Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

"Hả?" Diệp Tinh nhìn bóng dáng này, là một cậu bé mười hai mười ba tuổi, gầy như khỉ.

"Anh không thể đến đó, nơi đó có một con vật vô cùng khủng bố, em đã tận mắt nhìn thấy." Cậu bé Lý Dương ngửa đầu nhìn Diệp Tinh nói.

- Dị thú sao? Diệp Tinh cẩn thận cảm ứng một chút, quả thật ở xa xa cảm ứng được khí tức dị thú.

"Cảm ơn đã nhắc nhở anh." Diệp Tinh gật đầu cảm ơn với cậu bé Lý Dương.

Nhưng hắn vẫn đi về phía đó.

"Không thể đi." Lý Dương kéo Diệp Tinh, rõ ràng có chút nóng nảy: “Em biết phía trước xa xa có một con đường, em dẫn anh đi, con đường đó rất an toàn."

Diệp Tinh cười nhìn cậu bé, nói: "Không cần lo lắng, những dị thú kia không đánh nổi anh đâu."

Hắn tiến lên một bước, không chút lo lắng.

Cậu bé mặc dù sắc mặt lo lắng, nhưng không dám nói cái gì, chỉ đành trốn ở phía sau, xa xa nhìn bóng dáng Diệp Tinh.

- Rống!

Không đến một phút đồng hồ, khi Diệp Tinh đi tới một chỗ, bỗng nhiên một tiếng gầm giận dữ vang lên, sau đó một sinh vật giống báo xuất hiện, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Diệp Tinh.


Thân hình dài chừng hai mét, đôi mắt đỏ tươi, nhìn qua rất đáng sợ.

- Xuất hiện rồi! Xa xa, trong mắt cậu bé đang trốn kia nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ.

Cậu đã thấy ai đó đến đó và bị con báo cắn chết.

- Gào!

Sau khi dị thú giống báo rống giận, trực tiếp đánh về phía Diệp Tinh.

Trong mắt cậu bé, tay phải Diệp Tinh nắm chặt, nhất thời thân thể từ trên không trung rơi xuống, sau đó bị một tầng hỏa diễm vây quanh.

Không quá một giây, dị thú giống báo này đã chết, thậm chí thành tro tàn dưới ngọn lửa hóa, biến mất không thấy tăm hơi.

- Dễ dàng bị đánh chết như vậy á? Nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong mắt cậu bé nhất thời lộ ra một tia khiếp sợ.

Cậu ngây người một chút, sau đó vội vàng chạy về phía Diệp Tinh.

- Anh là người tu luyện sao? Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tinh hỏi.

- Em có biết người tu luyện là gì không? Diệp Tinh đang tìm kiếm bốn phía, nghe vậy thuận miệng hỏi.

Cậu bé gật đầu, nói: "Tất nhiên, bây giờ điện thoại di động có thể truy cập Internet, em có thể truy vấn rất nhiều thông tin."

Trên điện thoại di động còn có mấy người tu luyện lập group chat, trao đổi chuyện tu luyện với nhau.

Diệp Tinh nở nụ cười, hỏi: "Ba mẹ em ở đâu? Sao em không ở cùng ba mẹ em?"

Nghe Diệp Tinh hỏi, cậu bé nhất thời có chút mất mát, nói: "Lúc trước trong nhà có dị thú, ba mẹ em bảo em trốn đi, bọn họ sau đó cũng đi ra ngoài. Sau nửa giờ chờ đợi thì ba mẹ em cũng đã mất tích rồi, em đã không nhìn thấy họ trong mười ngày rồi. "

Giọng nói của cậu bé nghe có vẻ hơi mất mát, ở tuổi này cậu đã hiểu chuyện rồi, có lẽ cũng đã biết ba mẹ của mình sẽ không bao giờ trở lại?

Diệp Tinh im lặng, tận thế đen tối này làm không biết bao nhiêu nhà trở nên không trọn vẹn, nhưng không có biện pháp, đây chính là tận thế, hắn cũng chỉ có thể thay đổi vận mệnh của người bên cạnh, bất lực với những người khác.

Thấy Diệp Tinh không nói lời nào, cậu bé Lý Dương lấy dũng khí tiến lên một bước, ngửa đầu nhìn Diệp Tinh, vẻ mặt mong muốn nói: "Đại ca, ở thành phố này em có thể đi theo anh không? Em sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn, bất cứ điều gì anh cũng có thể nói với em.”


- Cậu trên mạng thấy được tin tức của người tu luyện, vừa rồi Diệp Tinh bày ra thực lực rõ ràng so với người tu luyện bình thường cường đại hơn rất nhiều, đi theo phía sau Diệp Tinh cũng khẳng định an toàn hơn.

"Anh còn có việc phải làm." Diệp Tinh lắc đầu.

Hắn quay người lại rời khỏi đây.

Cậu bé thấy Diệp Tinh rời đi, trong mắt giãy dụa một chút, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, đi theo phía sau Diệp Tinh.

Thế nhưng chạy vài phút, bóng dáng Diệp Tinh đã biến mất không thấy.

Cậu bé hơi mất mát, đành dừng lại, sau đó ủ rũ trở về.

Trên lầu cao, Diệp Tinh nhìn Lý Dương.

Lý Dương tâm địa không tệ, vừa rồi còn nhắc nhở hắn nguy hiểm, ngăn cản hắn không cho hắn đi tới nơi nguy hiểm, nếu trở về hắn có thể thuận tiện mang theo cậu ấy, bởi vì cũng không tiêu hao được tinh lực gì của hắn, chỉ là thuận tiện mà thôi.

Nhưng bây giờ những gì hắn định làm là đặc biệt, mang theo một cậu bé rõ ràng là lãng phí thời gian.

- Hiện tại đi bờ ruộng nhà Nguyên Nguyên kiểm tra một chút! Ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía một chỗ.

Xoẹt!

Thân ảnh hắn xẹt qua, trong nháy mắt tốc độ trở nên vô cùng kinh người.

Chẳng bao lâu hắn đã đến một nơi.


Nơi này là một ngôi làng ở nông thôn cũ nát, lúc này tất cả nhà cửa đều không có người, trên mặt đất còn có một vài thi thể, trong không khí tràn ngập một thứ mùi khiến người ta buồn ngủ.

Nông thôn nuôi gà, vịt, chó và các loài động vật khác tương đối nhiều, số lượng động vật này chuyển hóa thành dị thú tuyệt đối nhiều hơn thành phố, cũng càng thêm nguy hiểm.

- Rống!

Một tiếng gầm nhẹ truyền đến, sau đó mấy con dị thú xuất hiện, ánh mắt khát máu nhìn về phía Diệp Tinh, không chút sợ hãi phát động công kích về phía hắn.

- Bùng!

Nhưng mà, còn chưa tiếp cận Diệp Tinh, trên người những dị thú này liền xuất hiện lửa, sau đó hóa thành tro tàn.

"Hả? Lại có bảo vật?" Diệp Tinh đi tới chỗ bờ ruộng kia, lúc này trên đó rõ ràng có thêm một vài thứ. –

Không tinh thạch, còn có khối đá kỳ dị màu đen!

Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên, đem tất cả thu lại.

Không Tinh Thạch có hai khối, về phần khối đá màu đen thì có bảy khối!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui