là do bà lựa chọn, giờ bà phải trả giá cho những lựa chọn này, Hồ Tố Nhiên bây giờ mới hiểu được đạo lý này.
“Tôi họ Chung.” Chung Duy Cảnh lại cười nhưng trong mắt thoáng sự lạnh lùng, Hồ Tố Nhiên nắm tay anh “Con tha thứ cho mẹ được không? Lúc trước mẹ thật sự muốn đưa con đi, nhưng ông ấy đột nhiên trở lại…” Chung Duy Cảnh nhìn dáng vẻ khóc lóc của càng, trong lòng càng thêm phiền chán, càng thêm nguội lạnh.
Anh họ Chung, việc này cả đời cũng không thay đổi.
Dù “cha” chưa từng là một người cha đúng nghĩ nhưng ông ta chưa từng vứt bỏ anh.
Chung Duy Cảnh ngẩng đầu cẩn thận nhìn quý bà đang khóc rấm rức, khuôn mặt trang điểm cẩn thận bị nước mắt làm cho lem nhem, hai bên thái dương cũng đã có nếp nhăn, dù thế bà vẫn xinh đẹp dịu dàng như năm đó.
Sáng hôm đó trước khi anh đi học, người phụ nữ này còn để hộp cơm vào cặp sách của anh, dịu dàng cười với anh “Duy Cảnh, sau khi tan học mẹ đưa con đi công viên nhé.” Bé trai nở nụ cười ngọt ngào như mọi ngày, “Vâng.”
Sau khi tan học anh đứng ở cửa nhà trẻ chờ mãi, chờ tới khi các bạn khác đã về nhà hết rồi, cô giáo hỏi cậu có cần cô đưa về không, cậu lắc đầu “Con muốn chờ mẹ.” Mẹ nói muốn đưa cậu đi chơi, cậu bé cố chấp chờ.
Cô giáo lắc đầu đứng bên cạnh chờ với cậu.
Cậu bé cuối cùng không chờ được đến khi mẹ tới đón cậu đi chơi, cậu bị cha kéo về nhà.
Khi về người phụ nữ đó đã đi mất, cậu khóc đòi tìm mẹ, người đàn ông đng nốc rượu kia hai mắt đỏ quạch cầm chổi đánh cậu.
Mãi sau cậu bé mới phát hiện sáng hôm đó phía dưới hộp cơm có một tờ giấy dán ghi dòng chữ nhỏ “Mẹ sẽ về sớm thôi.”
Từng kí ức chậm rãi trôi qua, Chung Duy Cảnh mỉm cười, nhìn thoáng đồng hồ trên cổ tay, đem khăn tay đưa cho bà “Nếu bà chỉ muốn ôn lại chuyện cũ, tôi nghĩ bà tìm nhầm người rồi, bà Hồ.” Dứt lời anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, người trước mặt không hề biết mấy năm nay anh đã sống như thế nào, lấy thân phận địa vị hiện tại của bà sao có thể không điều tra được tình trạng của anh?
Hồ Tố Nhiên ngơ ngác nhìn anh biến mất khỏi tầm mắt, cả người gục xuống như mất sạch sức lực.
Chung Duy Cảnh rời khỏi tiệm cà phê, ngoài đường toàn người và xe, âm thanh và dáng vẻ không không giống, cảnh tượng không khác mấy ngày anh một mình rời khỏi nhà cậu.
“Cha” của anh không lâu sau cũng chết vì ngộ độc cồn, anh trở thành cô nhi.
Lúc đó anh cảm thấy rất không cam lòng, trái tim như vỡ vụn khiến anh cảm thấy ngạt thở.
Chung Duy Cảnh đi tới cửa rồi sờ sờ túi tiền, chợt phát hiện ra mình không mang gì cả, anh gõ cửa, sau đó đứng tại chỗ im lặng chờ.
Chẳng mấy cửa đã mở, Cam Ninh cười với anh “Anh về rồi.” Có lẽ giọng nói của cô quá ấm áp, Chung Duy Cảnh vừa thấy Cam Ninh đã ôm chầm lấy cô.
Quá bất ngờ, Cam Ninh ngạc nhiên hô khẽ nhưng cô không làm gì hết, cảm giác ẩm ẩm ở cổ làm cho cô cứng người.
Cam Ninh không phải người giỏi nói chuyện, cô không biết tình huống này nên nói cái gì nên chọn cách im lặng.
Ngốc nghếch vươn tay ôm thắt lưng anh, phần bụng hơi nhô ra lại khiến động tác của cô có vẻ buồn cười, nhưng lúc này chẳng ai buồn để ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...