Giờ Thìn ngày hôm sau Thái tử đã đúng hẹn tới cửa, người Ninh gia cũng sớm cung kính chờ đợi ở nhà.
Hồng Minh đối xử Ninh Vân Tấn tuy rằng vẫn luôn hâm mộ ghen tỵ, nhưng mà bởi vì ân cứu mạng năm đó, lại có tình cảm biểu huynh đệ, trên mặt mũi lễ nghĩa vẫn là làm được rất tốt, nhất cử nhất động đều rất có phong phạm hoàng gia.
Đầu tiên hắn cho hại vị lão nhân gia thỉnh an, chờ nhị lão Ninh gia thức thời rời đi, lúc này mới cười tủm tỉm mà nhìn phía Ninh Vân Tấn.
“Biểu đệ, cố ngoại tổ phụ bị bệnh, không bằng cùng Cô cùng nhau đi thăm bệnh?”
Ninh Vân Đình tiến lên một bước che trước người Ninh Vân Tấn, hắn rốt cuộc vẫn là lo lắng đệ đệ hơn một chút. Tuy rằng ngày hôm qua với tình thế còn có chút ngây thơ, nhưng mà buổi tối trở về cân nhắc lại cảm thấy chính xác không phải cọc chuyện tốt!
Thứ nhất đệ đệ mặc dù là tế thiên giả, nhưng mà cũng chưa xuất sư, nếu thời điểm nghi thức xảy ra sai lầm, với thân thể hẳn là tổn hại cực lớn; thứ hai giúp thủ phụ Đại học sĩ chữa bệnh liên lụy rất rộng, không nói hắn là thân phận cố ngoại tổ phụ, riêng thân là tồn tại định hải thần châm của triều đình, nếu ngoài ý muốn Tiểu nhị sẽ trong ngoài không phải người bị động tương xứng, hắn chung quy cảm thấy đệ đệ không nên lén lút nhúng tay.
Thế nhưng đối diện tầm mắt tràn ngập uy nghi của Thái tử, Ninh Vân Đình lại nói không nên lời lời nói phản bác.
“Thế nào Vân Đình ngươi hôm nay hưu mộc à?” Thái tử lạnh lùng nhìn hắn, “Xem ra thị vệ nội ban quả thật rất nhẹ nhàng, nếu không ngươi cũng cùng đi đi!”
Thị vệ nội ban là công tác ba ngày, nghỉ ngơi ba ngày, chỉ cần trong cung không đại sự thì cực kỳ thoải mái. Bất quá Thái tử biết rõ như vậy còn hỏi lại là có chút ý tứ hàm xúc uy hiếp bên trong.
Ninh Vân Tấn biết ca ca khi ở trong cung bị Nhị hoàng làm khó dễ, vẫn là nhận qua ân huệ của Thái tử, có thể làm cho đại ca bị phụ thân giáo huấn trong đầu đầy tư tưởng trung quân che trước mình cũng đã thể hiện đầy đủ tình huynh đệ, dù sao việc này nhất định phải đáp ứng, không tất yếu khiến hắn đối đầu với Thái tử.
Hắn nắm tay đại ca, không dấu vết mà lôi kéo Ninh Vân Đình tiến lên một bước, cười mỉm nói, “Nghe lời Thái tử, huynh đệ chúng ta đây không phải đang chờ ngài, mọi người thuận tiện cùng đi thăm bệnh chứ!”
“Biểu đệ quả nhiên một người biết thức thời.” Hồng Minh híp mắt nhìn hắn, nói xong liền dẫn đầu ra chính đường Ninh phủ.
Nhìn hai tiểu tử vừa rồi trước đó còn đang biểu diễn ‘Dùng ánh mắt giết người’ sau đã nói chuyện với nhau thật vui, Ninh Vân Đình nhịn không được đảo cái xem thường, tiểu hài tử mà ranh mãnh quái dị thật sự rất đáng ghét.
Đến phủ Tả Sư, tấy Ninh Vân Tấn phía sau người Tả Sư gia đều nhẹ thở ra.
