Khi làm chuyện xấu nhất định sẽ để lại dấu vết, cho dù ngươi có thông minh cỡ nào cũng không thể xóa bỏ tất cả mọi chứng cứ phạm tội, kể cả thời gian cũng không thể phủ nhận sự thật rằng nó đã từng tồn tại.
Mọi thứ đều trôi qua, cuộc sống của Hàn Hiểu lại khôi phục sự yên tĩnh như lúc thường, nhưng lời cảnh cáo của phu nhân Margaret luôn vang vọng bên tai Hàn Hiểu, Đế đô càng yên ắng, lòng của cậu càng bất an.
Ba đứa nhỏ đã có thể biết bò rồi, Hàn Hiểu cho trải thảm trên mặt đất trong vườn hoa, để tụi nhỏ có thể bò đi, người hầu đứng xung quanh bảo vệ, để tiện có thể ôm lại các bánh bao bò ra khỏi thảm trở lại khu vực an toàn.
Hàn Hiểu cười ngồi trên thảm, nhìn bộ dáng ba đứa nhỏ tức giận đến giơ nanh múa vuốt khi mình bị ôm trờ lại, trong lòng mềm mại, các con dễ thương biết bao nhiêu, tụi nó là thịt từ trên người cậu rơi xuống, là mối liên hệ mà cậu vĩnh viễn không thề nào buôn bỏ được, là người thân có huyết mạch tương liên với cậu, chỉ cần mấy đứa nhỏ có cuộc sống yên ổn, cho dù có trở thành ma cậu cũng cam lòng.
Ba bánh bao sau khi cố gắng rất lâu cũng không thể nào rời khỏi phạm vi cái thảm, cuối cùng cũng chán cái trò chơi bất bình đẳng này, tụi nó xoay người cong cái mông nhỏ bò tới chỗ Hàn Hiểu, đồng thời Hàn Hiểu cũng vươn hai tay ra.
Hàn Hiểu dở khóc dở cười, nói thật, ba cái đầu của ba bánh bao đều không nhỏ, bây giờ cũng đã 7 tháng rồi, cái đỉnh đầu cũng lớn như đứa nhỏ một tuổi nhà người ta rồi, một đứa còn được, chứ ba đứa thì khó quá.
Hàn Hiểu khó xử nhìn ba đôi tay, cuối cùng cậu thương lượng với hai đứa con trai: “Hermes, Elis, Angela là em gái, các con làm anh trai phải bảo vệ và nhường nhịn em mình, mẹ ôm Angela trước được không!?”
Nghe vậy hai dị nhân bảo bảo ê a một tiếng, để tay xuống, tuy rằng trong ánh mắt vẫn còn chút thất vọng, nhưng tụi nó đồng ý với Hàn Hiểu, tụi nó là anh trai, nên nhường cho em gái.
Hàn Hiểu ôm lấy Angela, vui vẻ xoa xoa cái đầu của con, đứa nhỏ vừa thông minh lại ngoan ngoãn như vậy, sao cậu lại không tự hào chứ!
Hàn Hiểu cùng ba đứa nhỏ chơi đùa trên cỏ, tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp vườn hoa, tạm thời quên đi sự yên tĩnh trước cơn bão, lúc quản gia Abigail đi tới thảm cỏ ngoài vườn hoa, thì thấy Hàn Hiểu đang lăn lộn với ba đứa nhỏ thành một đống.
“Phu nhân, gia chủ Rochester và tiểu thư Shakma đã tới rồi.”
“Nghe thấy lời của quản gia Abigail Hàn Hiểu đứng dậy, vẻ mặt đầy vui vẻ “Vậy sao! Để hai người họ tới phòng khách đợi con một lát, con tới liền!”
Hàn Hiểu dặn người hầu thu thảm lại, ôm lấy bọn trẻ quay lại thành.
Mấy đứa nhỏ bò cả một buổi trưa, trở lại trong nhà, ba đứa đều ngáp lên ngáp xuống, Hàn Hiểu đưa bọn nhỏ tới phòng trẻ em, sau đó liền đi vào phòng khách.
