"Doanh Doanh, tiểu Mạn không phải con anh thật sao?"
Cảnh Minh không thể tin được mà nhìn Lương Doanh đang nằm gục trên sàn nhà.
Người con gái kia đầu tóc rủ rượi, biểu tình thì mất hồn.
Chỉ cần là người không bị mù nhìn vào đều sẽ thấy so với Cảnh Minh đầy ngờ vực chất vấn thì cô còn kinh hoàng khó tin hơn.
Đan xen trong đó là sự tuyệt vọng chết lặng, không muốn giãy giụa.
Điều đó nhất thời khiến cho người ngoài nhận định cô đáng tội mặc dù cô chẳng biết gì cả.
Này là điều rõ ràng, Lương Doanh quả thật chẳng biết gì.
Cho nên khi Cảnh Minh một bộ thâm tình mà trong mắt Lương Doanh lúc này lại vô cùng chướng mắt chất vấn mình, cô không nói lời nào cả, giống như cam chịu.
Chỉ là ở khóe mắt nhìn thấy Mục Khả Hân đứng bên cạnh Cảnh Minh đang cười hả hê nhìn mình, thời điểm đó trong đầu cô liền vọt lên rất nhiều điều khả nghi mà bản thân trước đó đã khù khờ bỏ qua.
Nhưng cô cũng không nói lời nào, giống như chẳng có hơi sức đâu mà mở miệng.
Cô nhắm mắt nằm đó, im lặng cảm nhận đau đớn đang lan tràn từ bụng dưới cho đến toàn thân.
Đó là nổi đau lớn đến mức không gì so sánh được.
So với tất cả những khinh nhờn cô đang phải chịu thì lớn hơn nhiều.
Cô chỉ kịp cảm nhận nó rồi dần dần chìm vào mê man do nổi đau đó mang lại.
Cô không biết, hoặc cũng có thể đã biết hạ thân của mình lúc này đã nhiễm đầy máu.
Máu nhanh chóng đem cô nhuộm đỏ, cùng với thân thể ướt sủng vì vừa chật vật từ dưới hồ nước lạnh lẽo cuối thu bò lên hòa làm một, phân không được ta ngươi, đem ý thức của cô dần dần nuốt chửng.
Thời điểm nghe thấy những âm thanh kinh hô hoảng hốt từ người xung quanh, cô chẳng hề nghĩ gì mà ngược lại còn cảm thấy, thật ra như vậy cũng tốt.
"Doanh Doanh!"
Giữa những âm thanh ồn ào đó, Lương Doanh triệt để rơi vào bóng tối.
...
"Người đâu?"
"Ở bên trong."
Ai vậy, là ai đang nói?
"Trương thiếu gia từ từ đã, đừng vội."
"Sao lại không vội cho được, chẳng lẽ cô muốn đổi ý?"
"Làm sao có thể!"
Mục Khả Hân?
Lương Doanh từ trong cơn đau đầu choáng váng như vừa mới đi mấy chuyến tàu lượn siêu tốc rốt cuộc nghe ra được một trong hai âm thanh kia là của Mục Khả Hân, người chị em mà cô cho rằng vô cùng thân thiết.
Thế nhưng lại âm thầm ganh đua, đố kỵ, ở nơi cô không thấy dụ dỗ chồng cô, Cảnh Minh.
Nhưng đây là sao? Cô cho rằng mình đã chết vì sảy thai thêm rong huyết, tại sao lúc này lại không cảm giác được nổi đau kia nữa, chỉ cảm thấy đau đầu, toàn thân bủn rủn.
Hơn nữa, người còn lại là ai? Họ đang nói gì mà cô nghe không hiểu.
Còn có...
Lương Doanh rốt cuộc từ trong chơi vơi choàng tỉnh mà mở to hai mắt trừng trừng nhìn trần nhà.
Đây là đâu? Không phải bệnh viện, còn có chút quen...
"Ưm..."
Nhưng trước khi Lương Doanh kịp lý giải được tình huống lúc này thì một cỗ cảm giác khô nóng đã ầm ầm tập kích đến toàn thân, khiến cô bàng hoàng nén không được một tiếng kêu rên mà hoảng hốt ngồi dậy.
Chỉ là thân thể mất sức khiến cho hành động của cô trở nên vô cùng gian nan, vất vả lắm cô mới chống tay ngồi dậy được từ trên giường, toàn thân đã mướt mồ hôi.
Cô mím môi cố nén cảm giác khác thường trên người, đồng thời còn nhéo mạnh vào đùi khiến cho mình tỉnh táo hơn.
Ở lúc đó, cô lại nghe tiếp đoạn đối thoại mà khi nãy cô đã mơ hồ nghe thấy.
"Chuyện này phải nói cho rõ ràng.
Sau khi xong việc anh phải rời khỏi Đông thành, không được dây dưa.
Lúc tôi cần anh đứng ra chứng thực anh phải chủ động nói rõ."
"Nói rõ? Lỡ cô ta ăn vạ tôi sao?"
Người kia có vẻ không chịu mà vặn lại.
Mục Khả Hân liền khinh thường nói: "Anh yên tâm, không có chuyện đó đâu."
"Sao cô đảm bảo được?"
"Vì tôi rất hiểu cô ta.
Con người cô ta thanh cao, nếu biết được chuyện này cô ta có khi còn nhảy lầu tự sát, làm gì có chuyện ăn vạ."
Mục Khả Hân tự tin nói.
Lương Doanh không thể không đồng ý rằng Mục Khả Hân vô cùng hiểu rõ cô, mặc dù cô chẳng nhận mình thanh cao.
Người kia có vẻ đã tin tưởng lời nói của Mục Khả Hân mà không phản bác nữa, hoặc có lẽ gã ta vốn không hề sợ ai ăn vạ mình.
Loại chuyện này chắc gã đã làm đến quen tay rồi.
"Được rồi, tôi đồng ý.
Ngày mai tôi phải theo lão cha đi nước ngoài, đúng ý cô rồi chứ."
Mục Khả Hân không nói gì, nhưng Lương Doanh biết cô ta hài lòng đắc ý lắm.
"Được rồi, hiện tại tôi vào được chưa.
Để lâu cô không sợ có biến ư?"
"Anh không hỏi tại sao à?"
"Ẩy, bổn thiếu gia không muốn biết, dù sao cũng chỉ là chơi bời một trận thôi.
Đợi ra nước ngoài rồi lão cha sẽ không cho tôi thoải mái nữa, món quà này của Khả Hân tiểu thư tôi cảm tạ còn không hết."
"Trương thiếu gia đúng là dứt khoát."
Lương Doanh mặt không đổi sắc nghe rành mạch cuộc đối thoại vừa lê tấm thân mềm nhũn đến bên cửa ban công của căn phòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...