Ninh Vân Tấn cũng không muốn kéo dài thêm, nếu muốn ra tay tự nhiên là càng sớm càng tốt, một trận hàn huyên qua đi, hắn liền nhấc lên hiếu tâm cố gắng muốn vì cố ngoại tổ phụ chữa bệnh.
Tả Sư Bình Lâm dẫn ba người bọn họ đưa đến phòng Tả Sư Hoành, vừa vào cửa đã ngửi thấy một làn mùi vị thuốc đông y nồng đậm, hun đến người ngứa mũi.
Thấy tầm mắt bọn họ dừng ở Tả Sư Hoành đang nhắm mắt ngủ say trên kháng, Tả Sư Bình Lâm cười khổ nói, “Lão gia tử đã hôn mê hai ngày, hai ngày này một hạt gạo cũng chưa ăn, thật sự khiến người lo lắng căng thẳng.”
“Ngoại tổ phụ, tôn nhi có thể hạ mạch không?” Ninh Vân Tấn hỏi.
Tả Sư Bình Lâm gật đầu, “Ngươi tự tiện đi!”
Lấy được cho phép, Ninh Vân Tấn lúc này mới vén tay áo mình, ngồi một bên trên kháng. Hắn nắm tay trái Tả Sư Hành, vừa vào tay đã cảm thấy nóng bỏng, xem ra sốt rất lợi hại, khó trách Tả Sư gia cấp bách mất đi lòng người.
Ninh Vân Tấn tuy rằng không khai phương thuốc, nhưng mà thứ hắn học tập thì bao gồm bắt mạch, càng tìm tòi, mày hắn liền nhăn càng chặt.
Vốn là lão nhân gia cảm mạo dẫn phát nhiều loại bệnh biến chứng, tuổi tác hắn đã cao, công năng cơ thể suy kiệt đến lợi hại, hai này lại chưa ăn cơm, nếu kéo một ngày nữa, chỉ sợ là Tả Sư gia đã phải làm tang sự.
Vẻ mặt hắn khiến Tả Sư Bình Lâm vô cùng khẩn trương, chờ Ninh Vân Tấn buông tay ra liền truy hỏi hói, “Thế nào?”
Ninh Vân Tấn khó xử mà nói, “Ngoại tổ phụ, không phải tôn nhi tử chối, thật sự là còn chưa xuất sư chưa làm qua loại trị liệu này, hơn nữa cố ngoại tổ phụ với tuổi tác này, cho dù trị sau này thân thể cũng hư…”
Hắn chưa hết ý Tả Sư Bình Lâm tự nhiên hiểu được, bất quá hiện giờ cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể kéo một ngày tính một ngày. Hắn cắn răng nói, “Tôn nhi ngoan, việc này chỉ có thể kính nhờ ngươi! Vô luận cuối cùng thế nào, trong lòng ngoại tổ phụ cũng chỉ có cảm kích.”
Ninh Vân Tấn lú này mới gật đầu nói, “Vậy mời ngoại tổ phụ nhanh chóng chuẩn bị xong đồ.” Hắn nhìn quanh xung quanh một chút, “Vậy đem nơi này thu dọn, tại phòng thi thuật đi!”
Tả Sư gia cũng là đại gia tộc truyền thừa nhiều năm, cần muốn những thứ gì đều là dứt khoát, khiến Ninh Vân Tấn giản lược không ít chuyện. Chờ Tả Sư Bình Lâm xuất môn phân phó bọn hạ nhân làm chuẩn bị, sau đó Thái tử cũng lấy cớ đi hỗ trợ, Ninh Vân Đình bĩu môi, thần tình khó chịu.
“Khi tìm ta hỗ trợ chính là tôn nhi ngoan, tại ngày thường chính là họ Ninh, đây cũng quá rõ ràng rồi!”
Ninh Vân Tấn bị lời này của hắn chọc cười, bất quá hắn hiểu biết linh mẫn nghe bên ngoài có tiếng bước chân, liền nhỏ giọng nói, “Đại ca nhạy bén đừng ở chỗ này nói lời như thế, khiến người nghe được thì chỉ có chúng ta không đúng.”