“Reichet, Greta, không phải gần đây hai người rất bận sao, sao lại có thời gian tới tìm em, ngồi đi!” Hàn Hiểu vừa đi vừa cười vui vẻ tới.
Nhìn thấy Reichet và Greta vừa nhìn thấy cậu thì đứng dậy hành lễ, tuy rằng Hàn Hiểu đã nói với họ, không cần phải đa lễ như vậy, nhưng họ vẫn cho rằng có một số lễ tiết là không nên bỏ, Greta dựa vào bên người Reichet, đưa một tấm thiệp mời vào tay Hàn Hiểu, sau đó ngồi xuống với người yêu, hiếm có được ngượng ngùng mà không lên tiếng.
Hàn Hiểu ngồi trên sô pha, nhìn hai gò má đỏ bừng của Greta, nở một nụ cười, mở thiệp mời trong tay ra, quả nhiên nhìn thấy trên đó viết, “Buổi tiệc đính hôn giữa Reichet ·Rochester và tiểu thư Greta ·Shakma”, v…v….
“Aiya! Em còn cho rằng người nào đó còn có thể chịu được tới lúc thành niên chứ! Không thể ngờ nha!” Nhìn cái thiệp đính hôn đầy không khí vui mừng, Hàn Hiểu không nhịn được mà trêu chọc Greta vài câu.
Nghe vậy, Greta vừa tức vừa xấu hổ, nhưng mà đính hôn là do cô đề cập trước, “Người ta mới không có! Cậu chỉ biết bắt nạt tôi thôi!”
Nhìn thấy Greta xấu hổ tới mức không ngẩng nổi mặt, Reichet giải vây nói: “Chuyện này là do anh đề cập trước, tuy Greta còn nhỏ, nhưng mà người theo đuổi thì lại quá nhiều, sau này anh sẽ càng bận, đính hôn trước, anh cũng yên tâm hơn!” Nói xong anh cười với Greta, nhất thời ánh mắt của Greta liền không dời đi được.
Đôi tình nhân nhỏ trước mặt nhìn nhau đầy thâm tình, bóng đèn Hàn Hiểu liền ho khan hai tiếng, hai người giống như bị Hàn Hiểu phát hiện ra bí mật của mình, mặt liền đỏ lên, Hàn Hiểu không nhịn được haha cười lớn, là con gái da mặt mỏng, mặt của Greta sắp bốc khói luôn rồi.
“Được rồi, đừng giỡn nữa, Reichet, chuyện lần trước em nhờ anh điều tra sao rồi!” Nói tới chính sự, Hàn Hiểu liền thu lại nụ cười.
“Cơ bản thì không tra ra được gì cả, dù sao thì chuyện của ơn 10.000 năm trước, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chút chứng cứ gì, theo như lời của một vị quý tộc trung lưu, hơn 10.000 năm trước, Morley trưởng lão và một vị đại thần nào đó của vương quốc Teas là bạn tốt, cũng có thể Morley trưởng lão đã làm cái khả năng mà em nói tới, nhưng ông ta làm rất sạch sẽ gọn gàng, giống như không để lại bất kì dấu vết gì.” Reichet nghiêm nghị nói
Hàn Hiểu cười lạnh, nói: “Không, nhất định có, có một người nhất định có chứng cứ, chì cần Morley trưởng lão đã làm, thì không thể không lưu lại một dấu vết nào.”
Reichet híp mắt, “Em là nói….”
“Không sai, Reykus· Adams, bên phía anh ta nhất định có chứng cứ cấu kết với giặc, cố ý khơi mào chiến tranh của ông ta, có thể những dấu vết mà ông ta để lại lúc trước đã được gia tộc Adams xóa sạch.” Hàn Hiểu oán hận cắn răng nói.
Greta ở một bên thì lại hứ một tiếng, nói: “Tôi còn cho rằng Morley trưởng lão chỉ là làm người hơi âm hiểm một chút, nhưng không ngờ chỉ vì tư lợi của mình mà ông ta dám bán đứng đất nước, cái loại người này không có tư cách ngồi ở vị trí cao nhất trong Viện trưởng lão.”
Ba người nhìn nhau, nhìn ra được quyết tâm trong đôi mắt của đối phương, phải kéo Morley từ trên đài cao xuống dưới đất.
“Đúng rồi, còn có một chuyện rất kì lạ, một thân tín của Morley trưởng lão đã rời khỏi Đế quốc Landis.”
Trái tim Hàn Hiểu bỗng nhảy lên, liền có một dự cảm bất an.
Rất nhanh, ngày đính hôn của Reichet và Greta cũng tới, Hàn Hiểu và Akasi cùng mặc trang phục lộng lẫy ngồi trên phi thuyền mini bay tới Đế đô.
Nhắc tới thì hơi buồn cười, bây giờ gia tộc Rochester tay nắm trọng quyền, cực kì hưng thịnh, nhưng buổi lễ đính hôn của Reichet, thân quyến bên đàng trai thì chỉ có một mình cậu, nếu như mẹ còn sống biết được anh trai đính hôn rồi, bà sẽ vui biết bao nhiêu! Nghĩ tới đây Hàn Hiểu lại có chút đau lòng.
Akasi nắm chặt tay Hàn Hiểu, nói: “Em nhịn một chút, sắp tới rồi!”
Hàn Hiểu sửng sốt, nhìn Công tước Akasi, trong ánh mắt của Akasi ngoại trừ thâm tình thì chỉ còn lại ý hiểu rõ, pháo đài cứng rắn trong lòng cậu sụp đổ càng thêm nhanh chóng, làm cậu không nhịn được mà xoay đầu lại, không nhìn thấy được nét ảm đạm vừa lóe lên trong đôi mắt Công tước.
Tới Đế đô, hai người Hàn Hiểu xuống phi thuyền, đi tới phủ đệ Rochester trong sự bảo vệ của thị vệ và tùy tùng, hai người tới mang đến một tràng oanh động không nhỏ trong hội trường.
Biết họ đã tới, Reichet và Greta tự mình ra cửa ngênh đón, Hàn Hiểu đi theo họ vào trong phòng yến tiệc.
Ánh mắt vui mừng của mọi người khi thấy hai người họ, làm Hàn Hiểu có chút mệt mỏi, có cần đến vậy không! Cậu chỉ là tới than gia lễ đính hôn của anh mình, mà đám người này giống như một đàn lang sói đói bụng khi nhìn thấy miếng thịt béo bở, hai mắt đều sáng lên rồi.
Trong đám người này còn nhìn thấy mấy gương mặt cũ, nhưng lại không nhìn thấy Reykus.
“Reichet, anh có mời Reykusk!” Hàn Hiểu hơi nhíu mày hỏi
“Có mời, nhưng anh ta nói có việc, chỉ tặng quà thôi.” Reichet trả lời.
Đột nhiên nỗi bất an trong lòng Hàn Hiểu trỗi dậy, rõ ràng biết vợ chồng họ sẽ tới tham dự buổi lễ, tên yêu nghiệt đó sao lại không tới để coi náo nhiệt, trừ phi…..
Hình như cậu vừa nghĩ tới cái gì, vẻ mặt liền tức giận không thôi,
“Tên…..tên hỗn đản đó, anh ta lại dám….”
Akasi ở bên cạnh vỗ vỗ tay Hàn Hiểu, nói: “Bây giờ thì em biết tại sao anh lại để Lukenaer và Claudius ở lại bảo vệ thành Doris đi!”
Không sai, cái tên mặt dày đó lại nhân lúc vợ chồng Akasi không có ở nhà, xông vào thành Doris để giải thoát nỗi nhớ tương tư!
