Edit : Kim Kim
Beta: Tiếu Tiếu
Thời điểm Chu Vũ Hàm tỉnh lại cảm thấy thân thể của chính mình giống như bị ô tô nghiền qua, vừa động liền đau. Nỗ lực mở mắt ra nhìn bốn phía các vách tường quét vôi đã muốn bong ra, Chu Vũ Hàm kinh sợ , thế nào cũng không nhớ nổi chính mình làm sao có thể tại loại phòng này, rõ ràng là chính mình cùng người khác thuê một phòng trọ gần trường học, tuy rằng không tốt lắm nhưng mà cũng không đến nỗi như vậy a.
Chẳng lẽ nàng nằm mơ, hung hăng nhéo mình một cái, đau quá a, nhưng mà nằm mơ làm sao có thể đau như vậy. Ngày hôm qua cùng bạn học cũ lên mạng tán gẫu cho tới rất trễ, ánh mắt đều không mở ra được , mơ mơ màng màng trực tiếp đổ trên giường mà ngủ. Trước khi ngủ còn tự nói với bản thân trong vòng hai ngày phải lên mạng làm sơ yếu lý lịch lần nữa để đi tìm việc, không thể tiếp tục như vậy. Tuy nhiên sai đó nên làm cái gì nàng cũng không còn nhớ rõ nữa.
Nàng nâng tay lên nhẹ nhàng dụi mắt muốn nhìn kỹ một chút, “A” nàng đột nhiên kêu lên ngồi dậy trên giường nhìn chằm chằm tay chính mình, tay của nàng sao có thể như vậy, nàng không nói là mình được nuông chiều từ bé, nhưng cũng sẽ không có vết chai a. Nhìn nhìn lại quần áo Chu Vũ Hàm sợ hãi , nàng mặc quần áo cổ nhân. Xem qua nhiều tiểu thuyết như vậy nàng đương nhiên minh bạch chính mình xuyên không . Nguyên lai trên thế giới thật sự có xuyên không thật a.
“Tỷ! Ngươi tỉnh a, ta đi nói cho cha!” Một tiểu nam hài đột nhiên chạy vào, Chu Vũ Hàm còn chưa kịp nói chuyện, hắn lại xung động chạy đi ra ngoài. Bên ngoài truyền đến một thanh âm một người trung niên, “Tiểu Hàm, Tiểu Hàm. . . . Ngươi tỉnh, thế nào a. Ngươi đứa nhỏ này thế nào có thể luẩn quẩn trong lòng như vậy. . .” Chu Vũ Hàm còn chưa kịp phản ứng, trong phòng liền xuất hiện thêm ba người nữa. Nhìn ngươi bộ dáng hẳn là người nhà của nàng. Hơn nữa theo loại tình huống này xem ra là nàng là tự sát, kết quả không biết sai lầm ở đâu rồi, linh hồn của nàng nhập vào thân xác của bé gái trùng tên trùng họ với mình. Ai! Máy tính của ta a, khoai tây của ta a. Đây là thứ mà Chu Vũ Hàm sau khi biết chính mình xuyên không tiếc nuối nhất.(Kim: ta cũng tiếc cái thứ 1 a)
Bất quá loại tình huống trước mắt này nàng càng phải lo lắng chính mình làm thế nào ứng phó những người trước mắt này a! Nói đến tiếc nuối còn có một điều nữa chính là chính mình còn là xử nữ a! ! ! Sớm biết như vậy cùng bạn trai trước kia lăn lộn vài vòng trên giường rồi a, nhớ lại Chu Vũ Hàm hồi đại học cũng có bạn trai. Cảm tình cũng không tệ, nhưng mà vài lần nam nhân kia ám chỉ, nàng lại giả ngu cho qua , kết quả nam nhân kia chia tay với nàng! Ai! ! Quên đi, đừng nhắc đến ký ức không tốt nữa! Dù sao ở bên kia cũng không có gì đáng giá để nàng lưu luyến , cha mẹ thời điểm nàng còn nhỏ liền xảy ra tai nạn xe cộ ra đi chỉ để lại cho nàng một