Trọng Tử

Lén lút đi tìm tiểu nha đầu kia để phân cao tranh thấp, làm mất bao nhiêu là thời gian, lần này đến trễ nhất định sẽ bị trách mắng. Trác Hạo quyết tâm sẽ biểu hiện thật xuất sắc để cha mẹ vui lòng. Vì thế nên chỉ mãi tươi cười chào hỏi quan khách đang ngồi trong điện, mà không hề nhận ra, mỗi bước chân của y đi qua là vẻ mặt của mọi người đều trở nên kỳ quái, ai nấy đều nhìn chằm chằm theo bóng dáng y, giống như họ đang nhìn thấy chuyện gì đó hết sức buồn cười vậy.

Trác Hạo lập tức đi đến trước mặt Trác Diệu, quỳ xuống cao giọng: “Bái kiến phụ thân!”

Khi y cúi đầu xuống, các tân khách và đệ tử Thanh Hoa cung ở xung quanh đều quay mặt đi chỗ khác, cực lực nhẫn nhịn để nín cười.

Nhìn con trai bị mọi người cười cợt, Trác Diệu xấu hổ vô cùng, vừa bực mình vừa buồn cười nên thành ra quên luôn việc truy cứu chuyện con mình tới chậm trễ, quát lớn: “Lớn như vậy mà còn nghịch ngợm phá phách thế sao, ăn mặc thế này đi ra tiếp khách, còn ra thể thống gì nữa!”

Cứ nghĩ bị mắng vì đến muộn, ai ngờ lại bị mắng vì chuyện quần áo. Nói đến quần áo trang phục, Trác Hạo tự nhận thấy mình ăn mặc cũng rất khéo léo có phong cách cơ mà. Nhưng nghe thấy cha mắng như vậy cũng không khỏi mờ mờ mịt mịt cúi đầu kiểm tra lại y phục vài lần, rồi ngẩng lên với vẻ mặt nghi hoặc nói: “Hôm nay còn chưa chính thức đến ngày chúc thọ phụ thân, con nghĩ còn sớm cho nên chưa đổi y phục mới, bộ đồ này có gì không ổn chăng?”

Trác Diệu cuối cùng cũng không thể vòng vo được nữa, cười cười nhìn y mắng: “Bị người ta trêu chọc mà còn không biết, gây nên chuyện mất mặt xấu hổ như thế đó. Còn không mau đi thay y phục đi!”

Trác Hạo nghe vậy liền phản ứng một cách mau lẹ, lập tức phát hiện ra sau lưng mình có vấn đề. Y vốn là người đã học qua thuật pháp, nên hiểu ngay vì sao lại thành ra thế này. Nhất thời cảm thấy vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt trừng trừng nhìn bóng hình nhỏ bé kia, suýt tí nữa là phun ra lửa.

Trọng Tử làm như không biết gì, cứ vậy bước thẳng về phía Lạc Âm Phàm.

Bị một tiểu nha đầu không hề biết thuật pháp trêu chọc, cơn giận này thật không thể nào nuốt trôi được, nhưng nghĩ đến đối phương lại là khách, Trác Hạo thấy không thể phát tiết ngay ở đây được, chỉ đành nén giận, đứng dậy lui ra. Đường đường là một thiếu cung chủ của Thanh Hoa cung mà lại mất mặt trước mặt quan khách đến như vậy, chỉ nghĩ đến đó thôi là thật sự đã không muốn ló mặt ra thêm lần nào nữa rồi.

Trác Diệu quay về phía Lạc Âm Phàm: “Tiểu tử kém cỏi, khiến tôn giả chê cười rồi.”

Nhìn thấy con rùa thật bự vô cùng quen mắt trên lưng Trác Hạo, Lạc Âm Phàm đã phát hiện có điều gì đó không ổn, mơ hồ đoán được đôi chút, hơn nữa thân hình bé nhỏ bên cạnh lại liên tục lui lại nép sát vào người hắn. Bút tích đó là của ai, chẳng phải đáp án đã quá rõ ràng rồi sao.

Bướng bỉnh, thích trêu chọc cợt đùa người khác cũng không phải là chuyện gì lớn lao lắm, nhưng lại dùng mực Băng Thai để mà vẽ mới là vấn đề, với loại mực này người khác có muốn giúp xóa đi dấu vết nghịch ngợm đó cũng không làm cách nào được cả. Tiểu đồ đệ bướng bỉnh này!

Lạc Âm Phàm xấu hổ, cúi đầu liếc nhìn Trọng Tử, có ý trách cứ.

Trọng Tử khẽ chu môi ra, nhỏ giọng: “Ai bảo y bắt nạt con trước làm chi.”

Lạc Âm Phàm mặc dù không có khả năng tiên đoán Thiên Cơ như Hành Huyền, nhưng với những việc bình thường nhỏ hơn thì vẫn có thể đoán biết được. Khi đã hiểu rõ được mọi chuyện hắn cũng thấy có chút buồn cười, liền thấp giọng nói với tiểu đồ đệ: “Việc này quả thật không phải hoàn toàn là lỗi của con, nhưng con lại làm cho Trác thiếu cung chủ thất lễ trước mặt mọi người như vậy, như thế là quá đáng, còn không mau nhận lỗi với Trác cung chủ đi.”

Trọng Tử ấm ức: “Con đâu có biết y là ai chứ.”

Thấy tính tình trẻ con bướng bỉnh của Trọng Tử lại nổi lên, Lạc Âm Phàm đành phải tự mình mở miệng: “Tại hạ quản giáo không nghiêm, mong cung chủ thứ tội, khi trở về nhất định sẽ trách phạt con bé.”

Trác Diệu cũng là người phóng khoáng, nghe vậy liền cười rộ lên: “Trẻ con bướng bỉnh một chút thôi, tôn giả không cần phải quá nghiêm khắc như vậy, tại thằng bé hư đốn đó giở trò nghịch phá trước, coi như nó tự làm tự chịu đi. Ta thấy đồ nhi này của tôn giả rất ngoan ngoãn, nhu thuận đấy chứ, coi như nể mặt ta, đừng trách phạt con bé.”

Lạc Âm Phàm chưa kịp mở miệng, Trọng Tử đã cười hì hì nói trước: “Đa tạ Cung chủ bá bá.”

Trác Diệu cười rất vui vẻ nói: “Nha đầu thông minh quá, hay là con đồng ý gả cho Thanh Hoa cung đi, làm con dâu của bá bá, con thấy sao?”

Vừa mới chỉnh Trác tiểu công tử xong, bây giờ làm sao dám lấy y chứ, hơn nữa Trọng Tử nào muốn rời khỏi sư phụ đâu! Trọng Tử đỏ mặt, không chút do dự, lớn tiếng cự tuyệt: “Con không muốn!”

Lời từ chối này quả thật là vô cùng thất lễ, không nể nang mặt mũi của ai cả, nhưng đây là lời nói của trẻ con nên mọi người chỉ cảm thấy thú vị, có chút hiếu kỳ mà thôi. Bởi thế nên Trác Diệu cố nín cười, hỏi: “Tại sao con lại không chịu, lẽ nào Thanh Hoa cung chúng ta không tốt sao? Hay là con chê Hạo nhi ngốc quá?”

Trọng Tử lén liếc nhìn Lạc Âm Phàm, mặt càng đỏ hơn: “Con muốn ở bên cạnh sư phụ.”

Lúc này không chỉ có Trác Diệu, mà cả các vị quan khách ngồi trong điện cũng cười rộ lên, đồng loạt nói: “Tôn giả thu được đồ đệ tốt quá, rất hiếu thuận!”

Lạc Âm Phàm cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Biết rõ là chuyện vui miệng nói đùa cùng nhau thôi, nhưng chẳng may mà chuyện đùa biến thành thật thì quả thật chẳng biết phải làm sao. Trời sinh sát khí là chuyện vô cùng nguy hiểm, tất nhiên là không thể nhận lời được. Nhưng khổ nổi Trác Diệu lại đâu biết chuyện này, bởi vậy nếu như hắn từ chối thẳng thừng trước mặt mọi người thì sẽ làm cho y mất mặt, khi đó hẳn sẽ tổn hại đến mối giao tình tốt đẹp của hai phái.

Tiếng cười đùa vừa dứt, bỗng nhiên có người vào trong điện báo: “Vân sư cô trở về mừng thọ Cung chủ!”

Trác Diệu vốn đang kéo Trọng Tử lấy đồ ăn cho cô bé, nghe vậy vỗ tay nói: “Nha đầu kia cuối cùng cũng chịu về!”

Xa xa, một cụm mây trắng bay tới.

……

Đám mây trắng chậm rãi hạ xuống, đứng trên đám mây trắng ấy là một tiên tử yểu điệu thục nữ, xinh đẹp đến động lòng người. Mày cong như dãy núi mùa xuân, ánh mắt trong như làn nước hồ thu, xanh biếc dập dờn, sáng trong như ngọc.

Thần thái nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng không ủy mị, yếu ớt.

Một thân váy trắng, trên vai có quàng thêm một chiếc khăn màu xanh ngọc, khiến cả người nhìn qua thật thư thái nhẹ nhàng, giống như một làn mây trắng đang nâng đỡ một phiến lá xanh. Trên cánh tay trắng ngần tuyệt đẹp mang theo một cái giỏ thuốc nhỏ màu xanh lam, trong cái giỏ màu lam ấy có một ít dược thảo vẫn còn xanh màu lá.


Các tân khách, dù là nam hay nữ, cũng đều nhìn chằm chằm không rời mắt được khỏi tiên tử ấy, trong đáy mắt ai cũng đều hiện lên một sự thưởng thức và khen ngợi.

Tay phải của Trác Vân Cơ khẽ kéo làn váy, nhẹ nhàng bước xuống khỏi cụm mây, nhẹ nhàng khom người hành lễ, đôi cánh hoa đào khẽ hé mở, giọng nói mềm nhẹ như của những người truyền giáo khắp thế gian: “Vân Cơ vội vàng quay về để mừng thọ ca ca, chúc ca ca tiên thọ vô cương.”

Trác Diệu khẽ nói ý bảo nàng đứng dậy: “Tôn giả đang ở đây.”

Sau một thân liễu tán xanh mướt đang nhẹ nhàng rủ xuống, vừa thực lại giống như mơ, một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ngay ngắn nơi đó. Người nàng chờ đợi đã biết bao ngày nay lại hiển hiện ngay trước mắt, Trác Vân Cơ có thể nào mà không nhìn thấy được. Nghe huynh trưởng nói như vậy, liền tiến lên hành lễ, cố gắng đè nén nỗi vui sướng trong lòng, nhìn Lạc Âm Phàm: “Nhiều năm không gặp, tôn giả vẫn mạnh khỏe chứ?”

Lạc Âm Phàm gật đầu: “Ta vẫn tốt, tiên tử hành tẩu thế gian, cũng thực đáng trân trọng.”

Đôi hàng mi dài khẽ hạ xuống, như muốn giấu đi một chút ánh sáng bừng lên trong đáy mắt, Trác Vân Cơ mỉm cười, cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của mình trở nên bình thản: “Sau khi từ biệt lần trước, cũng đã nhiều lần tiểu nữ muốn lên Nam Hoa bái kiến tôn giả, nhưng lại e ngại sẽ quấy rầy sự thanh tịnh của tôn giả.”

Lạc Âm Phàm nghe Trác Vân Cơ nói vậy chỉ nhẹ giọng đáp lại: “Nghe nói mấy năm nay tiên tử lui tới thế gian cứu người, ta cảm thấy rất vui.”

Trác Vân Cơ khẽ giật giật khóe môi, không nói thêm gì nữa.

Đã mấy chục năm trôi qua mà người trước mặt chẳng khác đi dù chỉ là một chút, giọng nói cũng vẫn như năm đó, giọng điệu thật thản nhiên. Giọng điệu ấy lộ ra nhiều hàm ý khen ngợi lẫn tán thưởng. Nhưng, trong giọng điệu ấy từ đầu đến cuối cũng không có một chút gì có thể khiến Trác Vân Cơ kỳ vọng được cả.

Trác Diệu thở dài trong lòng, đành chuyển hướng câu chuyện để em gái y có thể đến ngồi bên người y.

Trọng Tử nhìn Trác Vân Cơ, rồi lại nhìn sang Lạc Âm Phàm, có chút giật mình.

Trên đời này lại có tiên tử đẹp đến như thế ư!

Không chỉ có ngoại hình đẹp, mà giọng nói cũng vô cùng dễ nghe. Lại còn có tấm lòng Bồ Tát làm thuốc cứu người. Mỗi hành động cử chỉ đều toát lên thần thái dịu dàng điềm đạm, ở một mức độ nào đó lại có nét phảng phất giống như sư phụ của cô bé. Làm cho người ta vô tình mà nảy sinh thiện cảm.

Chỉ là, lúc vị tiên tử xinh đẹp ấy nhìn sư phụ của cô bé, trong ánh mắt ngoại trừ sự tôn kính, so với người khác còn có gì đó không thể nói rõ ra được, mà cái gì đó ấy không chỉ là một chút. Ánh mắt đó rất giống với ánh mắt của Ngọc tiên tử khi nhìn Côn Luân quân.

Tương lai sau này vị tiên tử xinh đẹp này sẽ thay thế mình ở bên cạnh sư phụ như mình bây giờ sao?

Nhưng ngoại trừ vị tiên tử này ra, quả thật không thể tìm thấy được một người con gái nào xứng đáng ngồi vào vị trí ấy được cả.

Trọng Tử không tự chủ được nắm chặt tay ghế dựa, không chỉ không còn chút vị giác gì mà ngay cả tâm tư cũng chẳng còn lưu lại nơi náo nhiệt này nữa.

…………….

Ban ngày, Hải Lâu là nơi thanh tĩnh nhất Thanh Hoa cung. Nhưng khi màn đêm buông xuống, nó sẽ không còn sự an tĩnh như vậy nữa, từng đợt từng đợt gió rít gào, mây đen che kín khoảng không phía trên mặt biển, sóng đánh vào đá ngầm cuồn cuộn bốc cao lên trắng xoá như những trận mưa tuyết. Không bao lâu sau, sấm sét đánh rầm rầm trên mặt biển, mưa gió dữ dội khắp nơi. Nhưng chỉ có duy nhất Thanh Hoa cung, không hề có một giọt mưa nào rơi rớt.

Cảnh vật xung quanh càng trở nên mờ mịt.

Một bóng dáng màu trắng đứng vững vàng sát thành lan can, gương mặt nhìn thẳng ra biển rộng, chỉ để lại đàng sau một dáng hình đã vô cùng thân quen.

Ngay cả bóng dáng, cũng đã toát ra vẽ bình tĩnh và an hoà, giống như có thể ngắm nhìn đến thế nào cũng cảm thấy không thoả mãn, càng nhìn lại càng muốn được gần gũi với người đó hơn nữa. Chỉ vì hình bóng ấy thôi đã khiến nàng miệt mài mãi miết đuổi theo không ngừng nghỉ. Bởi vì lòng nàng vốn chẳng còn gì đáng để lưu tâm để ý nữa, nhưng chỉ vừa nhìn thấy bóng dáng của người đó thôi, thì dẫu cho là đang ở giữa cảnh biển trời hung hãn nhất lập tức tất cả mọi thứ cũng đều trở thành cảnh ngày xuân tươi đẹp an hoà.

Cho tới hôm nay, bóng dáng đó vẫn cách xa nàng đến vậy.

Người theo đuổi hắn, vốn đâu chỉ có một mình nàng.

Nhưng nàng vẫn không muốn buông tay, nỗ lực kiên trì theo đuổi, chỉ mong có một ngày hắn quay đầu nhìn lại, thì người đầu tiên hắn nhìn thấy sẽ là nàng.

“Vân tiên tử?” Hắn quay người lại, giọng điệu vẫn luôn bình tĩnh như từ trước tới nay, lại có thêm phần khách sáo xa lạ.

Trác Vân Cơ quay mặt qua một bên, làn tóc đen tung bay trong gió: “Tôn giả vẫn nên giống như ngày xưa, gọi tiểu nữ là Vân Cơ đi.”

Lạc Âm Phàm không nói gì, nhìn thoáng qua đánh giá Trác Vân Cơ một lát, trong mắt có chút tiếc hận lại thêm vài phần trách cứ: “Năm đó nàng đã bỏ ra quá nhiều công sức rồi, đã bao nhiêu năm trôi qua mà có vẻ như cũng chưa có mấy ích lợi nhỉ.”

Trác Vân Cơ trầm mặc một hồi lâu, thấp giọng nói: “Trong lòng tiểu nữ có chấp niệm, tiến bộ liệu có ích chi?”

“Đã là chấp niệm thì nên sớm buông tay.” Lạc Âm Phàm cũng không hỏi gì, lại xoay người nhìn ra biển rộng: “Nhưng cũng nhờ có chấp niệm nên mới ra ngoài tìm kiếm được những khoảng trời riêng như thế. Nghe nói mấy năm gần đây nàng chuyên tâm luyện thuốc, cứu nhân độ thế, công đức vô vàn. Có thể nói vừa có lợi lại vừa có hại, cũng coi như không uổng công nàng đã bỏ ra để tu hành nên.”