Tuy Hàn Hiểu chỉ hận không thể bỏ tên yêu nghiệt vô sỉ đó vào trong vải bố, đập cho một trận, nhưng cuối cùng lí trí đã chiến thắng tất cả,
“Bảo Lukenaer và Claudius giữ anh ta lại một lúc, em có chuyện muốn hỏi anh ta!”
Akasi cười lên, nụ cười đó làm cho các tinh thần của các thiếu nữ ở xung quanh đỏ mặt, cũng làm cho Hàn Hiểu phải nhanh chóng di chuyển ánh mắt, lực sát thương quá mạnh, nhưng đã quăng một hỏa tiễn vào trong tim Hàn Hiểu, nhất thời một góc của pháo đài liền biến mất không còn dấu vết.
Ai! Nam sắc hại người nha!
Hàn Hiểu lần đầu tiên tham dự vào buổi tiệc của xã hội thượng lưu, tự cậu cũng làm cho đám tự xưng là người cao quý này hiểu rõ hoàn toàn, Hàn Hiểu không phải là công cụ sinh con của Công tước Doris, địa vị của cậu đã được thừa nhận, tuy rằng lúc trước cũng có nghe nói địa vị của Hàn Hiểu trong gia tộc Doris là không thể dao động, nhưng dù sao cũng chưa tận mắ nhìn thấy những chấn động lòng người như vậy, phải biết rằng đa số bọn họ còn không có tư cách tiến vào thành Doris nữa, cơ hội để được nhìn thấy người mẹ quý tộc cả cuộc đời không biết được mấy lần, cái này cũng làm họ có thêm nhận thức mới về gia tộc Rochester.
Tới lúc thích hợp, Hàn Hiểu tạm biệt Reichet, ngồi phi thuyền quay lại thành Doris.
Một lát sau thì nhìn thấy Abigail quản gia đang đứng đợi trước cổng.
“Người vẫn còn ở không?” Akasi khoác tay Hàn Hiểu, vừa đi vừa hỏi.
“Đại nhân Reykus đang ở trong phòng khách đợi ngài và phu nhân!” Quản gia Abigail cung kính trả lời.
“Ừ!” Akasi gật đầu, từ từ đi vào thành.
Vào trong phòng khách, Lukenaer và Claudius cùng với Reykus lại trở thành đầu heo đang ngồi trên ghế sô pha.
“Dô! Akasi, phu nhân Hàn Hiểu, lâu quá không gặp!”
Hàn Hiểu nhìn đôi mắt thâm quầng trên cái mặt heo, nở nụ cười, hai đánh một quả nhiên được ưu thế hơn, tuy rằng trên mặt Lukenaer và Claudius cũng có vết thương nhỏ, nhưng so sánh với cái đầu heo này thì có thể xem như không đáng kể.
Cậu cố ý quan sát Reichet nửa ngày, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ,
“A! Đây không phải là thầy Reykus sao! Ai đánh thầy ra nông nỗi này vậy!”
Reykus không để bụng, tiêu sái phát mái tóc trên trán nói: “Vì để gặp được Angela thân mến, cho dù có hủy dung tôi cũng cam lòng!”
Hàn Hiểu: “………..”
Lukenaer, các người đánh còn nhẹ quá, đáng lẽ phải làm theo lời anh ta, hủy luôn cả cái mặt này mới đúng.
Claudius và Lukenaer lại thở dài,
“Thầy à, sao thầy có yêu cầu này mà không nói sớm, chúng tôi nhất định sẽ làm thầy hài lòng!”
Reykus vẫn xem như không có gì nói: “Các người không cho tôi cơ hội để nói nha!”
CMN, cái người không cần mà cũng không có da mặt so với ai thì lại càng không biết xấu hổ hơn, so không nổi nữa rồi, vẫn là vào chủ đề chính thôi!
“Giáo sư Reykus, chắc thầy cũng biết vì sao chúng tôi giữ thầy lại!”
Reykus ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo, nghiêng đầu, phóng túng hỏi:
“Biết thì như thế nào!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...