phòng ở, cùng một ít tiền bồi thường, nàng sau này liền cùng thúc thúc thẩm thẩm (Kim: chú và mợ) chung sống, tuy rằng thúc thúc thẩm thẩm không có ngược đãi nàng, nhưng là cũng không gần gũi. Sau khi lên cấp hai liền dọn vào ở ký túc xá, sau này ở luôn trong trường chỉ có mừng năm mới mới trở về. Căn phỏng kia để lại cho bọn họ đi, em họ muốn kết hôn căn phòng đó cho bọn họ đi, coi như là thù lao của hắn đi! Nói không chừng ở thế giới kia sẽ không có người vì nàng mà rơi lệ, nói không chừng mọi người không ai biết nàng mất tích, bởi vì Chu Vũ Hàm từ khi tốt nghiệp đến ngày hôm qua đã qua ba tháng đều ở trong nhà. Vừa tức giận định phấn đấu tư tưởng tìm việc làm mặc dù kết quả không khả quan lắm. Bỏ đi, đã bắt đầu cuộc sống mới thì quên trước kia đi.”Cái kia ta…” Chu Vũ Hàm vừa định nói đôi câu
“Tiểu Hàm a, ngươi rốt cục tỉnh a, về sau ngàn vạn đừng làm như vậy, có chuyện gì thì cùng cha mẹ nói a. Ngươi như vậy ta cùng cha ngươi làm sao bây giờ đâu… Ai” Mẹ Chu Vũ Hàm vừa thấy nữ nhi tỉnh lại liền chạy nhanh đến khuyên nhủ chỉ sợ nàng lại luẩn quẩn trong lòng. Chu Vũ Hàm không biết cái tình huống ra sao chỉ có thể cúi đầu làm bộ xấu hổ, mẹ Chu Vũ Hàm cho rằng nàng đã thông suốt , liền thở dài lôi kéo cha Chu Vũ Hàm đi ra ngoài.
Một lát sau bé trai vừa nãy, người đầu tiên mà nàng thấy ở thế giới này, em trai Chu Tiểu Hải. Hắn bưng bát cháo loãng vội đưa nàng “Tỷ, ngươi đói bụng a. Ăn cơm chiều đi” đem Chu Vũ Hàm cảm thấy run rẩy một phen. Cơm nước xong Tiểu Hải luôn nhìn nàng chăm chăm, ánh mắt cũng không chớp, chỉ sợ chớp mắt nàng lại luẩn quẩn trong lòng làm chuyện không nên, nàng luôn cam đoan với hắn cũng không xong, một lát sau lại thấy hắn lại quay đầu nhìn nàng, nàng còn tưởng hắn sẽ cùng nàng ngủ chung , dù sao cũng chỉ mới sáu tuổi, vừa vặn có thể dò la tin tức.
Trong quá trình nàng cùng Tiểu Hải tán gẫu, nàng thu thập được một ít tin tức chính: chỗ này là một đoạn thời gian không có trong lịch sử, nơi này là một thôn nhỏ ít người biết kêu thôn Thạch Kiều, chỉ có duy nhất một người cử nhân “áo gấm về làng” ở trong một toà nhà phía sau thôn, thôn này ba mặt là sông, đi ra ngoài là phải ngồi thuyền, nếu không sẽ phải vòng nửa ngày đường, nhưng nông dân thì có mấy nhà nguyện ý tiêu tiền ngồi thuyền , đại đa số các nhà tình nguyện vòng nửa ngày cũng không tiêu tiền, dần dà liền không có người chèo thuyền. Thẳng cho đến khi vị cử nhân họ Thạch gặp được một đại gia cho hắn thuyền trở về, mới nhớ có một nơi gọi là thôn Thạch Kiều.
Còn có nguyên nhân nàng tự tử, rõ ràng một điểm, là vì nàng tuổi đã lớn lại không gả đi trở thành gái lỡ thì, cha mẹ nàng liền giúp nàng tìm hôn sự, nhưng không biết vì sao nàng lại không đồng ý, cho nên liền tự sát. Kỳ thực nàng mới 19 tuổi, lớn chỗ nào a, nhưng mà ở đây cỡ tuổi nàng đều đã làm mẹ của vài đứa trẻ.
Nàng nghĩ nếu không thể không gả vậy thì phải nhìn xem người kia có được hay không, nếu thật sự không được nàng thực sự phải nghĩ ra biện pháp, dù sao cuộc sống ở cổ đại nếu nàng đi ra ngoài không biết phải sống thế nào, nào có nữ nhân vật chính vạn năng như vậy a, hiện thực vẫn là thật tàn khốc. Một đêm này nàng lăn qua lộn lại ngủ không yên, nghĩ đến nên làm cái gì, đến nơi này làm sao.
Chẳng lẽ thật sự phải lập gia đình sao?.
Phiền muộn thật lâu vất vả mới ngủ được . Đợi đến thời điểm tỉnh lại mặt trời đã lên thật cao . Chu Vũ Hàm nằm một ngày chán muốn chết, cảm thấy đã tốt lắm, ép buộc nửa ngày thật vất vả mới đem quần áo mặc vào được, mang giày đi đến một cái gương đồng trước mặt, nàng thấy một khuôn mặt thanh tú trắng nõn, tuy rằng không tính rất xinh đẹp nhưng là lại rất động lòng người. Cười rộ lên có hai cái lúm đồng tiền xinh đẹp thật mê người, đem tóc buộc vào một khăn trùm đầu dược đặt kế bên gương đồng, hẳn là như vậy đi.
Xốc lên rèm cửa đi ra , địa phương bên ngoài hẳn là phòng khách: thật nhỏ, phòng ở thật cũ nhưng là thật sạch sẽ. Đi đến bên ngoài thấy mẹ nàng ở bên ngoài cho gà ăn, ở quê đại bộ phận gia đình đều sẽ nuôi gà đẻ trứng đổi ít tiền, nhưng sẽ không nuôi nhiều như vậy, cùng lắm khoảng một hai con bởi vì không có nhiều người ăn. (Kim: ý chị là hiện đại m.n ăn gà công nghiệp là chủ yếu nên không có nuôi nhiều như hồi xưa) “Tiểu Hàm a, tỉnh. Cùng mẹ đi làm cơm, cha con cũng sắp trở lại” Mẹ Chu Vũ Hàm, Chu Vương thị liền lôi kéo nàng vào phòng bếp, nói là phòng bếp không bằng nói là một cái phòng đất. Bên trong là một góc lò, trong xó phòng còn hỗn độn các mảnh vỡ.
Vương thị lôi kéo tay Chu Vũ Hàm “Tiểu Hàm, mẹ biết con một lòng muốn gả một người đọc sách, nhưng mà con nghĩ người đọc sách lại có công danh sẽ coi trọng nhà nghèo cửa nhỏ như chúng ta sao, không có công danh, tay trói gà không chặt thế nào có thể nuôi nổi thê nhi.” Nói xong tay xoa khuôn mặt Chu Vũ Hàm, Chu Vũ Hàm cảm giác được mẫu thân (mẹ) này đối nữ nhi quan tâm từ nhỏ, nàng nghĩ mẫu thân chắc là hình dạng như vậy . Liền tại một khắc này nàng cảm thấy thật thỏa mãn, bất tri bất giác liền rơi lệ đầy mặt, Vương thị cho rằng nữ nhi (con gái) không tình nguyện “Tiểu Hàm, chúng ta muốn con thấy rõ chúng ta là người như thế nào, chúng ta không nên vọng tưởng , chặt đứt ý niệm này, biết không?” “Mẹ, con sai lầm rồi, không nên cho các ngươi lo lắng, con nguyện ý nghe lời của các người.” Chu Vũ Hàm nghe thấy Vương thị nói như vậy nàng liền đáp ứng, bởi vì nàng cảm thấy người mẹ trước mắt này sẽ không hại nàng , nhất định giúp nàng chọn người đối tốt với nàng.
“Như vậy mới đúng, tiểu tử này là mẹ cùng con cha tuyển thật lâu mới nhìn trúng , nếu không là bởi vì hắn giữ đạo hiếu sáu năm không biết bao nhiêu gia đình muốn gả cho hắn, khi nào đến phiên chúng ta.” Vương thị một mặt may mắn nói
“Sáu năm?” Chu Vũ Hàm tò mò thế nào thời gian dài như vậy?
