Chiều hôm nay, An Nham vẫn ở lại bệnh viện cùng An Lạc, ăn cơm tối xong cậu cũng không đi. An Lạc không thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt hạ lệnh trục khách, lúc đó An Nham mới bịn rịn rời đi.
Sau khi cậu đi, An Lạc liền đóng cửa phòng, bật TV, mở kênh thời sự bản địa.
Đúng 7h kênh thời sự đưa tin, tin tức là những nhân vật và địa danh anh chưa từng nghe qua. Thời sự quốc nội và sự kiện quốc tế đã trở nên vô cùng xa lạ.
Ánh mắt An Lạc đọng lại trên con số ngày tháng của bản tin dưới góc trái màn hình —
Thời điểm đó, chính là tai nạn máy bay tại Vancouver 27 năm trước.
An Lạc nhìn ngày tháng đó, không khỏi khẽ nhíu mày. Nói như vậy, anh trùng sinh thành một người xa lạ của An gia hơn 20 năm sau, tên vẫn là An Lạc — Lẽ nào chỉ là trùng hợp?
Hơn 20 năm qua, thế giới này đã xảy ra biết bao biến hóa nghiêng trời lệch đất, khoa học kỹ thuật tiến bộ, kinh tế phát triển thần tốc, nhìn thành phố xa lạ với những tòa nhà cao ốc san sát trong bản tin, An Lạc đột nhiên có cảm giác mờ mịt, hoàn toàn tách rời với toàn bộ xã hội.
Cưỡng chế tâm trạng bất an xuống đáy lòng, An Lạc đổi sang kênh đời sống kinh tế bản địa.
Trải qua hai ngày xem tin tức, An Lạc đại khái đã biết thành phố mình đang ở hiện nay là Tây Lâm, là trung tâm kinh tế mậu dịch được Chính phủ chọn làm trọng điểm đầu tư tân kiến hơn 20 năm trước, có vị trí địa lí giao thông đầu mối trọng yếu khiến thành phố phát triển cực nhanh, chỉ trong vòng 10 năm ngắn ngủi đã trở thành một trong những thành phố hàng đầu.
Ông cụ của An gia An Quang Diệu hiển nhiên rất có đầu óc thương nghiệp, nắm bắt đúng thời điểm sơ khai của thành phố để đầu tư, sau khi có lợi nhuận thì mở thêm một số chi nhánh củng cố địa vị, có thể nói An gia cực có danh tiếng và thế lực tại bản địa, tin tức về An Quang Diệu cũng thường xuyên xuất hiện trong thời sự của kênh đời sống kinh tế.
Tên vẫn là An Lạc, chắc hẳn là con trưởng của An gia, là đứa cháu đích tôn mà An Quang Diệu thương yêu nhất.
Đại thiếu gia của An gia mất tích, sau ba ngày được công nhân xây dựng phát hiện tại một nhà máy bỏ hoang, toàn thân bị thương tổn được xe cấp cứu đưa đi… Tin tức này liên tục được phát trên TV mấy ngày liền, cảnh sát đã tham gia điều tra, đến nay vẫn chưa có kết quả.
An Lạc nhẹ nhàng day day thái dương đau nhức.
Thân phận như vậy khiến anh cảm thấy rất không thích ứng.
Bất luận hoàn cảnh thân thể giờ đây thế nào thì vẫn là thân nhân của An gia, điều đó khiến anh cảm thấy cực kỳ cực kỳ xa lạ.
Thạch cao vừa dày vừa nặng trên đùi làm anh không chỉ mất năng lực hoạt đông, mà ngay cả việc nhỏ như đi WC cũng phải có người hỗ trợ, giống như một phế nhân cần người chăm sóc vậy. Mỗi tối nằm một mình trong phòng bệnh, nhẹ nhàng đè nén cảm giác mất đi hai chân, thậm chí là cảm giác… cô độc đáng sợ của một người còn lại duy nhất trên cả thế giới này.
Tuy An Lạc trước đây sống rất khổ cực, nhưng chí ít bên người anh còn có một đám thuộc hạ nghe lời, hoàn cảnh sống của thời gian đó đối với anh vô cùng quen thuộc, cho dù trắc trở chồng chất nhưng cũng có thể bình tĩnh nghĩ ra cách ứng đáp.
Thế nhưng hôm nay, ngay cả một người anh có thể tín nhiệm cũng không có.
Bị bắt cóc, suýt chút nữa thì chết, cho đến bây giờ cảnh sát cũng hoàn toàn chưa tra ra được manh mối. Hiển nhiên, người ẩn núp bên cạnh đại thiếu gia của An gia cũng cực kỳ nguy hiểm đáng sợ, dù là em trai cũng không thể tín nhiệm hoàn toàn.
Đặc biệt là trong một đại gia tộc kiểu này, tiền tài, quyền lợi, địa vị, đủ loại cám dỗ qua nhiều năm sẽ làm tình thân trở nên lạnh nhạt, người tỏ ra ngoan ngoãn gọi mình là anh trai, không chừng ngầm coi mình là cái đinh trong mắt.
Nhớ tới An Nham ngày hôm nay ngồi xổm trước mặt mình nhẹ nhàng nói “Anh, em xin lỗi”, ngực An Lạc đột nhiên có cảm giác khẽ đau đớn —— An Nham, ngoại trừ bố An Úc Đông, cậu là người thứ nhất đến bệnh viện thăm hỏi anh.
Tuy khoa trương đến mức mang một bó hoa hồng tới nhưng bị mình vứt đi, song đến ngày thứ hai vẫn mặt dày như da trâu, lại chạy tới, dáng dấp tươi vui tựa hồ hoàn toàn không để ý đến sự lạnh lùng của anh trai, còn quan tâm mà đẩy xe lăn dẫn mình ra ngoài phơi nắng.
Trong khoảnh khắc hít thở không khí trong lành, thực sự trong lòng An Lạc rất hài lòng… Chỉ là từ trước đến nay anh không giỏi biểu đạt, càng không thể nói câu cảm ơn với cậu em trai xa lạ.
An Nham luôn mang theo khuôn mặt mỉm cười… Có thể là người đáng tin cậy không?
An Lạc không thể xác định.
Đã trải qua bao đại sự như vậy, anh đã không dám dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào, ngoại trừ bản thân mình.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đuốc của cao ốc xa xa sáng trưng, dường như soi chiếu bầu trời ban đêm sáng rực rỡ như ban ngày. Bệnh viện này đại khái được xây dựng trên dải đất trung tâm, mỗi khi đến đêm muộn có thể thấy cảnh đêm cực kỳ hoa mỹ ngoài cửa sổ, thế nhưng lúc này, một người đang nằm trong phòng bệnh là An Lạc đây lại hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức cảnh sắc.
Không biết sau này mình còn phải đối mặt với khốn cảnh như thế nào nữa đây.
Ngày hôm nay, thông qua truyền thông đã lộ ra thông tin mất trí nhớ của mình, có thể khiến kẻ gây bất lợi cho An Lạc có phần trói buộc? Dù sao, không thể đi con đường của kẻ mất trí nhớ, đã chẳng đáng phải tổn hao sức lực đối phó sao?
An Lạc thở nhẹ khe khẽ, người không phạm ta ta không phạm người, đó là cách sinh tồn từ trước đến nay của anh. Nếu có kẻ nhất định động đến anh, như vậy, An Lạc anh, cũng tuyệt đối không nhẫn nhục chịu đựng.
***
TV đang phân tích xu thế cổ phiếu tăng, An Lạc xem một hồi cảm thấy không thú vị, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh qua lại, liên tục thay đổi mấy kênh mà không tìm được chương trình muốn xem. Vừa định tắt TV, màn hình đột nhiên xuất hiện một gương mặt quen thuộc, ngón tay ấn điều khiển chợt dừng lại…
Màn hình TV đang phát một đoạn quảng cáo, một chàng trai trẻ tuổi toàn thân mặc một bộ âu phục màu trắng, trên mặt đeo kính râm, đang lái một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ chạy vun vút trên đường, ngay sau đó, chiếc xe ngoặt 90 độ đẹp mặt dừng lại tại đầu phố, chàng trai mở cửa xe bước xuống, tháo kính râm, hướng màn ảnh lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Xung quanh lấp loáng ánh đèn lộng lẫy, vóc dáng chàng trai trẻ cao to được bộ âu phục cắt vừa vặn làm tôn lên vẻ cao ngất thon dài. Ngũ quan tinh tế, đôi mắt mỉm cười, âu phục màu trắng, xe thể thao đường hoàng phía sau —— Hình tượng này, hoàn toàn là của một thần tượng trong vai Bạch mã Vương tử đẹp trai nhất.
Khuôn mặt của chàng trai được phóng đại dần dần, cuối cùng hình ảnh dừng tại chính diện cực kỳ rõ ràng. Sau đó, chàng trai khẽ nhếch môi, dùng giọng nói từ tính trầm thấp —— IMPERIAL, kiệt tác, không bao giờ phai nhạt.
Dưới góc trái màn hình đồng thời hiện lên một dòng chữ nhỏ: hình ảnh người phát ngôn IMPERIAL, đoạt giải Kim Ưng lần thứ 59: An Nham.