Giọng nói không nhanh không chậm, vừa nhu hòa lại rõ ràng, vẫn giống như những lời dạy dỗ năm xưa.

Muốn thay đổi, nhưng lại sợ bị thay đổi, cuối cùng vẫn là chẳng có gì thay đổi cả. Có lẽ như vậy đã là kết quả tốt nhất rồi.

“Tôn giả nói phải.” Trác Vân Cơ mỉm cười, nhưng ở trong lòng lại là sự phản bác kịch liệt: “Không!”.


Luyện thuốc cứu người, tất nhiên đó là tâm niệm của nàng. Nhưng lý do lớn hơn khiến nàng làm như thế thì chỉ có nàng mới biết rõ. Từ chối những lời cầu hôn khắp tứ phương, không quan tâm đến việc huynh trưởng nhất quyết ngăn cản nàng một mình đơn thân độc mã xuống hạ giới. Nơi nào có ma tộc tác loạn, nàng liền tới đó luyện thuốc cứu người. Bởi chỉ có như vậy mới được nhìn thấy hắn, chỉ bởi muốn giúp đỡ hắn “bảo vệ chúng sinh”, cho dù là kẻ đầu gỗ hẳn là cũng phải hiểu được tâm ý của nàng rồi chứ. Thế nhưng hắn vẫn thờ ơ. Là hắn vô tình thật hay là cố ý lảng tránh nàng đây?

Trác Vân Cơ tiến lên nói: “Tôn giả còn nhớ rõ...”

Lạc Âm Phàm cắt ngang lời Trác Vân Cơ: “Trọng nhi.”

Phía sau cách đó không xa, một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm hai người.

Vốn định đi tìm sư phụ, nhưng vừa ra cửa đã thấy cách đó không xa sư phụ cùng với Vân tiên tử đang nói chuyện, Vân tiên tử vẫn dùng ánh mắt như lúc ban ngày nhìn sư phụ mình. Hai người đứng gần nhau, áo màu trắng, tay áo màu xanh, vừa giống như một đoá sen trắng trên nền lá xanh thẳm, lại vừa giống như Tử Trúc Phong trên mặt biển mây trắng muốt trải rộng. Vừa tôn nhau lên, làm nổi bật lẫn nhau nhưng đồng thời lại cũng hài hoà đến động lòng người. Trọng Tử trong lòng hoảng hốt, ngơ ngơ ngác ngác bước chân vô thức tiến lại mà chẳng biết chẳng hay.

Lạc Âm Phàm giới thiệu: “Tiểu đồ đệ của ta mới thu nhận, Trọng Tử.”

Trác Vân Cơ miễn cưỡng khẽ cong khoé môi lên, đưa tay kéo Trọng Tử. Nhìn thoáng qua đôi mắt to tròn lúng liếng nhưng lại thoáng vương chút ưu thương, nàng nhịn không được lại có một chút ngẩn ngơ, trong lòng chợt nổi lên vài phần chua xót.

Đứa trẻ này thương tâm ư? Không đúng, chờ cô bé lớn lên rồi mới biết được thế nào mới thật sự là thương tâm. Đã tiếp cận hắn, gần gũi hắn, thì sẽ không còn cơ hội nào để thoát ra được nữa. Nhưng ít nhất hiện tại cô bé đang được cận kề bên hắn, chỉ điều ấy thôi cũng đã khiến biết bao người phải ngưỡng mộ rồi, cho dù trong tương lai, người tuyệt vọng nhất lại cũng sẽ chính là cô bé.

Trác Vân Cơ chậm rãi rút tay về: “Tiểu nữ đi về trước, trong hai ngày này Vạn Kiếp sẽ đến, tôn giả cần phải để ý.”

Lạc Âm Phàm gật đầu.

Trác Vân Cơ xoay người, nhanh chóng rời đi.

Trọng Tử nhìn theo dáng lưng kia, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.

Lạc Âm Phàm gọi cô bé: “Trọng nhi?”

Đôi mắt to tròn kia không có vẻ lanh lẹ linh hoạt giống thường ngày, mà lại lộ ra rất nhiều sự quẫn bách lẫn kích động, Trọng Tử cúi đầu: “Sư phụ...” Vừa thốt ra được hai chữ thì đã bị một cơn gió to thổi bạt vào làm cô bé hắt xì một cái thật mạnh.

Xem ra con bé đã đứng hứng gió lâu rồi. Lạc Âm Phàm kéo tay Trọng Tử, phát hiện bàn tay nhỏ bé quả nhiên rất lạnh lẽo, không khỏi nhíu mày: “Con chưa tu được tiên cốt, không thể đứng ngoài gió lâu được.”

Nói xong liền kéo tiểu đồ đệ vào trong phòng, rồi ngồi xuống ghế, nói: “Con mau quay về phòng mặc thêm áo vào.”

Trọng Tử không chịu rời đi: “Con không lạnh.”

Trẻ con luôn tùy hứng, Lạc Âm Phàm bất đắc dĩ ép Trọng Tử uống vào mấy viên đan dược.

Trọng Tử bỗng nhiên hỏi: “Vân tiên tử quen sư phụ sao?”

Lạc Âm Phàm nhìn tiểu đồ đệ đang có chút tò mò: “Vân tiên tử là em gái ruột của Trác cung chủ, thông minh hiếu học từ nhỏ. Năm đó sư phụ hay lui tới Thanh Hoa cung, thấy nàng ấy rất có linh khí nên có chỉ dạy sơ qua vài lần. Nay nàng ấy hạ phàm cứu được rất nhiều người, Trọng nhi, con phải học tập tiên tử.”

Trọng Tử “Dạ” một tiếng, ngẫm nghĩ một chút lại hỏi tiếp: “Sư phụ sẽ lấy Vân tiên tử làm thê tử sao?”

