" Khởi bẩm chủ nhân, nữ tử ở Thi Hồn giới đã hoàn toàn có mặt đủ!!"
Đợi đến khi Hồn Chấn Thiên quay trở lại, Lâm Minh và Hư Vô Thôn Viêm cũng đã kết thúc cuộc trò chuyện của mình, một kẻ thì cung cung kính kính đứng đó còn một kẻ thì ngồi mát ăn trái cây.
" À "
Lâm Minh nghe vậy mới mở mắt ra, quét một lượt qua mấy vạn nữ nhân đang đứng bên dưới mặt đất, sau đó khuôn mặt đầy thất vọng.
Quả nhiên không hổ là viên đá kê chân cuối cùng ở thế giới này của Tiêu Viêm, trong số tất cả nữ nhân bên dưới vậy mà chẳng có lấy nổi một người sở hữu đại đạo hạt giống, ngược lại mỹ nữ ước tính chắc cũng được vài trăm.
" Ầy, hôm nay bản thiếu vui vẻ, các ngươi cứ lui xuố.... Hưm!"
Lâm Minh tùy ý phất tay định cho phép nhóm nữ tử bọn họ rời đi, nhưng bỗng nhiên Nữ Oa ở sau lưng kề tai nói nhỏ với hắn một câu khiến hành động đó dừng lại, nét mặt hắn nhanh chóng bị hứng thú tràn đầy.
" Haha, Hồn Chấn Thiên a Hồn Chấn Thiên, ta vốn đã định cho Hồn tộc các ngươi một con đường sống nhưng đây chính là ngươi tự đạp đổ đấy...."
Lạnh lùng cười một tiếng, Lâm Minh trong ánh mắt khó hiểu của Hư Vô Thôn Viêm và hãi hùng của Hồn Chấn Thiên mà tùy tay tạo ra một cánh cổng không gian, sau đó thản nhiên đưa tay vào trong rồi kéo ra... một cô gái!!
" Ngữ Yên "
Nhìn cô gái xinh đẹp bị Lâm Minh nắm lấy cổ thon nâng lên giữa không trung, ánh mắt Hồn Chấn Thiên thoáng cái đỏ bừng, thân hình chớp động trong tích tắc đã xuất hiện trước mặt Lâm Minh, bàn tay nhuộm lấy hắc quang đen kịt đánh tới
" Khốn nạn, thả cháu gái ta ra.... Luân Hồi Phiên Thiên Ấn!"
Ầm!!
Lâm Minh mí mắt cũng không thèm nháy, hoàn toàn không xem đối phương ra gì mà nhìn ngắm lấy mỹ thiếu nữ trong tay, khắp khuôn mặt đều là phấn khởi.
Thái độ coi thường đó của hắn càng khiến nộ hoả của Hồn Chấn Thiên tăng cao, tuy nhiên chưa đợi hắn hoàn toàn hạ thủ thì chỉ thấy một tia chớp bạc loé lên, sau đó phun ra một ngụm máu mà bị đánh văng trở lại
Cánh tay phải của hắn đứt lìa ra rồi bay một vòng cung hoàn mỹ rơi xuống đất, máu tươi từ bả vai như thác đổ chảy ra.
Không những vậy, từ vai trai xuống đến bụng hắn cũng bị chém ra một vết thương sâu hoắm, mơ hồ có thể thấy cả xương cốt và nội tạng bên trong.
Nếu không phải sinh mệnh lực của một Đấu Đế là vô cùng ngoan cường thì chắc hắn đã bỏ mạng dưới một kiếm đó.
Quỳ trên không trung, ánh mắt Hồn Chấn Thiên hoảng sợ vô cùng nhìn về phía của Athena, ngươi đang lãnh khốc thu hồi thanh trường kiếm của mình.
" Tiếp tục mạo phạm chủ nhân, CHẾT!"
Lạnh băng phun ra mấy chữ, Athena lại quay về với công tác xoa bóp vai cho Lâm Minh, ánh mắt hâm mộ mà nhìn bộ ngực của Nữ Oa đang bị hắn gối đầu đến biến dạng.
[ Biết vậy hôm nay đã không mặc giáp rồi!!]. Đây là suy nghĩ của ai kia đang oán thầm trong lòng, nhất là khi thấy nụ cười đắc thắng của Nữ Oa thì càng là cắn môi hận hận.
Mặc dù cả hai cùng là Đế cấp cường giả nhưng đối với Athena thì Hồn Chấn Thiên cũng chỉ là một kẻ ất ơ chẳng đáng quan tâm, cũng như khi Thải Nhi chiến đấu với Cổ Long tộc lão tổ lúc trước, hoàn toàn là nghiền ép về một phía.
" Quả nhiên là Bách Thế Âm Huyền thể, lần này có vẻ vô tình lượm được bảo bối rồi. Ha ha ha ha!!"
Sau năm lần bảy lượt xác định, Lâm Minh bỗng nhiên cười rộ lên, xoay tay một cái lập tức đặt thiếu nữ ngồi lên trên đùi mình.
" Khụ khụ khụ "
Cổ nhỏ được buông ra, cô gái đầu tiên là ho lên sặc sụa rồi, tu vi bị phong ấn khiến cô chỉ còn như một người nữ nhân bình thường sợ hãi nhìn kẻ trước mặt, rồi sau đó phát hiện tư thế của cả hai thì bắt đầu giãy dụa lên
" Thả...thả ta ra, van xin ngươi, thả ta ra..."
Giọng nói mềm mại như một dòng thanh tuyền chảy qua lòng mỗi người xung quanh, nhưng hàm ý tràn đầy bất lực và van nài lại khiến kẻ khác sinh ra ý thương tiếc muốn bảo bọc.
Đây cũng là một trong những công dụng nhỏ của cái Bách Thế Âm Huyền thể này, loại thể chất bá đạo cho dù là Thần Ma cũng thèm khát.
Sở hữu loại thể chất này, ức ức năm chưa chắc đã sinh ra một, chỉ cần không chết yểu thì sau vài vạn năm chắc chắn có thể lĩnh ngộ " Âm " đại đạo. ( Gọi tắt là âm đ*o ^^)
Mà điều đó có nghĩa là sẽ chắc chắn trở thành một Hư Không Chân Thần, tồn tại sánh ngang với các Thần Ma hỗn độn.
Tuy nhiên, nếu chỉ có vậy thì cũng thôi, nhưng dựa theo ký ức của Thiên Ma thì nó còn có một loại công dụng khác cũng nghịch thiên không kém, đó là giúp cho người khác lĩnh ngộ ra " Dương " đạo.
Âm Dương xưa nay gắn liền với nhau, âm cực sẽ sinh dương, chỉ cần nam nhân thường xuyên cùng với Bách Thế Âm Huyền thể song tu thì dần dần sẽ lĩnh ngộ được " Dương " pháp tắc, sau đó tùy vào ngộ tính bản thân mà thậm chí ngộ đạo, thành tựu Hư Không Chân Thần.
Một chuyến đi này, Lâm Minh suýt chút nữa đã bỏ qua mất một món bảo bối như vậy, điều này khiến hắn tức giận vô cùng.
Đây có thể xem như một con đường tắt để hắn có thể tăng cường thực lực, mở ra đại đạo thứ ba của bản thân ( hai cái trước là Tình - Hồn đại đạo của Thiên Ma).
Mà đối tượng để hắn giận dữ thì cũng chỉ có thể là Hồn Chấn Thiên - kẻ đã cố ý giấu diếm rồi, nếu không phải Nữ Oa là Thiên Sinh Âm Dương Mệnh thể có cảm ứng mơ hồ nhắc nhở thì hắn đã bỏ lỡ rồi
" Hay cho một Hồn Chấn Thiên, hay cho một Hồn tộc. Vừa mới thề thốt trung thành với ta mà đã dám trái lệnh rồi, xem ra các ngươi là không cần sống trên cõi đời này nữa!"
Một tay cố định Ngữ Yên trong lòng, ánh mắt hắn rét lạnh nhìn Hồn Chấn Thiên, bàn tay còn lại quấn quanh lấy lực lượng hủy thiên diệt địa nâng lên chuẩn bị mở cuộc đồ sát.
Hắn đã cho cơ hội, nhưng đối phương đã không chịu bắt lấy thì cũng đừng nên trách vì sao hắn độc ác!
" Ma quỷ, hôm nay Hồn Chấn Thiên ta chết ở đây có làm quỷ cũng sẽ ám ngươi cả đời. Nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp...."
Biết bản thân vô lực phản kháng, Hồn Chấn Thiên ngẩng mặt lên căm hận gào thét, đặc biệt là khi thấy cháu gái yêu quý của mình bị đối phương xâm phạm thì càng là hận thấu trời xanh.
Nếu hận thù mà có thể chuyển hoá thành sức mạnh thì chắc có lẽ Lâm Minh đã bị đánh hồn phi phách tán nãy giờ rồi, đáng tiếc....
" Ô hô, ta sợ quá đấy. Vậy được rồi, ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không giết ai trong Hồn tộc...."
Lâm Minh bất ngờ thu tay, cười tà ác nhìn chằm chằm vào Hồn Chấn Thiên.
" Ngươi muốn làm gì..."
Một cảm giác ớn lạnh như bị ác ma chạm tay vào xuất hiện trong lòng Hồn Chấn Thiên, tuy nhiên không đợi hắn kịp phản ứng gì thì đã bị chín sợi xích vô sắc từ không gian xuất hiện trói căng lại, chỉ có thể trơ mắt ra mà kêu gào.
" Làm gì??". Lâm Minh cười dâm dục, sau đó dùng một tay vuốt ve khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Hồn Ngữ Yên.
" Nói đi, ngươi muốn ta giết hắn hay không??"
" Không...đừng, đừng giết gia gia. Ngươi muốn thì cứ giết Ngữ Yên là được!"
" Ha ha, ta không muốn giết ngươi, cũng không nỡ giết ngươi. Chỉ cần ngươi hầu hạ ta hài lòng thì toàn bộ Hồn tộc sẽ được buông tha.... Thế nào?"
Ngữ Yên khuôn mặt nhỏ ửng hồng, trong nội tâm ủy khuất và nhục nhã khiến cho nước mắt tràn mi, như lê hoa đái vũ vừa bi thương nhưng cũng thật xinh đẹp.
Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, Ngữ Yên mở mắt ra, bên trong tràn đầy quyết tâm.
Nhìn lại gia gia mình lần cuối, cô ngước mặt choàng tay qua cổ Lâm Minh, môi hồng đưa đến hiến dâng lên nụ hôn đầu của đời thiếu nữ.
Để lại phía sau lưng một kẻ lão lệ tung hoành, thê lương gào thét vang vọng khắp Thi Hồn giới
" Ngữ Yên, đừng mà................"
Ps: quá ác!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...