Sau đó con trai đạo chủ Xích Côn lại bị đánh chết, Ma Lăng đều lo lắng là do Huyết Kiếm kia xuất thủ, chỉ là đạo chủ Xích Côn thấy được bộ dáng hung thủ kia, yêu thú hai cánh kia cũng không phải Huyết Kiếm.
Ma Lăng mất đi liên lạc, rất nhiều thế lực của bọn họ ở nhân tộc cũng bị nhổ tận gốc, tùy tùng của ông ta mất tích, Mạc Hằng bị đánh chết, các loại sự tình xảy ra quả thực chính là loạn.
"Chuyện của Huyết Kiếm không thể bại lộ, may mắn người biết Huyết Kiếm cũng chỉ có hai người Khảm Bồi mà thôi." Huyền Long âm thầm nói trong lòng.
Hiện tại hết thảy sự tình đều không rõ ràng, hơn nữa con trai của đạo chủ Xích Côn chết, một khi Huyết Kiếm bại lộ, thậm chí trở thành đối tượng hoài nghi, ông ta thậm chí có thể bị trừng phạt nghiêm khắc.
Ông ta tự nhiên sẽ không để cho mình lâm vào loại cục diện bị động này.
Soạt!
Huyền Long nhanh chóng rời khỏi nơi này, rất nhanh đã biến mất.
- Huyền Long sao? Diệp Tinh nhìn bóng dáng Huyền Long rời đi, bỗng nhiên khẽ động trong lòng.
Hắn trực tiếp rời đi, đi tới một khu vực không người, sau đó thân ảnh biến hóa, trong nháy mắt biến thành một người đàn ông mặc áo giáp màu đen trên đầu có hai sừng, giống như rắn, trên mặt còn có một đạo bí văn kỳ dị màu đen, bao trùm một phần ba khuôn mặt.
“Đi!”
Sau khi biến hóa xong, Diệp Tinh nhanh chóng đi tới trước không gian trận truyền tống.
- Huyền Long đại nhân! Nhìn thấy người đàn ông giao long này, trong mắt người canh gác trước trận truyền tống lại lộ ra vẻ vô cùng kính sợ.
Bọn họ tuy rằng có chút nghi ngờ, nhưng nhìn thấy vẻ âm trầm trên mặt ông ta, hiển nhiên cũng không dám hỏi gì nhiều.
Dưới ánh mắt mọi người, khuôn mặt " Huyền Long" vô cùng lạnh lùng, tâm tình không tốt tiến vào trong không gian trận truyền tống, lập tức biến mất.
Mà mười phút sau, một người khác lại hiện lên.
Đây là một vị yêu thú thân hình giống nhân tộc, nhưng hơn phân nửa toàn thân bao trùm lân giáp màu tím, sau lưng có gai xương dữ tợn, toàn bộ đầu giống như là đầu cá sấu.
Oanh!
Nhất thời uy áp khủng bố lan tràn ra, cả thiên địa không ngừng run rẩy, tựa hồ người này trở thành thiên địa duy nhất.
Tất cả mọi người quỳ xuống, vô cùng cung kính nói: "Bái kiến đạo chủ Xích Côn!"
"Có phát hiện gì không?" Xích Côn trầm giọng hỏi.
"Không có." Yêu thú trông coi trận truyền tống vội vàng lắc đầu, nói: "Đạo chủ Xích Côn, tạm thời còn chưa có phát hiện gì,chỉ là vừa rồi Huyền Long đại nhân trở lại, sau đó lại rời đi?"
- Huyền Long? Đạo chủ Xích Côn hơi cau mày.
Ầm ầm!
Ý thức kinh khủng phát ra dao động, nhất thời bao phủ một mảng lớn khu vực.
Bỗng nhiên, đạo chủ Xích Côn biến sắc, nói: "Ngươi nói vừa rồi Huyền Long rời đi?"
"Vâng, đúng vậy."
Con yêu thú kia trong mắt tràn đầy hoảng sợ, toàn bộ thân thể của nó đều trở nên rất khó chịu.
Phanh!
Lập tức dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, thân thể con yêu thú này trực tiếp bị nổ ra thành trăm mảnh.
"Tùy ý biến hóa? Là bởi vì áo giáp biến đổi? Hay là Huyễn tộc?" Trong mắt Xích Côn lộ ra vẻ vô cùng nổi giận.
Theo ý thức của ông ta, Huyền Long lúc này đang ở một nơi.
Mà "Huyền Long" vừa mới rời đi, rất có thể chính là yêu thú hai cánh đánh chết con trai ông ta!
......
Trong thông đạo không gian trận truyền tống, một chiếc máy phi hành đang cấp tốc chạy.
- Ha ha, đi ra rồi! Bên trong máy phi hành, trên mặt Diệp Tinh tràn đầy vui sướng.
Hắn đã rời khỏi bình nguyên Xích Côn.
Vào thời khắc này, trong lòng hắn mới hoàn toàn thả lỏng.
Bởi vì, một khi đã tiến vào thông đạo không gian trận truyền tống thì coi như là đạo chủ Xích Côn cũng không có khả năng làm gì hắn, không biết hắn sẽ đi tới nơi nào?
Soạt!
Một con sâu róm nhỏ xuất hiện trước mặt hắn.
- Diệp Tinh, mau nói cho ta biết ngươi lấy được bảo vật gì trên người Mạc Hằng? Tiểu Hắc hét lên.
Diệp Tinh cười cười nói: "Một vài dược thảo, linh quả trân quý."
Hắn cũng không giấu diếm Tiểu Hắc, hơi nói một chút.
"Wow! Wow! Nhiều bảo vật như vậy!"
Sau khi từng bảo vật được nói ra, ánh mắt Tiểu Hắc sáng lấp lánh.
Thế nhưng những bảo vật này lại không có quan hệ với nó, đây là Diệp Tinh một mình lấy được, nó cũng ngại mở miệng đòi.
Chỉ là ánh mắt Tiểu Hắc chuyển động, hiển nhiên là đang có chủ ý xấu.
Không đợi Diệp Tinh nói xong, Tiểu Hắc bỗng nhiên nói: "Diệp Tinh, không nói những thứ này, đã bảy mươi mấy năm rồi, thực lực của ngươi hẳn là tiến bộ rất lớn đi. Để cho ta xem thực lực của ngươi tiến bộ như thế nào nha?"
Tiểu Hắc cười hi hi, lập tức trực tiếp bay tới.
Tốc độ của nó nhanh đến cực hạn, cơ hồ trong nháy mắt liền đi tới bên người Diệp Tinh.
Lần trước nó ngược Diệp Tinh, hiện tại tâm tình lại khó chịu, chuẩn bị lại ngược Diệp Tinh chút nữa.
- Kiểm tra thực lực của ta sao? Diệp Tinh nhìn Tiểu Hắc, sắc mặt rất bình tĩnh.
Hắn nắm tay phải.
Soạt...
Viên đá màu đen trong cơ thể nhẹ nhàng rung động, một cỗ năng lượng khủng bố trong cơ thể hắn giống như đột nhiên thức tỉnh, tay phải huy động, cứ như vậy trực tiếp nghênh đón Tiểu Hắc.
"Ha ha, Diệp Tinh, ngươi có phải không biết ai vào ai nữa rồi hay không? Dám dùng nắm đấm chiến đấu với ta?" Tiểu Hắc cười to nói.
- Phanh!
Con sâu róm nhỏ cười điên cuồng nhanh chóng bay tới, nhưng toàn bộ âm thanh lại đột nhiên dừng lại.
Nó tiếp xúc với nắm tay Diệp Tinh, lại dùng tốc độ nhanh hơn bay ngược ra ngoài, trực tiếp đụng vào trên vách tường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...