Sau khi giấu Đạo Tắc Giới xong, Diệp Tinh ở lại nhà vài ngày, sau đó bắt đầu tiến về phía vị diện Băng Nguyên.
Trên vị diện Băng Nguyên có rất nhiều vùng đất lớn, những vùng đất này khắp nơi đều là những dãy núi sừng sững, rất ít vùng đất bằng phẳng.
Hơn nữa những dãy núi này quanh năm có tuyết đọng, nhiệt độ còn thấp hơn cả đất liền vị diện Tân Nguyệt.
Lúc này, trong một khu vực của vị diện Băng Nguyên, có rất nhiều núi băng đột ngột mọc lên từ mặt đất, bên dưới núi băng còn có những chiếc cây băng tinh.
Những chiếc cây này trông có vẻ như rất giống nhau, không chỉ ở nơi này, những nơi khác cũng có những cây băng tinh như vậy.
Cây cối rậm rạp, bao phủ toàn bộ nơi này, không biết số diện tích bao phủ lên tới bao nhiêu, phóng tầm mắt ra xa nhìn không thấy tận cùng!
“Đây là cây Hàn Nguyệt mà chỉ riêng tộc Hàn Nguyệt mới có ư?” Diệp Tinh nhìn đám cây băng tinh.
Lúc này hắn và Mặc Uyên đang đi dưới một hàng cây băng.
Mặc Uyên gật đầu nói: “Diệp Tinh, những cây băng tinh này trông có vẻ rất yếu ớt, nhưng là một khối trọn vẹn, hợp thành một trận pháp khổng lồ, cho dù cường giả Đạo Chủ Cảnh cũng không thể phá hỏng. cho dù là ai tới đây, cũng đều phải đi chầm chậm bên dưới.”
Nghe vậy, Diệp Tinh gật đầu.
Tộc Hàn Nguyệt là một tộc lớn mạnh, cũng là dị tộc, tình hình giống với tộc Không Nguyên lúc đầu, đạt thành hiệp nghị với nhân tộc.
Có điều bàn về thực lực thì bọn họ kém hơn tộc Không Nguyên một chút, trong tộc không có tồn tại nào vượt qua đại đạo chi chủ, chúa tể thế giới.
Nhưng người mạnh nhất cũng là Đạo Chủ Cảnh.
Về phần tộc Hàn Nguyệt có mấy cường giả Bất Tử Cảnh thì Diệp Tinh không biết.
Trong những cường giả Đạo Chủ Cảnh này có một vị cường giả am hiểu về trận pháp, bố trí rất nhiều trận pháp xung quanh tộc Hàn Nguyệt, sức uy hiếp cũng rất mạnh.
“Muốn tiến vào trong tộc Hàn Nguyệt, chỉ có thể từ từ tìm đường, bọn họ cũng không từ chối tiếp xúc với nhân tộc.” Mặc Uyên nói.
Giống như tộc Không Nguyên mâu thuẫn rất lớn với nhân tộc, trong tình huống thông thường cấm không cho bất cứ người nào vào.
“Nhưng tộc Hàn Nguyệt sẽ để một vài thanh niên tới đây tản bộ, bọn họ là người dẫn đường, gặp được người tới thăm hỏi có thể dẫn đường, có điều sẽ thu một khoản thù lao nhất định.”
Mặc Uyên nói: “Chỉ cần chúng ta tìm được những người đó, là có thể tiến vào trong.”
Diệp Tinh gật đầu, đây cũng chính là một loại rèn luyện dành cho người trong tộc của tộc Hàn Nguyệt.
Về phần ai dám ra tay với người tộc Hàn Nguyệt ở nơi được bao phủ trận pháp trùng trùng này, chắc chắn sẽ khiến cho tất cả các trận pháp công kích.
“Hửm?”
Bỗng nhiên, Diệp Tinh và Mặc Uyên bỗng nhìn về một phía, nơi đó có mười mấy người đi tới, những người này chia làm ba tốp, quần áo, trang sức trên người có sự khác biệt rất lớn.
Mặc dù trông khuôn mặt bọn họ có vẻ là nhân tộc, nhưng lại mặc đồ da thú.
Sau khi những người này xuất hiện, liếc nhìn Diệp Tinh và Mặc Uyên một cái, sau đó thu ánh mắt lại, lập tức đi về hướng khác.
Hìn ánh mắt bọn họ rõ ràng không có chút do dự nào.
“Mặc Uyên tiên sinh, chúng ta đi theo xem một chút, trông dáng vẻ có vẻ bọn họ rất quen thuộc với nơi này.” Diệp Tinh cười nhẹ, truyền âm nói.
Mặc Uyên nghe Diệp Tinh nói, gật đầu.
Giờ bọn họ đang tìm kiếm không mục đích, nhìn những người đó có vẻ như biết địa điểm cụ thể, đi theo bọn họ có thể bớt việc phải đi đường vòng.
Lúc này trong một khu vực có mấy người, trông những người này khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, da chỉ có màu xanh, trong mắt còn có chút ánh sáng xanh, rõ ràng đây là một bộ tộc.
Trông quần áo họ mặc trên người có đẹp có xấu.
Trong đó có một cô gái mặc quần áo lộng lẫy nhìn về một phía, trong mắt rõ ràng lộ vẻ kiêu ngạo, nói: “Thủy Ngọc, ngươi ra ngoài kiếm tiền sao còn đưa theo con hoang thế?”
Nơi đó có hai người, một người cũng là một cô gái hai mươi mấy tuổi, lúc này còn có một người trông có vẻ như chỉ là một cô bé mười tuổi, gầy còm ốm yếu.
Quần áo mà hai người đó mặc rất cũ nát.
Cô bé nghe thấy lời cô gái mặc đồ lộng lẫy đó nói, lập tức nhỏ giọng phản bác: “Ta mới mới không phải là con hoang.”
Nói xong cô bé còn có chút sợ hãi trốn sau lưng chị gái mình.
“Haha, nhát gan như vậy, còn nói không phải là con hoang.” Động tác cả cô bé lập tức khiến cho những người khác bật cười.
“Minh Lan, nơi này đều trong sự giám sát của tộc, người đừng quá đáng.” Thủy Ngọc nhìn cô gái quần áo lộng lẫy đó, nhíu mày nói.
Nghe vậy, cô gái quần áo lộng lẫy mặt mang theo nụ cười, sau đó bĩu môi, nói: “Ta cũng chẳng làm gì.”
Có điều lời nói của Thủy Ngọc đã có tác dụng, rõ ràng cô ta thu liễm hơn rất nhiều.
“Có người tới!”
Bỗng nhiên, một chàng trai hô lên, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Anh ta nhìn thấy mười mấy người phía xa đi tới.
“Là người trong bộ lạc gần núi băng.”
“Tốt quá, lại có thể kiếm tiền rồi.”
Những người này lập tức trở nên vui mừng.
Thủy Ngọc nhìn cô bé gầy còm ốm yếu bên cạnh, dặn dò: “Lam Nhi, chị phải đi kiếm tiền, em tự mình chơi ở đây nhé, đợi lát nữa chị lại tới tìm em.”
Nghe vậy, cô bé vội vàng gật đầu, năm chặt nắm đấm nhỏ, nói: “Chị cố lên, em ở đây đợi chị về.”
“Ừ.” Thủy Ngọc nhìn đứa em gái gầy còm của mình, đau lòng một trận.
Tộc Hàn Nguyệt rất lớn, người rất đông, nhưng một người đều sống rất tốt, cạnh tranh cũng rất kịch liệt, thiên phú càng mạnh càng lấy được nhiều tài nguyên.
Nhưng thiên phú kém thì lại rất bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...