Lạc Âm Phàm nhất thời dở khóc dở cười, vô cùng xấu hổ.

Hắn sống trên đời cũng đã mấy trăm năm, nỗi lòng của Trác Vân Cơ làm sao mà hắn không biết chứ. Ngày ấy thấy nàng rất có thiên phú, tính tình lại thiện lương, cho nên mới thuận tiện chỉ lối tu hành, chỉ có ý dẫn dắt hậu bối mà thôi. Nhưng nào ngờ lại dẫn đến việc Trác Vân Cơ sinh ra tình này ý nọ, từ chối mọi lời cầu hôn, một mình xuống hạ giới, cố chấp cho đến tận bây giờ. Hắn không thể đáp lại, chỉ đành lảng tránh khắp nơi, cố ý gây hấn tạo sự bất hoà để chặt đứt hết mọi ý niệm trong đầu nàng. Nhưng không ngờ ngay cả một đứa trẻ cũng nhận ra được chuyện ấy.

Đôi mắt to tròn vẫn nhìn chăm chú vào Lạc Âm Phàm, không hề chớp mắt.Lần đầu tiên trong đời Lạc Âm Phàm không còn giữ được sự bình tĩnh vốn có, cảm thấy có chút đau đầu. Thu nhận nữ đồ đệ dường như là một sự sai lầm rồi thì phải. Tâm tư nữ đồ đệ thường rất mẫn cảm. Tương lai lớn lên chút nữa, thì sự tò mò với mọi thứ lại càng mạnh mẽ, nhất định sẽ càng có nhiều vấn đề muốn biết, muốn hỏi. Thân là sư phụ tất nhiên phải kèm luôn trách nhiệm giải thích mọi thắc mắc cho con bé rồi. Đến khi đó thì phải làm thế nào mới tốt đây?

Thật sự tìm không ra lời nào thích hợp để mà giải thích cho tiểu đồ đệ, Lạc Âm Phàm đành phải nghiêm mặt lại: “Không được nói bậy, ai nói với con những lời này thế hả.”

Trọng Tử nhỏ giọng nói: “Trong tương lai sư phụ sẽ cưới vợ, rồi sẽ đem con gả cho người khác?”

Lạc Âm Phàm nghe vậy bỗng sửng sốt, nhớ tới mấy câu nói đùa vui lúc ban ngày của Trác Diệu, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần áy náy. Sát khí chưa trừ được làm sao có thể lập gia đình, chỉ sợ chờ đến lúc hắn tu thành Kính Tâm thuật thì lại chậm trễ cho con bé mất rồi.

Lạc Âm Phàm lắc đầu: “Tạm thời sư phụ vẫn chưa có ý niệm thành gia lập thất, cũng sẽ không đem con gả cho người ngoài.”

Trọng Tử nghe thấy vậy mừng rỡ vô cùng: “Đúng vậy, dù sao cũng có con bên cạnh sư phụ rồi.”

Lời nói tuy rằng có chút quá phận nhưng ngược lại lại thể hiện sự hồn nhiên không chút tạp niệm của con bé, Lạc Âm Phàm lại càng thêm đau đầu không biết phải nói gì nữa, đồng thời cũng yên tâm hơn, chuyển sang chuyện khác: “Ngày thường sư phụ dạy con thế nào, thân là khách sao lại có thể trêu chọc cợt đùa với chủ nhà như thế hả?”

Nói đến việc lúc sáng, Trọng Tử lập tức xụ mặt xuống, rõ ràng là Trác Hạo khinh thường mình không có tiên thuật, thiếu chút nữa hại chết mình không nói, còn cố ý lôi mình ra trêu chọc. Cho nên mới trêu chọc lại y một chút xíu mà. Trọng Tử cảm thấy ấm ức trong lòng.


Lạc Âm Phàm biết đồ đệ của mình vẫn không phục, lại tiếp tục dạy dỗ: “Trác công tử khiêu chiến với con là bởi không biết con chưa học tiên thuật. Nhưng con trêu chọc cậu ấy như vậy là rõ ràng con không đúng.”

Trọng Tử càng dẫu miệng ra, cho dù y có bắt nạt mình cũng không sao, nhưng ai bảo y lại dám lôi sư phụ vào, dám chê cười sư phụ cơ chứ!

Lạc Âm Phàm hiểu được tâm tư của đồ đệ, thở dài, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút: “Một người cao hay thấp, bản lĩnh hay không, không phải ở sự háo thắng thể hiện sự mạnh yếu. Mà là phẩm hạnh, là đạo đức trong tâm hồn. Người khác nói thế nào thì cũng có liên quan gì đến chúng ta đâu nào. Người trong tiên môn không cần phải để ý những chuyện nhỏ nhặt như thế, nhưng con lại vì một chút việc này mà làm ra những việc để trêu chọc cợt đùa người khác như thế, con có thấy sai không?”

Trọng Tử cảm thấy thầm phục trong lòng, cúi đầu không nói lời nào.

Lạc Âm Phàm nói: “Đêm mai Trác cung chủ mở tiệc mừng thọ, ma tôn Vạn Kiếp sẽ đến, đến lúc đó bên ngoài nguy hiểm vô cùng, con nên ở lại Hải Lâu này. Ở đây yên tĩnh, Vạn Kiếp sẽ không chú ý đến. Sư phụ cùng Trác cung chủ đã bàn bạc rồi, Trác tiểu cung chủ mặc dù còn trẻ, nhưng tu luyện cũng đã có chút thành tựu, nên để cậu ấy ở lại đây trông nom con. Con nhớ phải đối đãi với cậu ấy cho hợp lễ nghĩa.”

Nghĩ đến dáng vẻ của Trác Hạo khi gọi mình là ‘Tiểu nương tử’, Trọng Tử lập tức cự tuyệt: “Con không cần!”

Lạc Âm Phàm trầm mặt trách mắng: “Trọng nhi!”

Trọng Tử ấm ức chạy ra khỏi phòng: “Ai cần y bảo vệ kia chứ!”

Phòng cách vách truyền đến tiếng đóng cửa thật mạnh, Lạc Âm Phàm vừa bực mình vừa buồn cười, có chút bất đắc dĩ. Tiểu đồ đệ này được hắn nuông chiều riết nên thành quen mất rồi, lại bắt đầu cứng đầu không chịu nghe lời nữa rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau khi thức dậy, Lạc Âm Phàm đã không còn ở trong phòng. Trọng Tử ảo não, muốn đi tìm lại chần chờ, cuối cùng cũng cố gắng nhẫn nhịn mà không đi. Hiện tại, chắc chắn sư phụ đang bàn bạc với Trác cung chủ biện pháp đối phó với tên ma tôn Vạn Kiếp kia rồi. Cho nên người sẽ không rãnh để chăm sóc trông nom cho mình nhiều nữa, mình không nên chạy lung tung khiến cho sư phụ phải lo lắng.

Nhưng sư phụ có biết hay không, cô bé thật sự rất lo lắng cho sư phụ?

Người trong Tiên môn không cần ăn cơm, Trọng Tử một mình ngồi ghé mặt vào thành lan can nhìn ra mặt biển mênh mông tít tắp suốt cả một ngày. Mãi đến lúc ánh hoàng hôn buông xuống, mới có một đệ tử của Thanh Hoa cung ghé lại đưa cô bé đến tiệc chúc thọ.

Trong điện Cửu Trọng, dưới ánh minh châu chiếu rọi sáng rõ như ban ngày, quang cảnh tiệc chúc thọ diễn ra thật náo nhiệt, hương rượu lan toả ra khắp cả điện, cây trái tươi ngon bày biện thật đẹp mắt. Mấy ngàn đào mừng thọ chất cao như núi. Trong phòng nơi nơi đều là quan khách, tiếng trò chuyện cười đùa hoan hô khích lệ vang lên không ngớt. Nhưng giữa bầu không khí nhìn có vẻ như vô cùng náo nhiệt và thoải mái này, dường như lại có một chút gì đó khẩn trương ngầm lan toả trong khắp cái bầu không khí ấy. Mọi người đều có thể nhận ra nội tình một cách rất rõ ràng, ai nấy cũng đã không còn vẻ tự tại như ngày hôm trước nữa.

Vì để đảm bảo an toàn cho quan khách, các đệ tử đứng bên ngoài cửa thoạt nhìn có vẻ như chỉ lo ân cần tiếp đãi các tân khách đến mừng thọ, nhưng thật ra đều đang âm thầm đề phòng cẩn mật vô cùng.

Chung quanh bài trí thật hoa lệ, không khí náo nhiệt ấy vẫn không xua đi được sự khẩn trương và lo lắng trong lòng Trọng Tử, cô bé căn bản không có chút tâm trí nào để bận tâm để ý những chuyện xung quanh lúc này cả.

Lạc Âm Phàm vẫn ngồi kế bên Trọng Tử như trước, mái tóc dài đen như mực rủ xuống đất, thần sắc vẫn luôn là vẻ thong dong, bình tĩnh vạn năm không thay đổi. Thỉnh thoảng có người lại mời rượu, hắn cũng sẽ nâng chén đáp lễ.

Trọng Tử ngồi kế bên nhẹ nhàng kéo Lạc Âm Phàm: “Sư phụ.”

Lạc Âm Phàm đã sớm chú ý đến vẻ bất thường của tiểu đồ đệ: “Con làm sao vậy?”

Trọng Tử muốn nói chuyện, nhưng lại sợ có người nghe được nên đưa tay lên vòng qua cổ sư phụ kéo xuống.

Thật ra chỉ cần lập một cái kết giới thì người khác sẽ không thể nghe được bất cứ thứ gì, hai thầy trò thân mật như thế này, Lạc Âm Phàm cảm thấy có chút không ổn, nhưng giờ phút này mà giải thích thì thật sự có hơi phiền toái. Nghĩ đồ đệ của mình tuổi còn nhỏ, tâm hồn còn non nớt cũng chẳng hiểu biết gì nhiều, nên thôi hắn cũng chẳng cần phải cố kỵ câu nệ mà làm gì, cúi thấp đầu xuống.

Trọng Tử ghé sát vào tai Lạc Âm Phàm nhỏ giọng thì thầm: “Con nghe nói tên ma tôn ma giới kia mạnh ơi là mạnh, rất nguy hiểm đó sư phụ.”

Giọng nói chứa đầy sự lo lắng quan tâm, Lạc Âm Phàm nghe vậy trong lòng có chút ấm áp. Giờ mới biết được tâm tư của tiểu đồ đệ, hắn bèn lên tiếng an ủi: “Lần này có rất nhiều người, sư phụ không sao đâu. Con phải cùng Trác tiểu cung chủ ngoan ngoãn ở Hải Lâu, không được chạy lung tung, nhớ kỹ chưa nào?”

Trọng Tử gật đầu: “Bắt được ma tôn rồi sư phụ nhanh nhanh quay về tìm con nha.”

Lạc Âm Phàm gật đầu đồng ý, đang định nói thêm gì đó, đột nhiên trên chiếc bàn dài trước mặt có sự thay đổi.

Giữa cái bàn xanh biếc bỗng mọc lên một mầm cây xanh non, mầm cây dần dần lớn lên, trong chốc lát đã biến thành một cây đào tán rộng rợp trời, cành lá rậm rạp. Giữa những tán lá ấy thấp thoáng mấy trăm trái đào tiên hồng hồng treo lơ lửng, đó chính là đào ngũ hành đặc trưng của Thanh Hoa cung, trăm năm mới kết quả. Người phàm ăn vào một trái sẽ tăng tuổi thọ thêm 20 năm, tiên nhân ăn vào cũng sẽ tăng tu vi. Chúng tân khách đồng loạt trầm trồ ngợi khen. Một lát sau, đào tiên đều đồng loạt rơi xuống, bay vào trong đĩa ngọc phỉ thuý đặt trước mặt mỗi quan khách. Yến hội bắt đầu bước vào giai đoạn cao trào.

Lạc Âm Phàm và Trác Diệu liếc nhau, đứng dậy dường như muốn rời đi.

Trọng Tử hiểu được đã xảy ra chuyện gì, không tự chủ được bàn tay giữ chặt góc áo của Lạc Âm Phàm.

“Đào tiên này có thể tăng tu vi, con ăn đi.” Lạc Âm Phàm nhẹ nhàng ấn bả vai của tiểu đồ đệ xuống, xoay người biến mất.

Một lát sau, Trác Diệu cùng mười mấy vị tiên trưởng khác cũng nhân dịp mọi người chưa kịp chuẩn bị lục đục rời đi.

Đào tiên bày ra trước mặt, nhưng như thế nào Trọng Tử cũng nuốt không trôi, chỉ ngồi ngẩn ngơ cả người ra. Bỗng nhiên có người bước lại phía trước cô bé, nhìn thấy rõ khuôn mặt lạnh lùng của người nọ, da đầu Trọng Tử nhất thời run lên, thầm than không ổn rồi.

Trác Hạo không nói lấy một lời, vươn tay kéo Trọng Tử, theo một con đường nhỏ đi thẳng một mạch về Hải Lâu mới chịu dừng lại.

‘Xong rồi, nhất định là y vẫn nhớ kỹ con rùa bự kia rồi. Làm y phải xấu mặt trước bao nhiêu người thế kia, chắc chắn y vẫn còn đang rất tức giận mình đây mà!’ Trọng Tử cuống quít giãy khỏi tay Trác Hạo hướng về phòng mình vọt lẹ.

Một bàn tay túm lên cổ cô bé.

Trác Hạo hừ nhẹ: “Muốn chạy sao?”

Trọng Tử giãy dụa: “Lớn như vậy còn bắt nạt người khác, không biết xấu hổ!”

Trác Hạo nhếch mi nói: “Ta nào dám xem thường ngươi, trước mặt người nhiều như vậy mà dám làm cho ta xấu mặt?”

Trọng Tử kêu lên: “Nếu không buông ta ra, ta sẽ nói cho sư phụ biết!”


“Nói với tôn giả?” Trác Hạo cười nhếch mép, ánh mắt nhìn như thế nào cũng không thấy ý tốt ở đâu cả: “Chính miệng tôn giả phân phó cho ta ở đây cùng với tiểu sư muội. Bởi vậy nếu như tiểu sư muội không nghe lời mà cứ chạy lung tung, thì thứ lỗi cho ta phải thất lễ với muội rồi.”

Trọng Tử vểnh mặt lên thách thức: “Ai cần ngươi ở bên cạnh!”

Trác Hạo cũng không hề khách khí: “Chuyện hôm qua ta còn chưa tính toán xong đâu, để coi ta xử lý ngươi thế nào nhé.”

Trọng Tử chột dạ, sau một lúc lâu nói: “Đâu phải do ta cố ý, ai kêu ngươi vô lễ với ta trước làm chi.”

Trác Hạo rốt cuộc tuổi cũng lớn hơn, nên sao lại đi so đo với một cô bé được. Chỉ là vì hôm nay Vạn Kiếp sẽ đến, vốn định sẽ đi theo mọi người để mở rộng tầm mắt, được trực tiếp nhìn thấy ma tôn mạnh nhất của ma giới kia như nào. Nào ngờ lại bị phụ thân bắt tới đây trông chừng một tiểu cô nương thế này đây, bởi vậy nên trong lòng không khỏi có chút tức giận.

“Kêu một tiếng ca ca đi, ta sẽ thả ngươi ra.”

“Còn lâu!”

Trác Hạo chẳng buồn đôi co với Trọng Tử nữa, nên bỏ tay ra: “Thật ư? Đầy nữ hài tử muốn gọi ta là ca ca kia kìa, chẳng cần một nha đầu xấu xí như ngươi gọi ta làm gì cả.”

Nha đầu xấu xí? Cô bé tuy rằng không có được khuôn mặt xinh đẹp như Vân tiên tử, nhưng sao lại xấu xí được! Không biết vì sao, Trọng Tử lại trở nên nóng giận, căm tức nhìn Trác Hạo mắng xối xả: “Tiểu tử xấu xí! Sư phụ ta đẹp hơn ngươi, Tần Kha sư huynh cũng đẹp hơn ngươi! Bộ dạng ngươi xấu xí chết đi được!”

Trác Hạo trừng lớn mắt: “Ngươi dám mắng ta?”

Trọng Tử ưỡn ngực: “Ta mắng ngươi đó!”

Trác Hạo nhìn cô bé sau một lúc lâu, bỗng nhiên cúi mặt xuống cười rất gian xảo: “Ngoan nào, mắng lại cho ta nghe một chút nữa đi.”

Trọng Tử lại rất nghiêm túc tính lại mắng một lần nữa, nhưng lúc này chỉ thấy mình há miệng ra, nhưng chẳng có một tiếng nào phát ra cả.

Trác Hạo khoái chí cười to.

Biết đấu không lại y, Trọng Tử tức giận đến đỏ bừng mặt, cũng không xin y tha thứ, xoay người bước vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Chỉ là một cánh cửa mà thôi, đối với Thanh Hoa Trác tiểu cung chủ mà nói căn bản chẳng là gì cả, vì thế lúc Trác Hạo xuyên tường đi vào, nhìn thấy một cô bé mắt ửng đỏ ngồi ngẩn người ở trên giường.

