Hoắc Hàn Niên nhìn cô gái trước mặt, hôm nay cô cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới tóc mái không to bằng nắm tay của anh, nét mặt thanh tú, thủy chung như nai tơ.
đôi mắt dưới hàng mi dày cong vút trong veo như không có chút tạp chất nào, bị đôi mắt trong sáng và sạch sẽ của cô nhìn vào, khiến anh muốn xé nát sự xúc động này thành từng mảnh.
Anh nhận thức được rằng khuôn mặt Thiên Sứ của cô đang che giấu trái tim của một tiểu ma nữ.
Hoắc Hàn Niên muốn nhìn xem cô có thể làm được bao nhiêu cho Hoắc Cảnh Tử?
Đường cong quai hàm co rút lại, anh đột nhiên duỗi tay ra, siết lấy cổ tay gầy guộc của cô, ném cô vào bức tường chỗ anh vừa tựa vào.
Ôn Nguyễn từ nhỏ quen được nuông chiều, bị anh chế trụ như vậy, lưng có chút đau.
Cô chưa kịp nói gì thì chiếc hàm nhỏ nhắn của cô đã bị hai ngón tay mảnh khảnh của anh nắm lấy.
"Muốn tôi làm bài kiểm tra?"
Cái cằm gầy của Ôn Nguyễn bị anh nắm một cái đau điếng, nhưng cô không đẩy anh ra, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, khẽ hừ một tiếng.
“Gọi anh trai đi.
” Anh hơi nhướng mày, trong con ngươi đen có chút trêu tức, ý nói là cực kỳ mạnh mẽ sỉ nhục cô.
Ôn Nguyễn giật mình.
Cô không ngờ anh lại hài hước đến vậy.
Sự im lặng của cô khiến nhiệt độ trong mắt anh chợt lạnh, khóe môi nhếch lên một vòng cung sắc bén, "Nếu không kêu thì tránh xa lão tử!"
Khi anh trở nên hung tợn, đường nét tuấn tú của anh càng trở nên thâm thúy và dữ tợn, toàn thân lộ ra vẻ lạnh lẽo thấu xương.
Ôn Nguyễn nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, vành tai trắng như ngọc có chút đỏ lên.
Nói thật là cô sởn da gà, nhưng anh đột nhiên kêu cô gọi anh trai, cô vẫn có chút ngượng ngùng.
Ngay khi anh nới lỏng quai hàm của cô và chuẩn bị rời đi, một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên, "Anh trai.
"
Thân hình cao gầy của Hoắc Hàn Niên cứng đờ trong giây lát.
Có vẻ như cô không ngờ mình thực sự gọi anh là anh trai.
Anh nheo đôi mắt đen sâu như giếng cổ, đưa đầu lưỡi áp vào răng hàm dưới, trầm giọng chửi rủa.
Ôn Nguyễn không nghe thấy lời anh ta nói.
Thấy anh không nói lời nào, cô tiến lên một bước, đầu ngón tay nắm lấy tay áo anh lắc nhẹ, "Anh trai, đi thi thôi!"
Nhìn bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm lấy ống tay áo của mình, Hoắc Hàn Niên nhúc nhích cổ họng, rút
tay về, cách xa cô, đút tay vào túi quần, "Hiểu rồi.
"
Ôn Nguyễn nở nụ cười trên khuôn mặt xinh xắn ngọt ngào, đôi mắt nai tơ sáng ngời, anh liếc nhìn rồi quay mắt đi chỗ khác.
Ôn Nguyễn thấy rằng anh không có ý định rời đi nên đã bỏ đi trước.
Vừa đi về phía trước vài bước, liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, còn chưa kịp quay đầu nhìn lại, mái tóc đen dài đuôi ngựa đã bị ai đó kéo.
Thiếu niên từ sau lưng cô đi tới, tiến lên vài bước, đi qua cô, khàn giọng nói: "Đừng cản đường tôi.
"
Ôn Nguyễn nhìn bóng lưng dài nhưng kiêu ngạo của anh khi anh đi qua cô, khẽ nhếch môi dưới.
Nói cô cản đường là được rồi, sao anh lại giật tóc cô?
Đáng ghét! ! !
Kỳ thi sẽ được tổ chức vào thứ Sáu và thứ Bảy, và các tiết học sẽ tiếp tục vào Chủ nhật.
Ôn Nguyễn biết được rằng nhà trường đặc biệt cử một giáo viên đến bệnh viện để làm giám thị cho Hoắc Cảnh Tử.
Hoắc Cảnh Tử gọi điện cho Ôn Nguyễn nhiều lần và gửi vài tin nhắn, nhưng cô đều phớt lờ.
Nỗi đau kiếp trước hắn đã gây ra cho cô, cô sẽ trả lại cho hắn từng chút một!
Nghĩ đến kiếp trước, Ôn Nguyễn nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên một tia tức giận cùng lạnh lùng.
Cô không để ý, giáo viên toán bước đến bàn của cô và lấy đi quyển vở mà cô đang dùng bút chọc mạnh vào.
"Ôn Nguyễn, tôi bảo em làm bài , em viết tên Hoắc Cảnh Tử làm gì vậy?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...