Cảm giác người phía ngoài sắp tới gần cửa, hắn hơi hơi thả âm lượng nói, “Đại ca nói rất đúng, làm con cháu hiếu đạo là quan trọng nhất, vô luận thế nào chung quy phải hết sức thử một lần.”
“Ngươi hài tử này làm việc chung quy là lỗ mãng như thế.” Người tới há mồm đã trách cứ nói, Ninh Vân Tấn quay đầu hướng cửa nhìn qua, cư nhiên thấy chính là Văn Chân.
Chỉ thấy hắn mặt mang bất mãn, “Kỹ thuật mèo quào như ngươi còn muốn cứu người, nếu ra sai sót, làm sao đảm đương nổi.”
“Cung thỉnh Hoàng thượng thánh an.”
Hai huynh đệ quy củ cho Văn Chân hành lễ, sau đó Ninh Vân Tấn liếc mắt Tả Sư Bình Lâm phía sau hắn thần tình lo sự không yên, liền cúi thấp đầu không nói.
Hắn một phen làm vẻ ta đây sẽ chờ Văn Chân nói tiếp, nhưng mà đối phương chỉ là đạm mạc mà nhìn mình chằm chằm. Ninh Vân Tấn biết hắn đang chờ mình tỏ thái độ, đành phải nhỏ giọng mà nói, “Hoàng thượng, vi thần biết sai rồi, nhưng đây dù sao cũng là cố ngoại tổ phụ…”
Sau khi thấy hắn nhận sai tầm mắt Văn Chân lúc này mới trở nên nhu hòa, mình hạ triều đã vội vàng đến phủ Tả Sư, chỉ là muốn gõ tiểu tử này một chút, cho dù hắn là tế thiên giả, nếu không biết trời cao đất dày mà cho rằng cứu tốt một người thì có thể không gì làm không được, ngày sau cũng là sẽ bản thân suy yếu.
“Niệm tình ngươi là một mảnh hiếu tâm, trẫm cũng liền không thay lão sư xử phạt ngươi!” Văn Chân nói, “Một hồi trẫm giúp các ngươi đốc thúc, xem như là kiểm lường thành quả học tập của ngươi.”
Ninh Vân Tấn tự nhiên vội vàng nói tạ ơn, trên mặt hắn không động thanh sắc, trong lòng lại thầm nhủ nguyên nhân Văn Chân đến.
Tả Sư Hoành hiện giờ không thể chết được!
Vô luận là xuất phát từ tình huống hiện tại của triều đình, hay là nâng cao địa vị của Thái tử, lão nhân gia ông ấy đêu phải sống nhiều hơn vài năm nữa.
Hiện tại Văn Chân đang ở dưới sự duy trì của Tả Sư Hoành hung hăng mà chỉnh đốn lại chế, ngày nay trong triều có ít nhất trên ba phần đại thần là môn sinh của hắn, chỉ cần vị Tả Sư Hoành đã từng làm sư phó này còn ở vị trí thủ phụ Đại học sĩ, những người này dù bằng mặt không bằng lòng cũng không thể công khai phản đối.
Nhưng mà nếu vị Các lão này qua đời, những người kia sẽ lập tức trở mặt biến thành lực cản, trên dưới triều đình cũng sẽ vì vị trí thủ phụ trở nên sóng ngầm mãnh liệt. Đồng thời còn có vị Hộ bộ Thượng thư sẽ có đại tang, tình thế như vậy làm Văn Chân thi hành biện pháp chính sẽ khó khăn gấp bội, trong lúc này Thái tử cũng sẽ bởi vì thiếu khuyết ngoại thích ủng hộ có vẻ yếu thế, bị Hoàng tử khác áp qua một đầu.
Chỉ có Tả Sư Hoành lại chống đỡ hai ba năm, tốt nhất chờ đến Thái tử tròn mười lăm tuổi, trong khoảng thời gian này có thể cho Văn Chân càng nằm giữ triều đình, cũng có thể khiến Thái tử đã thành niên rời thượng thư phòng, đi vào triều đình, bởi vậy không thể không nói sinh tử của vị nguyên lão tam triều này rất quan trọng.
Tựa như Ninh Đào Húc nói vậy, người tông miếu căn bản sẽ không nguyện ý vì thỉnh cầu của Tả Sư gia tự mình ra tay, ai dám ra tay thì sẽ nhất định đắc tội với một chuỗi người điển hình của phí sức không được kết quả tốt, chỉ có vừa là tế thiên giả vừa là chí thân Ninh Vân Tấn ra mặt mới là lựa chọn tốt nhất.
Một lão hai tiểu hồ ly lựa chọn là nhất trí, làm việc thì phải làm đến đẹp, chọn thời cơ Thái tử đến cửa đáp ứng đó là làm một hòn đá ném hai con chim, vừa cho phụ tử nhà vua thể diện, lại cho Tả Sư gia thể diện.
Vô luận Văn Chân là vì thể hiện coi trọng với Tả Sư gia, hay là vì áp trận cho mình, kiểm nghiệm thành quả học tập của mình chạy đến đây, đáy lòng Ninh Vân Tấn đều không tự giác mà nhẹ nhàng thở ra, hắn vẫn là lần đầu tiên thao tác loại chuyện này, nói không thấp thỏm mới là làm bộ.
Hiện tại có Văn Chân một bên, thì tính trên đường bại lộ hắn còn có thể hỗ trợ nhắc nhở cho mình một chút, nếu thật sự không cứu sống, cũng có thể hỗ trợ làm chứng mình quả thật làm hết sức, thật sự không thể tốt hơn.
Văn Chân mắt tinh tường mà nhìn thấy hắn bộ dáng nhẹ nhàng thở ra yên tâm, đi đến bên cạnh hắn nhỏ giọng mà cười nói, “Thế nào, biết phải cảm kích trẫm?”
Ninh Vân Tấn chột dạ mà nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện ‘Người tạp vụ các loại’ khác đều đã bị mời ra ngoài uống trà, chỉ có Tả Sư Bình Lâm dẫn hai tiểu tư bố trí đặt trên bàn.
Hắn lúc này mới đáp, “Quả thật nhìn thấy Hoàng thượng ngài đã an tâm, tuy rằng đã học qua toàn bộ quá trình thao tác, nhưng chưa sử dụng thực tế qua, trong lòng vi thần sợ hãi chứ!”
Văn Chân vỗ vỗ vai hắn ai ủi, “Trẫm tin tưởng ngươi có thể làm được hoàn mỹ vô cùng, nếu không Âu Hầu lão sư lại phải tìm ngươi hảo hảo tiếp chuyện!”
Vừa nghĩ tới vị lão sư kia, trong lòng Ninh Vân Tấn nghiêm túc, vội vàng ở trong đầu cẩn thận nhớ lại mỗi một quá trình, sợ có một tia lo nghĩ. Tuy rằng lão gia tử cho tới bây giờ chưa hung qua mình, nhưng mà ánh mắt giống như xuyên thủng nhân tâm quét ở trên người thật sự là chống đỡ không được.
Thời điểm nghi thức trong phòng không có người ở lại, chỉ còn lại Văn Chân và Tả Sư Bình Lâm nhìn Ninh Vân Tấn thi thuật.
Cho dù là năng lực huyết mạch loại năng lực nghịch thiên này cũng không có khả năng người chết sống lại rồi xương thịt mọc ra, cho nên khi người thi thuật cho người trị liệu chia làm hai giai đoạn.
Giai đoạn đầu tiên cũng là khó khăn nhất chính là thông qua cầu nguyện kích thích tiềm lực của chính thân thể người bệnh, dùng hiện đại nói là cường hóa lực miễn dịch của bản thân. Tại giai đoạn này, người thi thuật phải thông qua bí pháp thông cáo với trời, sau đó giữa hai người đạt thành một liên hệ, trong lúc này trong thân thể người thi thuật tinh lực tràn đầy sẽ tràn tràn chảy vào trong cơ thể đối phương, xoa dịu thân thể đối phương.