“Nói lên cũng là đứa nhỏ đáng thương vừa 15 tuổi cha chết , hắn thủ hiếu xong ba năm đến thành thân ai biết mẹ lại chết, để lại hắn cùng tiểu đệ đệ (em trai) sống nương tựa lẫn nhau, hắn lại kiên trì thủ hiếu ba năm. Nguyên bản nữ nhân sắp thành thân cũng gả cho người khác . Hiện tại hắn chính là ban ngày chọn hàng hóa đem đi lên trấn bán để tiền cưới vợ, vừa vặn Lí bà mối liền nghĩ tới con. Ta cùng cha con nghĩ nặng tình nghĩa như vậy, tiểu tử đó sẽ đối với con tốt . Tuy rằng thương nhân địa vị thấp, nhưng mà nam nhân tốt mới là quan trọng nhất a “
“Ân, con đã biết. Mẹ, con giúp ngươi xào rau đi. Cha sắp trở lại , Tiểu Hải đâu?” Chu Vũ Hàm nghĩ nam nhân như vậy cũng không sai a, trọng tình trọng nghĩa . Nếu đã phải gả liền chọn hắn đi. Hơn nữa cũng không có mẹ chồng cùng cha chồng làm khó dễ người. Tuy rằng này ý tưởng có chút quá đáng.
“Xú tiểu tử kia a, không biết đi đâu , khả năng tìm Đản Đản cách vách chơi đi” Chu Vũ Hàm tuy rằng không biết nhóm lửa nhưng mà xào rau mêm mếm gia vị vẫn là rất quen thuộc , dù sao hiện đại đều dùng than. Bởi vì từ nhỏ sống nhờ nên cũng ngượng ngùng kêu thúc thúc thẩm thẩm làm, cũng chỉ có thể chính mình học làm. Tuy rằng không chuyên nghiệp nhưng chính mình làm cho tới bây giờ cũng không tính là tệ lắm.
Vừa đem đồ ăn bưng lên bàn, Tiểu Hải đã trở lại “Mẹ, con đói bụng có thể ăn cơm sao? Tỷ, đã khỏe a!” Xem bộ dáng Tiểu Hải một mặt cao hứng Chu Vũ Hàm cảm thấy có lẽ có đệ đệ (em trai) cũng không tệ.
“Con trước rửa tay một hồi ăn cơm a, đang chờ cha trở về a” đợi một hồi cha Chu Vũ Hàm, Chu Đại Phúc đã trở lại.
“Mẹ, hôm nay … Đồ ăn giống như so trước kia… Ăn ngon hơn a” Tiểu Hải miệng nhét đầy nói lắp bắp.
“Phải không, ừ hôm nay là tỷ tỷ con nấu , là so trước kia tốt hơn nhiều, khả năng thật sự nghĩ thông suốt ” Vương thị cười tủm tỉm nói sau đó tự nhiên quay đầu đối Chu Đại Phúc nói “Đại Phúc, Tiểu Hàm nghĩ thông suốt , buổi chiều ta tìm Lí bà mối thương lượng.”
Chu Đại Phúc đầu tiên ngây ngẩn cả người sau đó lại gật gật đầu rất nhẹ nhàng mà nói “Tốt, bà xem rồi làm đi” cơm nước xong Chu Vũ Hàm rửa chén bát, nói về rửa chén đa số đại bộ phận ở đây chỉ dùng nước rửa, tẩy cũng không được bao nhiêu dầu mỡ, dù sao cả nhà chén cũng không nhiều, Chu Vũ Hàm chỉ có thể lầy nước sôi nóng hừng hực tráng chén đỡ. Trở lại phòng ngồi ở trên giường thấy một cái khăn tay đang thêu dang dỡ, cầm lấy thử xem, thấy mấy đường thêu đầu không dễ nhìn càng về sau càng thuần thục , dù sao thân thể này còn chưa khỏi hẳn. Thẳng đến đem khăn tay thêu xong rồi, Chu Vũ Hàm mới cảm thấy cổ mỏi.
Cảm thấy miệng có chút khô. Chỉ có thể đi phòng bếp kiếm chút nước, ở thôn quê làm gì có ấm trà a, cả nhà đều dùng bát, có nhà trực tiếp uống nước lạnh, hiển nhiên nhà này chính là như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...