Quảng cáo chỉ có 10 giây đồng hồ, nhưng khiến An Lạc kinh ngạc một hồi lâu.
Cho đến khi quảng cáo kết thúc, màn hình TV phát “Thế giới ngôi sao giải trí”, An Lạc vẫn còn chìm đắm trong sự kinh ngạc khi nhìn thấy An Nham trên TV vừa rồi.
Thương hiệu IMPERIAL này trước đây An Lạc chưa từng nghe qua, có lẽ là mấy năm gần đây mới xuất hiện, nhìn tư thái quảng cáo như vậy, chi phí định vị cho thương hiệu này hẳn là rất cao, phát quảng cáo vào giờ vàng buổi tối cũng cần tài chình hỗ trợ cực kỳ hùng hậu, bộ quần áo đó chắc chắn là được thiết kế riêng cho An Nham, khiến thân hình tràn đầy quyến rũ của cậu hiện ra trước mặt khán giả.
An Lạc nhớ tới ngày mình tỉnh lại, Chu Thái Bình từng đề cập “An Nham đang tham dự tuần lễ thời trang Paris”… Có lẽ, cậu ta đi Paris tham dự tuần lễ thời trang cũng có liên quan đến thương hiệu này.
Hình ảnh người phát ngôn, đoạt giải Kim Ưng… Những thứ này dường như khoác thêm lên người An Nham tầng tầng hào quang rực rỡ, An Lạc thiếu chút nữa không nhận ra nổi cậu.
Ngôi sao thần tượng lấp lánh trên màn hình, thật sự chính là em trai của anh?
Nhớ đến An Nham buổi chiều hôm nay mặt dày cười hi hi gọt táo cho mình, còn ngẩng đầu lên nhìn mình với vẻ mặt nghiêm tức “Anh, em xin lỗi”, với ngôi sao đóng vai anh chàng đẹp trai tàn bạo trên TV kia, hoàn toàn không phải là một người.
An Nham trước mặt mình, có phần vô lại mặt dày, có phần nghịch ngợm trẻ con, thỉnh thoảng còn giả vờ tội nghiệp, so với chàng trai tiêu sái anh tuấn trên màn hình, thực sự là một trời một vực, cứ như là tâm thần phân liệt.
Vừa nghĩ sau này phải chung sống với cậu em như vậy, An Lạc cảm thấy đau đầu cùng cực.
Có điều, nếu cậu ta là minh tinh thì chắc chắn bề bộn nhiều việc, phải ở ngoài một mình? Có thể… về sau sẽ không phải thường xuyên chạm mặt cậu ta?
Hy vọng là như vậy.
An Lạc khẽ nhíu mày, nằm thẳng xuống giường nhắm mắt lại.
Vừa muốn nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động từ cửa, sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Chu Thái Bình bước vào.
An Lạc ngồi dậy hỏi: “Bác sĩ Chu, tìm tôi có việc?” Vẫn chưa quen gọi thẳng tên ‘Thái Bình’ của y, dù sao xưng hô như vậy cũng quá mức thân thiết, gọi bác sĩ Chu tự nhiên hơn.
Chu Thái Bình cũng quen bị anh gọi là bác sĩ Chu, cười nói: “Hôm nay An Nham phải đi gấp, quên không đưa quà cho anh, vừa chợt nhớ đến mới nhờ người mang đến phòng làm việc của em, bảo em chuyển giao.” Đi tới, đặt một chiếc hộp được đóng gói đẹp đẽ ra trước mặt An Lạc, “Đây là quà nó mang từ Paris về, bảo là… Chắc anh cần một chiếc điện thoại di động mới.”
Quả thực An Lạc cần một chiếc điện thoại di động. Mấy ngày nay chờ đợi trong bệnh viện, liên lạc với thế giới bên ngoài cũng chỉ có chiếc TV trong phòng bệnh, tuy anh cũng chẳng cần người ta cho điện thoại, nhưng chí ít cũng có cái trong tay để lên mạng tra tin tức.
Không ngờ An Nham như vậy mà thật ra lại rất biết quan tâm, đúng lúc mang cho anh thứ cần nhất lúc này.
An Lạc nhận chiếc hộp, sờ bao bì bên ngoài được đóng gói rất tốt, trong lòng không khỏi có chút cảm động, ngẩng đầu lên, khẽ nói: “Thay tôi cảm ơn cậu ta.”
“Điều này thì không thể được.” Chu Thái Bình sờ sờ mũi, “An Nham bảo rằng, nếu anh thực sự thích món quà này thì ngay lần sau gặp lại thì phải ôm nó, nhằm tỏ ý cảm ơn.”
“…” Một chút cảm động vừa dâng lên trong lòng, ngay lập tức bị những lời này dập tắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...