Bộ dạng cô bé vốn đã xinh đẹp, lúc khóc trông lại khang khác, so với mấy nha đầu suốt ngày vây quanh mình kia còn có vẻ đẹp hơn nhiều! Trác Hạo âm thầm khen ngợi trong lòng, bước qua ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nói: “Thôi đừng khóc mà, ta nói muội xấu xí chỉ là trêu chọc muội thôi mà, khóc cái gì mà khóc, con gái thật là phiền toái.”

Trọng Tử nhìn cái ghế, hàng lông mi dài thật dài khẽ chớp hai cái.

Quả thật là rất xinh đẹp! Trác Hạo vẫn đang còn đắc ý, ngồi dựa vào cái ghế ngắm nhìn Trọng Tử, tâm tình tốt hẳn lên. Cuối cùng đưa ra một quyết định để an ủi cô bé: “Ngoan, chỉ cần muội nghe lời, ta sẽ giải pháp thuật cho muội, nhé?”

Trọng Tử lại chớp mắt mấy cái nữa, trên mặt dường như nhịn không được để lộ ra vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Trác Hạo nhãn lực sâu sắc, liền phát hiện ra ngay có gì đó không ổn, lập tức thu ý cười trên môi lại, cả người ngây ra mất một lúc lâu, rồi bỗng nhảy dựng lên khỏi ghế, vừa quay đầu nhìn lại phía sau người mình vừa nghiến răng nghiến lợi: “Nha đầu xấu xa, ngươi... Ngươi...”

Nghĩ đến việc trên mông Trác Hạo có một con rùa thật bự, Trọng Tử ôm bụng cười lăn lóc mặc dù không hề phát ra tiếng động nào.

Trác Hạo tức giận, bước tới gần cô bé: “Có tin ta lại vất ngươi xuống biển không hả?”

Trọng Tử cười nhiều đến mức chảy cả nước mắt ra, đôi mắt to ngập nước, lui vào trong tường.

Thấy nha đầu kia đoán biết mình sẽ không dám làm như vậy, Trác Hạo cũng chỉ đành bất đắc dĩ chấp nhận mà thôi. Pháp lực của mực Băng Thai rõ ràng là không xóa bỏ được, cứ để thế này nếu có người nào đó tới mà nhìn thấy, chẳng phải là lại bị mất mặt thêm một lần nữa hay sao? Nơi đây hẻo lánh, tạm thời sẽ không có người đến đâu, không bằng chạy thật nhanh về thay đồ cái đã rồi nói sau. Nghĩ thế nên Trác Hạo lập tức xoay người rời đi, trước khi đi vẫn không quên bỏ lại một câu: “Xem ra là ngươi thích làm người câm đây mà, vậy thì cứ làm thêm một lúc nữa đi nhé, ở yên đó đừng có mà chạy lung tung đấy.”

Nhìn bóng dáng Trác Hạo rời đi, Trọng Tử nhảy xuống giường, đi đến bên cửa sổ.

Màn đêm bao phủ Thanh Hoa cung, gió biển thổi thật mạnh khiến cây cối ngả nghiêng ào ào rung động, tiếng sóng biển đánh ầm ầm vào bờ vang đi thật xa, mặt đất dưới chân giống như đang run lên từng đợt.

Trọng Tử không phải là một cô bé ngốc nghếch, mới vừa rồi sư phụ và mấy người Trác cung chủ lấy cớ rời đi, khẳng định là Ma Tôn Vạn Kiếp đã đến Long Chi Uyên gì đó cứu người rồi. Không biết bọn họ và sư phụ hiện giờ như thế nào nữa? Trọng Tử lo lắng vô cùng, chỉ hận là không thể chạy ra ngoài tìm ai đó hỏi thăm một chút. Đáng tiếc cái gì cô bé cũng không được làm, nếu chạy lung tung, không may lại giống như lần trước bị Phong ma hay gì gì đó bắt được thì có phải là lại gây thêm phiền phức cho sư phụ hay không, làm cho sư phụ sốt ruột thêm mấy phần chứ chẳng được gì cả.

Cho nên Trọng Tử vẫn ngoan ngoãn quay lại giường ngồi ngơ ngẩn ở đó.

Gió biển, sóng biển, hết gần lại xa, hết xa lại gần, từng tiếng từng tiếng như dội thẳng vào trong tâm trí của Trọng Tử, lại càng khiến cho lòng dạ cô bé nôn nao, lo lắng.

Ngoài cửa tự nhiên có người đến!

“Ngươi còn muốn bám lấy ta bao lâu nữa chứ.” Giọng của một nữ nhân trẻ tuổi vang lên, giọng điệu rất lạnh lùng, không chút khách khí.

Ngay sau đó, một giọng nam nhân vang lên, với giọng nói này cũng có thể đoán được, tuổi của nam nhân này cũng không lớn.

“Để ta phá vỡ kết giới, mang nàng ra ngoài.”

Giọng nói khàn khàn, nhưng dễ nghe vô cùng, lại có chút gì đó khá quen thuộc, nhưng dường như cũng rất xa lạ. Chất giọng có chút suy yếu, lộ ra rất nhiều mệt mỏi, chất giọng ấy giống như có một loại ma lực xui khiến thúc giục người ta tiến vào mộng cảnh, lại vừa khiến người ta có cảm giác như được an ủi, nghe được giọng nói này giống như là chẳng có gì phải sợ cả, cũng không cần phải lo lắng để ý gì nữa cả.

Thời gian lúc này vẫn còn sớm, tiệc mừng thọ còn chưa kết thúc, những người còn lại đều chạy tới Long Chi Uyên để vây bắt ma tôn, ai lại rảnh rỗi chạy tới nơi này để làm gì kia chứ?

Trọng Tử trong lòng không khỏi sinh ra sự cảnh giác, vội vàng kiễng mũi chân lên, lén nhìn qua cửa sổ.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài, nếu có thể cô bé đã hét lên thành tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận