Thời điểm Tiêu Chiến tỉnh lại, sắc trời đã tối đen, trong phòng ngủ có chút ánh sáng màu vàng mờ nhạt từ ngọn đèn đầu giường, đặc biệt ấm áp.
Tin tức tố hỗn loạn trong không khí đã tan đi phần nào, chỉ còn lại thoảng thoảng mùi hương liệu làm người ta cảm thấy thư giãn đầu óc.
Tầm mắt cậu đảo qua, không nhìn thấy thân ảnh của Vương Nhất Bác.
Cậu đứng dậy, động tác ngưng trệ, thân thể cơ bắp nhức mỏi, bất quá so với lần đầu tiên thì tốt hơn kha khá, lần này càng thoải mái hơn rất nhiều.
Tiêu Chiến ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, hồi tưởng lại cảnh tượng đêm qua, đôi mày thanh tú chậm rãi nhíu lại.
Khi Vương Nhất Bác bưng đồ ăn vào phòng liền thấy biểu tình này của Tiêu Chiến, hắn nhanh chóng đem đồ ăn đặt trên tủ đầu giường, bàn tay dán lên trán cậu cảm nhận độ ấm bình thường mới nhẹ nhàng thở ra.
"Không thoải mái sao?" Vương Nhất Bác thu hồi tay, lo lắng hỏi.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm hắn: "Anh không có đánh dấu vĩnh viễn đúng không?" Cậu nhớ lại một chút rồi nói tiếp, "Cảm giác không đúng lắm, thời điểm em tỉnh dậy anh còn không ở bên cạnh!"
Sau khi đánh dấu vĩnh viễn, trong một đoạn thời gian nhất định các cặp AO sẽ không thể rời khỏi đối phương, hơn nữa quá trình hôm qua cũng không đúng, chỉ là cậu bị hắn làm đến tình mê ý loạn, lúc đó không phân biệt nổi.
Thời gian cũng sai, muốn hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn không có khả năng một đêm liền kết thúc.
"Gạt người." Cậu đã mong chờ như thế nào chứ?
Cõi lòng của Vương Nhất Bác mềm thành một mảnh, Omega thơm ngọt của hắn đưa ra yêu cầu đánh dấu vĩnh viễn, chính là nói với hắn đối phương hoàn toàn tín nhiệm, đem chính mình giao cho hắn rồi.
Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến: "Đúng vậy, không có hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn." Hắn nhìn đôi mắt cậu rồi nói tiếp, "Một Alpha trước khi kết hôn mà đánh dấu vĩnh viễn một Omega thì thật là tồi tệ."
Đương nhiên, bản năng của một Alpha là âu yếm Omega của mình, chiếm hữu đối phương, tuỳ ý muốn làm gì thì làm.
Phải biết để khắc chế xúc động đánh dấu Tiêu Chiến vĩnh viễn, với Vương Nhất Bác mà nói, là cực đại khảo nghiệm.
Chính là dù cho khó khăn thì Vương Nhất Bác vẫn tận lực khắc chế bản tính, Tiêu Chiến thông minh, nhưng ở trong tình cảm lại hay nghĩ ngợi lung tung, hắn không thể bởi vì cậu không hiểu chuyện mà không quan tâm.
Thế nhưng Vương Nhất Bác không biết được, thật ra Tiêu Chiến cũng không phải thuần Omega, trước khi xuyên qua cậu là đàn ông 100%, cũng không có yếu thế một phương tự mình bảo hộ quan niệm cổ hủ, hơn nữa đối hắn thì cậu có tín nhiệm tuyệt đối.
Cậu méo miệng: "Anh sẽ không phụ trách à."
Vương Nhất Bác ôn thanh nói: "Ta chỉ hy vọng, đối với em hết thảy đều hoàn mỹ."
Tựa như tưởng tượng của Omega bình thường trên thế giới này, gặp được người yêu thương, sau đó có một hôn lễ, cuối cùng thể nghiệm quá trình đánh dấu vĩnh viễn kỳ diệu.
Từ đó về sau chỉ thuộc về một người.
Nhưng Tiêu Chiến cũng không để ý trình tự: "Đánh dấu vĩnh viễn, kết hôn, vẫn luôn ở bên nhau, như vậy cũng rất hoàn mỹ."
Thần sắc Vương Nhất Bác ôn nhu, cũng không chuẩn bị lại sửa lại lời cậu nói: "Tôi biết, tôi sẽ mau chóng sắp xếp."
Tiêu Chiến bổ nhào vào người hắn: "Sắp xếp kết hôn hay là đánh dấu vĩnh viễn?"
Trong mắt Vương Nhất Bác hiện lên ý cười: "Kết hôn."
Thật ra Tiêu Chiến muốn Vương Nhất Bác đánh dấu vĩnh viễn đơn giản cũng là vì kết hôn rồi ở bên nhau nên cậu cũng không rối rắm: "Em cũng nên chuẩn bị."
"Em không cần làm gì cả."
"Như vậy sao được?"
"Vậy tuỳ ý thích của em, ăn lót dạ trước đi."
Nghe vậy, Tiêu Chiến xoay người xuống giường, vừa đứng lên, chân nhất thời mềm nhũn, còn may là Vương Nhất Bác kịp thời ôm lấy không thì đã ngã rồi.
Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến đặt cậu ngồi ở bên mép giường, cậu liền đá đá chân, ý đồ lại lần nữa đứng trên mặt đất: "Em muốn đi rửa mặt trước."
Không trả lời, Vương Nhất Bác dùng hành động để đáp lại, hắn khom lưng đem cậu bế ngang lên đi phòng tắm.
Đầu Tiêu Chiến cụng vào bả vai của hắn: "Em muốn tăng cường rèn luyện thân thể, quá phế rồi."
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Em là Omega, không cần để ý đến tố chất thân thể, chỉ cần khỏe mạnh là tốt rồi," sau đó hắn còn bỏ thêm một câu"Tôi thích ôm em như thế này, cả đời."
"Không mệt?"
"Em thực nhẹ."
Thấy Vương Nhất Bác không tốn chút sức lực, Tiêu Chiến không nói gì nữa, rửa mặt ăn cơm, sau đó cùng nhau tản bộ ở hoa viên.
Lúc này cảm xúc của Tiêu Chiến thực ổn định, suy nghĩ một lúc liền nhớ ra cái gì đó, nghĩ nghĩ dò hỏi: "Yêu cầu ám sát nặc danh qua mạng là chuyện như thế nào?"
Vương Nhất Bác đơn giản giải thích: "Cùng loại với lính đánh thuê, nhưng bên trong nhiệm vụ tất cả đều là trái pháp luật.
Có người thông qua mạng tuyên bố nhiệm vụ cùng tiền thưởng, người chấp hành sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
"Nói cách khác, Gấu Khổng Lồ là tiếp người khác tuyên bố nhiệm vụ? Em không phải muốn chạy tội cho ông ấy, chỉ là muốn hỏi rõ ràng, bởi vì không bắt được ông ấy nên kẻ đứng sau màn vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Người đó dám xuống tay với cha, có lẽ đối với anh cũng không có ý tốt lành."
"Đừng khẩn trương, tôi biết em là đang quan tâm tôi.
Hiện tại tôi đang cho người điều tra, bất luận người bên cạnh cha có khả năng ra tay nhất lúc ấy đều tra qua một lượt, thực mau sẽ có kết quả."
Tiêu Chiến cười cười, cậu nghĩ được vấn đề này thì Vương Nhất Bác quả nhiên cũng sẽ nghĩ đến.
Lúc này, vòng tay cá nhân của Tiêu Chiến vang lên, cậu liền tiếp cuộc gọi.
Bác sĩ Ni an: "A Chiến, hiệu dụng của chất lỏng đã nghiên cứu thành công, có thể trực tiếp che giấu tin tức tố của AO." Ni an ngữ khí kích động, không chút nào tạm dừng: "Trừ bỏ khi AO bước vào kỳ mẫn cảm hoặc kỳ động dục, sử dụng một lần có thể che giấu hai mươi giờ, không có tác dụng phụ, tuyến thể nhẹ nhàng không hề có gánh nặng."
Ánh mắt Tiêu Chiến sáng lên: "Cháu có thể biết được phối phương sao?"
Ni an phi thường dễ nói chuyện, một ngụm đáp ứng xuống: "Có thể, loại chất lỏng này cháu có bao nhiêu?"
Tiêu Chiến nhẩm tính một chút, hiện tại mỗi ngày Long thúc thúc đều sẽ cho cậu một ít đằng dịch, đại khái có 50 ml/ngày.
Cậu hàm hồ trả lời: "Không phải rất nhiều."
Ni an: "Cháu gửi qua bưu điện cho ta, ta tự mình nghiên cứu một nửa, một nửa còn lại ta dự định cấp viện nghiên cứu, làm cho bọn họ nghiên cứu vật chất nhân tạo có thể thay thế xem có thành công không, có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể!"
Có thể nghiên cứu thành công vật chất thay thế thì không còn gì tốt hơn, như vậy cho dù biết đằng dịch thuộc về Long Ma Đằng đi nữa, Long thúc thúc cũng sẽ không bị người nhớ thương.
"Cảm ơn, khi nào thì cháu có thời gian, tới phòng thí nghiệm của ta một lúc, ta biểu thị quá trình chế tác cho cháu xem qua một lần."
"Ngày mai cháu có thời gian, 10 giờ được không?"
"Cứ như vậy đi, ta hẹn trước cho cháu."
Sau khi cắt đứt thông tin liên lạc, Tiêu Chiến thực mau đã nhận được tin nhắn hẹn trước của bác sĩ Ni an, cậu đọc qua một lượt rồi tắt đi vòng tay.
Sau đó, Tiêu Chiến hiệu dụng đằng dịch hiệu dụng nói cho Vương Nhất Bác: "Ngày mai em muốn đi tìm bác sĩ Ni An, học tập phối phương."
Vương Nhất Bác không có ý định phản đối: "Tôi đưa em đi."
·
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến đem nhóm linh thực cùng Tiên Ma Khoai vào nhẫn không gian, long ma đằng như cũ quấn trên cổ tay, cậu cùng Vương Nhất Bác ra cửa.
Trước đến Tô gia lấy cầu dịch.
Sau khi xong việc, lúc Tiêu Chiến từ phòng linh thực đi ra, Lâm Mông lôi kéo cậu lại an ủi: "Tiêu Chiến, trên mạng đều nói bậy, cậu không cần để ý."
Hiển nhiên Lâm Mông đã nhìn thấy tin tức thân thế của cậu ở trên mạng.
Tô mẫu vẻ mặt ôn nhu đưa cho cậu một ly nước trái cây: "Ngươi đứa nhỏ này thật làm người ta đau lòng, chuyện của thế hệ trước cùng ngươi không quan hệ, đừng nghĩ nhiều."
Tiêu Chiến moeexn cưỡng cười cười: "Cảm ơn bá mẫu."
Ngồi nói chuyện phiếm một lát, Lâm Mông đề nghị: "Tiêu Chiến, một chút đi công viên trò chơi không?"
"Tớ đã hẹn bác sĩ Ni An."
"Thân thể không thoải mái sao?"
"Không phải, tớ đi học phối phương."
"Phối phương gì? Bác sĩ Ni An tự mình dạy sao?"
"Đúng, chờ tớ học được, đưa cho cậu thử xem."
"Có công hiệu gì?"
"Chờ thời điểm cậu tự thí nghiệm sẽ biết."
"Nói vậy càng làm tớ mong đợi," Lâm Mông nói chuyện âm vừa chuyển, "Bất quá cậu như thế nào luôn vội như vậy chứ, đây chính là thời gian nghỉ dài nhất của thời học sinh chúng ta, chờ về sau......" Lâm Mông ngưng một lúc, tầm mắt đảo qua Tô Duệ, sắc mặt ửng đỏ: "Về sau khả năng liền không có rảnh như vậy nữa, cậu nên chơi nhiều lên.
Năm tới bắt đầu học chế hương, thời gian làm thực nghiệm cũng nhiều, khi đó nói không chừng cậu chỉ cần vừa ngửi được mùi hương sẽ muốn ói."
Tiêu Chiến không thể lĩnh hội: "Cậu đỏ mặt cái gì?"
Lâm Mông lắp bắp nói: "Tớ nào có mặt đỏ?"
"Ờ, cậu không có."
Tô mẫu bị hai đứa nhỏ chọc cười, vẻ mặt từ ái mà sờ đầu Lâm Mông: "Không cần phải gấp gáp, ngươi cùng A Duệ đều còn nhỏ, tốt nghiệp đại học lúc sau lại muốn hài tử cũng không vội."
Lúc này Tiêu Chiến đang uống nước trái cây, chuẩn bị nuốt xuống, nghe đến đó, tức khắc minh bạch Lâm Mông ấp úng đỏ mặt khi nãy là đại biểu cho cái gì.
Về sau mang thai, sinh hài tử, cho nên liền không rảnh.
"Khụ......khụ..." Cậu nhất thời bị suy nghĩ của chính mình làm cho sặc đến thẳng ho khan.
Vương Nhất Bác tiếp nhận ly nước trái cây đang lắc lư trong tay cậu đặt lên bàn, đưa qua một tờ khăn giấy, vỗ nhẹ phía sau lưng.
Tiêu Chiến dùng giấy xoa xoa miệng, sau đó lại ho một lát, mới hoãn lại được.
Lâm Mông: "Lúc uống nước cậu cũng không nói chuyện, cư nhiên đều có thể sặc!"
Ta là không nói chuyện, nhưng là nghe được chuyện làm tâm tình kịch liệt dao động a!
Tiêu Chiến yên lặng nghĩ, đương nhiên không thể mở miệng thẳng như vậy, rốt cuộc vô luận là Lâm Mông ám chỉ, cùng Tô mẫu nói thẳng, ở thế giới này đều xem như đề tài hết sức bình thường.
Cậu lau khô tay, đem giấy ném vào thùng rác: "Uống quá nóng nảy."
Sắc mặt bởi vì ho khan nhiễm đỏ ửng, thanh âm cũng hơi khàn, nghe tới như là thật ngượng ngùng.
Lâm Mông: "Ha ha, trước kia tớ uống nước quá nhanh, tổng bị sặc, hiện tại uống một ngụm nuốt một ngụm, cậu thử xem, khẳng định sẽ không bị sặc."
Tiêu Chiến cười cười: "Được a.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...