Sáng sớm Niên Khai Điềm tỉnh lại đã thấy mình nằm trên tầng hai rồi, mà y phục của nàng cũng được thay thành trung y. Thước nhi nằm ở bên cạnh nàng, chung quanh còn có linh tinh các thứ.
Đầu nàng nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện đêm qua, chỉ nhớ được mình được cứu rồi nằm trong lòng của Lương Tuấn Hy mà thôi. Nếu lần này không có hắn theo cùng sợ nàng sẽ rất thảm a!
Nghe được âm thanh có người đến, nàng ôm chăn che chắn thân thể, cảnh giác nhìn về phía cầu thang. Chỉ thấy Lương Tuấn Hy bước lên, tay hắn còn cầm theo một chén dược nóng.
“Hy!” Nàng nhanh chóng đẩy hết đồ linh tinh sang một bên tránh hắn vấp phải.
“Nàng tỉnh rồi sao?” Lương Tuấn Hy cẩn thận ngồi xuống bên cạnh nàng, âm thanh cũng rất nhỏ, bởi không nghe thấy giọng của Thước nhi cũng biết nàng ta chưa tỉnh. Hắn đưa chén dược đến trước mặt nàng, âm thanh thả mềm đầy dụ dỗ: “Mau uống hết chén dược này đi, rất ngọt không có đắng đâu.”
Nàng gọi hắn như vậy thật dễ nghe biết bao, hy vọng sau chuyến áp tiêu này hắn cùng nàng có thể nhanh chóng định được hôn kỳ. Hắn không muốn tiếp tục kéo dài nữa, sợ Hứa Bộ Nam cùng Niên Tuệ Nhàn sẽ không từ bỏ, vẫn là thú nàng trước mới là cách tốt nhất.
Niên Khai Điềm nhìn thấy chén dược liền nhớ lại ngày đầu mình trùng sinh. Giờ đây nhìn hắn vẫn là đầy người mồ hôi như vậy, nàng đưa tay áo lên thay hắn lau mồ hôi trên trán: “Ngươi vì ta vất vả rồi.”
“Cũng đáng mà, chẳng phải đổi lại được nàng giúp lau mồ hôi sao?” Lương Tuấn Hy nghe nàng áy náy trong giọng nói của nàng, hắn lập tức pha thêm chút vui đùa trong lời nói của mình.
Quả nhiên Niên Khai Điềm phì cười, “Ngươi ngốc như vậy, chỉ là lau mồ hôi thôi, sau này thê tử của ngươi có thể làm được.” Nàng còn biết nhất định sẽ làm tốt hơn nàng nữa.
Lương Tuấn Hy nghe nàng nói xong tim đập chậm lại vài nhịp, nàng nói thế là có ý gì? Tay hắn siết chặt chén dược nóng, lại dường như không hề biết nóng, bởi tim hắn vì một câu nói của nàng mà đau đến tê dại, mất cả tri giác rồi.
Niên Khai Điềm đưa mắt nhìn ra bầu trời trong xanh của ngày hạ, âm thanh dễ nghe của nàng lại phát ra “Thân thể ngươi không tốt, không nên chỉ chăm sóc ta, phải lo cho chính mình trước.” Nàng nợ hắn nhiều như vậy, khi nào mới trả hết đây? Thật sợ kiếp sau làm trâu làm ngựa mà trả cho hắn quá.
“Ta rất khỏe, sức khỏe của ta xưa nay vẫn rất tốt...” Nói đến đây Lương Tuấn Hy cũng không biết nói gì nữa. Nàng vì sao không chịu tiếp nhận hắn? Sẽ không phải nàng để ý được nam nhân nào nữa chứ. Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một cái tên, Thủy Ảnh Tư? Sẽ không đâu.
Niên Khai Điềm cầm lấy chén dược, chu môi thổi thổi, sau đó một hơi uống hết. Dược quả nhiên là ngọt, tên ngốc này sẽ không bao giờ gạt nàng.
“Hy!”
“Ân?”
“Ngươi nên nghĩ cho bản thân rồi, đừng để cha nương ngươi mãi lo cho ngươi như vậy.”
“Vậy liền cần nàng giúp đỡ rồi.” Chỉ cần nàng đáp ứng gả, vậy chẳng phải mọi thứ đều tốt sao? Cuối cùng hắn lấy hết can đảm hỏi nàng: “Đến cùng ta có điểm nào để nàng không hài lòng?”
Niên Khai Điềm khẽ lắc đầu nhìn hắn, “Bởi vì ngươi quá tốt, tốt đến nỗi khiến ta hỗ thẹn khi đối diện với ngươi.”
“Mắt ta không hoàn hảo, không thể giúp nàng tính sổ sách, làm đồ chơi cho nàng cũng chẳng vẽ để chúng nó đơn điệu đến nhàm chán, vậy làm sao nói là tốt được!” Lương Tuấn Hy vẫn không có từ bỏ. Hắn không tin hắn tốt như vậy, nếu hắn tốt nàng nên thích hắn mới đúng. “Còn có...”
Sổ sách đó là trách nhiệm của nàng, làm sao nàng có thể đẩy hết cho hắn được. Còn có mấy đồ chơi kia, là chính miệng nàng chê bai không đẹp, không có màu sắc. Vì vậy lời hắn chưa nói hết nàng đã không còn can đảm nghe tiếp nữa mà to tiếng cắt đứt.
“Chính vì vậy ngươi mới nhìn không thấy ta xấu xa cỡ nào!” Niên Khai Điềm cảm thấy mắt mình đã ngập lệ rồi, nàng ngồi bó gối, tự ti thu mình lại, cực lực không để bản thân khóc. Nàng xấu xa đến nỗi cảm thấy bản thân không hề xứng đáng để hắn đối xử tốt với mình như vậy.
Lương Tuấn Hy nghe được giọng nàng có chút run, lòng hắn cũng nóng nảy theo, “Nàng biết không, khi một người nhìn không thấy, người đó sẽ cảm nhận bằng tâm. Ta cũng như vậy, trong lòng ta Điềm Điềm luôn là tốt nhất, đẹp nhất.”
Cả thân thể của Niên Khai Điêm mạnh run, lời nói của hắn khiến cho nàng không thể thở được nữa, tim như bị người bóp chặt, nàng chỉ có thể thoi thóp mà sống thôi. Nhớ lại những việc của hai kiếp, nàng thực sự rất khó tiếp thu.
Qua một lúc im lặng, nàng điều chỉnh lại tâm tình: “Ngươi xuống dưới đi, ta hoán y xong sẽ xuống.”
“Được.” Tuy nghe không được nàng đáp lại câu nói của hắn nhưng hắn cũng không miễn cưỡng nàng nữa, hắn tin chỉ cần hắn cố gắng nàng nhất định sẽ đáp ứng gả cho hắn.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Lát sau Niên Khai Điềm đi xuống nhìn thấy đám huynh đệ đều là sắc mặt tái nhợt nằm trên sàn như cá chết vậy, hỏi mới biết là do say sóng. Hứa Bộ Nam cũng không tốt hơn chút nào, chỉ có Bá Cao Minh cùng Lương Tuấn Hy bận rộn đun dược chăm sóc bọn họ.
Nghĩ không ra một người thân thể yếu ớt như tam sư huynh lại không hề bị say sóng. Đúng là chớ nhìn ngoại hình mà đánh giá một người, biết đâu được sẽ có ngày ngươi phải nhờ đến sự giúp đỡ của họ đấy.
Niên Khai Điềm ngồi xổm bên cạnh Hứa Bộ Nam, “Đại sư huynh a, mọi người đều trông chờ vào huynh a. Nếu lần này để phụ mẫu biết huynh say sóng đến nỗi không thể ngồi dậy...tấm tắc, vậy thì khó nói chuyện rồi.” Nàng muốn nhanh chóng kết thúc chuyến áp tiêu này thức đẩy mối hôn sự của hắn cùng Niên Tuệ Nhàn, nhỡ như có hài tử liền không tốt rồi.
Lương Tuấn Hy đang giúp một huynh đệ trong tiêu cục uống thuốc, vừa nghe vậy tay run, dược nóng đổ từ miệng người ta xuống áo khiến người ta khẽ hô lên một tiếng.
“Thật xin lỗi, ta không cố ý.”
“Không sao không sao.” Người ta nhìn không thấy còn phải chăm sóc hắn nữa, đương nhiên là sẽ phát sinh không cẩn thận rồi.
Hứa Bộ Nam nhếch đôi môi tái nhợt lên đầy đắc ý, đây chứng tỏ rằng nàng sẽ gả cho hắn đi. Vậy hành động của Lương Tuấn Hy lúc nãy, chứng tỏ rõ rồi còn gì.
“Sư muội yên tâm, ta rất nhanh sẽ phục hồi, tuyệt không để sư muội thất vọng.”
“Ân, vậy huynh nghỉ ngơi cho tốt a.” Niên Khai Điềm nói xong cũng bước ra ngoài.
Nàng nhìn thấy nam nhân bị cột ở ngoài, thế nên lúc Thước nhi tỉnh lại nàng mới biết được sự thật. Làm bậy không thể sống, đạo lý này luôn đúng a!
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Qua đi mấy ngày, thuyền cuối cùng cũng cập bến. Lúc này tiêu chủ sớm cho người đến cảng nhận hàng, bởi trước lúc lên thuyền Niên Khai Điềm đã có viết thư gửi ghi rõ lý do cùng ngày giờ thuyền đến.
Mấy tấm thiết cũng sớm được nàng lấy ra, bột sắn cũng được lau sạch, mấy trò này đương nhiên không để người ngoài biết được rồi. Đây là khôn vặt nhỏ nàng cùng Lương Tuấn Hy nghĩ ra để giữ được mối làm ăn này a, làm sao tùy tiện để người khác biết được.
Mà đám huynh đệ đến khi thuyền cập bến mới có thể không say sóng nữa, nhưng vẫn đầu choáng váng chưa hoàn toàn khỏe hết, Hứa Bộ Nam say đến đứng không nổi, vì vậy người đứng ra đàm phán mối làm ăn này là Lương Tuấn Hy. Không chỉ muối không bị thiếu cân mà còn giao được thủ phạm ra khiến tiêu chủ rất vui, lập tức không chút ngừng ngại trả bạc xong còn ký cả hợp đồng dài hạn nữa.
Niên Khai Điềm chỉ ở bên xác nhận chữ trên hợp đồng cùng ký tên mà thôi. Ai bảo nàng ăn nói cùng tính toán hệt như phụ thân làm gì? Nói ra những lời toàn khiến người khác đau lòng thôi.
Vì đám huynh đệ thề chết không leo lên thuyền nữa nên Niên Khai Điềm chỉ còn cách trả thuyền lại thôi. Tiêu chủ vì cao hứng muối không hao hụt nên mua đủ ngựa tặng mọi người hồi Lan Châu.
Niên Khai Điềm để mọi người ăn no nghỉ ngơi đủ mới bắt đầu lên ngựa hồi Lan Châu. Đương nhiên nam nhân kia bị tiêu chủ xử lý thế nào cũng không liên quan đến nàng nữa. Chuyến này nàng thành công như vậy, toàn bộ nhờ Lương Tuấn Hy rồi, xem ra nàng vẫn còn phải nỗ lực nhiều a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...