Trúc Mã Nhà Tôi

Hầu Tử và Tiêu Quý cấp tốc chạy về ký túc xá, ngay cả đồng phục cũng không kịp thay. Đẩy cửa phòng 308 ra liền thấy Mị Mị khóc hu hu, còn Tiểu Mã Ca đang giậm chân trên ghế hò hét với chiếc điện thoại, Tiêu Quý và Hầu Tử liếc nhau, vội đến trước mặt Mị Mị, lo lắng hỏi: “Sao vậy, trong điện thoại cậu chưa nói rõ ràng, ba cậu sao thế?”

Lúc Hầu Tử đang ở 55 Tuan lòng đầy căm phẫn chỉ trích Lưu Cẩm Trúc thì nhận được điện thoại của Mị Mị, trong điện thoại cô khóc nói ba cô đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói rằng tình huống không tốt lắm, sau đó tiếng khóc càng ngày càng không kiềm chế được, Hầu Tử cũng không nghe rõ ràng rốt cuộc là thế nào, cô vội vã kéo Tiêu Quý trở về.

Mị Mị nắm tay Hầu Tử, nhìn cô rồi lại nhìn Tiêu Quý, khóc đến bờ vai run rẩy, nói đúng hơn là chẳng nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Tiêu Quý và Hầu Tử nôn nóng đến độ muốn nhảy lên, cậu nói xong hẵng khóc đi mà!

“Mẹ nó, là sinh viên ưu tú của khoa y lại chẳng dùng được!” Tiểu Mã Ca căm giận ngắt điện thoại, rồi gỡ bàn tay của Hầu Tử và Tiêu Quý ra khỏi người Mị Mị, nói như ra lệnh với Mị Mị: “Đừng khóc!”

Mị Mị lập tức ngừng khóc, co lại bờ vai, ưu sầu ngẩng đầu nhìn Tiểu Mã Ca.

Tiêu Quý và Hầu Tử tha thứ cho sự thô lỗ của Tiểu Mã Ca ngay tức khắc, đối với cô tôn trọng thêm ba phần.

“Khóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề có phải không?” Tiểu Mã Ca xoa tóc Mị Mị, nói chậm lại, sau đó quay người nói với hai cô nàng không rõ tình hình: “Vừa rồi mẹ Mị Mị gọi điện báo, nói ba cậu ấy gần đây không khoẻ, đến bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ nói trong phổi có gì đó, có khả năng…là ung thư phổi.” Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của cô càng nhẹ hơn.

Tiêu Quý và Hầu Tử hoảng sợ trừng to mắt, chả trách Mị Mị lại như vậy, sao lại thế chứ…


Mị Mị bắt đầu khóc nữa, cô ôm gò má, khóc thút thít.

Tiêu Quý đã từng trải qua việc mất đi người thân, viền mắt cô tức thì đỏ lên, cô tiến lên ôm Mị Mị, an ủi nói: “Mị Mị, không sao đâu, nói không chừng là chẩn đoán nhầm đấy, chú không sao đâu.”

“Đúng vậy, nói không chừng là chẩn đoán nhầm đấy.” Tiểu Mã Ca đột nhiên hô to ra tiếng.

Tiêu Quý ngẩng đầu nhìn cô, Mị Mị cũng ngừng khóc.

Chẩn đoán nhầm? Lời nói vừa rồi của Tiêu Quý chỉ là an ủi Mị Mị, nhưng giờ nghĩ lại, không phải không có khả năng, trình độ điều trị trong thị trấn có hạn, biết đâu là chẩn đoán nhầm.

“Là chẩn đoán lầm sao? Nhưng bác sĩ có nói tình huống không được lạc quan cho lắm, hơn nữa trước kia ba tớ từng mắc bệnh viêm phổi.” Mị Mị ngước nhìn Tiểu Mã Ca, nói lắp bắp.

“Có phải hay không chúng ta cũng chẳng thể định đoạt, bây giờ cậu gọi điện thoại cho dì, bảo dì đưa chú tới thành phố B, đến bệnh viện lớn kiểm tra tỉ mỉ kỹ càng, cho dù thật sự có vấn đề gì, điều trị ở đây cũng yên tâm hơn.” Tiểu Mã Ca nghiêm túc nói.

“Đúng vậy, bệnh viện lớn cấp nhà nước cũng có thể xảy ra chẩn đoán nhầm, đừng nói đến bệnh viện nhỏ ở thị trấn, cậu gọi điện thoại cho dì trước đi, tớ nói một tiếng với ba tớ, tớ nhớ hình như ông ấy quen biết với một giáo sư nào đó!” Hầu Tử nói xong, mau chóng lấy di động ra.

“Ừ, tớ lập tức gọi điện thoại cho mẹ!” Mị Mị lau nước mắt, vội lấy điện thoại ra.

Nói xong với mẹ Mị Mị, bảo bọn họ mau chóng tới thành phố B để kiểm tra kỹ càng lần nữa, Hầu Tử cũng nói rõ tình huống với ba cô, ba cô cũng nói có quen biết bác sĩ chủ nhiệm tại bệnh viện nhân dân thành phố, các cô có thể qua đó bất cứ lúc nào.

“Mị Mị, cậu nói với Du Phong chưa?” Tiêu Quý hỏi, từ khi xảy ra chuyện đến giờ vẫn chưa thấy Du Phong gọi điện qua đây.