Với bản thân Ninh Vân Tấn mà nói, kỳ thật có chút như là cùng chung sinh mệnh trong trò chơi, chẳng qua cái chìa khóa là nắm giữ ở trong tay mình mà thôi. Nói như vậy nếu không phải người chí thân tiếp cận, người thi thuật cũng chỉ vẻn vẹn là đang kích hoạt tế bào cơ thể đối phương sau đó thì đóng chốt, một tia tinh lực cũng luyến tiếc cho thêm.
Về phần giai đoạn thứ hai thì đơn giản hơn chút, đó là thời gian câu thông với trời, vì đối phương tiến hành cầu phúc, phù hộ thân thể đối phương khỏe mạnh, thêm thân phúc khí linh tinh, xem như Ninh Vân Tấn trước đây vì nhị lão làm loại cầu phúc này nên ván này mạnh hơn.
Đem toàn bộ quá trình sau khi qua một lần trong đầu, Ninh Vân Tấn đứng ở trước bàn biểu tình trang nghiêm. Trước mặt hắn đặt ba kiện pháp khí, phân biệt là chuông đồng, đỉnh vuông bằng đồng và kiếm khảm chỉ bạc, đều là kiểu dáng phong cách cổ xưa trang nhã, mặt trên đủ loại trang trí.
Quanh thân đồng khí đều bị sờ đến sáng bóng, không thấy rỉ sét chút nào, hiển nhiên ít nhất là sản phẩm thời chiến quốc, một bộ đồ như thế đặt ở đời sau ít nhất là di sản văn hóa bậc quốc gia, cho dù ở niên đại này cũng không phải người bình thường có thể tìm thấy được, là một bộ đồ dùng thi thuật Văn Chân đưa cho hắn.
Ninh Vân Tấn đầu tiên là dùng móng tay cắt qua ngón út mình, nặn ra một giọt máu rơi ở trong đỉnh. Dược tề trong đỉnh là Tả Sư gia phối, tự nhiên đều là dùng nguyên liệu tốt nhất, máu của hắn rơi vào trong đỉnh thì bắt đầu ong ong rung vang.
Hắn một tay lắc chuông, một tay ấn pháp quyết thấp giọng mà tụng lên tế văn người bình thường khó có thể nghe hiểu, chờ sau khi trong đỉnh nổi sương mù ở trên mặt bàn tụ tập mảng lớn, Ninh Vân Tấn lúc này mới buông chuông đồng xuống, cầm lấy kiếm khảm chỉ bạc kia.
Mũi kiếm chỉ mảnh sương mù trắng xóa phía xa kia, trong miệng hắn đột nhiên hét một tiếng “Hây”, vung tay lên mũi kiếm đổi thành chỉ hướng Tả Sư Hoành trên kháng. Mảng sương mù kia tựa như được người dẫn dắt, hóa thành một đường trắng thẳng tắp bắn về phía trên người Tả Sư Hoành.
Sương mù sau khi dừng ở trên người Tả Sư Hoành, thì ở trong tầm mắt khẩn trương của Tả Sư Bình Lâm mà vọt một cái triển khai, đem cả người hắn bao phủ. Trong lòng hắn ta yên tâm một chút, biết ít nhất nghi thức lần này thành công ba phần.
Tiếp theo Ninh Vân Tấn liền cầm kiếm bắt đầu múa, bộ điệu múa hiến tế này cực kỳ khó, lúc trước hắn ước chừng luyện ba tháng, được Văn Chân từng cái mà làm cho thẳng, lúc này mới hình thành phong cách động tác chỉ có hắn mới có.
Trước khi đến Tả Sư gia, hắn đã trai giới một đêm, đổi thành một thân áo choàng trắng rộng rãi. Buổi sáng khi tắm rửa Ninh Vân Tấn thả vài giọt tinh dầu hỗn hợp, hiện giờ vừa động, hương thơm kia phát hương ra, lan tỏa ra toàn bộ phòng.
Ngửi mùi hương mê người kia, nhìn vũ đạo tràn ngập lực lượng và vẻ đẹp kia, Văn Chân nhìn thân ảnh vọt lên bay múa nhịn không được thất thần. Hắn cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Vân Tấn làm động tác như thế, nhưng mà Văn Chân lại cảm thấy tiểu tử này gần đây tựa hồ trở nên càng ngày càng mê người.
Chờ khi hắn phục hồi lại tinh thần, Ninh Vân Tấn cư nhiên đã làm xong toàn bộ động tác, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, tay nắm kiếm đang hơi hơi phát run, tựa hồ một bộ tùy thời sẽ hôn mê ngã xuống, cùng hắn khá suy yếu chính là Tả Sư Hoành sắc mặt lại hồng nhuận nhiều hơn, hô hấp trở nên bình ổn.
Bộ dáng Ninh Vân Tấn lung lay sắp đổ khiến người nhìn xem lo lắng, thấy hắn lảo đảo mà đi đến bên cạnh bàn thờ, đột nhiên cả người sau đó lảo đảo, Văn Chân không tự chủ được mà bước một bước, liền đem hắn ôm vào trong ngực.
Văn Chân cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện tiểu hài tử trong ngực khép hờ hai mắt, lông mi thật dài run rẩy, sắc mặt tái nhợt như cùng tờ giấy giống nhau, hô hấp trở nên hết sức dồn dập.
Hai tay hắn ở bên hông Ninh Vân Tấn hung hăng nhéo một phen, nhìn thấy người trong ngực phát ra tiếng rên nhịn đau mà khó nhịn mới buông tay ra.
Tả Sư Bình Lâm bị động tĩnh này hoảng sợ, hỏi, “Hắn làm sao vậy?”
“Sợ là suy kiệt quá độ, cần phải hảo hảo tĩnh dưỡng!” Văn Chân nghiêm mặt, lạnh lùng phân phó nói, “Nếu lão đại nhân đã chuyển tốt, trẫm liền trước đưa tiểu tử này về nhà nghỉ ngơi, ngươi chỉ cần hảo hảo chiếu cố Các lão.”
Tả Sư Bình Lâm cảm kích mà tạ ơn, lại tự mình đưa Văn Chân ra ngoài, thẳng đến hắn leo lên xe ngựa mộc mạc chuyên môn cải trang vi hành cũng không đem người trong ngực thả xuống – về phần hai tên ‘Người tạp vụ các loại’ còn đang uống trà ở chính sách Tả Sư gia tự nhiên bị người lựa chọn quên đi.
Xe ngựa chậm rãi nhanh chóng rời phủ Tả Sư, Văn Chân lúc này mới tiến đến bên tai Ninh Vân Tấn còn đang suy yếu, nhỏ giọng nói, “Tế địa giả thoát lực cũng sẽ không chỉ có khó chịu ẩn nhẫn chút như thế, ngươi giả vờ còn chưa đủ giống, nếu đổi thành Tả Sư Hoành chỉ sợ sớm đã nhìn ra!”
“Hoàng thượng…Ngài biết ta giả vờ à?!” Ninh Vân Tấn xấu hổ mà đứng dậy, lại không thể tránh khỏi giam cầm của Văn Chân, hắn khẩn trương mà sờ sờ mũi nhỏ giọng hỏi, “Đây không tính là tội khi quân chứ!”
Ninh Vân Tấn còn thật không nghĩ tới sẽ bóc trần Văn Chân, cho rằng hắn hiểu ý biết rõ đem mình đưa về đâu! Cảm giác khí tức Văn Chân phun ở trên cổ mình, hắn cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, vặn vẹo cơ thể, thấp gọi một tiếng, “Hoàng thượng…?”
Văn Chân có chút không muốn mà buông tay, thấy tiểu tử kia như thỏ lựa chọn vị trí đối diện mình ngồi xuống, không nhịn được mà cười nói, “Nhìn trên phân thượng ngươi vẫn thông minh trẫm liền không phạt ngươi, nhớ kỹ, thân thể của ngươi suy yếu yêu cầu ở nhà tĩnh dưỡng nửa năm, cũng đừng cho trắm qua mười ngày nửa tháng đã vui vẻ ở trong kinh tiêu dao.”
Ninh Vân Tấn vừa nghe mặt đã đau khổ, đây không phải là nhốt trá hình canh kỹ mình sao, không được qua cầu rún ván được hay không hả! Cho dù là vì tốt cho mình, hắn cũng không muốn nhận khẩu dụ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...