“Anh ấy…tớ không liên lạc được với anh ấy, gọi điện thoại nhưng không ai nhận máy.” Mị Mị cúi đầu, đôi mắt sưng lên như quả hạch đào, âm thanh nhẹ như muỗi kêu.

Tiêu Quý, Hầu Tử và Tiểu Mã Ca đưa mắt nhìn nhau, Tiêu Quý nắm tay Mị Mị, an ủi nói: “Có lẽ anh ta có việc thôi, hôm nay Mễ Tu cũng gọi điện cho tớ nói không thể tới đón tớ, không chừng ở công ty có việc gấp.”

“Đúng vậy đúng vậy, đợi chú dì tới đây rồi bảo Du Phong biểu hiện cũng không muộn!” Hầu Tử nói theo.

“Đúng rồi, chú dì qua đây bằng cái gì?” Tiểu Mã Ca hỏi.

“Mẹ tớ nói mua vé xe lửa đi tối nay.” Mị Mị ngẩng đầu nhẹ giọng nói.


“Còn mua vé xe lửa, sức khoẻ chú chịu nổi không?” Tiểu Mã Ca nhíu mày.

“Đúng thế, nên đặt vé máy bay đi, như vậy cũng nhanh hơn.” Tiêu Quý nói.

“Ừ, tớ lập tức lên mạng đặt vé.” Hầu Tử nhanh nhẹn lấy máy tính ra.

“Nhưng mà…bây giờ tớ không có nhiều tiền như vậy.” Mị Mị nhút nhát nói, từ thị trấn của cô ngồi xe lửa đến thành phố B cũng phải đến hai ba trăm tệ, huống chi là ngồi máy bay.

“Nói gì đó! Hầu Ca có nghèo túng cũng còn thừa tiền!”

“Tớ cũng có.”

“Thẻ của Mễ Tu nhà tớ ở chỗ tớ, cậu đừng lo!”

Mị Mị muốn khóc…

Bởi vì thành công đặt vé máy bay nên sáng hôm sau ba mẹ Mị Mị đã đến thành phố B, bốn người xin nghỉ học trực tiếp đưa bọn họ đến bệnh viên nhân dân thành phố, bạn của ba Hầu Tử tìm được một vị chuyên gia ưu tín nhất của bệnh viện đến hội chẩn cho ba Mị Mị, mở ra con đường thuận lợi mau lẹ, đều được ưu tiên trong các phần kiểm tra.

Nhìn thấy các bệnh nhân vô tội bị chen ngang, nhóm người Tiêu Quý không nói gì chỉ nhìn trời, rồi nhìn đông nhìn tây, quả nhiên người quen có khác. Lúc này các cô một lòng nghĩ đến kết quả kiểm tra của ba Mị Mị, không ai nghĩ tới ba Hầu Tử rốt cuộc là thần thánh phương nào, ngay cả viện trưởng cũng đích thân đến thăm hỏi.

Mẹ Mị Mị cùng theo vào kiểm tra, mấy người Tiêu Quý và Mị Mị ở bên ngoài chờ. Toàn thân Mị Mị vẫn căng thẳng, hai tay nắm chặt, cô cúi đầu, lòng dạ như treo lơ lửng giữa không trung, nếu lát nữa kết quả kiểm tra thật là ung thư thì mẹ cô phải sống như thế nào, còn cô phải làm sao, ba chính là bầu trời của cô, nếu bầu trời sụp đổ thì gia đình này cũng sụp đổ. Nghĩ thế, Mị Mị rất muốn gặp Du Phong, rất muốn anh ta ở bên cạnh cô, cho cô bờ vai để dựa vào, có thể kiên định nói với cô, không sao đâu, tất cả đều là một sự nhầm lẫn mà thôi. Thế nhưng anh ta ở đâu, ngày hôm qua và hôm nay giống như bốc hơi khỏi nhân gian, ngay cả một cú điện thoại cũng không có, sáng nay cô gọi điện cho anh ta vẫn không tiếp máy, rốt cuộc anh ta đi đâu rồi…


Tiêu Quý vỗ tay Mị Mị, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, vừa rồi bác sĩ cũng nói không sao, phim chụp X-quang của chú hình như không nghiêm trọng lắm.”

“Ừ, tớ chỉ là hơi sợ.” Mị Mị tựa trên vai Tiêu Quý, bất lực khẽ run rẩy.

“Không có việc gì đâu, đừng sợ, bọn tớ sẽ ở cùng cậu.”

Lúc này, Mễ Tu cũng chạy đến bệnh viện. Khi nãy gọi điện cho Tiêu Quý, biết được tình huống hiện tại, anh cũng không lên lớp, buông tất cả mọi chuyện trong tay mà lập tức tới bệnh viện.

“Sao rồi?” Mễ Tu mua bữa sáng đưa cho Hầu Tử, anh xoay người nhìn về phía Tiêu Quý.

“Đang kiểm tra.” Tiêu Quý nói.

“Ừm.” Mễ Tu nhìn sang Mị Mị, thấy cô yếu ớt dựa trên vai Tiêu Quý, anh an ủi nói: “Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu.”

“Cám ơn.” Mị Mị yếu ớt nói, do dự một chút, cô đứng lên hỏi: “Em không liên lạc được với Du Phong, anh ấy có xảy ra chuyện gì không?”

Mễ Tu hơi nheo mắt, muốn nói lại thôi, một lúc sau anh cất tiếng: “Cách Tử xảy ra tai nạn xe cộ ở nước ngoài, Du Phong và anh Cách Hi bay qua đó trong đêm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui